Tháng ba đi qua, khí lạnh dần rút, trời mới thực sự xem như ấm áp.
Lạc Kiêu ở một bên giúp Văn Nhân Cửu mài mực, nhìn《 Đế vương sách》 đã chép được một nửa của y, khẽ mỉm cười nói: “Cũng không trách mấy lời đồn đãi giữa những văn nhân mặc khách*, bao nhiêu vương tôn quý tộc có thể lấy được một bức Mặc bảo làm vinh* như Thái tử.”
(*Văn nhân mặc khách (文人墨客): chỉ những người trí thức thích làm thơ viết văn, làm bạn với nghiên mực)
(**墨宝 为荣 mặc bảo vi vinh: mặc bảo là chỉ thư pháp bản gốc trân quý, cũng dùng làm kính gọi kính trọng đối với người viết chữ hoặc vẽ. Nguyên cái câu trên thế này多少王公贵族都以得到太子一副墨宝为荣了 mị dịch bừa, có cao nhân nào hiểu ý thì nói mình nha T.T.)
Văn Nhân Cửu nâng mi nhìn hắn, nhưng cũng không đáp lại, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng bám trên thân bút, chấm một chút mực, cho đến khi hạ xuống một nét cuối cùng, sau đó mới gác bút, hơi buông mi, chỉnh lại cổ tay áo ống tay áo, giống cười mà không cười nói với hắn: “Hôm nay là hưu mộc*, Thế tử không ở trong phủ nghỉ ngơi, vào Đông cung này của Cô, lại không nghĩ chỉ vì nói với cô mấy lời nịnh nọt?”
(*休沐 hưu mộc: ngày lễ nghỉ ngày xưa.)
“Dĩ nhiên không phải.” Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu ở chung hơn tháng, ngược lại cũng xem như mò ra được chút ít phương pháp ở chung với vị Thái tử này, cúi đầu thu dọn đồ trên bàn, cũng không nhăn nhó, cười nhạt một tiếng, thoải mái tự nhiên* nói: “Chỉ là cảm thấy ngày xuân vừa vặn, liền muốn vào cung mời Thái tử cùng ra ngoài ngắm nhìn một chút mà thôi.”
(*Nguyên văn 落落大方 lạc lạc đại phương: thường hình dung người khí chất cử chỉ tiêu sái tự nhiên. Hình dung lời nói cử chỉ tự nhiên hào phóng, không câu nệ.)
“Ra ngoài nhìn?”
Văn Nhân Cửu nghe thấy lời này ngược lại nổi lên chút hứng thú, chậm rãi đi đến bên kia ngồi xuống, sau đó quay đầu đưa mắt ra hiệu với Trương Hữu Đức đứng canh trước cửa phòng.
Trương Hữu Đức đón nhận ánh mắt của Văn Nhân Cửu liền lập tức hiểu ý, thấp giọng phân phó một câu với hai tiểu thái giám phía sau, sau đó nhanh nhẹn bước lên phía trước, cười híp mắt giúp Lạc Kiêu dọn lại thư án, miệng nói: “Thế tử gia cứ đi nghỉ ngơi, nơi này có nô tài thu dọn là được rồi.”
Lạc Kiêu thấy động tác của Trương Hữu Đức, cũng không kiên trì, sau khi đáp lại một câu “Làm phiền Công công”, đi đến bên cạnh Văn Nhân Cửu ngồi xuống: “Không biết ý Thái tử thế nào?”
“Ý của Cô?” Văn Nhân Cửu hạ tầm mắt, nhìn nhìn tay của mình, sau một hồi lâu, môi mỏng đỏ thẫm nhẹ nhàng phun ra một câu, hai mắt chậm rãi nâng lên, “Cô từ trước đến nay người yếu nhiều bệnh, sợ là chịu không nổi gió. Loại chuyện cùng người du xuân đạp thanh này, cho dù có tâm, rồi cũng vô lực… Ý tốt của Thế tử, Cô dĩ nhiên nhận trong lòng*.” (*Nguyên văn 心领 tâm lĩnh: lời khước từ nhã nhặn để miễn nhận một tặng phẩm hoặc một buổi chiêu đãi, đồng thời tỏ ý cảm ơn.)
Lạc Kiêu hơi cúi xuống, cả người nằm úp sấp trên bàn vuông giữa hai người, nhìn một bên mặt tinh xảo đến hoàn mỹ nhưng bởi vì quá mức trắng bệch mà không khỏi nhiễm phải vài phần quỷ khí của Văn Nhân Cửu, giọng nói thấp xuống ba phần: “Nếu nói là Thái tử Đại Càn, cái đó dĩ nhiên là như thế. Nhưng nếu như nói… cũng không phải Thái tử, mà chỉ là một Văn Nhân Cửu, tình huống có lẽ sẽ khác biệt rất lớn.”
Trong lúc nói chuyện, hai tiểu thái giám lúc trước lui ra bừng trà nóng lên liền vào gian ngoài, thấy bầu không khí giữa hai người bỗng dưng khẩn trương, cũng không dám phạm vào kiêng kỵ, dè dặt dâng trà lên, hành lễ, liền đi theo sau Trương Hữu Đức lại vội vàng lui ra khỏi phòng.
Trà là đầu năm do Nguyên Thành nơi được xưng là “Trà Hương*” đưa tới, được cung nhân dùng nước giếng cẩn thận pha chế, đặt trong chung trà, mặc dù chưa mở nắp, hương trà tinh khiết hơi tỏa ra cũng đủ để khiến người ái mộ.
(*Chữ Hương này là 乡làng quê, thôn quê –> quê hương của trà….)
Văn Nhân Cửu mở nắp, hơi hạ mắt, lông mi thật dài trong khói trà mờ mịt khẽ rung, không khỏi hiện lên một phần hương vị kiều diễm.
“Lời này của Thế tử, Cô ngược lại nghe không hiểu.”
“Kỳ thật, Thái tử ở trước mặt hạ thần hoàn toàn không cần như vậy.” Lạc Kiêu hơi nhếch môi, “Cảnh sắc ngày xuân của Đại Càn chính là vừa vặn, Thần chỉ là đang nghĩ, chẳng lẽ Thái tử không muốn tận mắt nhìn thử một chút, thiên hạ ngày sau người sẽ nắm giữ hay sao?”
Văn Nhân Cửu mím môi không lên tiếng, cặp mắt vốn đen nay lại càng trầm xuống hơi híp lại, sắc mặt đã trắng đến trong suốt, nửa ẩn nửa hiện dưới sương mờ, tựa như một thanh kiếm bạc vừa ra khỏi vỏ, sắc bén lạnh lẽo.
Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửu, nở nụ cười: “Việc này chỉ có hai người là Thái tử cùng thần biết được, nếu sau hôm nay, thần tiết lộ ra ngoài nửa chữ, chính là Thái tử tự mình xử trí thần, thần cũng tuyệt không phản đối, như thế nào?”
“Chỉ sợ trong cung nhiều người nhiều miệng,” Văn Nhân Cửu nhàn nhạt nói: “Nếu để cho những huynh đệ kia của Cô biết, chuyện thật phiền toái vô cùng.”
“Chẳng lẽ thủ đoạn của Thái tử còn không xử lý được một Đông cung?” Lạc Kiêu cười nói: “Chỉ cần để cho đám người thái giám nha hoàn bên cạnh Thái tử ngậm miệng, ngươi không nói, ta không nói, lại có ai biết được cái gì a?”
Văn Nhân Cửu hạ mắt nhìn lá trà chìm nổi trong ly, lặng yên hồi lâu, bỗng nhiên đặt chung trà xuống, ngẩng đầu thản nhiên nói: “Đã như vậy, tất cả hành trình hôm nay phải phiền Thế tử vạch ra rồi.”
Sau khi Văn Nhân Cửu cùng Lạc Kiêu giấu giếm mọi người ra khỏi cung từ Thiên môn, đã là hơn giờ Tỵ*. Lúc trước có trận mưa rào rơi xuống thật lâu, sau Thanh Minh bầu trời đã dần trong xanh.
(*9 đến 11 giờ sáng.)
Lạc Kiêu quay đầu nhìn thoáng qua Văn Nhân Cửu vẫn luôn mặt không biểu tình, cười cười hỏi: “Đi đoạn đường xa như vậy, A Cửu thế nhưng mệt mỏi?”
Bời vì cách gọi quá mức thân mật này, Văn Nhân Cửu bên cạnh rồi lại nhìn hắn một cái, thấy hắn không tránh không né nhìn thẳng vào mình, trên khuôn mặt tuấn lãng dễ nhìn không hề có chút không được tự nhiên cùng câu nệ, ngẩng đầu híp mắt nhìn qua ánh mặt trời rực rỡ, thản nhiên nói: “Nhưng mà, Thế Tử… Tử Thanh thoạt nhìn rồi lại vô cùng thoải mái.”
Lạc Kiêu cười cười cầm lên một mặt nạ màu đen bày bán ở ven đường, đeo lên mặt mình: “Ta cùng A Cửu dĩ nhiên bất đồng… A Cửu, mặt nạ này như thế nào?”
“Cũng đúng, Tử Thanh không giống Cô… ta đây thể nhược nhiều bệnh.” Văn Nhân Cửu nhìn lướt qua mặt nạ có vài phần dữ tợn ở trên mặt Lạc Kiêu, nhét hai tay vào ống tay áo, “Tử Thanh thích là được rồi.”
“Vậy sao? Ta ngược lại cảm thấy mặt nạ này làm rất thú vị,” Lạc Kiêu nói xong, lại từ sạp hàng cầm một mặt nạ em bé vui mừng hớn hở, nói với người hán hàng: “Ta đây muốn hai cái này.”
“Ai, được được! Ba đồng một cái, tổng cộng sáu đồng.” Người bán hàng kéo dài giọng, sau đó mới nhận tiền Lạc Kiêu đưa tới, nụ cười trên mặt càng sâu, “Đạ tạ công tử, người cứ lấy tự nhiên!”
“Ba đồng?” Mặc dù Văn Nhân Cửu đã cố gắng áp chế, trên mặt rồi lại không tự chủ được hiện lên chút nghi hoặc, “Một mặt nạ này chỉ bán ba đồng, hắn một nhà mấy miệng như thế nào sống qua?”
Lạc Kiêu khẽ mỉm cười cầm mặt nạ màu trắng trong tay đưa đến trước mặt Văn Nhân Cửu: “Sinh hoạt bình thường của họ không so được với vương công quý tộc, đối với bọn họ mà nói, hai lượng bạc cũng đủ cả nhà bọn họ đủ phần lương thực trong một tháng rồi.” Thấy Văn Nhân Cửu nhận mặt nạ, liền buông lỏng tay, cười nói: “Mặt nạ này tuy rằng không quý giá giống những thứ trong cung, nhưng chế tác tinh xảo cũng không mất vẻ dễ thương, ta nhìn rồi lại rất hợp với A Cửu.”
Văn Nhân Cửu cầm mặt nạ, đặt trong tay, cẩn thận quan sát mặt nạ cười toe toét trong tay, sau đó mới ngẩng đầu liếc nhìn Lạc Kiêu: “Thế… Tử Thanh hôm nay ngược lại khác hoàn toàn với ngày thường, nói chuyện làm việc, thoạt nhìn đặc biệt có chút lớn mật.”
“Thế sao?” Lạc Kiêu nhìn mặt nạ trong tay, sau đó mới chậm rãi cười, như có điều suy nghĩ nói: “Có lẽ chỉ là vì, không cần phải mang mặt nạ đi?” Nâng mắt, “Chỉ là A Cửu quá mức câu nệ, cũng đã ra khỏi nơi ăn thịt người kia, thực sự không muốn tháo xuống mặt nạ ở trước mặt ta một chút sao?”
“Tự mình đa tình* cũng không phải thói quen tốt.” Văn Nhân Cửu ném mặt nạ cho Lạc Kiêu, khuôn mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng, “Đi thôi, trưa rồi, Cô.. ta có chút mệt.”
(*Nguyên văn 妄自揣测 Vọng tự sủy trắc: ngông cuồng đa tình quá phận.)
Lạc Kiêu đón mặt nạ Văn Nhân Cửu ném tới, cong môi, ung dung cất bước đuổi theo, gọi một tiếng: “A Cửu.”
“Chuyện gì?” Văn Nhân Cửu lạnh lùng mở miệng.
Lạc Kiêu hơi cúi đâu, thả nhẹ thanh âm nói với Văn Nhân Cửu: “A Cửu bình thường mang mặt nạ, mặc dù có thừa tinh lực, nhưng thỉnh thoảng cũng cần phải thông khí đi?”
“Nhìn ngày xuân này,” Lạc Kiêu đưa tay, nghênh đón ánh mắt không thể nào vui thích của Văn Nhân Cửu, nhẹ nhàng gỡ xuống một cánh hoa trên mái tóc của y. Giữ cánh hoa tại đầu ngón tay, Lạc Kiêu mỉm cười. “Đừng làm thất vọng.”
Lạc Kiêu ở một bên giúp Văn Nhân Cửu mài mực, nhìn《 Đế vương sách》 đã chép được một nửa của y, khẽ mỉm cười nói: “Cũng không trách mấy lời đồn đãi giữa những văn nhân mặc khách*, bao nhiêu vương tôn quý tộc có thể lấy được một bức Mặc bảo làm vinh* như Thái tử.”
(*Văn nhân mặc khách (文人墨客): chỉ những người trí thức thích làm thơ viết văn, làm bạn với nghiên mực)
(**墨宝 为荣 mặc bảo vi vinh: mặc bảo là chỉ thư pháp bản gốc trân quý, cũng dùng làm kính gọi kính trọng đối với người viết chữ hoặc vẽ. Nguyên cái câu trên thế này多少王公贵族都以得到太子一副墨宝为荣了 mị dịch bừa, có cao nhân nào hiểu ý thì nói mình nha T.T.)
Văn Nhân Cửu nâng mi nhìn hắn, nhưng cũng không đáp lại, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng bám trên thân bút, chấm một chút mực, cho đến khi hạ xuống một nét cuối cùng, sau đó mới gác bút, hơi buông mi, chỉnh lại cổ tay áo ống tay áo, giống cười mà không cười nói với hắn: “Hôm nay là hưu mộc*, Thế tử không ở trong phủ nghỉ ngơi, vào Đông cung này của Cô, lại không nghĩ chỉ vì nói với cô mấy lời nịnh nọt?”
(*休沐 hưu mộc: ngày lễ nghỉ ngày xưa.)
“Dĩ nhiên không phải.” Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu ở chung hơn tháng, ngược lại cũng xem như mò ra được chút ít phương pháp ở chung với vị Thái tử này, cúi đầu thu dọn đồ trên bàn, cũng không nhăn nhó, cười nhạt một tiếng, thoải mái tự nhiên* nói: “Chỉ là cảm thấy ngày xuân vừa vặn, liền muốn vào cung mời Thái tử cùng ra ngoài ngắm nhìn một chút mà thôi.”
(*Nguyên văn 落落大方 lạc lạc đại phương: thường hình dung người khí chất cử chỉ tiêu sái tự nhiên. Hình dung lời nói cử chỉ tự nhiên hào phóng, không câu nệ.)
“Ra ngoài nhìn?”
Văn Nhân Cửu nghe thấy lời này ngược lại nổi lên chút hứng thú, chậm rãi đi đến bên kia ngồi xuống, sau đó quay đầu đưa mắt ra hiệu với Trương Hữu Đức đứng canh trước cửa phòng.
Trương Hữu Đức đón nhận ánh mắt của Văn Nhân Cửu liền lập tức hiểu ý, thấp giọng phân phó một câu với hai tiểu thái giám phía sau, sau đó nhanh nhẹn bước lên phía trước, cười híp mắt giúp Lạc Kiêu dọn lại thư án, miệng nói: “Thế tử gia cứ đi nghỉ ngơi, nơi này có nô tài thu dọn là được rồi.”
Lạc Kiêu thấy động tác của Trương Hữu Đức, cũng không kiên trì, sau khi đáp lại một câu “Làm phiền Công công”, đi đến bên cạnh Văn Nhân Cửu ngồi xuống: “Không biết ý Thái tử thế nào?”
“Ý của Cô?” Văn Nhân Cửu hạ tầm mắt, nhìn nhìn tay của mình, sau một hồi lâu, môi mỏng đỏ thẫm nhẹ nhàng phun ra một câu, hai mắt chậm rãi nâng lên, “Cô từ trước đến nay người yếu nhiều bệnh, sợ là chịu không nổi gió. Loại chuyện cùng người du xuân đạp thanh này, cho dù có tâm, rồi cũng vô lực… Ý tốt của Thế tử, Cô dĩ nhiên nhận trong lòng*.” (*Nguyên văn 心领 tâm lĩnh: lời khước từ nhã nhặn để miễn nhận một tặng phẩm hoặc một buổi chiêu đãi, đồng thời tỏ ý cảm ơn.)
Lạc Kiêu hơi cúi xuống, cả người nằm úp sấp trên bàn vuông giữa hai người, nhìn một bên mặt tinh xảo đến hoàn mỹ nhưng bởi vì quá mức trắng bệch mà không khỏi nhiễm phải vài phần quỷ khí của Văn Nhân Cửu, giọng nói thấp xuống ba phần: “Nếu nói là Thái tử Đại Càn, cái đó dĩ nhiên là như thế. Nhưng nếu như nói… cũng không phải Thái tử, mà chỉ là một Văn Nhân Cửu, tình huống có lẽ sẽ khác biệt rất lớn.”
Trong lúc nói chuyện, hai tiểu thái giám lúc trước lui ra bừng trà nóng lên liền vào gian ngoài, thấy bầu không khí giữa hai người bỗng dưng khẩn trương, cũng không dám phạm vào kiêng kỵ, dè dặt dâng trà lên, hành lễ, liền đi theo sau Trương Hữu Đức lại vội vàng lui ra khỏi phòng.
Trà là đầu năm do Nguyên Thành nơi được xưng là “Trà Hương*” đưa tới, được cung nhân dùng nước giếng cẩn thận pha chế, đặt trong chung trà, mặc dù chưa mở nắp, hương trà tinh khiết hơi tỏa ra cũng đủ để khiến người ái mộ.
(*Chữ Hương này là 乡làng quê, thôn quê –> quê hương của trà….)
Văn Nhân Cửu mở nắp, hơi hạ mắt, lông mi thật dài trong khói trà mờ mịt khẽ rung, không khỏi hiện lên một phần hương vị kiều diễm.
“Lời này của Thế tử, Cô ngược lại nghe không hiểu.”
“Kỳ thật, Thái tử ở trước mặt hạ thần hoàn toàn không cần như vậy.” Lạc Kiêu hơi nhếch môi, “Cảnh sắc ngày xuân của Đại Càn chính là vừa vặn, Thần chỉ là đang nghĩ, chẳng lẽ Thái tử không muốn tận mắt nhìn thử một chút, thiên hạ ngày sau người sẽ nắm giữ hay sao?”
Văn Nhân Cửu mím môi không lên tiếng, cặp mắt vốn đen nay lại càng trầm xuống hơi híp lại, sắc mặt đã trắng đến trong suốt, nửa ẩn nửa hiện dưới sương mờ, tựa như một thanh kiếm bạc vừa ra khỏi vỏ, sắc bén lạnh lẽo.
Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửu, nở nụ cười: “Việc này chỉ có hai người là Thái tử cùng thần biết được, nếu sau hôm nay, thần tiết lộ ra ngoài nửa chữ, chính là Thái tử tự mình xử trí thần, thần cũng tuyệt không phản đối, như thế nào?”
“Chỉ sợ trong cung nhiều người nhiều miệng,” Văn Nhân Cửu nhàn nhạt nói: “Nếu để cho những huynh đệ kia của Cô biết, chuyện thật phiền toái vô cùng.”
“Chẳng lẽ thủ đoạn của Thái tử còn không xử lý được một Đông cung?” Lạc Kiêu cười nói: “Chỉ cần để cho đám người thái giám nha hoàn bên cạnh Thái tử ngậm miệng, ngươi không nói, ta không nói, lại có ai biết được cái gì a?”
Văn Nhân Cửu hạ mắt nhìn lá trà chìm nổi trong ly, lặng yên hồi lâu, bỗng nhiên đặt chung trà xuống, ngẩng đầu thản nhiên nói: “Đã như vậy, tất cả hành trình hôm nay phải phiền Thế tử vạch ra rồi.”
Sau khi Văn Nhân Cửu cùng Lạc Kiêu giấu giếm mọi người ra khỏi cung từ Thiên môn, đã là hơn giờ Tỵ*. Lúc trước có trận mưa rào rơi xuống thật lâu, sau Thanh Minh bầu trời đã dần trong xanh.
(*9 đến 11 giờ sáng.)
Lạc Kiêu quay đầu nhìn thoáng qua Văn Nhân Cửu vẫn luôn mặt không biểu tình, cười cười hỏi: “Đi đoạn đường xa như vậy, A Cửu thế nhưng mệt mỏi?”
Bời vì cách gọi quá mức thân mật này, Văn Nhân Cửu bên cạnh rồi lại nhìn hắn một cái, thấy hắn không tránh không né nhìn thẳng vào mình, trên khuôn mặt tuấn lãng dễ nhìn không hề có chút không được tự nhiên cùng câu nệ, ngẩng đầu híp mắt nhìn qua ánh mặt trời rực rỡ, thản nhiên nói: “Nhưng mà, Thế Tử… Tử Thanh thoạt nhìn rồi lại vô cùng thoải mái.”
Lạc Kiêu cười cười cầm lên một mặt nạ màu đen bày bán ở ven đường, đeo lên mặt mình: “Ta cùng A Cửu dĩ nhiên bất đồng… A Cửu, mặt nạ này như thế nào?”
“Cũng đúng, Tử Thanh không giống Cô… ta đây thể nhược nhiều bệnh.” Văn Nhân Cửu nhìn lướt qua mặt nạ có vài phần dữ tợn ở trên mặt Lạc Kiêu, nhét hai tay vào ống tay áo, “Tử Thanh thích là được rồi.”
“Vậy sao? Ta ngược lại cảm thấy mặt nạ này làm rất thú vị,” Lạc Kiêu nói xong, lại từ sạp hàng cầm một mặt nạ em bé vui mừng hớn hở, nói với người hán hàng: “Ta đây muốn hai cái này.”
“Ai, được được! Ba đồng một cái, tổng cộng sáu đồng.” Người bán hàng kéo dài giọng, sau đó mới nhận tiền Lạc Kiêu đưa tới, nụ cười trên mặt càng sâu, “Đạ tạ công tử, người cứ lấy tự nhiên!”
“Ba đồng?” Mặc dù Văn Nhân Cửu đã cố gắng áp chế, trên mặt rồi lại không tự chủ được hiện lên chút nghi hoặc, “Một mặt nạ này chỉ bán ba đồng, hắn một nhà mấy miệng như thế nào sống qua?”
Lạc Kiêu khẽ mỉm cười cầm mặt nạ màu trắng trong tay đưa đến trước mặt Văn Nhân Cửu: “Sinh hoạt bình thường của họ không so được với vương công quý tộc, đối với bọn họ mà nói, hai lượng bạc cũng đủ cả nhà bọn họ đủ phần lương thực trong một tháng rồi.” Thấy Văn Nhân Cửu nhận mặt nạ, liền buông lỏng tay, cười nói: “Mặt nạ này tuy rằng không quý giá giống những thứ trong cung, nhưng chế tác tinh xảo cũng không mất vẻ dễ thương, ta nhìn rồi lại rất hợp với A Cửu.”
Văn Nhân Cửu cầm mặt nạ, đặt trong tay, cẩn thận quan sát mặt nạ cười toe toét trong tay, sau đó mới ngẩng đầu liếc nhìn Lạc Kiêu: “Thế… Tử Thanh hôm nay ngược lại khác hoàn toàn với ngày thường, nói chuyện làm việc, thoạt nhìn đặc biệt có chút lớn mật.”
“Thế sao?” Lạc Kiêu nhìn mặt nạ trong tay, sau đó mới chậm rãi cười, như có điều suy nghĩ nói: “Có lẽ chỉ là vì, không cần phải mang mặt nạ đi?” Nâng mắt, “Chỉ là A Cửu quá mức câu nệ, cũng đã ra khỏi nơi ăn thịt người kia, thực sự không muốn tháo xuống mặt nạ ở trước mặt ta một chút sao?”
“Tự mình đa tình* cũng không phải thói quen tốt.” Văn Nhân Cửu ném mặt nạ cho Lạc Kiêu, khuôn mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng, “Đi thôi, trưa rồi, Cô.. ta có chút mệt.”
(*Nguyên văn 妄自揣测 Vọng tự sủy trắc: ngông cuồng đa tình quá phận.)
Lạc Kiêu đón mặt nạ Văn Nhân Cửu ném tới, cong môi, ung dung cất bước đuổi theo, gọi một tiếng: “A Cửu.”
“Chuyện gì?” Văn Nhân Cửu lạnh lùng mở miệng.
Lạc Kiêu hơi cúi đâu, thả nhẹ thanh âm nói với Văn Nhân Cửu: “A Cửu bình thường mang mặt nạ, mặc dù có thừa tinh lực, nhưng thỉnh thoảng cũng cần phải thông khí đi?”
“Nhìn ngày xuân này,” Lạc Kiêu đưa tay, nghênh đón ánh mắt không thể nào vui thích của Văn Nhân Cửu, nhẹ nhàng gỡ xuống một cánh hoa trên mái tóc của y. Giữ cánh hoa tại đầu ngón tay, Lạc Kiêu mỉm cười. “Đừng làm thất vọng.”
Danh sách chương