Mặc dù thời tiết se lạnh, nhưng đã gần đến cuối năm, người đi bộ trên đường phố cũng nhiều hơn bình thường.

Những bách tính thường lui tới đều mặc đủ loại trang phục, cách trang điểm của nhiều người trong số họ rõ ràng thuộc về các địa phương khác nhau, một khung cảnh như vậy khiến Phùng Trinh nhớ đến đô thị quốc tế hóa. Dựa trên tình hình giao thông hiện tại, có thể ước tính rằng ngay cả quốc gia cũng không có rầm rộ như vậy.

Thành Túc Châu không đổ nát như Phùng Trinh tưởng tượng, tường thành nguy nga sừng sững, dễ thủ nhưng khó công. Bên trong thành được chia thành nội thành và ngoại thành. Phần lớn nội thành đều do một ít gia quyến quan gia cùng với cường hào cư trú, Phùng Trinh chỉ nhìn vào cửa nội thành, ngay cả tiến vào cũng không có tư cách.

Ngược lại, Tiêu Diệu Diệu mặc dù đã tới mấy lần, nhưng vẫn cảm thấy rất hiếm lạ, kéo lấy cổ tay Phùng Trinh, nhưng ánh mắt lại đảo khắp nơi.

Phùng Trinh cũng mặc kệ nàng ta, tự mình tìm kiếm các tửu quán ở khắp mọi nơi.

Nếu nàng muốn xem giá rượu của thị trường, cũng chỉ có thể đi xem tình huống hiện tại của thị trường rượu.

Cũng may người cổ đại còn thích uống rượu hơn người hiện đại, trên đường có không ít tửu phường. Phùng Trinh tìm thấy một cửa hàng rượu có quy mô thoạt nhìn cũng không nhỏ mà bước vào.

“Tiểu nương tử tới mua rượu sao?” Vừa vào cửa, một tiểu nhị có dáng người thon gầy liền đi ra đón nàng.

Phùng Trinh nói: “Ta muốn mua một ít rượu cho người trong nhà, làm phiền tiểu ca mang đến mấy loại rượu cho ta nhìn xem."

Một người lớn lên xinh đẹp, bất cứ lúc nào cũng được hoan nghênh. Hơn nữa Phùng Trinh rất tự nhiên hào phóng, tuy nàng ăn mặc bình thường, tiểu nhị trẻ tuổi này cũng cảm thấy ngượng ngùng nếu tiếp đón nàng không chu đáo, chẳng sợ buôn bán không được, trái lại rất sẵn lòng mang theo nàng đi vào tửu phường bên trong để nhìn xem.

“Đây là những loại rượu mới của chúng ta, đều đang bán rất chạy.” Tiểu nhị tự đánh trống thổi kèn nói.

Phùng Trinh duỗi người qua nhìn một chút, cũng để ngửi mùi rượu. Hương vị rượu này thật ra so với rượu trước đó mà nàng đã uống ở Tiêu gia thì trong suốt hơn một ít, nhưng vẫn có chút vẩn đục, mùi rượu cũng nồng hơn một ít, chắc mới làm được không lâu.

Loại rượu như vậy, nếu như là trước kia, chính là rượu sản xuất thất bại.

"Còn có gì tốt hơn không?"

Thấy Phùng Trinh vẫn yêu cầu loại tốt hơn, tiểu nhị có chút ngại ngùng nói: "Có, nhưng thật ra vẫn có, chỉ là giá không rẻ, người dân bình thường như chúng ta vẫn là uống chút rượu bình thường là được."

Người này thật ra lại có tấm lòng chân thật. Phùng Trinh cười cảm kích: “Đó là mua không nổi, chỉ là chúng ta mua ít một chút trở về là được. Mua rượu cho nhà ta, tự nhiên là muốn mua rượu ngon."

Nghe nói Phùng Trinh vậy mà lại mua rượu ngon cho trượng phu, trong lòng tiểu nhị tự nhiên hâm mộ một trận không thôi. Một thê tử lớn lên xinh đẹp còn hiền huệ như vậy, cũng không biết là người kia gặp được vận cứt chó gì mà cưới được về nhà. Nghĩ tới thê tử của mình, cả ngày ghét bỏ hắn ta một thân toàn mùi rượu, mỗi ngày đều hùng hùng hổ hổ, trong lòng hiểu được cái gọi là người so với người, tức chết người a.

Tiểu nhị ở một bên thở dài, một bên mang theo hai người Phùng Trinh đi nhìn những loại rượu giá cao khác. Tất cả bình rượu đều được niêm phong, tiểu nhị dùng ống trúc lấy một ít ra, đưa cho Phùng Trinh ngửi thử: "Ngửi xem, rượu này có phải rất thơm hay không?"



“Thơm.” Phùng Trinh gật đầu. Thầm nghĩ đúng là tiền nào của nấy, loại rượu tốt này xác thật thơm ngọt hơn rượu bình thường một chút. Liền hỏi thăm: "Cái này giá cả bao nhiêu?"

“Một cân tối thiểu là con số này.” Tiểu nhị vươn năm ngón tay ra.

Phùng Trinh có chút không hiểu: “Bao nhiêu?"

“Năm lượng bạc!” Trên mặt tiểu nhị có chút khoe khoang. Rượu này chính là rượu tốt lâu năm, ở các cửa hàng nhỏ lẻ sẽ không thể mua được.

Khi nghe thấy là năm lượng bạc, cả người Phùng Trinh có chút sững sờ. Năm lượng bạc a. Ngay cả khi nàng không biết thị trường, cũng biết giá cả này rất cao. Phải biết rằng, Tiêu Sơn là một Ngũ trưởng, một tháng chỉ có một lượng bạc, nói cách khác, một cân rượu này, không sai biệt là phải tốn gần nửa năm tiền lương của Tiêu Sơn.

Nhưng chi phí ủ rượu này tuyệt đối không đến một lượng bạc, quả nhiên a, từ cổ chí kim, rượu chính là ngành sản xuất thu lợi nhuận khổng lồ!

Trong lòng Phùng Trinh lập tức dâng lên chút khí huyết, tâm tình không hiểu lại có chút kích động.

Tiêu Diệu Diệu vừa nghe giá cả đắt như vậy liền muốn lôi Phùng Trinh đi, nhưng bây giờ thấy Phùng Trinh đang ngẩn người, nàng ta lén lút kéo nàng lại: “Tẩu tử, chúng ta về thôi.”

Phùng Trinh gật đầu, nàng thật sự phải đi sớm một chút, sau đó rồi lại cân nhắc về những điều tiếp theo. Dù sao ở thời đại này, muốn bán rượu cũng không phải loại người dân bình thường như nàng có thể làm được. Đằng sau những tửu trang lớn lớn nhỏ nhỏ kia, có thể có một số nhân vật lớn gì đó làm chỗ dựa vững chắc đấy chứ.

Nàng muốn kiếm thật nhiều bạc, nhưng nàng cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng, vì vậy vấn đề này cần phải tính lâu dài.

Liền nói: “Tiểu ca, cân cho ta một lạng đi”.

"Một lạng?"

Đây cũng là quá ít. Trong lòng tiểu nhị có chút không thoải mái, bất quá nhìn cách ăn mặc của Phùng Trinh, cũng biết không phải người của gia đình giàu có, nhưng thật ra cũng làm khó dễ, liền chuẩn bị đi lấy rượu cho nàng. Vừa mới định giả vờ, Phùng Trinh đã nói: "Tiểu ca, không phải loại này, là rượu chúng ta vừa mới nhìn trước đó."

Phùng Trinh đỏ mặt nói: "Trong nhà túng quẫn, tiểu phụ nhân thật sự không biết giá lại cao như vậy, vừa rồi mới mạnh miệng nói thế, còn mong tiểu ca đừng trách móc."

Mặc dù thật sự rất mất mặt, nhưng Phùng Trinh vẫn là da mặt dày thừa nhận nàng không mua nổi.

Không phải nàng không có bạc mua rượu, mà là nàng không nỡ tiêu số tiền mồ hôi nước mắt do Tiêu Sơn kiếm được. Đối với mua một lạng rượu này, nàng cũng không phải muốn mua, chỉ muốn lấy về nhà để làm thử nghiệm.

Trong lòng tiểu nhị vốn dĩ không vui, nhưng nhìn thấy bộ dáng mặt đầy xấu hổ của Phùng Trinh, cũng không dễ dàng tức giận, đành phải đi lấy loại rượu bình thường.

Sau khi thanh toán mấy văn tiền, Phùng Trinh nhanh chóng nói lời cảm tạ, cầm theo ống trúc đựng một lạng rượu, cùng với Tiêu Diệu Diệu rời khỏi cửa hàng rượu.



Sau khi rời khỏi cửa hàng, Phùng Trinh không đến các cửa hàng khác nữa.

Loại đồ như rượu này đều giống nhau, cửa hàng này có thì cửa hàng khác cũng có. Hơn nữa, nàng vừa mới chú ý tới, mặc kệ giá cả của vị rượu nào, đều không trải qua quá trình chưng cất xử lý, nói cách khác, hiện tại kỹ thuật chưng cất vẫn chưa xuất hiện.

Mà kỹ thuật chưng cất này chính là cơ sở của việc ủ rượu, trên cơ sở này có thể sử dụng các phương pháp khác để sản xuất ra các loại rượu có mùi vị khác nhau.

Chỉ riêng trong tay Phùng Trinh, đã có một số phương pháp sản xuất các loại khác nhau. Phùng Trinh có thể chắc chắn, kỹ thuật ủ rượu của mình, tuyệt đối đã vượt xa thời đại này.

Điều duy nhất bây giờ là làm sao để biến những công nghệ này thành dòng bạc, dòng bạc đều đặn cuồn cuộn mà vẫn đảm bảo an toàn.

Loại đồ giống như rượu trắng, đặt trước mặt người khác chính là óng ánh, quá gây chú ý. Tuyệt đối không thể bày ra một cách nghênh ngang như vậy.

Hoặc là nói, nàng ném đá để dò đường trước? Sau khi suy nghĩ một phen, trong đầu Phùng Trinh đã có một kế hoạch đại khái. Bất quá hiện giờ đã là mùa đông, vạn vật đều khô héo, nguyên liệu cần thiết nàng cũng không có, chuyện này đành phải qua năm mới rồi lại nói tiếp.

Chuyện quan trọng trong lòng nàng đã định xong, Phùng Trinh cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó lại không cân nhắc thêm những chuyện này, mà lôi kéo Tiêu Diệu Diệu đi lên trên phố mua đồ.

Đương nhiên, đồ đạc Phùng Trinh mua là cho dịp năm mới, bất quá không phải cho Tiêu gia, mà là lễ vật ngày tết cho Phùng gia.

Nàng là người hiểu rõ nhất tình hình của Phùng gia, mùa đông năm nay sẽ như thế nào, nàng có thể tưởng tượng ra được. Dù khả năng hiện tại vẫn có hạn, nhưng có thể giúp được bao nhiêu là bấy nhiêu. Loại đồ đạc như xiêm y này quá xa xỉ, cho nên Phùng Trinh chỉ mua một số đồ dùng và đồ ăn hàng ngày. Tính toán đâu ra đấy tiêu tốn ba trăm văn tiền. Bản thân nàng thì ngược lại không phải tốn một văn tiền nào. Sau đó lại thuận đường mua cho Tiêu gia bên này mấy cân thịt lợn mang về, chuẩn bị cho ngày tết. Chung quy, Tiêu Sơn không có ở nhà, chuyện này vẫn phải làm.

Sau khi mua sắm xong, hai người lại ở ven đường ăn bánh nướng, uống một bát mì nước, lúc này mới vội vã trở về nơi ở.

Buổi tối Từ Hồng Ngọc và Tiêu Lâm cũng không về tòa nhà bên này, Phùng Trinh và Tiêu Diệu Diệu cũng rất vui vẻ và thoải mái, bản thân ở lại trong phòng sắp xếp những thứ mua được, đóng gói vào một chiếc túi lớn. Sáng sớm ngày hôm sau, hai người liền khóa cửa lại, giao chìa khóa đến chỗ của Tiêu Lâm, nhờ người gác cửa chuyển lại giùm, rồi vội vội vàng vàng đi đến địa điểm mà thôn dân đã hẹn tụ hợp.

Trong hai ngày qua, mọi người ở thành Túc Châu bận rộn mua sắm đồ vật, tuy rằng tiều tụy, nhưng lại rất hưng phấn. Dù sao cũng là thời điểm mỗi năm một lần, hơn nữa lại ở trong thành mấy ngày, bị lây nhiễm không khí náo nhiệt kia, đều cảm thấy tràn đầy sức lực. Nếu như không phải thời gian có hạn, lại lo lắng trong nhà chờ đợi gấp gáp, rất nhiều người còn muốn ở thêm vài ngày.

Nhìn thấy người dần dần kéo đến, ngoại trừ một số người sôi nổi nói những chuyện mắt thấy tai nghe mấy ngày nay, những người khác đều bận đếm nhân số. Ngoại trừ Từ Hồng Ngọc đã nói muốn ở lại thành Túc Châu chờ Tiêu Lâm cùng nhau trở về, những người khác đều đã đến đông đủ. Người dẫn đầu là nhi tử của lý chính trong thôn, sau khi đếm đủ số người, đoàn người đều lên xe bò chuẩn bị về nhà càng sớm càng tốt, có lẽ còn có thể về đến nhà trước khi trời tối.

Mắt thấy sắp phải về nhà, trong lòng mọi người bắt đầu nóng ruột muốn trở về, vô cùng sôi nổi leo lên xe bò.

“Man di tới!” Bất thình lình có mấy con ngựa vội vã xông vào thành, một bên vừa chạy như điên, một bên lại hô to.

Kèm theo tiếng trống cảnh báo của trạm canh gác phía trên tường thành, còn có từng đợt khói đen bốc lên, thành Túc Châu vốn dĩ náo nhiệt vui mừng, trong nháy mắt dường như bị người nhấn nút tạm dừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện