Từ Liễu Nhi bên kia lấy được manh mối cực kỳ quan trọng, Lạc Kiêu xem như rốt cuộc có thể thở phào một hơi. Mang theo hộp kia trở về miếu cổ ngoài thành nhìn qua đã hoang phế thật lâu, còn chưa đi vào, liền thấy Kiều Tư Mục dẫn theo mấy người ra đón.

“Lạc tham lĩnh.” Kiều Tư Lâm vài bước đi đến bên cạnh Lạc Kiêu, vội vàng hỏi: “Liễu Nhi kia chongười cái gì a?”

Triệu Mục đứng phía sau Kiều Tư Lâm vỗ vỗ đầu y: “Đi vào trước rồi nói.”

“Những người còn lại vẫn còn canh giữ ngoài kho lúa sao?” Lạc Kiêu nhìn Kiều Tư Lâm liền hỏi.

Kiều Tư Lâm gật đầu, nói: “Đã phái hơn mười người qua, bọn họ đã vây quanh toàn bộ tòa nhà, chỉchờ tham lĩnh ra lệnh một tiếng.”

Lạc Kiêu gật đầu, cầm trong tay quyển da dê có được trải lên bàn, cẩn thận phân tích: “Tòa nhà nàycủa Chu Thủ Văn tổng cộng có hai sương phòng Đông, Tây, căn cứ vào tình hình canh phòng, lươngthực cất giấu chủ yếu ở giữa hai nơi này. Từ bản đồ nhìn ra, toàn bộ tư trạch có tổng cộng mười ngườicanh gác, năm mươi người tuần tra, cứ ba canh giờ thay phiên một lần, thời gian để trống ước chừng uống cạn một chén trà.”

Ngón tay chỉ xuống tấm da dê, trầm giọng: “Sau giờ Tý, canh gác trong phủ càng nghiêm ngặc, nhưngnửa canh giờ trước bình minh rồi lại là thời điểm bọn họ dễ dàng buông lỏng nhất. Ngươi mang theomấy người đến tập trung các binh sĩ phòng thủ bên ngoài kho lúa, phân phó, hiện tại để cho toàn quân nghỉ ngơi điều chỉnh tại chỗ, hai canh giờ sau, dựa theo kế hoạch lập tức hành động.”

Kiều Tư Lâm gật đầu, đáp “Vâng” một tiếng, dẫn theo tám người còn lại lập tức lên đường.

Triệu Mục nhìn theo bóng lưng hấp tấp của Kiều Tư Lâm, quay đầu nói với Lạc Kiêu: “Lạc tham lĩnh,hiện tại chúng ta không đi theo sao?”

Lạc Kiêu nâng mắt nhìn y, nói: “Lát nữa ta sẽ qua, nhưng ngươi thì không cần. Ta có một chuyện muốn giao cho ngươi.”

Triệu Mục hơi nghi hoặc nhìn Lạc Kiêu: “Không biết Lạc tham lĩnh có chỉ thị gì?”

Lạc Kiêu cầm cái hộp lúc trước Liễu Nhi đưa cho hắn giao cho Triệu Mục, nói: “Cái này, là sổ sách mấynăm qua của Chu Thủ Văn, còn có ghi chép thu hối lộ của quan viên các nơi.” Lạc Kiêu nói: “Hiện tạilệnh cho ngươi mang những thứ này đến Đế Kinh một chuyến, mau chóng giao vật này cho Thái tử,ngươi đã rõ?”

Triệu Mục lập tức rõ ràng ý tứ của Lạc Kiêu, liền vội vàng gật đầu đáp lại: “Mạt tướng nhất định không nhục mệnh!” (*Không hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó hay bạn bè nhắn nhủ)

“Được rồi, ngươi cũng chớ ở đây kéo dài thời gian, đi đi!” Lạc Kiêu khẽ cười, “Đi sớm về sớm.”

“Vâng.” Triệu Mục đáp lời, cầm cái hộp trong tay, cũng vội vàng bước nhanh ra khỏi miếu cổ.

*

Trước bình minh, sắc trời u ám đến lợi hại, bốn phía rồi lại không một tiếng động, yên tĩnh chỉ có thểnghe thấy tiếng gió thổi.

Thủ vệ đã canh giữ cả đêm đầu óc bắt đầu cảm thấy mơ màng, liền đưa tay dụi dụi mắt, sau đó mới dùng sức lắc đầu. Nhưng chút tỉnh táo từ cách đó mang lại rất nhanh liền biến mất, cơn buồn ngủ cànglúc càng ập đến, gã nhịn không được từ từ nhắm hai mắt, sau đó, thân thể mềm nhũn, chính là khôngcòn ý thức.

“Này! Dậy! Ngươi thế nào lại ngủ rồi?” Đồng bạn bên cạnh nhìn thủ vệ đã ngủ như chết, có chút bực bội lấy chân đá gã, “Tỉnh lại, nếu để cho Đại nhân biết… biết… ư…” Nói xong, đầu óc cũng dần dần hỗnloạn, bất tri bất giác ngồi xuống, dựa vào bức tường, rất nhanh cũng hôn mê.

Kiều Tư Lâm đứng trên mái hiên nhìn tình huống phía dưới, hướng về phía Lạc Kiêu gật đầu, sau đómới vung tay lên, lập tức hơn hai mươi bóng đen bỗng nhiên từ bốn phía vọt xuống dưới, nhanhchóng lẻn vào giữa viện tử này.

“Xuống dưới thôi.” Lạc Kiêu nhẹ nhàng nói, Kiều Tư Lâm đáp lại, lập tức hai người nhảy lên, cũng tiến vào trong viện tử.

Mấy thủ vệ lúc trước lần lượt bị khói mê làm choáng đã được người của Lạc Kiêu lột quần áo kéo vào phòng trống, không lâu sau đó, mấy thủ vệ mặt mũi lạ hoắc ngược lại chia làm hai người một tổ,một lần nữa xuất hiện ở nơi canh gác ban đầu.

Lạc Kiêu cùng Kiều Tư Lâm chia làm hai đường, dẫn theo binh sĩ còn lại bắt đầu cẩn thận lục soát sương phòng hai bên Đông Tây, nhưng không ngờ ở chỗ, cho dù lật tung tất cả căn phòng bỏ trống,nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

“Tham lĩnh, xử lý thế nào?”

Nghe bên ngoài thị vệ tuần tra không ngừng phát ra âm thanh, một binh sĩ bên cạnh Lạc Kiêu có chút khẩn trương thấp giọng hỏi.

Bên ngoài sắc trời vẫn tối đen như trước, nhưng không lâu nữa sẽ đón tia sáng đầu tiên —— thời gian bọn họ còn lại không nhiều lắm, nếu như hôm nay không thể một lần duy nhất giải quyết mọichuyện, về sau trực tiếp đối đầu với Chu Thủ Văn sợ là phải rước thêm nhiều phiền toái.

“Bên ngoài không có, chỉ sợ sẽ là hầm bí mật.” Lạc Kiêu âm thầm suy tư trong chốc lát, đột nhiên quỳ xuống, áp sát mặt xuống đất, đưa tay gõ nhẹ lên mặt đất.

“Tham lĩnh?” Một binh sĩ khác cũng nhìn chằm chằm động tác của Lạc Kiêu.

Chỉ thấy người kia gõ gõ xung quanh, qua hồi lâu, đột nhiên đứng lên, ánh mắt sắc bén, nói: “Dướimặt đất có hầm bí mật! Đi phân phó các huynh đệ chú ý mặt đất của các phòng có cái gì khác thườnghay không, nếu như tìm được, lập tức tới đây nói cho ta biết!”

Mấy binh sĩ thấy sự tình dường như đã có tiến triển, trên mặt không khỏi lộ ra vui mừng, đáp “Vâng”một tiếng với Lạc Kiêu bên này, vội vàng phân tán đi tìm các huynh đệ còn lại.

Thị vệ tuần tra qua qua lại lại trong biệt trang, không biết đã đi bao nhiêu vòng, một thị vệ đi tronghàng ngũ cuối cùng bỗng nhiên ngừng bước trước mặt thủ vệ, có chút kỳ quái hỏi: “Ngươi là mới tới?Như thế nào nhìn có chút lạ mặt? Giờ này không phải là do Vương Tam đứng sao?”

Thủ vệ kia liền cúi đầu khom lưng cười nói: “Vương Tam tối nay có việc, lúc này liền để ta đến thay gãmột đêm. Đều là thuộc hạ của Thái thú, kiếm miếng cơm không dễ dàng, ngươi xem —— “

Thị vệ kia hơi nhíu mày: “Không đúng, ta không nghe qua —— Hả? Ngươi thế nào thoạt nhìn cũngthấy lạ mặt? Các ngươi ——A!”

“Kiều bách phu trưởng!”

Hai thị vệ kia lúc trước còn là vẻ mặt ngượng ngùng nhìn thấy Kiều Tư lâm ở đằng sau lấy tay bổchoáng thị vệ, nụ cười trên mặt thu vào, biểu lộ nghiêm túc chút ít. Kiều Tư lâm nhẹ gật đầu, đưa tay rahiệu, kéo thị vệ kia tìm một chỗ tùy tiện ném vào, sau đó mới thấp giọng nói với hai người: “Ta đi tìm Lạc tham lĩnh, hai người các ngươi cẩn thận một chút, nếu như còn có người đến nữa, không cần khách khí, trực tiếp giải quyết là được.”

Hai người kia gật đầu, vội vàng đáp ứng.

Kiểm tra mặt đất đã tiến hành hơn nửa, Lạc Kiêu thấy Kiều Tư Lâm tìm tới, ngẩng đầu liền nhìn qua bên kia, bên kia nhưng chỉ là lắc đầu. Ánh mắt Lạc Kiêu lóe lên chút tiếc nuối, nhưng ngược lại cũng không có bao nhiêu thất vọng, đưa tay ra hiệu “Tiếp tục”, lại cùng Kiều Tư Lâm chia nhau kiểm tra bốn phía trong phòng.

Lại không biết qua bao lâu, phương Đông đã có tia sáng ẩn hiện, bên ngoài liên tục truyền đến mấylần bạo động nho nhỏ, lông mày Lạc Kiêu dần nhíu lại.

Nếu như lần này thật sự không công mà lui, lần sau nếu muốn lẻn vào e rằng sẽ càng thêm khó khăn.

Chính là sắp hết đường xoay sở, đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Lạc Kiêu theo bản năng ngẩng đầu lên, rồi lại nhìn thấy một binh sĩ của mình đầu đầy mồ hôi đi đến, lậptức nói với hai người vẫn còn lục lọi bốn phía trong phòng: “Tham lĩnh, Bách phu trưởng, chúng ta bên kia hình như đã tìm thấy hầm bí mật rồi!”

Trong mắt Lạc Kiêu cùng Kiều Tư Lâm đồng thời xẹt qua một tia vui mừng, Lạc Kiêu đứng dậy đi qua, vỗ vỗ vai người kia liền nói: “Dẫn bọn ta qua.”

“Vâng.” Binh sĩ kia đáp lại, dẫn theo hai người đi vòng quan gian phòng y đang lục soát. Đã thấy đệm giường trong phòng vốn gọn gàng ngăn nắp đã sớm bị người xốc lên, ở dưới đệm giường, bên cạnh ván giường vốn không có gì lạ bỗng u lên một cục lớn tựa nắm tay của trẻ sơ sinh, binh sĩ kia đi lêntrước xoay ụ kia một cái, giữa giường lõm xuống một khe hở sâu nửa ngón tay, trong khe hở rõ ràng làmột ổ khóa nhỏ! Lạc Kiêu lấy lại bình tĩnh, từ trong ngực lấy ra chìa khóa Liễu Nhi giao cho hắn, sau đó, chỉ nghe tiếng di chuyển trầm đục của phiến đá, tiếp đó, tầng trên cùng của giường chậm rãi di chuyển, chính làchuyển ra một cửa vào có thể cho hai người song song đi xuống.

“Tham lĩnh!” Nhìn thấy rốt cuộc đã tìm được cửa vào, tất cả mọi người trong phòng đều có chút không kìm được vui mừng. Lạc Kiêu quay đầu nhìn Kiều Tư Lâm, nói: “Phân phó mười huynh đệ tới đây chuyển lương thực, những người còn lại ra ngoài giải quyết những thị vệ tuần tra kia —— bảo đảm an toàn cho bản thân là điều kiện tiên quyết, tận lực không được thấy máu. Chúng ta là đếnchuyển lương, không phải giết người trên chiến trường, hiểu chưa?”

Kiều Tư Lâm cười hì hì chắp tay, lên tiếng: “Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện