Tiêu Sơn luôn tạo cho người trong nhà ấn tượng là người không nói chuyện lớn, nhưng cũng thật chu toàn cho gia đình. Mặc dù Quách Thúy Hoa có chút sợ hắn, nhưng nàng ta cũng biết Tiêu Sơn sẽ không làm gì người trong nhà. Cho nên vừa rồi mới ỷ vào sức ảnh hưởng của Tiêu Ngô thị, muốn nói vài lời nặng nề với Phùng Trinh, nhưng không ngờ, vị đại bá thường ngày ít nói này lại mở miệng răn dạy nàng ta. Quách Thúy Hoa lập tức cảm thấy tay chân có chút luống cuống.
Thấy vẻ mặt thay đổi của Quách Thúy Hoa, Phùng Trinh âm thầm chế nhạo. Quách Thúy Hoa thật sự coi đó là điều hiển nhiên. Tiêu Sơn ở một nơi như Hãm Trận doanh lại có thể sống sót, không thể không có vài phần tâm huyết.
Lúc trước không phát tác là do không phải lúc, bây giờ từng bước bức bách như vậy, cho rằng người khác đều là quả hồng mềm đấy hả? Đối với tình hình hiện tại, Phùng Trinh không cố ý châm ngòi, nàng cũng không ở giữa làm hòa giải. Trong lòng nàng hy vọng chuyện này sẽ nháo lên, dù sao Tiêu Sơn ở nhà sẽ không có chuyện gì, khi Tiêu Sơn đi rồi vẫn sẽ có chuyện.
Bởi vì Tiêu Sơn chất vấn, Quách Thúy Hoa cùng Tiêu Ngô thị nhất thời không có phản ứng, cũng không có đáp lại.
Tiêu Sơn kìm nén tức giận, tiếp tục nói: "Mặc kệ như thế nào, Trinh nhi cũng là thê tử do ta cưới hỏi đàng hoàng vào cửa. Hôm nay chúng ta đi hồi môn, về nhà mẹ đẻ ở cùng với nhạc phụ nhạc mẫu nhiều hơn một chút, chúng ta còn có lỗi gì nữa?”
Khi Tiêu Ngô thị nghe thấy nhi tử của mình lại ngang nhiên tranh luận như thế, cả người giận đến phát run, mắng: "Thật là một đứa nghịch tử, nghịch tử đã cưới thê tử liền quên mẫu thân."
Đối với Quách Thúy Hoa, Tiêu Sơn còn có thể nói vài câu, nhưng đối với lão mẫu thì Tiêu Sơn lại không dám cãi lại, mặt lập tức biến sắc, nói: "Con chỉ nói tức phụ của lão nhị, Trinh nhi dù sao cũng là tẩu tử của nàng ta, nàng ta không lớn không nhỏ nói như vậy là không thể được."
Thấy Tiêu Sơn không muốn tiếp tục nháo với Tiêu Ngô thị, Phùng Trinh nói: "Quên đi, ta cũng chỉ là mới vào cửa, để người ta nói chút cũng không sao."
Giọng điệu mang theo vài phần ủy khuất.
Tiêu Sơn nghe vậy, trong lòng càng thêm đau xót, nói: "Mẫu thân, hôm nay vừa lúc con có chuyện muốn nói với ngài. Con nghĩ kỹ rồi, về sau tiền lương của con sẽ trực tiếp đưa cho Trinh nhi, sau đó để cho Trinh nhi đưa một nửa cho các người sinh hoạt."
Lời này Tiêu Sơn nói ra bất quá cũng rất tự tin. Rốt cuộc, bây giờ hắn đã thành thân, vẫn còn phải nuôi thê nhi. Trước đây hắn không có nhiều khái niệm về tiền bạc, chính vì trải qua chuyện lễ vật hồi môn hôm nay, hắn đã quyết định mình phải nắm giữ tiền bạc trong tay, để tránh cho sau này không phải trải qua những chuyện bất lực như vậy nữa.
Tiêu Ngô thị nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, sắc mặt xanh mét nói: "Ý của ngươi là gì, chỉ vừa mới cưới thê tử, liền mặc kệ trong nhà?"
"Mẫu thân, hiện tại con là ngũ trưởng, cho dù lấy một nửa, một tháng cũng có thể có đến sáu trăm quan tiền, cũng đủ dùng cho trong nhà." Tuy ngày thường Tiêu Sơn mặc kệ tiền bạc, nhưng vẫn khá rõ thị trường hiện tại, hơn nữa trong nhà có đồng ruộng, người trong nhà không lo cái ăn cái mặc. Hơn nữa cả nhị đệ tam đệ đều thành gia, cũng có kế sinh nhai riêng, trong nhà cũng không cần nửa tiền lương kia của hắn. Nhưng số bạc này rất quan trọng đối với Trinh nhi. Hôm nay hắn đã nhìn thấy được hoàn cảnh của nhạc phụ, có già có trẻ, tiểu cửu tử còn phải đọc sách, bạc là thứ không thể thiếu được.
Tiêu Ngô thị không thể nghe vào những lời giải thích đó, những năm này bà ta đều đã quen quản lý tiền bạc trong nhà, bây giờ ai đó cướp tiền của bà ta, đó chính là muốn cái mạng già này của bà ta. Bà ta giậm chân hét lớn: “Ta đây thật là làm bậy a, tìm một tức phụ mang tới tai họa cho lão bà tử như mình a, làm bậy a, làm bậy a.”
Khi bà ta kêu to như thế, Tiêu lão thúc cũng ở bên ngoài chạy vào, đi theo còn có một số ít hàng xóm. Thấy Tiêu Ngô thị ngồi trên ghế giậm chân lên bàn, mọi người đều sôi nổi bước tới hỏi nguyên do.
Tiêu Ngô thị chỉ vào Phùng Trinh, nói: "Tất cả đều là đứa tức phụ mới này, thiết kế nhi tử này của ta, bảo hắn không dưỡng phụ mẫu, các ngươi nói đi, đây có phải bất hiếu hay không? Ta thật sự đã làm bậy a, lúc trước bỏ ra khoản bạc lớn như vậy, sao lại cưới phải một tức phụ như thế vào cửa?" Đương nhiên là Tiêu Ngô thị không dám trực tiếp mắng Tiêu Sơn, nhìn thấy Phùng Trinh vẫn luôn cụp mi rũ mắt, dứt khoát trút hết tức giận lên trên đầu nàng, để nàng nếm thử xem bản thân bà ta lợi hại như thế nào, xem nàng có dám tranh đoạt bạc với bà ta hay không.
Những người khác không biết nguyên nhân, còn đứng ở bên cạnh chỉ trích Phùng Trinh không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lại giáo huấn dạy Tiêu Sơn không được có thê tử liền quên mẫu thân, thậm chí cả Tiêu lão thúc cũng thổi râu trừng mắt.
“Các người đừng nói bừa, chuyện này không liên quan gì đến Trinh nhi.” Tiêu Sơn hét lớn một tiếng. Hắn vốn cho rằng đây chỉ là chuyện vặt trong nhà, nhưng bây giờ cả thôn đều tham gia vào một vụ ầm ĩ như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy khó chịu.
“Ngươi xem ngươi xem, ngươi còn đang che chở cho nó.” Tiêu Ngô thị tức giận đến ngực phát đau, Quách Thúy Hoa vội vàng chạy nhanh đến giúp thuận khí.
Tam tức phụ là Từ Hồng Ngọc đứng bên cạnh và không nói gì, chỉ yên lặng xem trò khôi hài này. Chỉ là sau khi nhìn thấy Phùng Trinh không hề có phản ứng, tức khắc có chút buôn bực. Trong tình huống bình thường, bị nhiều người chỉ trích như vậy, tính tình mềm yếu như Phùng Trinh này không phải là nên khóc lóc sướt mướt sao? Trong lòng nàng ta thầm nghĩ, xem ra vị đại tẩu này cũng không phải người đơn giản. Nhìn khuôn mặt đầy phẫn nộ của đại bá, nàng ta càng hạ quyết tâm không nhúng tay vào vũng nước đục này.
Thấy Tiêu Sơn vẫn không chịu thừa nhận sai lầm của mình, Tiêu Ngô thị càng thêm mắm thêm muối nói: “Mấy năm nay ngươi đều ở bên ngoài, trong nhà ngoài ngõ đều là do ta và phụ thân của ngươi chống đỡ, ngươi là người làm trưởng tử cái gì cũng đều mặc kệ. Hiện tại cả nhà phải thắt lưng buộc bụng để cưới thê tử cho ngươi, nhưng ngươi thì tốt rồi, cưới thê tử xong liền đã quên phụ mẫu. Ngươi còn có lương tâm hay không?”
Nghe được lời này, người trong thôn đều ồn ào chỉ trỏ. Mọi người đều cảm thấy lời này rất có lý, quanh năm suốt tháng Tiêu Sơn trở về không được mấy ngày, việc đồng áng trong nhà đều là do phụ thân cùng với huynh đệ của hắn làm, ngày thường ngoại trừ bỏ chút tiền lương ra, cũng xác thật không làm bất cứ việc gì cho trong nhà. Hơn nữa, Tiêu Sơn là trưởng tử, trách nhiệm phụng dưỡng phụ mẫu đều đặt lên đầu hắn.
Tiêu Sơn vừa lo vừa giận, hắn không muốn thê tử của mình chịu ủy khuất, lại không biết nói như thế nào, chỉ có thể nén một bụng tức giận.
Thấy vậy, Phùng Trinh tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Nếu nương cho chuyện này là do con xúi giục, vậy thì cũng nên để cho tức phụ con có cơ hội để giải thích, cũng không thể không phân thị phi trắng đen vì một câu này của ngài mà định như thế. Lão phụ ở đây cũng làm chứng, hôm nay con nhất định phải thanh minh cho mình, bằng không cả đời về sau sẽ bị người chỉ trỏ mắng mỏ sau lưng."
Đám người thấy nàng ăn nói nhỏ nhẹ, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng, thoạt nhìn không giống một tức phụ la lối khóc lóc càn quấy chút nào, cũng đều có chút thương hại nàng, một lão nhân nói: “Rốt cuộc người mới vào cửa, cũng để cho nàng ấy nói đi, chớ tránh cho người ta nói trong thôn chúng ta là người cũ khi dễ người mới.”
Bản thân chuyện này là việc nhà của Tiêu gia, mặc dù mọi người đều nói giúp vài câu, nhưng cũng không đến nỗi khiến Phùng Trinh bài xích như thế, hơn nữa đã có người mở miệng, mọi người cũng sôi nổi gật đầu.
Nhìn thấy những phản ứng này, Tiêu Ngô thị có muốn phản đối cũng không thể làm gì, chỉ có thể hừ mạnh một tiếng. Nhưng thật ra bà ta cũng muốn xem một chút, đứa tức phụ mới tới này còn có thể nói cái gì, dù sao cũng là bà bà của nàng, trời đất bao la, còn có thể lớn hơn bà ta chăng?
“Trinh nhi.” Tiêu Sơn lo lắng nhìn thê tử của mình. Những lúc như thế này, hắn là nam nhân cần phải đứng ra bảo vệ thê tử, cho dù mọi người không ủng hộ, hắn cũng sẽ không lùi bước nhượng bộ.
Phùng Trinh lắc đầu với hắn: “Mọi người đều có lý, chúng ta không thể so xem giọng ai lớn hơn ai, chúng ta là đang so ai có lý hơn."
Khi những người khác vừa nghe, tất cả bọn họ đều nhìn về phía Tiêu Ngô thị. Rốt cuộc, vừa rồi giọng nói của bà ta là lớn nhất, cả thôn đều nghe thấy tiếng hét của bà ta. Một số kẻ buôn chuyện che miệng cười khúc khích, thầm nghĩ Tiêu gia tự lấy đá đập vào chân mình, cưới phải một tức phụ có đọc sách, luận về ăn nói, có ai sánh bằng người đọc sách.
Tiêu Ngô thị tự nhiên nghe thấy Phùng Trinh có ý chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, liền tức giận trừng mắt. "Ngươi muốn nói gì cứ nói đi, đừng có ở đây giả vờ dùng bộ dáng ngớ ngẩn này để lừa đảo."
Phùng Trinh cười nói: "Bà bà, vốn dĩ con với tư cách là tức phụ cũng không muốn làm bà bà tức giận. Mặc dù bà bà cứ oan uổng con, nói con xúi giục tướng công bất hiếu với lão nhân, khiến cho người trong thôn đều hiểu lầm mắng con, quở trách con, con cũng không dám nhiều lời một câu. Trưởng bối có mắng thì cũng không được cãi, cho dù có chửi rủa, làm tức phụ cũng có thể sống mà chịu đựng. Nhưng mà tức phụ cũng không thể chịu đựng bà bà oan uổng tướng công của con. Hôm nay con đứng ra cũng không vì bản thân con, chỉ vì muốn thay tướng công Tiêu Sơn nói một câu công đạo."
Nhìn thấy giọng nói biểu cảm của nàng, khuôn mặt đầy ủy khuất lại nói lời lẽ chính đáng, những người vừa mắng mỏ Phùng Trinh đều cảm thấy có chút áy náy. Dù sao vừa rồi cũng không hiểu rõ sự tình, chỉ vì lời nói của Tiêu Ngô thị mà chỉ tay vào mắng tiểu tức phụ mảnh mai nhà này, thật sự không thỏa đáng.
Lão nhân ở bên cạnh nói: "Tức phụ của Sơn tử này, nếu cháu có điều gì bất bình, cứ nói với chúng ta, chúng ta đều là những người hiểu đạo lý, nếu như cháu có đạo lý, mọi người sẽ thay cháu nói lời công đạo."
"Đúng vậy, muốn nói gì thì nói, chúng ta cũng không phải người hồ đồ."
Trên mặt Phùng Trinh tràn đầy cảm kích: “Vậy con xin đa tạ các vị phụ lão hương thân một lần nữa." Nói xong, nàng nói với Tiêu Ngô thị đang xanh mặt: “Bà bà, vừa rồi ngài nói tướng công con hàng năm ở bên ngoài, không hiếu thuận với phụ mẫu, không chiếu cố người trong nhà. Lời này, tức phụ không thích nghe. Thử hỏi, nếu như có lựa chọn, tướng công có nguyện ý ở lại trong nhà sống một cuộc sống bình yên, hay là nguyện ý ở bên ngoài đánh đánh giết giết cùng với đám người man di, sống trên lưỡi dao? Ai nguyện ý, ai nguyện ý thì đứng ra, con và tướng công đều sẽ cảm kích người đó."
Những người khác nghe vậy đều nhìn về phía Tiêu Sơn, đặc biệt là vết thẹo trên mặt Tiêu Sơn, lúc này trông rất thê lương.
Đúng vậy, ai không muốn ở trong nhà, ai lại muốn ra ngoài đánh giặc.
Bọn họ đều là dân cư vùng biên cảnh, đều đã thấy sức mạnh của những kẻ man di, những kẻ man di giết người như ma, ngày thường nghe thấy sẽ run sợ chứ đừng nói đến việc đối đầu trực diện với chúng.
Khi Phùng Trinh thốt ra lời này, Tiêu Ngô thị sững sờ, không thể tìm ra bất cứ lời nào để phản bác. Bà ta nhìn sang Quách Thúy Hoa và Tiêu Xuân Sinh. Quách Thúy Hoa vội vàng xua tay, theo bản năng kéo nam nhân của mình lùi lại hai bước. Thật chê cười, nhưng nàng ta không muốn nam nhân của mình đi đánh nhau với man di, không nói có giữ được mạng hay không, lỡ đâu mất tay gãy chân thì làm sao?
Sắc mặt Tiêu Ngô thị cứng đờ, mím chặt miệng không nói lời nào.
Phùng Trinh quay lại và nhìn Tiêu Sơn: “Tướng công của con đã tòng quân mấy năm nay, đừng nói là cả ngày phải đánh giặc, nhưng là lớn lớn bé bé cũng đã ra sa trường hơn hàng trăm trận, còn có thể sống sót, đó là do trời cao phù hộ. Con chỉ cần nghĩ tới là cảm thấy đau lòng. Tuy con chỉ mới gả vào Tiêu gia, nhưng cũng biết được, hạt giống quân điền trong nhà không cần thu thuế, đây là do công lao của tướng công liều sống liều chết, lòng con cảm kích chàng ấy, bội phục chàng ấy. Đó là do con chỉ là người mới vào cửa, cũng biết rõ công lao của chàng ấy, con muốn hỏi ông công bà bà một chút, tiểu thúc đệ muội, ai trong các người có thể phủ nhận cống hiến của chàng ấy, ai không đau lòng cho chàng ấy?”
Cuối cùng, mặt nàng đầy bi phẫn nhìn Tiêu Ngô thị: “Bà bà, ngài vừa mới nói những lời khiển trách tướng công kia, nói ra không khiến cho người thất vọng buồn lòng hay sao?"
Ánh mắt của những người khác đều theo Phùng Trinh cùng nhìn về phía Tiêu Ngô thị.
Lời chỉ trích vừa nãy của Tiêu Ngô thị vẫn còn sống động bên tai.
Thấy vẻ mặt thay đổi của Quách Thúy Hoa, Phùng Trinh âm thầm chế nhạo. Quách Thúy Hoa thật sự coi đó là điều hiển nhiên. Tiêu Sơn ở một nơi như Hãm Trận doanh lại có thể sống sót, không thể không có vài phần tâm huyết.
Lúc trước không phát tác là do không phải lúc, bây giờ từng bước bức bách như vậy, cho rằng người khác đều là quả hồng mềm đấy hả? Đối với tình hình hiện tại, Phùng Trinh không cố ý châm ngòi, nàng cũng không ở giữa làm hòa giải. Trong lòng nàng hy vọng chuyện này sẽ nháo lên, dù sao Tiêu Sơn ở nhà sẽ không có chuyện gì, khi Tiêu Sơn đi rồi vẫn sẽ có chuyện.
Bởi vì Tiêu Sơn chất vấn, Quách Thúy Hoa cùng Tiêu Ngô thị nhất thời không có phản ứng, cũng không có đáp lại.
Tiêu Sơn kìm nén tức giận, tiếp tục nói: "Mặc kệ như thế nào, Trinh nhi cũng là thê tử do ta cưới hỏi đàng hoàng vào cửa. Hôm nay chúng ta đi hồi môn, về nhà mẹ đẻ ở cùng với nhạc phụ nhạc mẫu nhiều hơn một chút, chúng ta còn có lỗi gì nữa?”
Khi Tiêu Ngô thị nghe thấy nhi tử của mình lại ngang nhiên tranh luận như thế, cả người giận đến phát run, mắng: "Thật là một đứa nghịch tử, nghịch tử đã cưới thê tử liền quên mẫu thân."
Đối với Quách Thúy Hoa, Tiêu Sơn còn có thể nói vài câu, nhưng đối với lão mẫu thì Tiêu Sơn lại không dám cãi lại, mặt lập tức biến sắc, nói: "Con chỉ nói tức phụ của lão nhị, Trinh nhi dù sao cũng là tẩu tử của nàng ta, nàng ta không lớn không nhỏ nói như vậy là không thể được."
Thấy Tiêu Sơn không muốn tiếp tục nháo với Tiêu Ngô thị, Phùng Trinh nói: "Quên đi, ta cũng chỉ là mới vào cửa, để người ta nói chút cũng không sao."
Giọng điệu mang theo vài phần ủy khuất.
Tiêu Sơn nghe vậy, trong lòng càng thêm đau xót, nói: "Mẫu thân, hôm nay vừa lúc con có chuyện muốn nói với ngài. Con nghĩ kỹ rồi, về sau tiền lương của con sẽ trực tiếp đưa cho Trinh nhi, sau đó để cho Trinh nhi đưa một nửa cho các người sinh hoạt."
Lời này Tiêu Sơn nói ra bất quá cũng rất tự tin. Rốt cuộc, bây giờ hắn đã thành thân, vẫn còn phải nuôi thê nhi. Trước đây hắn không có nhiều khái niệm về tiền bạc, chính vì trải qua chuyện lễ vật hồi môn hôm nay, hắn đã quyết định mình phải nắm giữ tiền bạc trong tay, để tránh cho sau này không phải trải qua những chuyện bất lực như vậy nữa.
Tiêu Ngô thị nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, sắc mặt xanh mét nói: "Ý của ngươi là gì, chỉ vừa mới cưới thê tử, liền mặc kệ trong nhà?"
"Mẫu thân, hiện tại con là ngũ trưởng, cho dù lấy một nửa, một tháng cũng có thể có đến sáu trăm quan tiền, cũng đủ dùng cho trong nhà." Tuy ngày thường Tiêu Sơn mặc kệ tiền bạc, nhưng vẫn khá rõ thị trường hiện tại, hơn nữa trong nhà có đồng ruộng, người trong nhà không lo cái ăn cái mặc. Hơn nữa cả nhị đệ tam đệ đều thành gia, cũng có kế sinh nhai riêng, trong nhà cũng không cần nửa tiền lương kia của hắn. Nhưng số bạc này rất quan trọng đối với Trinh nhi. Hôm nay hắn đã nhìn thấy được hoàn cảnh của nhạc phụ, có già có trẻ, tiểu cửu tử còn phải đọc sách, bạc là thứ không thể thiếu được.
Tiêu Ngô thị không thể nghe vào những lời giải thích đó, những năm này bà ta đều đã quen quản lý tiền bạc trong nhà, bây giờ ai đó cướp tiền của bà ta, đó chính là muốn cái mạng già này của bà ta. Bà ta giậm chân hét lớn: “Ta đây thật là làm bậy a, tìm một tức phụ mang tới tai họa cho lão bà tử như mình a, làm bậy a, làm bậy a.”
Khi bà ta kêu to như thế, Tiêu lão thúc cũng ở bên ngoài chạy vào, đi theo còn có một số ít hàng xóm. Thấy Tiêu Ngô thị ngồi trên ghế giậm chân lên bàn, mọi người đều sôi nổi bước tới hỏi nguyên do.
Tiêu Ngô thị chỉ vào Phùng Trinh, nói: "Tất cả đều là đứa tức phụ mới này, thiết kế nhi tử này của ta, bảo hắn không dưỡng phụ mẫu, các ngươi nói đi, đây có phải bất hiếu hay không? Ta thật sự đã làm bậy a, lúc trước bỏ ra khoản bạc lớn như vậy, sao lại cưới phải một tức phụ như thế vào cửa?" Đương nhiên là Tiêu Ngô thị không dám trực tiếp mắng Tiêu Sơn, nhìn thấy Phùng Trinh vẫn luôn cụp mi rũ mắt, dứt khoát trút hết tức giận lên trên đầu nàng, để nàng nếm thử xem bản thân bà ta lợi hại như thế nào, xem nàng có dám tranh đoạt bạc với bà ta hay không.
Những người khác không biết nguyên nhân, còn đứng ở bên cạnh chỉ trích Phùng Trinh không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lại giáo huấn dạy Tiêu Sơn không được có thê tử liền quên mẫu thân, thậm chí cả Tiêu lão thúc cũng thổi râu trừng mắt.
“Các người đừng nói bừa, chuyện này không liên quan gì đến Trinh nhi.” Tiêu Sơn hét lớn một tiếng. Hắn vốn cho rằng đây chỉ là chuyện vặt trong nhà, nhưng bây giờ cả thôn đều tham gia vào một vụ ầm ĩ như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy khó chịu.
“Ngươi xem ngươi xem, ngươi còn đang che chở cho nó.” Tiêu Ngô thị tức giận đến ngực phát đau, Quách Thúy Hoa vội vàng chạy nhanh đến giúp thuận khí.
Tam tức phụ là Từ Hồng Ngọc đứng bên cạnh và không nói gì, chỉ yên lặng xem trò khôi hài này. Chỉ là sau khi nhìn thấy Phùng Trinh không hề có phản ứng, tức khắc có chút buôn bực. Trong tình huống bình thường, bị nhiều người chỉ trích như vậy, tính tình mềm yếu như Phùng Trinh này không phải là nên khóc lóc sướt mướt sao? Trong lòng nàng ta thầm nghĩ, xem ra vị đại tẩu này cũng không phải người đơn giản. Nhìn khuôn mặt đầy phẫn nộ của đại bá, nàng ta càng hạ quyết tâm không nhúng tay vào vũng nước đục này.
Thấy Tiêu Sơn vẫn không chịu thừa nhận sai lầm của mình, Tiêu Ngô thị càng thêm mắm thêm muối nói: “Mấy năm nay ngươi đều ở bên ngoài, trong nhà ngoài ngõ đều là do ta và phụ thân của ngươi chống đỡ, ngươi là người làm trưởng tử cái gì cũng đều mặc kệ. Hiện tại cả nhà phải thắt lưng buộc bụng để cưới thê tử cho ngươi, nhưng ngươi thì tốt rồi, cưới thê tử xong liền đã quên phụ mẫu. Ngươi còn có lương tâm hay không?”
Nghe được lời này, người trong thôn đều ồn ào chỉ trỏ. Mọi người đều cảm thấy lời này rất có lý, quanh năm suốt tháng Tiêu Sơn trở về không được mấy ngày, việc đồng áng trong nhà đều là do phụ thân cùng với huynh đệ của hắn làm, ngày thường ngoại trừ bỏ chút tiền lương ra, cũng xác thật không làm bất cứ việc gì cho trong nhà. Hơn nữa, Tiêu Sơn là trưởng tử, trách nhiệm phụng dưỡng phụ mẫu đều đặt lên đầu hắn.
Tiêu Sơn vừa lo vừa giận, hắn không muốn thê tử của mình chịu ủy khuất, lại không biết nói như thế nào, chỉ có thể nén một bụng tức giận.
Thấy vậy, Phùng Trinh tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Nếu nương cho chuyện này là do con xúi giục, vậy thì cũng nên để cho tức phụ con có cơ hội để giải thích, cũng không thể không phân thị phi trắng đen vì một câu này của ngài mà định như thế. Lão phụ ở đây cũng làm chứng, hôm nay con nhất định phải thanh minh cho mình, bằng không cả đời về sau sẽ bị người chỉ trỏ mắng mỏ sau lưng."
Đám người thấy nàng ăn nói nhỏ nhẹ, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng, thoạt nhìn không giống một tức phụ la lối khóc lóc càn quấy chút nào, cũng đều có chút thương hại nàng, một lão nhân nói: “Rốt cuộc người mới vào cửa, cũng để cho nàng ấy nói đi, chớ tránh cho người ta nói trong thôn chúng ta là người cũ khi dễ người mới.”
Bản thân chuyện này là việc nhà của Tiêu gia, mặc dù mọi người đều nói giúp vài câu, nhưng cũng không đến nỗi khiến Phùng Trinh bài xích như thế, hơn nữa đã có người mở miệng, mọi người cũng sôi nổi gật đầu.
Nhìn thấy những phản ứng này, Tiêu Ngô thị có muốn phản đối cũng không thể làm gì, chỉ có thể hừ mạnh một tiếng. Nhưng thật ra bà ta cũng muốn xem một chút, đứa tức phụ mới tới này còn có thể nói cái gì, dù sao cũng là bà bà của nàng, trời đất bao la, còn có thể lớn hơn bà ta chăng?
“Trinh nhi.” Tiêu Sơn lo lắng nhìn thê tử của mình. Những lúc như thế này, hắn là nam nhân cần phải đứng ra bảo vệ thê tử, cho dù mọi người không ủng hộ, hắn cũng sẽ không lùi bước nhượng bộ.
Phùng Trinh lắc đầu với hắn: “Mọi người đều có lý, chúng ta không thể so xem giọng ai lớn hơn ai, chúng ta là đang so ai có lý hơn."
Khi những người khác vừa nghe, tất cả bọn họ đều nhìn về phía Tiêu Ngô thị. Rốt cuộc, vừa rồi giọng nói của bà ta là lớn nhất, cả thôn đều nghe thấy tiếng hét của bà ta. Một số kẻ buôn chuyện che miệng cười khúc khích, thầm nghĩ Tiêu gia tự lấy đá đập vào chân mình, cưới phải một tức phụ có đọc sách, luận về ăn nói, có ai sánh bằng người đọc sách.
Tiêu Ngô thị tự nhiên nghe thấy Phùng Trinh có ý chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, liền tức giận trừng mắt. "Ngươi muốn nói gì cứ nói đi, đừng có ở đây giả vờ dùng bộ dáng ngớ ngẩn này để lừa đảo."
Phùng Trinh cười nói: "Bà bà, vốn dĩ con với tư cách là tức phụ cũng không muốn làm bà bà tức giận. Mặc dù bà bà cứ oan uổng con, nói con xúi giục tướng công bất hiếu với lão nhân, khiến cho người trong thôn đều hiểu lầm mắng con, quở trách con, con cũng không dám nhiều lời một câu. Trưởng bối có mắng thì cũng không được cãi, cho dù có chửi rủa, làm tức phụ cũng có thể sống mà chịu đựng. Nhưng mà tức phụ cũng không thể chịu đựng bà bà oan uổng tướng công của con. Hôm nay con đứng ra cũng không vì bản thân con, chỉ vì muốn thay tướng công Tiêu Sơn nói một câu công đạo."
Nhìn thấy giọng nói biểu cảm của nàng, khuôn mặt đầy ủy khuất lại nói lời lẽ chính đáng, những người vừa mắng mỏ Phùng Trinh đều cảm thấy có chút áy náy. Dù sao vừa rồi cũng không hiểu rõ sự tình, chỉ vì lời nói của Tiêu Ngô thị mà chỉ tay vào mắng tiểu tức phụ mảnh mai nhà này, thật sự không thỏa đáng.
Lão nhân ở bên cạnh nói: "Tức phụ của Sơn tử này, nếu cháu có điều gì bất bình, cứ nói với chúng ta, chúng ta đều là những người hiểu đạo lý, nếu như cháu có đạo lý, mọi người sẽ thay cháu nói lời công đạo."
"Đúng vậy, muốn nói gì thì nói, chúng ta cũng không phải người hồ đồ."
Trên mặt Phùng Trinh tràn đầy cảm kích: “Vậy con xin đa tạ các vị phụ lão hương thân một lần nữa." Nói xong, nàng nói với Tiêu Ngô thị đang xanh mặt: “Bà bà, vừa rồi ngài nói tướng công con hàng năm ở bên ngoài, không hiếu thuận với phụ mẫu, không chiếu cố người trong nhà. Lời này, tức phụ không thích nghe. Thử hỏi, nếu như có lựa chọn, tướng công có nguyện ý ở lại trong nhà sống một cuộc sống bình yên, hay là nguyện ý ở bên ngoài đánh đánh giết giết cùng với đám người man di, sống trên lưỡi dao? Ai nguyện ý, ai nguyện ý thì đứng ra, con và tướng công đều sẽ cảm kích người đó."
Những người khác nghe vậy đều nhìn về phía Tiêu Sơn, đặc biệt là vết thẹo trên mặt Tiêu Sơn, lúc này trông rất thê lương.
Đúng vậy, ai không muốn ở trong nhà, ai lại muốn ra ngoài đánh giặc.
Bọn họ đều là dân cư vùng biên cảnh, đều đã thấy sức mạnh của những kẻ man di, những kẻ man di giết người như ma, ngày thường nghe thấy sẽ run sợ chứ đừng nói đến việc đối đầu trực diện với chúng.
Khi Phùng Trinh thốt ra lời này, Tiêu Ngô thị sững sờ, không thể tìm ra bất cứ lời nào để phản bác. Bà ta nhìn sang Quách Thúy Hoa và Tiêu Xuân Sinh. Quách Thúy Hoa vội vàng xua tay, theo bản năng kéo nam nhân của mình lùi lại hai bước. Thật chê cười, nhưng nàng ta không muốn nam nhân của mình đi đánh nhau với man di, không nói có giữ được mạng hay không, lỡ đâu mất tay gãy chân thì làm sao?
Sắc mặt Tiêu Ngô thị cứng đờ, mím chặt miệng không nói lời nào.
Phùng Trinh quay lại và nhìn Tiêu Sơn: “Tướng công của con đã tòng quân mấy năm nay, đừng nói là cả ngày phải đánh giặc, nhưng là lớn lớn bé bé cũng đã ra sa trường hơn hàng trăm trận, còn có thể sống sót, đó là do trời cao phù hộ. Con chỉ cần nghĩ tới là cảm thấy đau lòng. Tuy con chỉ mới gả vào Tiêu gia, nhưng cũng biết được, hạt giống quân điền trong nhà không cần thu thuế, đây là do công lao của tướng công liều sống liều chết, lòng con cảm kích chàng ấy, bội phục chàng ấy. Đó là do con chỉ là người mới vào cửa, cũng biết rõ công lao của chàng ấy, con muốn hỏi ông công bà bà một chút, tiểu thúc đệ muội, ai trong các người có thể phủ nhận cống hiến của chàng ấy, ai không đau lòng cho chàng ấy?”
Cuối cùng, mặt nàng đầy bi phẫn nhìn Tiêu Ngô thị: “Bà bà, ngài vừa mới nói những lời khiển trách tướng công kia, nói ra không khiến cho người thất vọng buồn lòng hay sao?"
Ánh mắt của những người khác đều theo Phùng Trinh cùng nhìn về phía Tiêu Ngô thị.
Lời chỉ trích vừa nãy của Tiêu Ngô thị vẫn còn sống động bên tai.
Danh sách chương