Tiểu mỹ nhân ghét ngài chồng trước, nhưng càng ghét mẹ của ngài chồng trước.
Bà ấy căn bản không xứng được ngài chồng trước gọi là mẹ.
Tiểu mỹ nhân nhớ hồi còn học cấp hai là ngài chồng trước đã trầm mặc ít nói giống như bây giờ rồi.
Lớp trưởng đại nhân trông thì không gì không biết, nhưng lại sẽ lén lút hâm mộ người bạn cùng bàn nhỏ bé ốm yếu của mình.
Mỗi lần mẹ của tiểu mỹ nhân đến đưa canh cho cậu, lớp trưởng đại nhân cao lớn sẽ lúc có lúc không quét mắt sang nhìn, hắn không có biểu cảm gì trên mặt, nhưng tiểu mỹ nhân lại thấy hắn đáng thương cực kỳ.
“Tình cảm của ba mẹ tôi không được tốt.”
Tiểu mỹ nhân vẫn nhớ như in bộ dáng của người kia khi nói ra câu này, thất lạc giống như một đứa nhỏ không có nhà.
Nghe nói cuối cùng ba mẹ của ngài chồng trước cũng li dị rồi, mẹ của hắn cuối cùng đã tìm được nửa kia có thể dựa dẫm có thể gửi gắm trái tim, cuối cùng cũng có được kết tinh của tình yêu.
Tiểu mỹ nhân nhìn người phụ nữ trước mặt đang nắm lấy tay con mình, bộ dáng dịu dàng ôn nhu kia khiến cậu cảm thấy thật nực cười.
Đứa con trai nhỏ bây giờ là tâm can bảo bối, là chứng minh của tình yêu, vậy con trai lớn là gì?
Là dấu vết của sự tủi nhục sao!
Tiểu mỹ nhân tức quá đi.