Thân thể trong tay đơn bạc (*yếu ớt, mỏng manh) mà thon gầy, không mang theo hương thơm son phấn như nữ tử, ngược lại mang theo chút ngai ngái thoang thoảng của nước thuốc.

Nhưng lại có thể khiến tim hắn loạn nhịp.

“Điện hạ dường như gầy hơn trước một ít.” Lạc Kiêu buông lỏng tay, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Văn Nhân Cửu, khẽ mỉm cười thở dài nói: “Xem ra ngày sau còn phải bảo phòng bếp mau chóng làm chút đồ ăn bổ dưỡng mới được.”

“Thế tử hôm nay uống bao nhiêu?” Lòng bàn tay Lạc Kiêu nóng hổi, dán bên eo y, độ nóng của lòng bàn tay liền chậm rãi xuyên qua ngoại bào xâm nhập vào bên trong, lại sinh ra loại cảm giác cổ quái không thể diễn tả bằng lời, đôi mắt nửa rũ nhìn bàn tay đang vòng qua eo mình, nhàn nhạt nói: “Buông tay.”

Có lẽ là chếnh choáng do say, có chút tê dại, Lạc Kiêu nghe thấy tiếng mãnh thú va chạm lồng giam, nhưng lại hiếm khi không tiếp tục để ý đến nó. Đưa tay ôm cả người Văn Nhân Cửu, “Nếu như thần không buông?” Lười biếng dựa vào thân cây cười rộ lên, “Điện hạ muốn trị thần tội phạm thượng sao?”

Ánh mặt trời nhàn nhạt rọi xuống, không quá chói chang, xuyên qua tán cây, thành từng đốm rải rác, cùng với từng cơn gió thổi qua, mang theo cảm giác mát mẻ thoải mái khiến người ta buồn ngủ.

Văn Nhân Cửu giống cười mà không phải cười quét qua vẻ mặt hưởng thụ của Lạc Kiêu, qua hồi lâu, nói: “Cô cho rằng cung hình (*thiến ^^) chính là tốt nhất.”

“Điện hạ đúng là nhẫn tâm.” Lạc Kiêu giả bộ ủy khuất nhìn Văn Nhân Cửu, tay nhưng vẫn buông lỏng, vỗ xuống bãi cỏ bên cạnh, “Ngồi.”

Văn Nhân Cửu không để ý tới hắn, chỉ là đứng thẳng lưng, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Như thế nào nửa đường rời tiệc liền đến chỗ này?”

Lạc Kiêu thấy Văn Nhân Cửu không để ý tới hắn, sau đó cũng lập tức đứng lên, đưa tay phủi cỏ vụn trên người: “Lúc này rời tiệc vẫn còn giữ lại vài phần tỉnh táo, nếu như vẫn ở lại bên kia, chỉ sợ sẽ muốn say đến chút thần trí cũng không còn. Đến lúc đó làm ra hành động thất nghi (*k đúng lễ nghi) nào đó ——” Cười cười nhìn Văn Nhân Cửu, “Thái tử chẳng phải là sẽ tính sổ với thần sao.”

Văn Nhân Cửu cười lạnh một tiếng, không đáp trả.

Lạc Kiêu cũng không thèm để ý, chỉnh lại vạt áo trên người xong, liền hỏi Văn Nhân Cửu: “Ngược lại là Thái tử, như thế nào đột nhiên đi ra?”

“Sợ ngươi đi nhầm vào cấm địa hậu cung, đến lúc đó làm ra hành vi hoang đường, mạo phạm vị Nương nương nào đó,” Văn Nhân Cửu chậm rãi nâng mắt, đối diện với ánh mắt của Lạc Kiêu, khóe môi như có như không cong lên, sau đó lại liếc mắt qua bộ phận khó nói nào đó dưới thân hắn, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng lóe lên một tia hẹp hòi* hiếm thấy, “Đến lúc đó, chỉ sợ ngày mai trong cung thật sự phải nhiều thêm một vị công công rồi.”

(*Nguyên văn 狭促 hiệp xúc: lòng dạ hẹp hòi, ít kiến thức. Cảm thấy chỗ này k hay nhỉ, k bít nó còn nghĩa nào khác hay k.)

Lạc Kiêu nhìn bộ dạng đó của Văn Nhân Cửu, gần như là không chút nghĩ ngợi thốt ra: “Không ngờ Điện hạ ngược lại lo lắng nhiều như vậy, trong mắt của thần, sợ là cả Tần phi của hậu cung cũng không thể sánh được vẻ khuynh thành tuyệt sắc của Điện hạ.”

Chẳng qua là lời vừa ra khỏi miệng, nhìn vẻ mặt bỗng nhiên lạnh xuống của Văn Nhân Cửu, cảm giác say của Lạc Kiêu lập tức tiêu tan bảy tám phần, trong lòng không khỏi thở dài một hơi thầm trách say rượu hỏng việc, nhưng trên mặt vẫn là không lộ ra chút nào, khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: “Thần thấy bộ dạng của Điện hạ tuy rằng tương tự Hoàng thượng, nhưng nhìn kỹ lại cũng không giống bao nhiêu. Như vậy, dung mạo của Điện hạ có lẽ giống với Hoàng hậu Duệ Mẫn —— Thần nhớ rằng phụ thân đã từng nói, Hoàng hậu Duệ Mẫn lúc còn trẻ, từng là mỹ nhân nổi danh thiên hạ.”

Đem chủ đề chuyển tới trên người Hoàng hậu Duệ Mẫn, vẻ mặt lạnh như băng của Văn Nhân Cửu thoáng cái dịu lại một chút, kề vai cùng Lạc Kiêu dựa vào tàng cây, qua hồi lâu, nhẹ nhàng nói: “Cô không nhớ rõ.” Dừng một chút, rồi lại bổ sung: “Nhưng Phụ hoàng ngược lại đã từng nói như vậy… ông nói dung mạo của ta cực kỳ giống mẫu hậu.”

Thấy cảm xúc của Văn Nhân Cửu hòa hoãn vài phần, Lạc Kiêu âm thầm thở phào một hơi, tựa vào thân cây: “Lại nói tiếp, Hoàng hậu Duệ Mẫn quả thật xem như nữ tử hiếm thấy, không chỉ dung mạo, ngay cả học vấn cũng là số một, chính là Nghiêm thái phó hiện tại mỗi khi nhắc tới tiên Hoàng hậu cũng là khen không dứt lời a.”

Văn Nhân Cửu hạ mắt, chỉ nghe Lạc Kiêu noi chuyện, cũng không lên tiếng.

Lạc Kiêu thấy Văn Nhân Cửu hồi phục cảm xúc xong, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn y nói: “Nhắc đến Nghiêm thái phó, thần đột nhiên nhớ tới một chuyện.”

Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn hắn: “Chuyện gì?”

“Cũng không phải chuyện lớn gì, mấy ngày trước Thái phó có hỏi thần một vấn đề, câu trả lời của thần dường như không đúng ý của Thái phó.” Lạc Kiêu cười chống lại ánh mắt của Văn Nhân Cửu, nói, “Vì vậy Thái phó liền bảo thần tới chỗ Điện hạ tìm đáp án, chẳng qua là giữa đường xảy ra chút chuyện phiền lòng, này ngược lại bị kéo dài đến tận đây.”

“Nghe ý tứ của Thái phó, Thái tử đối với Ngọc Bình chi chiến năm đó của Thái tổ dường như không quá thỏa mãn?” Lạc Kiêu hỏi.

Văn Nhân Cửu nhướng mày, nhìn Lạc Kiêu, nói: “Ngươi cho rằng trận này đáng giá?”

Lạc Kiêu không trả lời, chỉ nhìn Văn Nhân Cửu.

Văn Nhân Cửu nở nụ cười vô cùng nhạt, ngửa đầu tựa vào thân cây, hơi híp mắt nhìn lên bầu trời: “Ngươi cho rằng Thái tổ làm người như thế nào?”

Lạc Kiêu cân nhắc một chút, nói: “Mặc dù chưa từng được chân chính gặp qua, nhưng căn cứ vào sử sách ghi lại mà nói cũng có thể suy đoán, này là một nhân vật anh hùng sát phạt quyết đoán, là nhà lãnh đạo kiên cường.”

“Anh hùng.” Văn Nhân Cửu gật đầu, “Thái tổ xuất thân không tính là thấp, cũng là đọc sách thánh hiền lớn lên. Ông hiểu rõ thị phi, hiểu đúng sai, có thể tính là một người quang minh lỗi lạc. Chỉ có điều, này sai, cũng chính là sai ở nơi này.”

“Giải thích thế nào?” Lạc Kiêu nhíu mày truy vấn.

“Ngươi có biết Thiên Vũ phu nhân của tiền triều?” Văn Nhân Cửu hỏi.

Lạc Kiêu gật đầu, nói, “Là nữ nhân nổi danh – một nụ cười khêu gợi trăm mê luyến?” (*Nguyên văn 一笑百媚生 nhất tiếu bách mị sinh.)

Văn Nhân Cửu “Ừm” một tiếng, thản nhiên nói: “Năm đó tướng lĩnh thủ thành là một vị tướng lĩnh vô cùng dũng mãnh của tiền triều, tên gọi Trần Đào, người này cũng không có nhược điểm nào khác, chỉ là khó qua được ải mỹ nhân, đối với Thiên Vũ phân nhân với tư cách thiếp thất lúc ấy chính là nghìn sủng vạn bảo vệ, gần như đã đến tình trạng muốn gì được đó. Huống chi lúc ấy, Thiên Vũ phu nhân người mang lục giáp (*có thai) —— mà trùng hợp ở chỗ, Thái tổ đối với vị Thiên Vũ phu nhân này, là từng có ơn cứu mạng.”

Lạc Kiêu bỗng nhiên hiểu ra: “Thiên Vũ phu nhân này đối với Thái tổ…”

Văn Nhân Cửu cũng không trả lời, chỉ nói: “Mưu sĩ tâm phúc của Thái tổ biết được điểm này, Tằng Ất Thái, từng lấy danh nghĩa Thái tổ định ngày hẹn gặp Thiên Vũ phu nhân, chỉ là cuối cùng, Thái tổ chưa từng dựa ơn đòi báo đáp*, chỉ là cho người suốt đêm mang người trở về ——” hai mắt vừa nhấc, trong con ngươi còn muốn sâu hơn so với đem đen lóe lên sáng lạnh lẽo mà sắc bén, “Phàm là tâm địa Thái tổ cứng rắn một chút, Ngọc Bình chi chiến ngày đó cũng không hao phí nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy, sáu nghìn tướng sĩ kia cũng sẽ không vùi thây uổng phí trước cổng Ngọc Bình. Nếu nói Thái tổ là hùng thao vĩ lược**, có tài trị thế, vậy dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu như nói ông sát phạt quyết đoán, theo Cô thấy, rồi lại chưa đủ.”

(*挟恩图报 bởi vì bản thân đối với người khác có ơn, mà cho rằng người khác phải báo đáp chính mình.)

(*雄韬伟略 tài năm cùng mưu lược phi phàm, kiệt xuất vượt thường nhân.)

“Một từ anh hùng, Thái tổ hoàn toàn xứng dáng. Nhưng mà, rồi cũng chỉ là một anh hùng mà thôi.”

Lạc Kiêu chấn động mãnh liệt, nhịn không được nói: “Nhưng, nếu như lợi dụng một nữ tử, Thái tổ…”

Văn Nhân Cửu cười lạnh: “Thái tổ đánh phá Ngọc Bình ngày đó, chém Trần Đào trước mặt mọi người. Mà mất đi trượng phu duy nhất có thể dựa vào, ngươi cho rằng Thiên Vũ phu nhân có thể có được thiện quả* gì?” Phất ống tay áo, đưa tay ra sau lưng, trầm giọng nói: “Gần như là đồng thời, nhận được tin Trần Đào chết trận sa trường, Thiên Vũ phu nhân liền ở bên trong phủ tướng quân treo cổ bỏ mình —— mang theo hài tử bảy tháng đã thành hình trong bụng.”

(*quả báo tốt đẹp.)

Lạc Kiêu bị bộ dạng khí thế bức người của Văn Nhân Cửu dồn ép đến nỗi không biết nên nói cái gì.

“Thái tổ một thân quang minh lỗi lạc, ông không muốn lợi dụng một nữ nhân để đạt đến mục đích của mình, cho nên, ông bỏ ra sáu ngàn binh sĩ, bỏ ra một Đại tướng tâm phúc vì đại giới, trăm cay nghìn đắng chiếm được Ngọc Bình. Nhưng nếu như lúc trước ông lợi dụng Thiên Vũ phu nhân?” Văn Nhân Cửu thấp giọng nói: “Ông cái gì cũng sẽ không mất đi, ngược lại sẽ khiến cho Đại Càn có thêm một mãnh tướng?”

Đối diện ánh mắt Lạc Kiêu, Văn Nhân Cửu chậm rãi nói, khóe môi cong lên một nụ cười như có như không: “Nếu như ngươi hiện tại có thể gặp được Thái tổ, không ngại hỏi ông một câu, đối với trận Ngọc Bình chi chiến sử sách ghi lại hẳn là khiến ông đắc ý một hồi, ông về sau, nhưng có hối hận.”

Lạc Kiêu kinh ngạc một lúc, nhìn đôi mắt đen láy rồi lại lóe lên một thứ ánh sáng khiến cho trái tim hắn không khỏi đập mạnh, qua hồi lâu, cuối cùng nhịn không được lắc đầu thở dài một hơi: “Thái tổ là cả đời này ta cũng không thể thấy được, nhưng mà…” Lại nhìn y, nhẹ nhàng cong lên khóe môi, “Lời của Nghiêm thái phó, ta nhưng đã hiểu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện