Chu Thủ Văn dĩ nhiên là đích thân đi tiễn Lạc Kiêu cùng Triệu Mục, trước khi đi còn âm thầm tặng cho Lạc Kiêu một cái hộp nặng trịch mang danh là đặc sản Thú Châu.
Nhìn cái hộp trong tay, dưới ánh mặt trời sắc vàng chói lóa bên trong quả thật có thể khiến người mù mắt. Híp híp mắt, đưa tay đậy lại nắp hộp, trên mặt tuy rằng không có biểu hiện quá rõ ràng, ngược lại là nửa câu cũng không chối từ, chỉ là làm trò ở trước mặt Chu Thủ Văn đem đồ cất đi, lại nói mấy lời tạm biệt với gã, sau đó liền cùng Triệu Mục cưỡi ngựa rời đi.
Chu Thủ Văn đứng tại chỗ, nhìn theo Lạc Kiêu cùng Triệu Mục dần đi xa, nhưng vẫn là không yên lòng, âm thầm phái mấy người theo sau điều tra một phen, thẳng đến khi thuộc hạ quay về bẩm báo, nói là nhìn thấy hai người kia cưỡi ngựa đều đã đi qua Bạch Liêu Sơn, lúc này mới hoàn toàn yên tâm, xoay người dẫn theo người của mình hồi phủ.
Trong phủ, Liễu Nhi đang ở trong hậu viện, thấy Chu Thủ Văn đang đi về phía mình vốn là hơi sửng sốt, ngay sau đó lại là tươi cười đầy mặt mà nghênh đón: “Hôm nay Đại nhân về thật sớm.”
“Trở về sớm, cố ý tới đây với nàng, nàng còn không vui? Mấy ngày trước không phải vẫn còn trách ta lạnh nhạt với nàng sao?” Chu Thủ Văn đưa tay ôm Liễu Nhi, đắc ý cười vài tiếng, sau đó mới tùy tiện giải thích: “Lúc nãy tiễn bọn Bình Tân Thế Tử trở về, nhất thời không có việc gì, dĩ nhiên trở về sớm.”
Liễu Nhi rúc trong ngực Chu Thủ Văn nghe vậy sắc mặt chợt biến, nhưng chỉ là thoáng qua, rồi lại lập tức điều chỉnh nét mặt của mình, ngửa đầu nhìn Chu Thủ Văn, thử hỏi: “Bình Tân Thế Tử kia như thế nào đã trở về rồi? Là Đại nhân làm cái gì sao?”
Chu Thủ Văn ôm Liễu Nhi đến thạch đình trong hậu viện ngồi xuống, chậc chậc lưỡi, nói: “Làm gì a? Không phải dẫn theo hai người kia đến kho lúa dạo một vòng! Hặc hặc, ngay cả kho lúa bổn quan đều mở cho bọn họ xem, không có lương thực chính là không có lương thực, bọn họ biết rõ bổn quan thật sự không phải một mình ăn chặn lương thực, dĩ nhiên là trở về!”
Liễu Nhi nghe thấy Chu Thủ Văn nói như thế, rồi lại bỗng nhiên nhớ tới mấy lời Lạc Kiêu nói với mình mấy ngày trước, bảo nàng ở sau lưng giúp hắn tra một chút lương thực thật sự cất giấu tại nơi nào ở Thú Châu, so sánh hai bên, cho dù hiểu được trong này tất có bí mật, trong lòng ngược lại là an định vài phần. Tựa đầu vào ngực Chu Thủ Văn, ngọt ngào nói: “Thế tử kia đi cũng được, dây dưa mấy ngày, Đại nhân chẳng phải là rốt cuộc có thể an tâm?”
Chu Thủ Văn cười nhạo một tiếng: “Bổn quan vốn cũng không thèm đặt một đứa nhỏ miệng còn hôi sữa* cùng lắm chỉ là tuổi còn đang học** vào trong mắt!”
(*黄口小 儿 Hoàng khẩu tiểu nhi.)
(**志学 之年 chí học chi niên. )
Liễu Nhi cũng cười theo Chu Thủ Văn: “Đại nhân thật xấu!” Giọng nói uyển chuyển như chim sơn ca, chẳng qua là đôi mắt giấu trong bóng tối lại là một màu âm trầm.
Hoàng cung. Thanh Lan Điện.
Trương Hữu Đức bưng bát thuốc đi vào viện tử, còn chưa đi vào tẩm điện, liền nghe thấy trong phòng truyền ra từng tiếng ho khan đứt quãng.
“Ôi, Thái tử gia của ta, người cũng đã bệnh thành như vậy, còn xuống giường làm gì a?” Trương Hữu Đức vén rèm đi vào gian trong, đã nhìn thấy Văn Nhân Cửu một bên ho, một bên lại để cho Mặc Liễu giúp y thay quần áo, “Mặc Lan, Mặc Liễu! Hai người các ngươi cũng không biết cản Điện hạ!”
Mặc Lan cùng Mặc Liễu chính là khổ nói không ra lời. Mặc dù Thái tử bình thường đối đãi với các nàng không tệ, nhưng chủ tử chính là chủ tử, đối với mệnh lệnh của Thái tử, các nàng nào dám cãi lại nửa lời?”
“Được rồi, Cô là tự mình muốn dậy.” Văn Nhân Cửu ngồi bên giường, nâng mắt nhìn qua Trương Hữu Đức, vẻ mặt có chút mệt mỏi, “Chỉ là nhiễm chút phong hàn, cần gì sợ lớn sợ bé* như vậy?”
(*Ngu yên v ăn大惊小 怪 đại kinh tiểu quái .)
Trương Hữu Đức vội vàng bưng bát thuốc tới: “Tuy nói chỉ là phong hàn, nhưng cũng không thể xem nhẹ a! Thuốc này là nô tài mới sắc xong, thừa dịp còn nóng, Điện hạ vẫn là mau chóng uống đi.”
Văn Nhân Cửu đưa mắt nhìn bát thuốc trong tay Trương Hữu Đức. Bởi vì dùng bát sứ đựng, hai màu sắc đối lập ngược lại khiến thứ nước thuốc kia càng thêm đen. Mùi vị đậm đặc gay mũi không ngừng xông thẳng vào mặt, đầu óc vốn nặng trịch lại bởi vì kích thích mà có chút đau.
Có chút chán ghét đẩy bát thuốc ra xa một chút: “Cứ đặt bên đó đi, chờ hơi nguội một chút Cô lại uống.”
Trương Hữu Đức bưng bát tận tình khuyên bảo: “Nếu thật sự đặt ở đó, đừng nói là một chút, sợ là cả đời Điện hạ cũng không đụng đến.”
Văn Nhân Cửu mím môi, không đáp lại, chỉ coi như mình không nghe thấy.
Trương Hữu Đức nhìn cái dạng này của Văn Nhân Cửu liền biết là không hay rồi, quả nhiên, lúc sau cho dù ở bên cạnh vừa cầu vừa dỗ dành giằng co cả buổi, bên kia nhưng vẫn quyết định chủ ý hoàn toàn không để ý tới.
Vẻ mặt đau khổ ngẩng đầu nhìn Mặc Liễu cùng Mặc Lan, ba người đều nhìn ra sự bối rối ở trong mắt đối phương, Trương Hữu Đức chỉ có thể bất đắc dĩ một lần nữa dời ánh mắt lên trên người vị Thái tử điện hạ tính tình trẻ con không thể chọc vào kia, nhất thời cũng không biết làm sao cho phải.
Thái tử không uống thuốc, ông mặc dù sốt ruột, chẳng lẽ còn có thể cứng rắn đổ thuốc vào cho y sao? Mặt mày ủ dột nhìn chất lỏng liếc một cái đã cảm thấy đắng muốn mệnh trong tay, qua hồi lâu, cảm thán: “Nếu Thế tử gia ở đây thì tốt rồi.”
Văn Nhân Cửu lúc trước vẫn giả bộ như không để ý, nghe thấy lời này của Trương Hữu Đức, hơi nâng mí mắt, lạnh lùng mở miệng: “Này lại liên quan gì đến Tử Thanh?”
Trương Hữu Đức thấy Văn Nhân Cửu rốt cuộc cho mình phản ứng, không tự chủ mà cảm thấy có chút buồn cười, nhìn Văn Nhân Cửu đáp: “Nếu Thế tử gia ở đây, người chung quy sẽ có cách dỗ dành Điện hạ uống thuốc.” Nói xong, lại bổ sung, “Trước đây không phải mỗi lần đều thế sao?”
Văn Nhân Cửu hơi nhíu mày, dường như là muốn phản bác, thế nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, rồi lại đột nhiên phát hiện dường như quả thật đúng là như thế, hơi mấp máy môi, nhất thời có chút không thể tin mà giật mình.
“Đúng là như vậy, Thế tử gia vốn khoan hậu, thời điểm đối với Điện hạ lại đặc biệt ôn nhu, mỗi lần đến thời điểm đút thuốc Điện hạ đều sẽ không phối hợp, cuối cùng Thế tử gia đều có biện pháp dỗ được Điện hạ uống hết thuốc.” Mặc Liễu dường như nhớ tới chuyện gì thú vị, cười tiếp lời.
Văn Nhân Cửu nhìn thoáng qua Mặc Liễu, Mặc Liễu bị cái nhìn này dọa nhảy dựng, nụ cười cứng trên mặt, rụt cổ một cái, cũng không dám tiếp tục nói đùa ở trước mặt Văn Nhân Cửu.
“Lấy đến đây đi."” Thấy mọi người đều an tĩnh lại, Văn Nhân Cửu mới nhàn nhạt mở miệng, “Cũng chỉ là một bát thuốc, vậy mà cũng có thể khiến các ngươi kéo ra nhiều thứ như vậy.”
Nếu không phải lấy Thế tử gia ra, Điện hạ như thế nào lại ngoan ngoãn uống thuốc như thế này? Mọi người thấy Văn Nhân Cửu mở miệng, nhất thời trong đầu đều nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng nửa chữ cũng không dám nói, Trương Hữu Đức liền bước lên trước đưa bát thuốc trong tay qua, chỉ sợ để lâu thêm lát nữa bên kia lại muốn nuốt lời.
Văn Nhân Cửu nhận bát thuốc, nhắm mắt lại, một hơi uống hết thuốc, lông mày nhíu thật chặt, sau đó ngậm mứt quả, dựa vào đầu giường, thật lâu mới hòa hoãn lại.
“Kim tuyến cổ trong người Cô dùng để giải độc, như thế nào sẽ không giúp Cô hóa giải luôn mấy thứ phong hàn này.” Văn Nhân Cửu chậm rãi đứng dậy, nhịn không được nói ra câu phàn nàn hơi có chút trẻ con.
Trương Hữu Đức nghe vậy cảm thấy buồn cười, lại tiếp lời Văn Nhân Cửu: “Vậy ngày sau chờ Vu cô nương trở về tộc nhân bên kia, Điện hạ bảo cô nương dưỡng ra một loại cổ có thể giải độc, lại có thể chữa bệnh!”
Văn Nhân Cửu nghe xong nhàn nhạt liếc qua Trương Hữu Đức, qua hồi lâu mới thản nhiên nói: “Nếu có thể dưỡng, Cô liền thưởng cho ngươi một tòa biệt viện.”
Trương Hữu Đức ngẩn ra, đáp lại ông là lời nói vô cùng nghiêm túc , nhịn không được lắc đầu cười: Ông cũng chỉ nói đùa, Điện hạ còn tưởng thật!
Tùy tiện đặt bát thuốc xuống bàn, duỗi tay cầm áo choàng khoác lên người, đứng dậy liền muốn đi ra ngoài, Trương Hữu Đức nhìn động tác của Văn Nhân Cửu, liền hoảng sợ: “Điện hạ, phong hàn của người còn chưa đỡ, hiện tại lại muốn đi đâu?”
“Trà phường.”
“Thế tử gia của ta, hôm nay là hưu mộc, người liền nghỉ ngơi cho tốt a, nếu như lại lăn qua lăn lại, nô tài sợ người…” Trương Hữu Đức nói đến đây, bỗng nhiên đối diện với cặp mắt đen bóng của người nọ.
Bình tĩnh, sắc bén, từ trước đến nay chưa từng có.
Người này chỉ cần mình muốn cái gì, biết mình nên làm cái gì.
Chuyện y muốn làm, không phải ai cũng có thể ngăn cản a.
Thở dài một hơi, giống như thỏa hiệp cười nói: “Nô tài đã biết, Điện hạ chờ một chút, nô tài liền cho người chuẩn bị xe ngựa.”
Nhìn cái hộp trong tay, dưới ánh mặt trời sắc vàng chói lóa bên trong quả thật có thể khiến người mù mắt. Híp híp mắt, đưa tay đậy lại nắp hộp, trên mặt tuy rằng không có biểu hiện quá rõ ràng, ngược lại là nửa câu cũng không chối từ, chỉ là làm trò ở trước mặt Chu Thủ Văn đem đồ cất đi, lại nói mấy lời tạm biệt với gã, sau đó liền cùng Triệu Mục cưỡi ngựa rời đi.
Chu Thủ Văn đứng tại chỗ, nhìn theo Lạc Kiêu cùng Triệu Mục dần đi xa, nhưng vẫn là không yên lòng, âm thầm phái mấy người theo sau điều tra một phen, thẳng đến khi thuộc hạ quay về bẩm báo, nói là nhìn thấy hai người kia cưỡi ngựa đều đã đi qua Bạch Liêu Sơn, lúc này mới hoàn toàn yên tâm, xoay người dẫn theo người của mình hồi phủ.
Trong phủ, Liễu Nhi đang ở trong hậu viện, thấy Chu Thủ Văn đang đi về phía mình vốn là hơi sửng sốt, ngay sau đó lại là tươi cười đầy mặt mà nghênh đón: “Hôm nay Đại nhân về thật sớm.”
“Trở về sớm, cố ý tới đây với nàng, nàng còn không vui? Mấy ngày trước không phải vẫn còn trách ta lạnh nhạt với nàng sao?” Chu Thủ Văn đưa tay ôm Liễu Nhi, đắc ý cười vài tiếng, sau đó mới tùy tiện giải thích: “Lúc nãy tiễn bọn Bình Tân Thế Tử trở về, nhất thời không có việc gì, dĩ nhiên trở về sớm.”
Liễu Nhi rúc trong ngực Chu Thủ Văn nghe vậy sắc mặt chợt biến, nhưng chỉ là thoáng qua, rồi lại lập tức điều chỉnh nét mặt của mình, ngửa đầu nhìn Chu Thủ Văn, thử hỏi: “Bình Tân Thế Tử kia như thế nào đã trở về rồi? Là Đại nhân làm cái gì sao?”
Chu Thủ Văn ôm Liễu Nhi đến thạch đình trong hậu viện ngồi xuống, chậc chậc lưỡi, nói: “Làm gì a? Không phải dẫn theo hai người kia đến kho lúa dạo một vòng! Hặc hặc, ngay cả kho lúa bổn quan đều mở cho bọn họ xem, không có lương thực chính là không có lương thực, bọn họ biết rõ bổn quan thật sự không phải một mình ăn chặn lương thực, dĩ nhiên là trở về!”
Liễu Nhi nghe thấy Chu Thủ Văn nói như thế, rồi lại bỗng nhiên nhớ tới mấy lời Lạc Kiêu nói với mình mấy ngày trước, bảo nàng ở sau lưng giúp hắn tra một chút lương thực thật sự cất giấu tại nơi nào ở Thú Châu, so sánh hai bên, cho dù hiểu được trong này tất có bí mật, trong lòng ngược lại là an định vài phần. Tựa đầu vào ngực Chu Thủ Văn, ngọt ngào nói: “Thế tử kia đi cũng được, dây dưa mấy ngày, Đại nhân chẳng phải là rốt cuộc có thể an tâm?”
Chu Thủ Văn cười nhạo một tiếng: “Bổn quan vốn cũng không thèm đặt một đứa nhỏ miệng còn hôi sữa* cùng lắm chỉ là tuổi còn đang học** vào trong mắt!”
(*黄口小 儿 Hoàng khẩu tiểu nhi.)
(**志学 之年 chí học chi niên. )
Liễu Nhi cũng cười theo Chu Thủ Văn: “Đại nhân thật xấu!” Giọng nói uyển chuyển như chim sơn ca, chẳng qua là đôi mắt giấu trong bóng tối lại là một màu âm trầm.
Hoàng cung. Thanh Lan Điện.
Trương Hữu Đức bưng bát thuốc đi vào viện tử, còn chưa đi vào tẩm điện, liền nghe thấy trong phòng truyền ra từng tiếng ho khan đứt quãng.
“Ôi, Thái tử gia của ta, người cũng đã bệnh thành như vậy, còn xuống giường làm gì a?” Trương Hữu Đức vén rèm đi vào gian trong, đã nhìn thấy Văn Nhân Cửu một bên ho, một bên lại để cho Mặc Liễu giúp y thay quần áo, “Mặc Lan, Mặc Liễu! Hai người các ngươi cũng không biết cản Điện hạ!”
Mặc Lan cùng Mặc Liễu chính là khổ nói không ra lời. Mặc dù Thái tử bình thường đối đãi với các nàng không tệ, nhưng chủ tử chính là chủ tử, đối với mệnh lệnh của Thái tử, các nàng nào dám cãi lại nửa lời?”
“Được rồi, Cô là tự mình muốn dậy.” Văn Nhân Cửu ngồi bên giường, nâng mắt nhìn qua Trương Hữu Đức, vẻ mặt có chút mệt mỏi, “Chỉ là nhiễm chút phong hàn, cần gì sợ lớn sợ bé* như vậy?”
(*Ngu yên v ăn大惊小 怪 đại kinh tiểu quái .)
Trương Hữu Đức vội vàng bưng bát thuốc tới: “Tuy nói chỉ là phong hàn, nhưng cũng không thể xem nhẹ a! Thuốc này là nô tài mới sắc xong, thừa dịp còn nóng, Điện hạ vẫn là mau chóng uống đi.”
Văn Nhân Cửu đưa mắt nhìn bát thuốc trong tay Trương Hữu Đức. Bởi vì dùng bát sứ đựng, hai màu sắc đối lập ngược lại khiến thứ nước thuốc kia càng thêm đen. Mùi vị đậm đặc gay mũi không ngừng xông thẳng vào mặt, đầu óc vốn nặng trịch lại bởi vì kích thích mà có chút đau.
Có chút chán ghét đẩy bát thuốc ra xa một chút: “Cứ đặt bên đó đi, chờ hơi nguội một chút Cô lại uống.”
Trương Hữu Đức bưng bát tận tình khuyên bảo: “Nếu thật sự đặt ở đó, đừng nói là một chút, sợ là cả đời Điện hạ cũng không đụng đến.”
Văn Nhân Cửu mím môi, không đáp lại, chỉ coi như mình không nghe thấy.
Trương Hữu Đức nhìn cái dạng này của Văn Nhân Cửu liền biết là không hay rồi, quả nhiên, lúc sau cho dù ở bên cạnh vừa cầu vừa dỗ dành giằng co cả buổi, bên kia nhưng vẫn quyết định chủ ý hoàn toàn không để ý tới.
Vẻ mặt đau khổ ngẩng đầu nhìn Mặc Liễu cùng Mặc Lan, ba người đều nhìn ra sự bối rối ở trong mắt đối phương, Trương Hữu Đức chỉ có thể bất đắc dĩ một lần nữa dời ánh mắt lên trên người vị Thái tử điện hạ tính tình trẻ con không thể chọc vào kia, nhất thời cũng không biết làm sao cho phải.
Thái tử không uống thuốc, ông mặc dù sốt ruột, chẳng lẽ còn có thể cứng rắn đổ thuốc vào cho y sao? Mặt mày ủ dột nhìn chất lỏng liếc một cái đã cảm thấy đắng muốn mệnh trong tay, qua hồi lâu, cảm thán: “Nếu Thế tử gia ở đây thì tốt rồi.”
Văn Nhân Cửu lúc trước vẫn giả bộ như không để ý, nghe thấy lời này của Trương Hữu Đức, hơi nâng mí mắt, lạnh lùng mở miệng: “Này lại liên quan gì đến Tử Thanh?”
Trương Hữu Đức thấy Văn Nhân Cửu rốt cuộc cho mình phản ứng, không tự chủ mà cảm thấy có chút buồn cười, nhìn Văn Nhân Cửu đáp: “Nếu Thế tử gia ở đây, người chung quy sẽ có cách dỗ dành Điện hạ uống thuốc.” Nói xong, lại bổ sung, “Trước đây không phải mỗi lần đều thế sao?”
Văn Nhân Cửu hơi nhíu mày, dường như là muốn phản bác, thế nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, rồi lại đột nhiên phát hiện dường như quả thật đúng là như thế, hơi mấp máy môi, nhất thời có chút không thể tin mà giật mình.
“Đúng là như vậy, Thế tử gia vốn khoan hậu, thời điểm đối với Điện hạ lại đặc biệt ôn nhu, mỗi lần đến thời điểm đút thuốc Điện hạ đều sẽ không phối hợp, cuối cùng Thế tử gia đều có biện pháp dỗ được Điện hạ uống hết thuốc.” Mặc Liễu dường như nhớ tới chuyện gì thú vị, cười tiếp lời.
Văn Nhân Cửu nhìn thoáng qua Mặc Liễu, Mặc Liễu bị cái nhìn này dọa nhảy dựng, nụ cười cứng trên mặt, rụt cổ một cái, cũng không dám tiếp tục nói đùa ở trước mặt Văn Nhân Cửu.
“Lấy đến đây đi."” Thấy mọi người đều an tĩnh lại, Văn Nhân Cửu mới nhàn nhạt mở miệng, “Cũng chỉ là một bát thuốc, vậy mà cũng có thể khiến các ngươi kéo ra nhiều thứ như vậy.”
Nếu không phải lấy Thế tử gia ra, Điện hạ như thế nào lại ngoan ngoãn uống thuốc như thế này? Mọi người thấy Văn Nhân Cửu mở miệng, nhất thời trong đầu đều nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng nửa chữ cũng không dám nói, Trương Hữu Đức liền bước lên trước đưa bát thuốc trong tay qua, chỉ sợ để lâu thêm lát nữa bên kia lại muốn nuốt lời.
Văn Nhân Cửu nhận bát thuốc, nhắm mắt lại, một hơi uống hết thuốc, lông mày nhíu thật chặt, sau đó ngậm mứt quả, dựa vào đầu giường, thật lâu mới hòa hoãn lại.
“Kim tuyến cổ trong người Cô dùng để giải độc, như thế nào sẽ không giúp Cô hóa giải luôn mấy thứ phong hàn này.” Văn Nhân Cửu chậm rãi đứng dậy, nhịn không được nói ra câu phàn nàn hơi có chút trẻ con.
Trương Hữu Đức nghe vậy cảm thấy buồn cười, lại tiếp lời Văn Nhân Cửu: “Vậy ngày sau chờ Vu cô nương trở về tộc nhân bên kia, Điện hạ bảo cô nương dưỡng ra một loại cổ có thể giải độc, lại có thể chữa bệnh!”
Văn Nhân Cửu nghe xong nhàn nhạt liếc qua Trương Hữu Đức, qua hồi lâu mới thản nhiên nói: “Nếu có thể dưỡng, Cô liền thưởng cho ngươi một tòa biệt viện.”
Trương Hữu Đức ngẩn ra, đáp lại ông là lời nói vô cùng nghiêm túc , nhịn không được lắc đầu cười: Ông cũng chỉ nói đùa, Điện hạ còn tưởng thật!
Tùy tiện đặt bát thuốc xuống bàn, duỗi tay cầm áo choàng khoác lên người, đứng dậy liền muốn đi ra ngoài, Trương Hữu Đức nhìn động tác của Văn Nhân Cửu, liền hoảng sợ: “Điện hạ, phong hàn của người còn chưa đỡ, hiện tại lại muốn đi đâu?”
“Trà phường.”
“Thế tử gia của ta, hôm nay là hưu mộc, người liền nghỉ ngơi cho tốt a, nếu như lại lăn qua lăn lại, nô tài sợ người…” Trương Hữu Đức nói đến đây, bỗng nhiên đối diện với cặp mắt đen bóng của người nọ.
Bình tĩnh, sắc bén, từ trước đến nay chưa từng có.
Người này chỉ cần mình muốn cái gì, biết mình nên làm cái gì.
Chuyện y muốn làm, không phải ai cũng có thể ngăn cản a.
Thở dài một hơi, giống như thỏa hiệp cười nói: “Nô tài đã biết, Điện hạ chờ một chút, nô tài liền cho người chuẩn bị xe ngựa.”
Danh sách chương