Trong mắt tiểu mỹ nhân vẫn còn nước mắt, nhưng giọng nói thì lạnh nhạt cực kì.

 

Chồng trước của cậu đứng trước cửa, nhìn người chồng nhỏ mới ly hôn chưa được bao lâu của mình, chậm rãi mở miệng.

 

“Anh đến lấy chút đồ.” Giọng của hắn còn lạnh nhạt hơn lúc trước, “Em không cần quan tâm anh đâu.”

 

Hắn nói xong thì bước vào, đi ngang qua người tiểu mỹ nhân, một bước cũng không ngừng lại.

 

Tiểu mỹ nhân lại có chút sợ, mặc dù cậu không chịu thừa nhận, còn cố chấp cho rằng bản thân rất mạnh mẽ.

 

Cậu quăng thật mạnh bao quần áo lên ghế sofa, tức hồng hộc mà gỡ chiếc nón giấy trên đầu xuống, khoanh tay trước ngực ngồi xuống ghế.

 

Chồng cậu bước vào phòng sách, chưa qua được bao lâu đã nhăn chặt chân mày quay trở về.

 

Tiểu mỹ nhân hỏi theo thói quen.

 

“Anh làm sao vậy?”

 

“Mất đồ rồi.” Ngài chồng trước lẩm nhẩm, hai chữ phiền muộn viết đầy trên mặt.

 

Hiếm khi tiểu mỹ nhân mới nhìn được bộ dáng này của hắn, lòng hiếu kì cũng trồi dậy, có chút xíu gấp gáp.

 

“Mất cái gì thế? Quan trọng lắm sao? Anh đi rồi em không hề động đến phòng sách nha, nếu không thì em vào tìm giúp anh lần nữa?”

 

Ngài chồng trước nhìn nhìn cậu, trầm mặc một lúc mới mở miệng.

 

“Không có gì, cứ để đỡ ở đây trước vậy. Bữa sau anh lại đến lấy.” Hắn nói xong liền cáo từ, “Em tiếp tục dọn dẹp đi. Anh đi trước đây.”

 

“Ả?........... Vâng ạ.”

 

Tiểu mỹ nhân theo thói quen mà tiễn chồng trước ra đến trước cổng, lúc nhón chân lên chỉnh lại cà vặt cho người ta giật mình phát hiện ra không đúng.

 

Mắc gì mình còn phải làm bảo mẫu người ta chứ?

 

Điên rồi sao??

 

Đến ngài chồng trước luôn là một bộ dáng nghiêm túc cứng nhắc cũng nhịn không được cười cậu.

 

Ngài chồng trước nâng tay lên xoa mái tóc rối tung của cậu, nhỏ giọng nói.

 

“Không khóc là tốt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện