Từ hôm đó trở đi chưa quá ba ngày, trong cung quả nhiên truyền ra tin thân thể Thánh thượng biến tốt, chờ đến ngày thứ năm, lúc này Đức Vinh Đế mới lần nữa lên triều. Chẳng qua là rốt cuộc nằm trên giường nhiều ngày, lúc này tuy đã khỏi bệnh, trên mặt nhìn qua vẫn có mấy phần bệnh sắc.
Được Phúc công công đỡ ngồi xuống long ỷ, một tay chống cằm, biếng nhác nhấc lên mí mắt nhìnthoáng qua chúng đại thần đoan đoan chính chính đứng dưới điện, ngáp một cái, tay kia quơ quơ,thờ ơ nói: “Chúng khanh gia có việc bẩm báo, không có gì —— liền bãi triều a!”.
Bạch quan bên dưới trầm mặc một hồi, sau đó Đại lý Khanh* họ Trương mới chậm rãi đi ra khỏi hàng,đứng dưới điện hướng về phía Đức Vinh Đế chắp tay nói: “Khởi bẩm Thánh thượng, hơn nửa thángtrước, Thánh thượng lệnh thần đi điều tra chuyện Hiền phi tư tàng long bào, thần điều tra nhiềungày, đi tới…”
(*大理卿Đại lý Khanh: chắc là 1 một chức quan.)
Đức Vinh Đế nghe thấy việc này, trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ phiền chán, khoát tay áo nói: “Đừng ởtrước mặt trẫm lải nhải dong dài, Trương ái khanh cứ nói thẳng kết quả là được.”
“Vâng.” Trương đại lý khanh ngừng một hồi, sau đó nói: “Mặc dù không có chứng cứ chắc chắn, nhưngmà, theo tầng tầng manh mối chỉ hướng ở hiện tại—— Tả tướng Lưu đại nhân, xác thật là người phía sau màn.”
Lưu Nguyên nghe vậy sắc mặt đột nhiên biến trắng, lảo đảo tiến lên hai bước, *bịch* một tiếng ngã quỵ xuống đất, dập đầu *thình thịch*, khóc lóc kể lể: “Thánh thượng, lão thần oan uổng! Lão thần oan uổng a!”
“Oan uổng?” Đức Vinh Đế day day ấn đường, “Ái khanh ngươi nói ngươi oan uổng, vậy ngược lại nói thử một chút, là ai khiến ngươi nhận lấy phần oan uổng này? Có phải nói, ngươi biết ngườihãm hại ngươi?”
“Chuyện này… thần…” Lưu Nguyên há miệng run rẩy quỳ tại chỗ, nhất thời không biết nói cái gì,qua hồi lâu, suy sụp nói: “Thần không biết… nhưng thần tuyệt đối không có khả năng làm ra loại chuyện khi quân phạm thượng! Thánh thượng minh xét!”
“Minh xét?” Đức Vinh Đế cúi đầu nhìn Tả tướng, nói: “Cho dù không nói đến chuyện tư tàng longbảo này, vài năm qua, những chuyện ngươi đã làm kia, ngươi thật sự cho rằng trẫm không biết chút nào sao?” Cười lạnh một tiếng, “Tả tướng a, ngươi thật sự xem trẫm là kẻ đần.”
“Thánh thượng, thần… thần…”
“Người tới, tháo xuống mũ ô sa (*mũ cánh chuồn 乌纱帽.) của Tả tướng, kéo lão ra ngoài, trưa mai, chém đầu răn chúng. Lưu phủ từ trên xuống dưới, toàn bộ lưu đày đến Cam Châu, trọn đời không được vào kinh.” Đức Vinh Đế phất tay áo, “Hiền phi thân là thiếp của thiên tử, rồi lại vẽ đường cho hươu chạy. Ban rượu độc, lập tức hành hình.”
“Về phần Đại hoàng tử…” Đức Vinh Đế nói đến đây, dừng một chốc, sau đó nhắm mắt lại, nói, “Phonglàm Hiên vương, đất phong Cam Châu, ba ngày sau theo Lưu gia đồng thời xuất phát, sinh thời (*còn sống) nếu không có Thiên tử triệu kiến, không được vào kinh!”
Nhìn Lưu Nguyên kêu thảm bị Cẩm y vệ kéo đi, Đức Vinh Đế phất tay áo, cũng quay người rời khỏi Kim Lưu Điện: “Trẫm đã nói đến tận đây, chuyện tịch thu tài sản liền giao cho Hữu tướng toàn quyền xử lý. Bãi triều!”
Nói xong, cũng không quay đầu lại liền rời đi, chỉ để lại chúng văn võ đại thần mỗi người một tâm tư. (*N guyên văn 心思各异 tâm d ư các dị.)
Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu nhìn nhau một cái, đã hiểu rõ ý của đối phương, cũng không ở trên triều nhiều lời cái gì, từng người yên lặng theo chúng đại thần lui ra ngoài.
Lạc Kiêu tránh được đám người chuyển đến nơi vắng vẻ đi tới Đông Cung, nhưng Văn Nhân Cửu trên đường hồi cung lại bị người cản.
“Điện hạ, mong dừng bước!” Tiểu thái giám kia nhìn rất quen mặt, cẩn thận nhìn lại, chính làthuộc hạ dưới quyền của Phúc công công, “Theo nô tài qua bên kia, Thánh thượng đã ở trong ngự thư phòng chờ người.”
Văn Nhân Cửu lập tức thầm cân nhắc, gật đầu với tiểu thái giám kia, thản nhiên nói: “Công công dẫn đường là được.”
Tiểu thái giám kia đáp trả, vội vàng dẫn Văn Nhân Cửu đi tới ngự thư phòng.
Bên ngoài ngự thư phòng, Phúc công công đang đứng canh bên ngoài, thấy Văn Nhân Cửu đã đến,cười híp mắt mở cửa ra, khẽ nói: “Thái tử điện hạ mau vào đi thôi, Thánh thượng đã chờ bên trong.”
“Làm phiền Công công.” Văn Nhân Cửu gật đầu, sau đó bước qua cửa đi vào.
Một ngự thư phòng to như vậy nhưng không có người hầu hạ, Đức Vinh Đế đang đứng trước thư án vẽ tranh, từ chỗ Văn Nhân Cửu, có thể mơ hồ nhìn ra là một bức tranh mĩ nữ, nhưng lập tức thu lại tầm mắt, không nhìn thêm nữa, tiến lên cung kính gọi một tiếng: “Phụ hoàng.”
Đức Vinh Đế “Ừ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Cửu, nhàn nhạt hỏi “Đã đến?”, động tác trêntay nhưng vẫn không ngừng lại.
Văn Nhân Cửu đáp lại, cũng không nhiều lời, lập tức hai bên liền rơi vào trầm mặc.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Đức Vinh Đế bên kia tô tô vẽ vẽ một hồi lâu, cẩn thận nhìn qua mộtlần, cuối cùng xem như đã hài lòng, sau đó mới hạ bút, đi đến một bên ngồi xuống.
“Vào triều mấy ngày, cảm giác thế nào” Đức Vinh Đế nhìn Văn Nhân Cửu, tùy ý hỏi: “Trẫm nghe nói,mấy ngày trẫm bệnh nặng, chính vụ giao cho Hữu tướng ngươi cũng gánh vác một phần?”
“Chỉ là một vài thứ lặt vặt, Phụ hoàng không chê nhi thần vụng về là tốt lắm rồi.” Văn Nhân Cửu cũng không nâng mắt, chỉ nói. “Chẳng qua là trên triều, sự vụ thay đổi trong nháy mắt, nhi thần còn cần phải rèn luyện thêm nhiều.”
Đức Vinh Đế lẳng lặng nhìn Văn Nhân Cửu, rõ ràng từ trước đến nay là Đế quân ngốc đến cùng cực,lúc này lại thật sự khiến cho người ta không khỏi cảm thấy vài phần áp lực. Sau đó, đột nhiên Đức Vinh Đế bên kia nở nụ cười, toàn bộ cảm giác áp lực biến mất sạch sẽ, khiến người ta hoảng hốt chorằng cảm giác áp lực trong nháy mắt kia chỉ là ảo giác.
“Tiểu Cửu của trẫm đã trưởng thành, nói chuyện làm việc với trẫm không giống như phụ tử, ngượclại càng giống như là quân thần rồi.” Đức Vinh Đế nói: “Ngươi lúc nhỏ cũng không giống như hôm nay,khóe mắt chân mày muốn hoạt bát hơn nhiều.”
Giọng nói của Văn Nhân Cửu vẫn là trong trẻo lạnh lùng như cũ, là cái loại lạnh lùng giống như khôngnhiễm thế tục kia: “Mặc dù là phụ tử, nhưng cũng là quân thần. Lễ không thể bỏ.”
Đức Vinh Đế cẩn thận nhìn Văn Nhân Cửu, đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp khó dò: “Ngươi ngược lạicàng lúc càng giống mẫu hậu của ngươi rồi.”
Lông mi nửa rũ của Văn Nhân Cửu khẽ run rẩy, cuối cùng nâng mắt nhìn Đức Vinh Đế: “Mẫu hậu về cõi tiên đã mười năm, phiền Phụ hoàng vẫn còn nhớ.”
Đức Vinh Đế giống như tự hỉ tự thống (*tự vui tự buồn) mà cười cười, chờ đến khi nhìn lại, rồi lại là vẻ bất cần đời giống như ngày thường: “Đối với việc mẫu phi Đại hoàng huynh của ngươi tư tàng long bào, chuyện trẫm xử tử Tả tướng ngươi cảm thấy như thế nào.”
Văn Nhân Cửu hạ mắt, thấp giọng nói: “Nhi thần không biết.”
“Vậy ngươi đối với lời nói của Tả tướng, việc này thật sự là có người bên ngoài vu oan hãm hãi thì sao?”
“Nhi thần không biết.”
“Vậy ngươi… đối với trẫm đau bệnh nằm hơn nửa tháng, lại như thế nào?”
“Nhi thần… không biết.”
Đức Vinh Đế cười cười: “Không biết? Trẫm thấy ngươi so với ai khác đều rõ ràng hơn.”
Văn Nhân Cửu không nhanh không chậm nói: “Nhi thần quả thật không biết.”
Đức Vinh Đế phất tay áo, nói: “Trẫm đã biết rõ sẽ như thế. Mà thôi mà thôi, không biết thì không biếta… Ngày sau điều tra Hữu tướng, Nghiêm thái phó nhiều một chút, phê duyệt tấu chương nhiều mộtchút, lâu dần, liền cái gì cũng biết rồi.”
Văn Nhân Cửu lập tức rõ ràng ý tứ ủy quyền trong lời nói của Đức Vinh Đế, trong lòng chấn động, chậm rãi nâng mắt nhìn ông: “Phụ hoàng?”
“Chẳng qua là ngươi nhớ rõ một câu, cho dù thế nào, bọn họ là huynh đệ của ngươi là được.”Đức Vinh Đế đứng lên: “Trẫm mệt rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
Văn Nhân Cửu yên lặng nhìn Đức Vinh Đế một chốc, chắp tay hành lễ nói: “Phụ hoàng bảo trọng thân thể, nhi thần xin được cáo lui.”
Nhưng, còn chưa đi được vài bước, bên kia rồi lại đột nhiên ung dung truyền ra một câu.
“ĐÚng rồi, Lý ngự sử tính ra cũng đã ở trong Đại Lý Tự nửa tháng mà thôi? Nửa tháng lao ngục,cũng đã khiến lão già kia nhớ lâu một chút rồi. Ban ngày ngươi có rảnh, liền đến Đại Lý Tự một chuyến, tiếp Lý ngự sử đi ra a.”
Văn Nhân Cửu mấp máy môi, chắp tay đáp: “Nhi thần tuân mệnh.”
Được Phúc công công đỡ ngồi xuống long ỷ, một tay chống cằm, biếng nhác nhấc lên mí mắt nhìnthoáng qua chúng đại thần đoan đoan chính chính đứng dưới điện, ngáp một cái, tay kia quơ quơ,thờ ơ nói: “Chúng khanh gia có việc bẩm báo, không có gì —— liền bãi triều a!”.
Bạch quan bên dưới trầm mặc một hồi, sau đó Đại lý Khanh* họ Trương mới chậm rãi đi ra khỏi hàng,đứng dưới điện hướng về phía Đức Vinh Đế chắp tay nói: “Khởi bẩm Thánh thượng, hơn nửa thángtrước, Thánh thượng lệnh thần đi điều tra chuyện Hiền phi tư tàng long bào, thần điều tra nhiềungày, đi tới…”
(*大理卿Đại lý Khanh: chắc là 1 một chức quan.)
Đức Vinh Đế nghe thấy việc này, trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ phiền chán, khoát tay áo nói: “Đừng ởtrước mặt trẫm lải nhải dong dài, Trương ái khanh cứ nói thẳng kết quả là được.”
“Vâng.” Trương đại lý khanh ngừng một hồi, sau đó nói: “Mặc dù không có chứng cứ chắc chắn, nhưngmà, theo tầng tầng manh mối chỉ hướng ở hiện tại—— Tả tướng Lưu đại nhân, xác thật là người phía sau màn.”
Lưu Nguyên nghe vậy sắc mặt đột nhiên biến trắng, lảo đảo tiến lên hai bước, *bịch* một tiếng ngã quỵ xuống đất, dập đầu *thình thịch*, khóc lóc kể lể: “Thánh thượng, lão thần oan uổng! Lão thần oan uổng a!”
“Oan uổng?” Đức Vinh Đế day day ấn đường, “Ái khanh ngươi nói ngươi oan uổng, vậy ngược lại nói thử một chút, là ai khiến ngươi nhận lấy phần oan uổng này? Có phải nói, ngươi biết ngườihãm hại ngươi?”
“Chuyện này… thần…” Lưu Nguyên há miệng run rẩy quỳ tại chỗ, nhất thời không biết nói cái gì,qua hồi lâu, suy sụp nói: “Thần không biết… nhưng thần tuyệt đối không có khả năng làm ra loại chuyện khi quân phạm thượng! Thánh thượng minh xét!”
“Minh xét?” Đức Vinh Đế cúi đầu nhìn Tả tướng, nói: “Cho dù không nói đến chuyện tư tàng longbảo này, vài năm qua, những chuyện ngươi đã làm kia, ngươi thật sự cho rằng trẫm không biết chút nào sao?” Cười lạnh một tiếng, “Tả tướng a, ngươi thật sự xem trẫm là kẻ đần.”
“Thánh thượng, thần… thần…”
“Người tới, tháo xuống mũ ô sa (*mũ cánh chuồn 乌纱帽.) của Tả tướng, kéo lão ra ngoài, trưa mai, chém đầu răn chúng. Lưu phủ từ trên xuống dưới, toàn bộ lưu đày đến Cam Châu, trọn đời không được vào kinh.” Đức Vinh Đế phất tay áo, “Hiền phi thân là thiếp của thiên tử, rồi lại vẽ đường cho hươu chạy. Ban rượu độc, lập tức hành hình.”
“Về phần Đại hoàng tử…” Đức Vinh Đế nói đến đây, dừng một chốc, sau đó nhắm mắt lại, nói, “Phonglàm Hiên vương, đất phong Cam Châu, ba ngày sau theo Lưu gia đồng thời xuất phát, sinh thời (*còn sống) nếu không có Thiên tử triệu kiến, không được vào kinh!”
Nhìn Lưu Nguyên kêu thảm bị Cẩm y vệ kéo đi, Đức Vinh Đế phất tay áo, cũng quay người rời khỏi Kim Lưu Điện: “Trẫm đã nói đến tận đây, chuyện tịch thu tài sản liền giao cho Hữu tướng toàn quyền xử lý. Bãi triều!”
Nói xong, cũng không quay đầu lại liền rời đi, chỉ để lại chúng văn võ đại thần mỗi người một tâm tư. (*N guyên văn 心思各异 tâm d ư các dị.)
Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu nhìn nhau một cái, đã hiểu rõ ý của đối phương, cũng không ở trên triều nhiều lời cái gì, từng người yên lặng theo chúng đại thần lui ra ngoài.
Lạc Kiêu tránh được đám người chuyển đến nơi vắng vẻ đi tới Đông Cung, nhưng Văn Nhân Cửu trên đường hồi cung lại bị người cản.
“Điện hạ, mong dừng bước!” Tiểu thái giám kia nhìn rất quen mặt, cẩn thận nhìn lại, chính làthuộc hạ dưới quyền của Phúc công công, “Theo nô tài qua bên kia, Thánh thượng đã ở trong ngự thư phòng chờ người.”
Văn Nhân Cửu lập tức thầm cân nhắc, gật đầu với tiểu thái giám kia, thản nhiên nói: “Công công dẫn đường là được.”
Tiểu thái giám kia đáp trả, vội vàng dẫn Văn Nhân Cửu đi tới ngự thư phòng.
Bên ngoài ngự thư phòng, Phúc công công đang đứng canh bên ngoài, thấy Văn Nhân Cửu đã đến,cười híp mắt mở cửa ra, khẽ nói: “Thái tử điện hạ mau vào đi thôi, Thánh thượng đã chờ bên trong.”
“Làm phiền Công công.” Văn Nhân Cửu gật đầu, sau đó bước qua cửa đi vào.
Một ngự thư phòng to như vậy nhưng không có người hầu hạ, Đức Vinh Đế đang đứng trước thư án vẽ tranh, từ chỗ Văn Nhân Cửu, có thể mơ hồ nhìn ra là một bức tranh mĩ nữ, nhưng lập tức thu lại tầm mắt, không nhìn thêm nữa, tiến lên cung kính gọi một tiếng: “Phụ hoàng.”
Đức Vinh Đế “Ừ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Cửu, nhàn nhạt hỏi “Đã đến?”, động tác trêntay nhưng vẫn không ngừng lại.
Văn Nhân Cửu đáp lại, cũng không nhiều lời, lập tức hai bên liền rơi vào trầm mặc.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Đức Vinh Đế bên kia tô tô vẽ vẽ một hồi lâu, cẩn thận nhìn qua mộtlần, cuối cùng xem như đã hài lòng, sau đó mới hạ bút, đi đến một bên ngồi xuống.
“Vào triều mấy ngày, cảm giác thế nào” Đức Vinh Đế nhìn Văn Nhân Cửu, tùy ý hỏi: “Trẫm nghe nói,mấy ngày trẫm bệnh nặng, chính vụ giao cho Hữu tướng ngươi cũng gánh vác một phần?”
“Chỉ là một vài thứ lặt vặt, Phụ hoàng không chê nhi thần vụng về là tốt lắm rồi.” Văn Nhân Cửu cũng không nâng mắt, chỉ nói. “Chẳng qua là trên triều, sự vụ thay đổi trong nháy mắt, nhi thần còn cần phải rèn luyện thêm nhiều.”
Đức Vinh Đế lẳng lặng nhìn Văn Nhân Cửu, rõ ràng từ trước đến nay là Đế quân ngốc đến cùng cực,lúc này lại thật sự khiến cho người ta không khỏi cảm thấy vài phần áp lực. Sau đó, đột nhiên Đức Vinh Đế bên kia nở nụ cười, toàn bộ cảm giác áp lực biến mất sạch sẽ, khiến người ta hoảng hốt chorằng cảm giác áp lực trong nháy mắt kia chỉ là ảo giác.
“Tiểu Cửu của trẫm đã trưởng thành, nói chuyện làm việc với trẫm không giống như phụ tử, ngượclại càng giống như là quân thần rồi.” Đức Vinh Đế nói: “Ngươi lúc nhỏ cũng không giống như hôm nay,khóe mắt chân mày muốn hoạt bát hơn nhiều.”
Giọng nói của Văn Nhân Cửu vẫn là trong trẻo lạnh lùng như cũ, là cái loại lạnh lùng giống như khôngnhiễm thế tục kia: “Mặc dù là phụ tử, nhưng cũng là quân thần. Lễ không thể bỏ.”
Đức Vinh Đế cẩn thận nhìn Văn Nhân Cửu, đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp khó dò: “Ngươi ngược lạicàng lúc càng giống mẫu hậu của ngươi rồi.”
Lông mi nửa rũ của Văn Nhân Cửu khẽ run rẩy, cuối cùng nâng mắt nhìn Đức Vinh Đế: “Mẫu hậu về cõi tiên đã mười năm, phiền Phụ hoàng vẫn còn nhớ.”
Đức Vinh Đế giống như tự hỉ tự thống (*tự vui tự buồn) mà cười cười, chờ đến khi nhìn lại, rồi lại là vẻ bất cần đời giống như ngày thường: “Đối với việc mẫu phi Đại hoàng huynh của ngươi tư tàng long bào, chuyện trẫm xử tử Tả tướng ngươi cảm thấy như thế nào.”
Văn Nhân Cửu hạ mắt, thấp giọng nói: “Nhi thần không biết.”
“Vậy ngươi đối với lời nói của Tả tướng, việc này thật sự là có người bên ngoài vu oan hãm hãi thì sao?”
“Nhi thần không biết.”
“Vậy ngươi… đối với trẫm đau bệnh nằm hơn nửa tháng, lại như thế nào?”
“Nhi thần… không biết.”
Đức Vinh Đế cười cười: “Không biết? Trẫm thấy ngươi so với ai khác đều rõ ràng hơn.”
Văn Nhân Cửu không nhanh không chậm nói: “Nhi thần quả thật không biết.”
Đức Vinh Đế phất tay áo, nói: “Trẫm đã biết rõ sẽ như thế. Mà thôi mà thôi, không biết thì không biếta… Ngày sau điều tra Hữu tướng, Nghiêm thái phó nhiều một chút, phê duyệt tấu chương nhiều mộtchút, lâu dần, liền cái gì cũng biết rồi.”
Văn Nhân Cửu lập tức rõ ràng ý tứ ủy quyền trong lời nói của Đức Vinh Đế, trong lòng chấn động, chậm rãi nâng mắt nhìn ông: “Phụ hoàng?”
“Chẳng qua là ngươi nhớ rõ một câu, cho dù thế nào, bọn họ là huynh đệ của ngươi là được.”Đức Vinh Đế đứng lên: “Trẫm mệt rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
Văn Nhân Cửu yên lặng nhìn Đức Vinh Đế một chốc, chắp tay hành lễ nói: “Phụ hoàng bảo trọng thân thể, nhi thần xin được cáo lui.”
Nhưng, còn chưa đi được vài bước, bên kia rồi lại đột nhiên ung dung truyền ra một câu.
“ĐÚng rồi, Lý ngự sử tính ra cũng đã ở trong Đại Lý Tự nửa tháng mà thôi? Nửa tháng lao ngục,cũng đã khiến lão già kia nhớ lâu một chút rồi. Ban ngày ngươi có rảnh, liền đến Đại Lý Tự một chuyến, tiếp Lý ngự sử đi ra a.”
Văn Nhân Cửu mấp máy môi, chắp tay đáp: “Nhi thần tuân mệnh.”
Danh sách chương