Sau khi Trương phu nhân rời đi, mọi người đều nhìn Phùng Trinh với gương mặt đầy hâm mộ. Dù sao có thể được nói chuyện với tướng quân phu nhân, đó là một chuyện rất vinh dự. Tức khắc bọn họ đã trở nên can đảm hơn, dù sao vừa rồi bọn họ cũng nhìn ra, Trương phu nhân thích người cam đảm, tiểu nương tử này thoạt nhìn nhu nhược vẫn có thể làm được, những người lớn tuổi như các nàng ta càng không nên sợ hãi.
Sau đó, khi giao thức ăn và đồ uống cho binh lính và các tráng đinh, những nữ nhân kia còn cố ý cổ vũ vài câu, bảo bọn họ cố lên, nhưng thật ra cũng nổi lên được chút tác dụng nhỏ.
Bất quá mặc dù toàn thành đều bắt tay hành động, cũng không ngăn cản được thế tấn công của man di. Suy cho cùng, những tên man di đã có chuẩn bị mà đến, hơn nữa binh hùng tướng mạnh, khí thế từng bước từng bước liền chiếm được ưu thế. Những người thủ thành phần lớn là tráng đinh chưa từng nhìn thấy máu, dù là ở nơi nào, chỉ mới có khoảng thời gian một ngày, cũng đã hiện rõ tình thế không thuận lợi.
Phùng Trinh cũng đi theo lên tường thành để đưa cơm cho mọi người, nhìn thấy được cảnh tượng máu me này, tuy lá gan của nàng đúng là lớn, nhưng lúc này sắc mặt cũng trắng bệch, lồng ngực muốn nôn mửa.
Nàng nhìn lướt qua, phát hiện man di đến công thành đều là từng nhóm một, cũng không phải là cùng ùa lên. Mà còn có một nhóm lớn những tên man di ngồi trên lưng ngựa ở phía xa đang túm tụm lại với nhau.
Trước kia Phùng Trinh vì muốn làm tốt nghiệp vụ tiếp thị, cũng đã xem qua binh pháp Tôn Tử, sách ba mươi sáu kế linh tinh. Tuy rằng không có gặp qua chiến trường thực tiễn, nhưng cũng biết được một ít trận pháp cùng phép dụng binh, vừa nhìn thấy quả nhiên có thể biết những tên man di này không có trận pháp gì, phỏng chừng là chuẩn bị sau khi phá thành sẽ liền ùa lên.
Chẳng qua dù có như vậy, những tên man di này vẫn chiếm ưu thế về quy mô và số lượng. Nhóm người của bọn chúng lên từng nhóm một, không sai biệt lắm là thương vong một so với ba. Sau khi chờ những người trên tường thành kiệt sức, Phùng Trinh khẳng định chắc chắn, những tên kia xác thật sẽ xông lên. Đến lúc đó, ngay cả cơ hội hít thở cũng không có.
Sau khi cố gắng xuống khỏi thành lầu, trong lòng Phùng Trinh vẫn không ngừng suy nghĩ về tình hình bên ngoài thành.
Nhân số nhiều như vậy, nghe nói nơi gần quân doanh nhất cũng phải mất một ngày cưỡi ngựa. Quân đội Đại Đường chính là lấy bộ binh làm chủ. Cho dù những người đó không ngừng chạy băng băng tới đây, cũng sẽ hao hết thể lực, không có khả năng lập tức tới đây chi viện.
Tại thành Túc Châu, cần phải tìm được cơ hội để kéo dài thời gian, đả kích khí thế của man di, tìm được cơ hội để thở dốc.
"Tẩu tử, có nhiều man di lắm sao?"
Nhìn thấy Phùng Trinh xuống tường thành, Tiêu Diệu Diệu vội vàng chạy đến đón nàng. Bởi vì cố kỵ tuổi nàng ta còn nhỏ, vừa rồi Phùng Trinh không để nàng ta đi lên, chỉ để nàng ta đưa cơm cho nhóm tráng đinh phía dưới.
Phùng Trinh lắc đầu: “Không có, không nhiều như người của chúng ta."
Tiêu Diệu Diệu nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. "Hy vọng mấy người của đại ca nhanh chạy tới."
“Mau nhường một chút, mau nhường một chút.” Hai người đang nói chuyện, bên cạnh có một đám người đã cái nồi to đi lên trên thành lầu, có những ngươi mang theo nước và củi lửa, có vài người còn gánh từng thùng dầu.
Phùng Trinh và Tiêu Diệu Diệu vội vàng lui sang một bên, nhìn những người đó đi lên, Phùng Trinh kéo một binh sĩ đứng bên cạnh nói: "Vị đại ca này, vừa rồi là muốn làm gì vậy?"
"Còn làm gì? Hắc hắc.” Người này cười lạnh hai tiếng, âm hiểm nói: "Chờ đợi lát nữa man di công thành, chúng ta đổ tất cả nước nóng và dầu nóng lên trên đầu bọn chúng, những tên man di bất tử đó cũng có thể bị lột da."
Bởi vì cực kỳ căm hận man di, khi người này nói về những thủ đoạn kia, còn có chút hưng phấn.
Phùng Trinh nói cảm tạ, lôi kéo Tiêu Diệu Diệu nhanh tránh đi. Vẻ mặt của Tiêu Diệu Diệu sợ hãi nói: "Tẩu tử, thật đáng sợ a, những bọn man di kia không phải đang sống sờ sờ bị chết bỏng sao?"
“Thật đáng sợ.” Phùng Trinh mỉm cười: “Tết nhất chúng ta giết lợn, cũng không phải dùng nước sôi để làm thịt lợn à, muội có sợ hay không?”
Ở các vùng nông thôn, giết lợn là một việc tương đối phổ biến, nhiều đứa trẻ còn cố ý đi xem. Tuy Tiêu Diệu Diệu được tính là nhát gan, cũng đã thấy qua mấy lần, nhưng thật ra cũng không có cảm giác sợ hãi, liền lắc lắc đầu.
Phùng Trinh nói: "Những tên man di này không bằng lợn chó, muội cứ coi bọn chúng như súc sinh là được. Nghĩ đến việc người thân của chúng ta bị bọn chúng tàn sát, nếu chúng ta có khả năng, cũng hận không thể đâm bọn chúng vài nhát đao."
Nghe Phùng Trinh mô tả như thế một phen, Tiêu Diệu Diệu cũng không cảm thấy sợ hãi mà ngược lại coi đó là điều hiển nhiên. Đối đãi với súc sinh, nên làm như vậy. Hơn nữa những tên man di đó thật sự trông giống súc sinh.
Phùng Trinh không để ý đến suy nghĩ của Tiêu Diệu Diệu, những gì nàng vừa nói là dành cho Tiêu Diệu Diệu, cũng là xuất phát từ nội tâm của nàng. Những tên súc sinh kia, nếu như nàng có năng lực, cũng sẽ tình nguyện đi giết địch.
Đáng tiếc thân thể nàng bây giờ quá yếu, hữu tâm nhưng vô lực.
Tuy nhiên, nếu có thể đưa ra chút chủ ý, cũng có thể nỗ lực một chút. Mặc dù cuối cùng là vô dụng, cũng coi như cố hết tâm ý của mình.
Phùng Trinh biết nàng thấp cổ bé họng, chạy ra kêu hỏng cả yết hầu cũng không có người để ý tới nàng, ngược lại sẽ cho nàng đang gây rối. Nghĩ nghĩ, liền sắp xếp Tiêu Diệu Diệu làm việc chỗ của nàng, một mình nàng đi tìm Trương phu nhân.
Trương phu nhân là Tướng quân phu nhân, lời nói của bà ta, đều hữu dụng hơn với chính mình. Hơn nữa, Trương phu nhân có thể tiếp xúc với người trong quân đội, nếu cảm thấy phương pháp của mình hữu dụng, có lẽ có thể truyền đạt cho quân đội.
Tuy không nắm chắc trăm phần trăm, nhưng Phùng Trinh cũng muốn thử mộột lầần. Chỉ là muốn làm hết sức lực nhỏ bé của mình.
Đây là lần đầu tiên, Phùng Trinh thật sự cảm nhận được sự thật bản thân là dân chúng Đại Đường, thật sự là người của thời đại này. Giống như mọi người ở đây, nàng đã trải qua cuộc xâm lấn của ngoại tộc, trải qua thử thách sinh tử. Những nợ nước thù nhà kia, dần dần trôi trong xương cốt của nàng
Sau đó, khi giao thức ăn và đồ uống cho binh lính và các tráng đinh, những nữ nhân kia còn cố ý cổ vũ vài câu, bảo bọn họ cố lên, nhưng thật ra cũng nổi lên được chút tác dụng nhỏ.
Bất quá mặc dù toàn thành đều bắt tay hành động, cũng không ngăn cản được thế tấn công của man di. Suy cho cùng, những tên man di đã có chuẩn bị mà đến, hơn nữa binh hùng tướng mạnh, khí thế từng bước từng bước liền chiếm được ưu thế. Những người thủ thành phần lớn là tráng đinh chưa từng nhìn thấy máu, dù là ở nơi nào, chỉ mới có khoảng thời gian một ngày, cũng đã hiện rõ tình thế không thuận lợi.
Phùng Trinh cũng đi theo lên tường thành để đưa cơm cho mọi người, nhìn thấy được cảnh tượng máu me này, tuy lá gan của nàng đúng là lớn, nhưng lúc này sắc mặt cũng trắng bệch, lồng ngực muốn nôn mửa.
Nàng nhìn lướt qua, phát hiện man di đến công thành đều là từng nhóm một, cũng không phải là cùng ùa lên. Mà còn có một nhóm lớn những tên man di ngồi trên lưng ngựa ở phía xa đang túm tụm lại với nhau.
Trước kia Phùng Trinh vì muốn làm tốt nghiệp vụ tiếp thị, cũng đã xem qua binh pháp Tôn Tử, sách ba mươi sáu kế linh tinh. Tuy rằng không có gặp qua chiến trường thực tiễn, nhưng cũng biết được một ít trận pháp cùng phép dụng binh, vừa nhìn thấy quả nhiên có thể biết những tên man di này không có trận pháp gì, phỏng chừng là chuẩn bị sau khi phá thành sẽ liền ùa lên.
Chẳng qua dù có như vậy, những tên man di này vẫn chiếm ưu thế về quy mô và số lượng. Nhóm người của bọn chúng lên từng nhóm một, không sai biệt lắm là thương vong một so với ba. Sau khi chờ những người trên tường thành kiệt sức, Phùng Trinh khẳng định chắc chắn, những tên kia xác thật sẽ xông lên. Đến lúc đó, ngay cả cơ hội hít thở cũng không có.
Sau khi cố gắng xuống khỏi thành lầu, trong lòng Phùng Trinh vẫn không ngừng suy nghĩ về tình hình bên ngoài thành.
Nhân số nhiều như vậy, nghe nói nơi gần quân doanh nhất cũng phải mất một ngày cưỡi ngựa. Quân đội Đại Đường chính là lấy bộ binh làm chủ. Cho dù những người đó không ngừng chạy băng băng tới đây, cũng sẽ hao hết thể lực, không có khả năng lập tức tới đây chi viện.
Tại thành Túc Châu, cần phải tìm được cơ hội để kéo dài thời gian, đả kích khí thế của man di, tìm được cơ hội để thở dốc.
"Tẩu tử, có nhiều man di lắm sao?"
Nhìn thấy Phùng Trinh xuống tường thành, Tiêu Diệu Diệu vội vàng chạy đến đón nàng. Bởi vì cố kỵ tuổi nàng ta còn nhỏ, vừa rồi Phùng Trinh không để nàng ta đi lên, chỉ để nàng ta đưa cơm cho nhóm tráng đinh phía dưới.
Phùng Trinh lắc đầu: “Không có, không nhiều như người của chúng ta."
Tiêu Diệu Diệu nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. "Hy vọng mấy người của đại ca nhanh chạy tới."
“Mau nhường một chút, mau nhường một chút.” Hai người đang nói chuyện, bên cạnh có một đám người đã cái nồi to đi lên trên thành lầu, có những ngươi mang theo nước và củi lửa, có vài người còn gánh từng thùng dầu.
Phùng Trinh và Tiêu Diệu Diệu vội vàng lui sang một bên, nhìn những người đó đi lên, Phùng Trinh kéo một binh sĩ đứng bên cạnh nói: "Vị đại ca này, vừa rồi là muốn làm gì vậy?"
"Còn làm gì? Hắc hắc.” Người này cười lạnh hai tiếng, âm hiểm nói: "Chờ đợi lát nữa man di công thành, chúng ta đổ tất cả nước nóng và dầu nóng lên trên đầu bọn chúng, những tên man di bất tử đó cũng có thể bị lột da."
Bởi vì cực kỳ căm hận man di, khi người này nói về những thủ đoạn kia, còn có chút hưng phấn.
Phùng Trinh nói cảm tạ, lôi kéo Tiêu Diệu Diệu nhanh tránh đi. Vẻ mặt của Tiêu Diệu Diệu sợ hãi nói: "Tẩu tử, thật đáng sợ a, những bọn man di kia không phải đang sống sờ sờ bị chết bỏng sao?"
“Thật đáng sợ.” Phùng Trinh mỉm cười: “Tết nhất chúng ta giết lợn, cũng không phải dùng nước sôi để làm thịt lợn à, muội có sợ hay không?”
Ở các vùng nông thôn, giết lợn là một việc tương đối phổ biến, nhiều đứa trẻ còn cố ý đi xem. Tuy Tiêu Diệu Diệu được tính là nhát gan, cũng đã thấy qua mấy lần, nhưng thật ra cũng không có cảm giác sợ hãi, liền lắc lắc đầu.
Phùng Trinh nói: "Những tên man di này không bằng lợn chó, muội cứ coi bọn chúng như súc sinh là được. Nghĩ đến việc người thân của chúng ta bị bọn chúng tàn sát, nếu chúng ta có khả năng, cũng hận không thể đâm bọn chúng vài nhát đao."
Nghe Phùng Trinh mô tả như thế một phen, Tiêu Diệu Diệu cũng không cảm thấy sợ hãi mà ngược lại coi đó là điều hiển nhiên. Đối đãi với súc sinh, nên làm như vậy. Hơn nữa những tên man di đó thật sự trông giống súc sinh.
Phùng Trinh không để ý đến suy nghĩ của Tiêu Diệu Diệu, những gì nàng vừa nói là dành cho Tiêu Diệu Diệu, cũng là xuất phát từ nội tâm của nàng. Những tên súc sinh kia, nếu như nàng có năng lực, cũng sẽ tình nguyện đi giết địch.
Đáng tiếc thân thể nàng bây giờ quá yếu, hữu tâm nhưng vô lực.
Tuy nhiên, nếu có thể đưa ra chút chủ ý, cũng có thể nỗ lực một chút. Mặc dù cuối cùng là vô dụng, cũng coi như cố hết tâm ý của mình.
Phùng Trinh biết nàng thấp cổ bé họng, chạy ra kêu hỏng cả yết hầu cũng không có người để ý tới nàng, ngược lại sẽ cho nàng đang gây rối. Nghĩ nghĩ, liền sắp xếp Tiêu Diệu Diệu làm việc chỗ của nàng, một mình nàng đi tìm Trương phu nhân.
Trương phu nhân là Tướng quân phu nhân, lời nói của bà ta, đều hữu dụng hơn với chính mình. Hơn nữa, Trương phu nhân có thể tiếp xúc với người trong quân đội, nếu cảm thấy phương pháp của mình hữu dụng, có lẽ có thể truyền đạt cho quân đội.
Tuy không nắm chắc trăm phần trăm, nhưng Phùng Trinh cũng muốn thử mộột lầần. Chỉ là muốn làm hết sức lực nhỏ bé của mình.
Đây là lần đầu tiên, Phùng Trinh thật sự cảm nhận được sự thật bản thân là dân chúng Đại Đường, thật sự là người của thời đại này. Giống như mọi người ở đây, nàng đã trải qua cuộc xâm lấn của ngoại tộc, trải qua thử thách sinh tử. Những nợ nước thù nhà kia, dần dần trôi trong xương cốt của nàng
Danh sách chương