Phùng Trinh tự mình cởi bỏ khăn trùm đầu, tìm một ít nước trong phòng để uống, cuối cùng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Lại bắt đầu đánh giá phòng ở của Tiêu gia.

Nàng vừa mới vào cửa, đã cảm thấy sân còn rộng hơn nhà mình, sau khi đi qua phòng chính, phía sau còn có thể nhìn thấy chiếc giếng, lúc nàng mới vào phòng, có thể thấy được phòng ở của Tiêu gia còn lớn hơn nhà nàng một chút. Nghĩ Tiêu gia nhiều người, thật cũng là chuyện bình thường.

Nhưng nhìn lại căn phòng hiện tại, nàng biết Tiêu gia vẫn còn chút của cải.

Căn phòng thoạt nhìn vừa mới xây không được bao lâu, phỏng chừng là mới được mấy năm, trong phòng gia cụ tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không có đồ đạc hư hại, ngay cả giường cũng to rộng hơn.

Nhìn thấy Tiêu gia như vậy, trong lòng Phùng Trinh cuối cùng cũng cảm thấy có chút may mắn.

Ít nhất Tiêu gia không đến mức bần cùng, dù sao nàng đến đây cũng sẽ không khổ sở nhiều, có thể ăn no thì đã không thành vấn đề.

Hơn nữa, Tiêu Sơn vẫn là một ngũ trưởng, lương bổng của hắn cũng nhiều hơn binh lính bình thường, nuôi nàng hẳn là không phải vấn đề. Nàng lại nghĩ đến chuyện buôn bán nhỏ để cuộc sống này cũng sẽ không thiếu ăn thiếu mặc. Về sau khi Tiêu Sơn có tiền đồ, nàng tự nhiên cũng sẽ thuận nước lên thuyền.

Tiêu gia bên này phải ồn áo đến tận chiều mới kết thúc. Trong khoảng thời gian này, không có ai tiến vào để xem Phùng Trinh, như thể tân nương tử vừa mới vào cửa là nàng đã bị lãng quên.

Phùng Trinh đang đói đến rã rời, đột nhiên có người đẩy cửa vào. Phùng Trinh vội vàng ngồi trên giường chờ đợi. Ngẩng đầu nhìn lên, người tới là một tiểu cô nương, dung mạo thanh tú, nhưng khá gọn gàng. Bất quá tuổi không lớn lắm, thoạt nhìn chỉ mười ba mười bốn tuổi.

“Tẩu tử, đại ca bảo muội mang đồ ăn đến cho tẩu.” Tiểu cô nương mỉm cười, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền.

Sau đó, Phùng Trinh mới xác định, tiểu cô nương này chính là tiểu cô tử* của nàng. Tiểu nữ nhi duy nhất của Tiêu gia, Tiêu Diệu Diệu.

*tiểu cô tử: em gái của chồng

Nhìn bộ dáng của Tiêu Diệu Diệu cũng không khó hòa hợp, trong lòng Phùng Trinh thả lỏng, gật đầu cười nói: "Đa tạ tiểu cô."

Tiêu Diệu Diệu cười: "Tẩu tử cứ gọi muội là Diệu Diệu được rồi. Đại ca thường ngày đều gọi muội như vậy."

Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của Tiêu Diệu Diệu khi nàng nhắc đến Tiêu Sơn, Phùng Trinh đoán tiểu cô nương này phỏng chừng không giống với những người còn lại trong Tiêu gia, nàng ấy vẫn có thân tình với Tiêu Sơn. Cũng đúng, một nhà không thể toàn cặn bã, dù sao cũng phải có một ít hạt giống tốt.

Thừa lúc Phùng Trinh đang ăn, Tiêu Diệu Diệu cũng ngồi trên ghế trò chuyện với nàng. Tiêu Diệu Diệu có tính cách hoạt bát, nàng ấy nhiệt tình giới thiệu hoàn cảnh trong nhà với tính tình của từng người với Phùng Trinh.

Mặc dù những việc này không khác với những gì Phùng Trinh đã hỏi thăm, nhưng Phùng Trinh vẫn rất coi trọng cuộc nói chuyện của Tiêu Diệu Diệu với tư cách là người trong nhà của Tiêu gia.

Tiêu Diệu Diệu là người của Tiêu gia, tự nhiên đều vội vàng nói tốt. Bất quá sau khi Phùng Trinh tự phân tích, nàng vẫn có được một số thông tin mà nàng muốn biết.

Tỷ như Tiêu Diệu Diệu nói về nhị ca nhị tẩu: “Mặc dù nhị ca bọn hạ ngày thường hơi keo kiệt, thích buôn chuyện, nhưng cũng là miệng dao găm tâm đậu hũ, đối với người nhà vẫn rất tốt. Ngày thường cũng cần đại tẩu lo lắng."

Phùng Trinh vừa nghe đã biết, cả nhà lão nhị này phỏng chừng là hạng người chanh chua.

Lại nghe Tiêu Diệu Diệu nói đến cả nhà lão tam: “Ba người bọn họ thì tốt hơn một chút, ngày thường tam ca cũng không thường ở nhà, tam tẩu cũng không thích nói chuyện, rất dễ ở chung."



Phùng Trinh kết hợp với những gì mình biết, lão tam là người duy nhất trong Tiêu gia có kỹ năng, cho nên ngày thường thường xuyên đi vào trong thành kiếm sống, tự nhiên coi thường người trong nhà.

Về phần hai lão nhân Tiêu gia, Phùng Trinh đã tận mắt chứng kiến qua. Tiêu mẫu Tiêu Ngô thị là một người rất có chủ kiến, hơn nữa nhìn tựa hồ là một bà bà lợi hại, về phần Tiêu lão thúc, ông ta bị tật ở chân, hơn nữa vì trước đó từng ra chiến trường, cũng không mấy để tâm đến chuyện trong nhà.

*bà bà: mẹ chồng

Tiêu Diệu Diệu thấy Phùng Trinh vẫn không nói lời nào, chỉ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười đáp lại, hơn nữa Phùng Trinh rất xinh đẹp, tự nhiên trong lòng cảm thấy thích vị tẩu tử này.

Đợi đến khi Phùng Trinh ăn xong, nàng ấy ngượng ngùng cười cười, bưng bát đũa đi ra ngoài: "Tẩu tử, nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa ca ca sẽ trở lại."

Nói xong, cười tủm tỉm đóng cửa lại.

Sau khi người rời đi, Phùng Trinh ăn uống no đủ liền tiếp tục ở trên giường suy nghĩ nhiều chuyện.

Bất tri bất giác, sắc trời đã bắt đầu trở nên u ám.

Tiêu Sơn thật vất vả mới đuổi được đám người trẻ tuổi trong thôn, hắn cầm đèn dầu đi vào trong phòng, nhìn thấy tân nương tử mới cưới nghiêm chỉnh ngồi trên giường, tức khắc tay bắt đầu run lên.

Hắn đặt ngọn đèn dầu lên bàn, trở tay đóng cửa lại.

Phùng Trinh đã sớm phát hiện khi Tiêu Sơn đứng ở cửa, cũng không phải nàng luôn chú ý ở cửa, mà là đầu Tiêu Sơn quá lớn, thân hình quá to, một người cao to như vậy, rất khó mà không chú ý tới.

Thấy Tiêu Sơn đến gần, Phùng Trinh cũng bắt đầu khẩn trương.

Cho dù nàng là đứa ngốc đi chăng nữa, cũng biết đêm động phòng hoa chúc này sẽ phải làm chút gì. Đặc biệt nhìn Tiêu Sơn này to con như vậy, trong lòng nàng còn có chút sợ hãi.

Tiêu Sơn đã trơ mặt đi tới, ngồi ở mép giường, hai tay cứng ngắc đặt ở trên đùi, lén liếc mắt ngắm Phùng Trinh một cái: “Chúng ta, chúng ta nghỉ ngơi đi."

Rất đơn giản trực tiếp dễ hiểu! Phùng Trinh mở to mắt, mặc dù nàng không trông cậy một chút phong hoa tuyết nguyệt nào từ Tiêu Sơn, nhưng như thế này thì quá trực tiếp.

Phùng Trinh nhấp nhấp miệng: “Vẫn còn chưa uống rượu giao bôi."

Đi ngủ còn phải uống rượu? Đây là lần đầu tiên Tiêu Sơn biết tới chuyện này. Không thể làm gì được, dân bản xứ này như hắn cũng vì lần đầu tiên đại cô nương lên kiệu hoa, vội vàng tìm kiếm trên bàn một hồi, căn bản không có chuẩn bị rượu.

Phùng Trinh cũng không biết phong tục ở đây, vì vậy nàng đứng dậy rót chút nước trà thay rượu, sau đó đưa cho Tiêu Sơn một ly, chính mình một ly, duỗi tay câu lấy cánh tay của Tiêu Sơn, tự đưa lên miệng của mình, đồng thời ra hiệu cho Tiêu Sơn tự đưa lên miệng uống.

Tiêu Sơn bắt chước Phùng Trinh, cũng lóng ngóng uống nước trà.

Mặc dù là uống trà, nhưng bởi vì tư thế thân mật này, Tiêu Sơn cảm thấy trà so với rượu còn say lòng người hơn. Phần cổ tay của hắn gác trên một đoạn cổ tay trắng nõn, mềm mại mảnh khảnh, nhìn thôi đã muốn cắn một miếng.



Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch lóng ngóng này của hắn, Phùng Trinh biết được mục đích của nàng đã đạt được. Nàng luôn cảm thấy uống rượu giao bôi là một thủ tục có thể dễ dàng mang đôi tân hôn đến gần nhau hơn. Đó là một quy củ không thể thiếu bên trong tân phòng. Đó cũng là điều kiện tiên quyết quan trọng cho nàng sau này tiến hành tẩy não Tiêu Sơn.

Thừa dịp Tiêu Sơn còn chưa kịp phản ứng, nàng đã kéo Tiêu Sơn ngồi ở mép giường, đỏ mặt nói: "Đây là rượu giao bôi, uống xong ly rượu giao bôi này, về sau có nghĩa chúng ta là người thân cận nhất. Là lời thề của chúng ta trước Nguyệt Lão. Về sau chàng cũng phải đối xử tốt với ta."

Tiêu Sơn từ lâu đã bị khuôn mặt quyến rũ của Phùng Trinh hớp hồn, vì vậy lúc này sao còn khả năng suy nghĩ gì nữa, Phùng Trinh nói cái gì chính là cái đấy. Dù sao bọn họ đều là phu thê, vốn dĩ là người thân. Về phần có phải đối xử tốt với thê tử hay không, đó là đương nhiên, sau này hắn cũng sẽ chỉ có một thê tử này. Tự nhiên hắn đều gật đầu lia lịa trước lời nói của Phùng Trinh.

Thấy Tiêu Sơn gật đầu, Phùng Trinh rất hài lòng.

Tuy rằng nàng còn muốn nói nhiều điều hơn nữa với Tiêu Sơn, muốn tẩy não Tiêu Sơn, nhưng nàng cũng biết mình không thể hành động quá vội vàng, dù sao nàng mới vừa vào cửa, có một số việc không thể nhắc tới.

Nàng xấu hổ e thẹn liếc nhìn Tiêu Sơn, bình tĩnh nhướng mày: "Tướng công, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta tạm nghỉ ngơi đi."

Thấy vậy, Tiêu Sơn cảm thấy khắp người bốc lên một luồng khí nóng, như thể toàn thân đang bốc cháy. Nhìn thấy thê tử nhỏ nhắn thanh tú trước mặt, sao có thể ngồi yên được, hắn duỗi cánh tay cứng ngắc ra, đưa người đẩy xuống giường, đôi phu thê thuận thế ngã lên giường.

Thời điêm Tiêu Sơn áp xuống, Phùng Trinh cảm thấy như có một ngọn núi đè lên người nàng, nàng bị đè đến mức không thể thở được. Một lúc sau, người phía trên nàng lại như biến thành cẩu, liên tục gặm cắn lên người nàng, khiến nàng đau đớn đến nhếch miệng. Một lúc sau, con cẩu kia không cắn người nữa, bắt đầu hôn từ cổ đến chân. Cẩu này đặc biệt thích đôi bàn chân nhỏ của nàng, ôm hôn rất lâu.

Cho dù Phùng Trinh có lý trí đến đâu, lúc này nàng cũng bị phân tâm, hoàn toàn mất đi ý thức bởi một trận sóng tình.

Chăn đệm cuộn tròn cả đêm, Phùng Trinh vốn định tẩy não Tiêu Sơn, nhưng kết quả lại bị tên ngốc lỗ mãng này lăn lộn đến mức ngón tay không thể động đậy được, nàng nằm trên người Tiêu Sơn ướt đẫm mồ hôi.

Tiêu Sơn cảm thấy rất mỹ mãn, toàn thân vui sướng đầm đìa, tuy rằng cảm thấy còn chưa đủ, nhưng nhìn bộ dáng tiểu thê tử nũng nịu ủy khuất như vậy, hắn cũng không thể xuống tay được.

Nằm trên giường, hắn nhớ tới những người trong quân doanh nói cảm giác khi ngủ với thê tử, nói tựa như là thăng thiên, xương cốt giòn tan, lúc đó hắn còn chưa tin, hiện tại đều hoàn toàn tin tưởng.

Một đêm tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Không phải Phùng Trinh lười ngủ, nhưng thật sự cả người rất mệt mỏi.

Khi tỉnh dậy, Tiêu Sơn đã không còn ở trong phòng. Nàng chống tay mặc lại y phục, cả người bủn rủn đi trang điểm. Đang lúc dùng dây quấn tóc, cửa đột nhiên bị đẩy ra, trên mặt Tiêu Sơn tươi cười đi vào, thấy Phùng Trinh đã rời khỏi giường, hắn lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng đóng cửa lại đi tới: “Sao nàng không ngủ nhiều hơn một chút?"

Hắn biết ngày hôm qua Phùng Trinh đã bị lăn lộn thành bộ dáng gì.

Phùng Trinh hờn dỗi liếc nhìn hắn, sau đó xoa eo mình: “Hôm nay tân hôn, quay đi lại dậy muộn, người nhà sẽ có ý kiến."

“Làm sao có thể?” Trên mặt Tiêu Sơn đều là không để bụng: “Phụ mẫu rất dễ nói chuyện, sáng nay ta đã nói với mẫu thân, mẫu thân cũng nói để nàng ngủ nhiều một chút?”

Mặc dù Tiêu Sơn nói nhiều như vậy, nhưng Phùng Trinh cũng không dám coi là sự thật, tân nương tử ngày đầu vào cửa đã ngủ nướng, bà bà nào sẽ không có ý kiến. Nàng cũng không muốn bị người bắt lấy nhược điểm.

Sau khi trang điểm xong, Phùng Trinh đứng dậy kéo bộ y phục vải màu xám trên người, trong lòng thở dài. Thật ra nàng cũng là một người yêu cái đẹp, nhưng lúc này nàng không thể mặc bộ váy quá đẹp. Bộ y phục này chính là mẫu thân của nàng lấy bạc dưới đáy hộp mà làm ra.

Thấy Tiêu Sơn vẫn ngây ngốc đứng ở một bên, nàng nói: “Sao chàng không ra ngoài ăn cơm?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện