Ngày kế, hắn đứng trên hành lang khách điếm nhìn thấy tỷ muội Yến Vũ Nhi mang theo bọc quần áo muốn xuất môn, hít một hơi thật sâu, tiến lên thăm dò nói: “Nhị vị cô nương đã muốn định cư ở đây, ở tại khách điếm e là bất tiện phải không?”

Yến Vũ Nhi nghĩ nghĩ, lần này sợ là phải ở lại một đoạn thời gian, hai cô nương gia vẫn luôn trọ khách điếm quả thật có rất nhiều bất tiện, thiết lập nên một phần sản nghiệp ở chỗ này cho bản thân mình cũng không sai.

“Ừm, chúng ta dự định tìm một căn nhà phù hợp.”

Tạ Hàn Phong bỗng nhiên cười sáng lạn: “Một khi đã như vậy, Hàn Phong liền nán lại chờ nhị vị cô nương tìm được nhà cửa rồi đi cũng không muộn.”

“Không phải ngươi vội vã đi Tung Huyện sao?” Hắn giống như là phải đi Tung Huyện làm chuyện quan trọng gì đó, trì hoãn lâu quá cũng không tốt lắm.

“May mắn được cô nương tương trợ, hiện tại thời gian thật sự rất dư dả rồi.” Hắn nghĩ lại vốn là phải đi một hai tháng, hiện giờ tiện đường ngồi xe, đúng là tiết kiệm không ít thời gian.

Yến Vũ Nhi cũng không chối từ nữa, tiếp nhận lời đề nghị của Tạ Hàn Phong, để cho hắn cực kì vui vẻ.

Ba người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi khách điếm, vẫn chưa chú ý tới đoàn người đi tới từ một phương hướng khác, dẫn đầu là một người toàn thân áo trắng, phiêu dật xuất trần, một mặt nạ màu bạc cân xứng che khuất dung nhan, một đôi lãnh mâu đảo qua bóng dáng người phía trước, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

“Gia, đó không phải là… cô nương ngày đó sao?” Một tên tùy tùng đồ đen bên cạnh cũng cả kinh nói.

Khóe môi nam tử gợi lên một nụ cười mỉm, vốn tưởng rằng nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử bình thường, không nghĩ tới... Nàng thật là có chút đặc biệt! “Nàng chính là người Công Tôn Chiến muốn tìm!” Hắn vừa dứt lời, nhấc chân đi theo.

Tùy tùng phía sau sửng sốt, lập tức lấy lại tinh thần. Cho dù xem như biết là nàng lại như thế nào? Không phải gia vẫn vội vã gấp rút lên đường sao, chẳng lẽ là coi trọng cô nương kia rồi sao? Nhưng này không giống với tác phong từ trước tới nay của gia!

Hắn nghĩ không ra, dứt khoát không suy nghĩ nữa, chạy chậm vài bước đi theo.

- - - - - -

- - - -

“Tỷ tỷ, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tìm được nhà cửa rồi!” Liễu Nhứ cao hứng lôi kéo Yến Vũ Nhi, sự tình thật sự là thuận lợi đến không ngờ, chẳng qua chỉ có thời gian một ngày vậy mà đã làm xong rồi.

Yến Vũ Nhi khẽ nhíu mày, nàng chung quy vẫn cảm giác được sự tình hôm nay làm quá thuận lợi, để cho nàng có chút không dám tin. Sao chủ nhà lại đúng dịp liền muốn bán nhà như thế? Hay còn là với giá cả được hời như thế? Hơn nữa, còn đầy đủ mọi vật dụng trong nhà, chỉ cần dọn dẹp một chút, là có thể vào ở, thật sự là quá thuận tiện rồi.

Nàng nổi lên tâm tư, cảm thấy sự tình có chút kỳ quặc.

“Tạ công tử, ngươi cảm thấy thế nào?” Nàng cảm thấy bất an, quay đầu lại hỏi Tạ Hàn Phong.

Tạ Hàn Phong đang tự mình suy nghĩ tâm sự, hắn vốn định nán lại hai ngày rồi lại đi Tung Huyện cũng không muộn, không nghĩ tới không tới một ngày Yến Vũ Nhi đã làm xong việc, ngày mai, hắn liền không có cớ lưu lại nữa rồi.

Nghe nàng hỏi chính mình, Tạ Hàn Phong vội vàng trả lời: “Công tử kia nhìn ôn hòa, thật không giống như là kẻ xấu gì đó.”

Yến Vũ Nhi cho rằng hắn nói không sai, người nọ nhìn rất ôn hòa, hơn nữa quan ấn trên khế đất cũng không giống như làm giả, e là bản thân mình suy nghĩ nhiều. Với lại tiền đặt cọc đã thanh toán, đợi đến giữa trưa thanh toán hết khoản còn lại, là có thể chuyển vào ở rồi.

Buổi trưa, Tạ Hàn Phong lại cùng Yến Vũ Nhi đi giao tiền, mua thêm một vài vật dụng hàng ngày, sắp xếp ổn thỏa, Yến Vũ Nhi vừa lòng nhìn chung quanh một vòng, ngọt ngào nở nụ cười.

“Thật tốt!” Nàng vuốt ve mỗi một vật dụng trong nhà, về sau nơi này chính là nhà của mình rồi. Đây là tổ ấm nhỏ thứ nhất của nàng ở cổ đại thuộc về chính mình.

Tạ Hàn Phong sâu nặng nhìn nàng, tầm mắt không nỡ rời khỏi chút nào.

“Tạ công tử, ngươi có lời muốn nói sao?” Yến Vũ Nhi thấy hắn vẫn nhìn chính mình, dường như có lời muốn nói, hỏi.

“Liễu cô nương, ngươi...” Mặt hắn đỏ hồng, miệng giật giật, nhưng không mở miệng được.

Trong lòng Yến Vũ Nhi có chút sáng tỏ, tâm tình vui vẻ, liền nổi lên tâm tư trêu đùa, đi vài bước tới gần hắn, nghiêng đầu giảo hoạt nhìn hắn.

“Có phải ngươi… Thích ta không?”

Tạ Hàn Phong thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mặt càng đỏ hơn, hai mắt trừng lớn nhìn nhìn nàng, ấp úng há mồm: “Ta, ta...”

Mặt hắn đỏ lên nói không ra lời, lại nghe được một trận tiếng bước chân truyền đến, sau đó truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.

Liễu Nhứ đang dọn dẹp ở trong sân, nghi ngờ tiến lên mở cửa, trông thấy đoàn người đứng ngoài cửa, sắc mặt không còn chút máu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện