Người ấy à, thật sự không nên vì được một ít ánh mặt trời liền xán lạn, được một tấc lại muốn tiến một thước thì sẽ không bao giờ nhận được kết cục tốt.
Nhưng cũng chính là người, đạo lý gì cũng hiểu, vậy mà vẫn không thể sống yên ổn cả một cuộc đời.
Dương đà cũng thế.
Diệc Thu biết bản thân tuy không được thông minh, nhưng cũng rõ mình không phải là một kẻ ngốc, tâm trạng vui buồn thất thường của đại vai ác thế nào, nàng không có khả năng không biết.
Nhưng chẳng biết tại sao, mỗi lần U Nghiên đối xử tốt với nàng một chút xíu, là nàng đã chịu không nổi mà được tiện nghi còn đi khoe mẽ, khoe đến cuối cùng cũng chẳng chiếm được một nửa điều tốt.
Đối với vấn đề này, nàng đều đem tất cả quy cho "viên đạn bọc đường" của U Nghiên, bởi vì nó có lực sát thương quá lớn, dễ khiến người ta bị giảm chỉ số thông minh.
Không sai, nhất định là do nó.
Ai cũng nói trong lúc yêu đương người ta thường không có đầu óc, thật ra cũng không phải vậy, người đứng trước tình cảm giảm chỉ số thông minh là việc hết sức bình thường, không nhất thiết phải liên quan đến tình yêu, chỉ cần để ý đối phương, và có thể cảm nhận được sự để ý của đối phương dành cho mình, thì họ sẽ trở nên tùy hứng làm càn, xem bản thân như một đứa trẻ mãi không bao giờ lớn.
Diệc Thu cảm thấy, bản thân nàng hiện đang là một tiểu sủng vật không tay cầm nắm, cũng chẳng có vai để gánh, ỷ lại hay ỷ sủng sinh kiêu ở trước mặt chủ nhân là một chuyện quá đỗi bình thường.
Nếu đổi một vị chủ nhân khác, làm nũng, bán manh, nói không chừng nàng có thể trải qua những tháng ngày vui tươi bình đạm.
Nhưng nàng nào có quyền lựa chọn nha, chủ nhân của nàng chính là đại vai ác có ý xấu đầy bụng, thích nạt nàng cười nàng, còn không ngừng cảnh cáo nàng: "Không được làm nũng."
Ai muốn làm nũng?
Nàng là một người bôn ba ngoài xã hội rồi đấy, nếu không phải vô duyên vô cớ xuyên đến đây, nếu không phải biến thành dáng vẻ này, nếu không phải vì sự sống, ai mà thèm làm nũng với một nữ nhân hung dữ chứ!
Diệc Thu ưu thương nhìn 700 độ thiện cảm ở phần thuộc tính, càng xem càng cảm thấy ưu thương —— cái thứ này thật sự không thể tăng nhanh được hả?
Vai ác này, sao mà khó công lược thế!
Rửa xong bốn cái chân, U Nghiên bưng chậu nước rời phòng, thân thể tiểu Dương Đà ướt thành từng mảng, trông mong nhìn cửa phòng đang rộng mở, rầm rì hai tiếng.
Đi từ thành Mạch Thuỷ đến Tiên Lộc Môn, làm Diệc Thu mệt rã rời, giờ này khắc này, trên người ẩm ướt, cái bụng trống rỗng, đáng lẽ sẽ không ngủ được mới đúng, nhưng chẳng biết vì sao cơn buồn ngủ lại cứ ập đến, ép cho đôi mắt nặng nề của tiểu Dương Đà khép lại.
Tuy nhân gian vẫn đang trong ngày hè nắng nóng chói chang, nhưng Tiên Lộc Môn lại nằm trên đỉnh ngọn núi, nên so với dưới chân núi nhiệt độ không khí nơi đây thấp hơn rất nhiều.
Gió đêm từ bên ngoài phòng mang theo vài phần lạnh lẽo thổi qua bộ lông chưa khô trên người làm Diệc Thu rùng mình một cái.
Diệc Thu nhịn không được mà mở một con mắt, bắt đầu tự hỏi có nên đi đến đóng cửa lại không.
Nhưng lúc U Nghiên đi không có đóng cửa, nếu bây giờ nàng đi đóng, lỡ U Nghiên tức giận thì tính sao đây?
Thôi, gió thích thì gió thổi đi, dù sao cũng không lạnh lắm, thân là một người phương nam quanh năm chịu đủ thương tổn từ trời đông giá rét, có sống to gió lớn nào mà nàng chưa từng trải qua?
Cứ để cửa cho U Nghiên đi...
Diệc Thu nghĩ như vậy, bắt đầu co tròn thành một quả cầu lớn, tiếp tục nhắm lại đôi mắt.
Gió vẫn cứ thổi qua, cả cơ thể của tiểu Dương Đà không tự giác mà run rẩy theo.
Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như có người đi vào phòng, trở tay khép cửa một cách nhẹ nhàng.
Bước chân người nọ thực nhẹ, như sợ đánh thức tiểu Dương Đà đang ngủ say.
Nhưng bên tai, vẫn vang lên một tiếng động nhỏ.
Diệc Thu cố gắng hé mở đôi mắt, xuyên thấu qua tầm nhìn mơ hồ, thấy một bóng trắng đang đứng xếp chồng mấy tấm đệm chăn lại với nhau, nhẹ nhàng trải ra đất, rồi sau đó đi đến chỗ nàng.
"Hửm?" Chóp mũi tiểu Dương Đà khẽ hừ nhẹ hai tiếng, chỉ thấy bóng trắng kia đã đến bên cạnh mình, cúi người bế nàng lên khỏi mặt đất, rồi cẩn thận đặt nàng xuống đệm chăn đã được trải sẵn trước đó.
Thật là mềm mại, thoải mái hơn sàn nhà vừa lạnh vừa cứng nhiều lắm.
Tiểu Dương Đà nức nở hai tiếng trong vô thức như muốn nói gì đó, nhưng có lẽ bởi vì quá buồn ngủ nên không biết nói cái gì.
U Nghiên trầm mặc một lát, vươn tay đặt lên người Diệc Thu, đầu ngón tay nàng hiện lên một vầng sáng nhỏ, chậm rãi phất qua từng mảng lông tơ chưa khô của tiểu Dương Đà, mang đi cái ướt lạnh trên người nàng.
Cảm giác ấy thực ấm áp, ấm áp giống như đang sử dụng lò sưởi vào ngày đông.
Cuối cùng, ánh nến trong phòng bị thổi tắt.
Tiểu gia hỏa mệt mỏi, rốt cuộc bình yên đi vào giấc mộng.
***
Sáng sớm hôm sau, Diệc Thu tỉnh dậy vì bị đói.
Nàng đứng dậy ngáp dài, nheo mắt, nhìn xung quanh với vẻ mặt ngái ngủ.
U Nghiên cũng không ở trong phòng.
Tiểu Dương Đà mờ mịt bước ra khỏi phòng cho khách, ngó đông ngó tây ở khắp nơi vẫn không thấy U Nghiên.
Bụng cồn cào kêu vang.
Nàng thật sự rất đói bụng, đói từ tối hôm qua đến tận bây giờ, đại vai ác vốn nên bón cơm cho nàng đã không thấy bóng dáng tăm hơi từ lúc sáng sớm.
Diệc Thu đứng tại chỗ suy tư một lát, cảm thấy U Nghiên hẳn là đi tìm Lạc Minh Uyên rồi.
Nhất định là vậy, bởi vì trong tiểu thuyết có viết, từ ngày "Bạch Kiến U" đến Tiên Lộc Môn, chỉ cần có thời gian rảnh, nàng sẽ đi khắp mọi ngóc ngách của Trường Thanh các tìm Lạc Minh Uyên để gia tăng thêm cảm tình.
"Đúng là thánh phẩm hoa sen có khác, vừa mới mở mắt liền chạy đi tìm tiểu trư chân rồi, chẳng thèm đoái hoài gì đến sống chết của ta..."
"Ít ra, ít ra trước khi đi cũng phải chừa một chút đồ ăn cho ta chứ!"
Diệc Thu thở phì phò dậm dậm chân trước, vốn định tự mình đi tìm thức ăn, nhưng dọc theo đường đi càng nghĩ càng giận, cuối cùng vẫn nhịn không được chuyển hướng đi đến Trường Thanh các.
Tối qua khi tới đây, Giang Vũ Dao từng chỉ sơ sơ vị trí của ba các cho U Nghiên, hiện tại Diệc Thu đi theo con đường mòn lát đầy sỏi vụn cũng không bị lạc đường, rất nhanh liền đến được Trường Thanh các.
Đọc truyện hay, truy cập ngay ( TгЦмt гuуeЛ.V Л )
Tiểu thuyết từng viết, vào thời gian này, các đệ tử bình thường của Trường Thanh các đều đang tập thể dục buổi sáng, chỉ có Lạc Minh Uyên là ngoại lệ.
Cách đây nhiều năm, lúc Lạc Minh Uyên vẫn còn nhỏ bởi vì yêu lực trong cơ thể và thuật pháp tu hành va chạm với nhau, gây thương tổn cho tâm mạch, Giang Hiên đứng trước mặt chúng đệ tử thuận miệng nói với hắn một câu: "Không chịu nổi, có thể không luyện."
Chưởng môn sư tôn chẳng qua chỉ thuận miệng nói, không có đau lòng, cũng chẳng có ghét bỏ, đơn giản chỉ nghĩ rằng đứa nhỏ này không cần thiết phải chuyên tâm đến chuyện tu hành, hắn sẽ thu nhận giúp đỡ và bảo vệ Lạc Minh Uyên suốt cả đời, đương nhiên cũng không cần hắn phải nỗ lực ép buộc bản thân tiến tới.
Nhưng cũng chính vì những lời này, làm tất cả các sư huynh đệ đều cho rằng Lạc Minh Uyên bị sư phụ công nhận là một tên phế vật vô dụng, sau này cứ mỗi lần đi luyện công, bọn họ nhìn thấy hắn đều sẽ cười nhạo vài câu.
Thời gian lâu rồi, đứa nhỏ này cũng không còn dũng khí tiến lên tự rước lấy nhục nữa.
Cho nên trong lúc mọi người đang ra sức luyện công, thì Lạc Minh Uyên lại đang làm những công việc linh tinh lặt vặt.
Có thể đang ở phòng chứa củi, ở trong rừng cây, hoặc cũng có thể là đang ở những nơi có công việc nặng.
U Nghiên nhất định đã đi tìm hắn!
Một con Thảo Nê Mã lập chí muốn thay đổi tuyến truyện chính, tuyệt đối không cho phép tiểu trư chân dễ bị dao động kia ở riêng với đại vai ác quá lâu.
Diệc Thu nghĩ vậy, vội vàng vọt vào Trường Thanh các, vừa lang thang vừa nhìn ngó khắp nơi.
Phòng bếp, phòng chứa củi, kho hàng, tiểu Dương Đà lê cái bụng đói meo đi qua từng chỗ từng chỗ, mất một hồi mới tìm được đứa bé xui xẻo đang đốn củi ở đằng sau núi kia.
Làm người ngoài ý muốn chính là, nàng chỉ tìm thấy đứa bé xui xẻo ấy, nhưng lại chẳng thấy U Nghiên đâu.
Tiểu Dương Đà đi về phía trước với vẻ mặt mê man, cuối cùng ngừng ở bên cạnh Lạc Minh Uyên, nghiêng đầu, đôi mắt nho nhỏ, chứa đầy khó hiểu.
Lạc Minh Uyên không dám chậm trễ, lập tức dừng công việc trong tay, đồng thời bày ra ánh mắt khó hiểu nhìn tiểu Dương Đà có thể phun nước miếng vào mặt mình bất cứ lúc nào này.
Vào khoảnh khắc ấy, tại một khu rừng nhỏ sương mù chưa tan hết, một cao một thấp, một người một sủng, mắt to trừng mắt nhỏ, trừng khoảng chừng vài chục giây.
Cuối cùng, Lạc Minh Uyên lên tiếng trước: "Sao ngươi lại đến nơi này?"
Diệc Thu: "Ngươi có nhìn thấy U...!U không?"
"U U..." Đối với xưng hô này Lạc Minh Uyên phản ứng chậm nửa giây, rồi sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ trả lời, "À, à...!Ngươi hỏi Bạch cô nương hả, ta không nhìn thấy, có lẽ nàng không đến nơi này rồi."
Quái lạ, U Nghiên không đến nơi này, vậy nàng đến nơi nào?
"Á?!" Lạc Minh Uyên bỗng nhiên kinh hô một tiếng.
Diệc Thu bị tiếng hô của hắn làm cho hoảng sợ, kinh ngạc nhìn tên nhóc xui xẻo đang sửng sốt ở trước mặt mình: "Ngươi kêu gì đấy!"
"Ngươi có thể nói được!" Trên mặt Lạc Minh Uyên viết đầy khiếp sợ.
Diệc Thu nhất thời nghẹn họng, miệng ngập ngừng một chút.
Lạc Minh Uyên vô thức lui về phía sau hai bước.
Diệc Thu mắt trợn trắng: "Không phun ngươi!"
Lạc Minh Uyên: "Ừ..."
Diệc Thu suy nghĩ một lát, ngoẹo cổ nhìn xung quanh, thấy không có người ở gần, mới làm ra quyết định.
Nếu U Nghiên tạm thời còn chưa đến tẩy não tiểu trư chân, vậy nàng ra tay chiếm lợi thế trước, dù sao tên nhóc này quá dễ lừa, bị ai lừa mà chẳng giống nhau?
Trước tiên phải dùng thân phận đồng loại đi lân la làm quen trước.
Diệc Thu: "Không ngại nói cho ngươi, ta là yêu."
Lạc Minh Uyên: "Hả?"
Diệc Thu: "Từ nhỏ đến lớn ta vẫn luôn đi theo chủ nhân, ta chưa bao giờ đả thương người!"
Lạc Minh Uyên: "Ừ..."
Diệc Thu: "Chủ nhân đối xử rất tốt với ta, nàng chưa bao giờ ghét bỏ thân phận yêu tinh của ta."
Lạc Minh Uyên: "À."
Diệc Thu: "Có điều, nàng sợ có người phát hiện ta là yêu, sẽ ra tay thương tổn ta, nên nàng không cho ta nói chuyện trước mặt người ngoài."
Lạc Minh Uyên: "Ừ!"
Diệc Thu không khỏi trợn trắng mắt hít sâu một hơi, giương mắt hỏi: "Ngươi chỉ biết ừ ừ à à thôi hả?"
Lạc Minh Uyên: "......"
Tiểu trư chân dùng hành động thực tế để chứng minh hắn còn biết trầm mặc.
Diệc Thu đột nhiên không nói gì, quay tại chỗ hai vòng, mới nói tiếp: "Ta nhìn ra được, ngươi và ta đều là đồng loại, ngươi sẽ không để lộ chuyện ta là yêu cho người khác đâu đúng không?"
"Ngươi..."
"Kỳ quái nhỉ, ngươi rõ ràng là yêu, sống ở Tiên Lộc Môn làm gì?"
"Ta là bán yêu..." Thiếu niên bướng bỉnh đáp lại, "Ta, ta có một nửa là người!"
"Cũng vẫn là yêu mà!" Diệc Thu nói, tiến về phía trước, dùng chân đá đá mớ củi được chất thành đống ở trên đất, "Ngươi không thể tu luyện thuật pháp của tiên môn, ở lại đây làm việc không công cho ngươi ta chắc?"
"Ngươi mà biết cái gì?" Lạc Minh Uyên nói, đặt mông ngồi trên đống củi, nhỏ giọng cãi cọ, "Mỗi năm, sư phụ và sư thúc bá đều sẽ củng cố phong ấn để che giấu yêu khí trên người ta, ngay cả một con yêu tinh nhỏ yếu như ngươi cũng có thể nhìn thấy được phong ấn, nếu ta rời khỏi nơi này, sớm muộn gì cũng bị người giết chết..."
"Ngươi không có năng lực tự bảo vệ bản thân sao?" Diệc Thu nói, "Lúc đi trên đường, ta vô tình nghe thấy có người nói về ngươi, nói ngay cả cầm kiếm ngươi cũng cầm không xong, là thiệt hay giả vậy?"
"Người nói lời này, sức lực còn chẳng lớn bằng ta..." Lạc Minh Uyên không tự giác siết chặt cái rìu trong tay.
"Vậy ngươi đánh hắn đi." Diệc Thu tức giận hỏi, "Chẳng lẽ ngươi cứ để hắn hạ thấp ngươi mãi sao?"
"Nếu không thì sao nào?" Lạc Minh Uyên nói, kéo ống tay áo lên một chút, lộ ra những vết thương cũ, rồi sau đó hắn im lặng một lát, mới dửng dưng nói, "Tu vi của ta thấp kém, ở trên tay bọn họ chưa chắc đã đỡ được mấy chiêu, chỉ cần bọn họ muốn ta đứng không vững, ta nhất định sẽ đứng không vững."
Diệc Thu: "......"
Lạc Minh Uyên: "Ngươi nghĩ tính cách của ta tốt lắm hả? Vô dụng thôi...!Nói nhiều sai nhiều, chỉ tổ bị đánh."
Khi mới vừa đọc truyện, biết bộ tiên hiệp này được xem như là một phiên bản của bạo lực học đường, lúc ấy nàng còn rất tức giận khó hiểu vì sao người này gặp phải điều bất hạnh lại không đứng lên phản kháng chứ.
Rõ ràng là Kim Ô chuyển thế, vậy mà lại bị một đám lâu la ở nhân gian ức hiếp nhiều năm, thử hỏi có vô lý không?
Nhưng vào giờ phút này, nàng mới dần dần hiểu ra, bản thân nàng chẳng qua chỉ đang đứng xem sự vật sự việc ở dưới góc nhìn của thượng đế thôi, nói trắng ra chính là muối đổ lòng ai nấy xót.
Có đôi khi, không phải người bị hãm hại chưa từng phản kháng, mà là họ không thể phản kháng...
Có người, muốn ngươi quỳ xuống, ngươi không quỳ, chân ngươi sẽ bị đánh gãy, dù cho xương cốt có cứng rỏi đến mấy cũng không chống chịu được sự ác ý của gậy gộc.
Đặc biệt là ở trong một thế giới lấy kẻ mạnh làm vua, ngoại trừ nắm đấm ra, sẽ không ai để ý đến chuyện nói đạo lý.
Diệc Thu trầm mặc một lát, nhịn không được hỏi: "Ngươi, trong cơ thể ngươi có một nguồn sức mạnh, tại sao ngươi không lấy ra dùng?"
Lạc Minh Uyên nghe xong, không khỏi nhíu mày hỏi: "Sao ngươi lại biết?"
Diệc Thu sửng sốt không biết trả lời sao.
Sao nàng lại biết được? Đương nhiên là nàng biết, không những biết, nàng còn biết rất nhiều!
Tuy Lạc Minh Uyên được một yêu tinh sinh ra, nhưng thứ gây tắc nghẽn kinh mạch lại không phải là yêu lực, mà là một nửa thần lực của Kim Ô.
Kim Ô chính là Thái Dương Thần Điểu, bởi vì sức mạnh ở trong cơ thể quá mạnh mẽ, không thể kết hợp chung với bất kỳ công pháp nào nên mới dẫn đến tình trạng không thể tu hành thuật pháp.
Mà những kẻ tầm thường tự cho mình là thanh cao ở trong tiên môn lại không hiểu biết, nên mới xem hắn như một phế vật, làm cho một đứa bé chưa đến tuổi trưởng thành ấy sống dưới ánh mắt khinh thường của mọi người, dần dần đánh mất bản thân.
Nhưng những thứ đó đều do nàng xem tiểu thuyết mới biết được, nói ra lý do chưa chắc sẽ có người tin tưởng, cho nên nàng chỉ có thể giả vờ nghiêm túc bắt đầu nói bậy nói bạ: "Cảm ứng, cảm ứng được...!Chủ nhân thu ta làm linh sủng, đương nhiên là do ta có chỗ không giống với người thường rồi!"
Lạc Minh Uyên nghe vậy, không khỏi lâm vào một trận trầm mặc ngắn ngủi.
Trầm mặc qua đi, hắn thấp giọng nói: "Không thể dùng..."
Diệc Thu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói được lời nào.
"Loại sức mạnh này, chỉ cần dùng qua một lần, sau này ở trong mắt người khác, ta sẽ không được tính là con người nữa." Lạc Minh Uyên nói, đáy mắt hiện lên một nỗi buồn, "Ta muốn làm người, không muốn làm yêu."
Không hiểu tại sao, rõ ràng biết kết cục lẫn hướng đi của cốt truyện, cũng biết rõ miệng của nam nhân này chỉ toàn là lời nói dối, nhưng đáy lòng Diệc Thu vẫn cứ sinh ra một chút đồng tình.
Giây tiếp theo, lời an ủi cơ hồ thốt ra khỏi miệng.
"Thật ra...!Thật ra không phải chuyện gì cũng có tính tuyệt đối, người cũng được, yêu cũng thế, thiện ác khác biệt chỉ trong một niệm, chỉ cần giữ vững bản tâm, một lòng hướng thiện là được!" Diệc Thu hận sắt không thành thép mà thuyết giáo, "Nếu vận mệnh đã chú định không thể tu luyện thuật pháp tiên môn, vậy thì tại sao không tu cái mình có thể tu? Người xấu có thể sử dụng thuật pháp của chính đạo làm điều ác, vậy thì tại sao yêu tinh lại không thể dùng yêu lực đi thực hiện cái thiện?"
Vừa lời, nàng thấy ánh mắt của Lạc Minh Uyên dần dần chuyển sang phức tạp, khi tinh thần hồi phục lại, mới hô to một tiếng không ổn dưới đáy lòng.
Chờ một chút, chờ một chút!
Không thích hợp!
Lời nói nàng vừa mới buột miệng thốt ra, hình như là lời được vai ác sử dùng để tẩy não vai chính đúng không?
Sao nàng lại đoạt suất diễn của U Nghiên rồi?
Nàng nhớ trong tiểu thuyết, lần đầu tiểu trư chân nghe có người nói vậy với mình, cảm động đến hai mắt tỏa sáng, rồi bắt đầu bành trướng từng chút từng chút.
Khoan đã, mục đích mà nàng đến đây không phải là ngăn cản những lời tẩy não của U Nghiên sao?
Không biết bây giờ thu hồi những lời này liệu có còn kịp?
Ngay lúc Diệc Thu đang sợ hãi, đáy mắt Lạc Minh Uyên hiện lên một tia kháng cự, rồi sau đó, hắn lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Ngươi đi đi."
Dứt lời, hắn chống hai đầu gối đứng dậy, tiếp tục chặt cái cây trước mặt.
Ơ? Tình huống hiện tại là sao đây?
Diệc Thu há hốc mồm.
Phản ứng này không khớp tí nào, theo lý mà nói, Lạc Minh Uyên sẽ vì những lời này mà bốc cháy lên một ngọn lửa được chôn sâu dưới đáy lòng bấy lâu nay mà nhỉ? Sao lại thành hạ lệnh tiễn khách rồi?
Chẳng lẽ là vì...!Gia hỏa này là nhan cẩu, thấy tiểu Dương Đà không phải mỹ nhân nên lời nói này mới không có đủ trọng lượng ư?
Nếu là thật, vậy thì quá đáng giận!
Nhân vật trong thế giới này, ai cũng đều đáng giận như nhau!
"Ngươi..." Diệc Thu nhe răng trợn mắt đang muốn đòi một câu giải thích, thì đột nhiên nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở bên tai.
【 Độ thiện cảm của U Nghiên -100 】
Diệc Thu giật mình quay đầu lại nhìn, thấy U Nghiên đang đi về hướng này.
Cái gì kỳ vậy, Quỷ Kiến Sầu này có độc hả, tới thì tới đi, sao còn trừ độ thiện cảm của nàng?
Chẳng lẽ là Quỷ Kiến Sầu đi tới tìm tiểu trư chân tẩy não, nào ngờ thấy tiểu Dương Đà nhà mình đang ra sức phá vỡ kế hoạch của mình, cho nên thẹn quá thành giận?
Thôi thôi, nàng cũng đã quá quen với việc bị giảm vô cớ này rồi.
Dù gì thì U Nghiên cũng đã thật sự chạy đến tìm nam chủ nói chuyện riêng, cái này chứng tỏ điều gì? Đương nhiên là chứng tỏ rằng mọi việc đều nằm ở trong dự đoán của nàng, chỉ cần nàng nắm giữ kịch bản trong tay, là có thể giống như được bật kỹ năng hack, biết trước tương lai rồi.
Biết trước tương lai, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp ngăn cản nam chủ hắc hóa...
Diệc Thu nghĩ vậy, ngậm miệng lại, không nói chuyện với Lạc Minh Uyên nữa.
Nhưng mà giây tiếp theo, U Nghiên xông tới nhéo lấy lỗ tai tiểu Dương Đà.
Ê ê ê! Đau, đau đau đau!
"Á á á!"
Tại sao lại nhéo lỗ tai của Thảo Nê Mã!
"Ngươi chạy đến nơi này làm gì?" U Nghiên cau mày hỏi, giương mắt nhìn sang Lạc Minh Uyên đang đứng ngơ ngác kế bên, nở nụ cười nhạt, "Linh sủng của ta không hiểu chuyện, gây phiền cho Lạc đại ca rồi, ta sẽ đưa nàng đi ngay."
"Không sao, nàng rất an tĩnh..." Lời nói còn chưa dứt, Lạc Minh Uyên liền thấy tiểu Dương Đà vừa rồi còn đang nói chuyện với mình bị chủ nhân lôi đi rồi.
Diệc Thu bị U Nghiên nhéo lỗ tai lôi đi một hồi lâu, nhịn không được mà kêu khóc hu hu, lúc này U Nghiên mới buông tai nàng ra, vỗ vỗ mông nàng, như đi đuổi vịt, dẫn nàng đến một nơi vắng người.
Diệc Thu: "Ngươi làm gì vậy!"
U Nghiên: "Ngươi nói trước, đến chỗ này làm gì?"
Diệc Thu: "Ta, ta...!Ta đến tìm ngươi đấy!"
U Nghiên: "Ngươi đến chỗ này tìm ta?"
U Nghiên hỏi ngược lại, khóe môi nàng giương lên, cười lạnh một tiếng như mới vừa được nghe một câu chuyện nực cười nào đó.
Diệc Thu ấm ức trả lời: "Chứ còn gì nữa, ngươi quả thật sẽ đến đây, mà ta chỉ đến sớm hơn ngươi có một chút thôi..."
Hừ, Quỷ Kiến Sâu, hết đường nói rồi chứ gì?
Đừng có nghĩ rằng tiểu Dương Đà cơ trí không biết ý định của người!
"Vậy thì ngươi thật sự rất biết cách đi tìm đấy." U Nghiên nói, ngồi xổm xuống, đôi tay ôm lấy cổ Diệc Thu, cong mi cười, "Ta đi theo linh tức của ngươi suốt cả một đường, vậy mà bây giờ lại đổi thành ngươi "đi tìm" ta."
Diệc Thu: "What?"
Giỡn chơi hả...!U Nghiên đến đây là vì tìm nàng?
Cái này không thích hợp!.
Nhưng cũng chính là người, đạo lý gì cũng hiểu, vậy mà vẫn không thể sống yên ổn cả một cuộc đời.
Dương đà cũng thế.
Diệc Thu biết bản thân tuy không được thông minh, nhưng cũng rõ mình không phải là một kẻ ngốc, tâm trạng vui buồn thất thường của đại vai ác thế nào, nàng không có khả năng không biết.
Nhưng chẳng biết tại sao, mỗi lần U Nghiên đối xử tốt với nàng một chút xíu, là nàng đã chịu không nổi mà được tiện nghi còn đi khoe mẽ, khoe đến cuối cùng cũng chẳng chiếm được một nửa điều tốt.
Đối với vấn đề này, nàng đều đem tất cả quy cho "viên đạn bọc đường" của U Nghiên, bởi vì nó có lực sát thương quá lớn, dễ khiến người ta bị giảm chỉ số thông minh.
Không sai, nhất định là do nó.
Ai cũng nói trong lúc yêu đương người ta thường không có đầu óc, thật ra cũng không phải vậy, người đứng trước tình cảm giảm chỉ số thông minh là việc hết sức bình thường, không nhất thiết phải liên quan đến tình yêu, chỉ cần để ý đối phương, và có thể cảm nhận được sự để ý của đối phương dành cho mình, thì họ sẽ trở nên tùy hứng làm càn, xem bản thân như một đứa trẻ mãi không bao giờ lớn.
Diệc Thu cảm thấy, bản thân nàng hiện đang là một tiểu sủng vật không tay cầm nắm, cũng chẳng có vai để gánh, ỷ lại hay ỷ sủng sinh kiêu ở trước mặt chủ nhân là một chuyện quá đỗi bình thường.
Nếu đổi một vị chủ nhân khác, làm nũng, bán manh, nói không chừng nàng có thể trải qua những tháng ngày vui tươi bình đạm.
Nhưng nàng nào có quyền lựa chọn nha, chủ nhân của nàng chính là đại vai ác có ý xấu đầy bụng, thích nạt nàng cười nàng, còn không ngừng cảnh cáo nàng: "Không được làm nũng."
Ai muốn làm nũng?
Nàng là một người bôn ba ngoài xã hội rồi đấy, nếu không phải vô duyên vô cớ xuyên đến đây, nếu không phải biến thành dáng vẻ này, nếu không phải vì sự sống, ai mà thèm làm nũng với một nữ nhân hung dữ chứ!
Diệc Thu ưu thương nhìn 700 độ thiện cảm ở phần thuộc tính, càng xem càng cảm thấy ưu thương —— cái thứ này thật sự không thể tăng nhanh được hả?
Vai ác này, sao mà khó công lược thế!
Rửa xong bốn cái chân, U Nghiên bưng chậu nước rời phòng, thân thể tiểu Dương Đà ướt thành từng mảng, trông mong nhìn cửa phòng đang rộng mở, rầm rì hai tiếng.
Đi từ thành Mạch Thuỷ đến Tiên Lộc Môn, làm Diệc Thu mệt rã rời, giờ này khắc này, trên người ẩm ướt, cái bụng trống rỗng, đáng lẽ sẽ không ngủ được mới đúng, nhưng chẳng biết vì sao cơn buồn ngủ lại cứ ập đến, ép cho đôi mắt nặng nề của tiểu Dương Đà khép lại.
Tuy nhân gian vẫn đang trong ngày hè nắng nóng chói chang, nhưng Tiên Lộc Môn lại nằm trên đỉnh ngọn núi, nên so với dưới chân núi nhiệt độ không khí nơi đây thấp hơn rất nhiều.
Gió đêm từ bên ngoài phòng mang theo vài phần lạnh lẽo thổi qua bộ lông chưa khô trên người làm Diệc Thu rùng mình một cái.
Diệc Thu nhịn không được mà mở một con mắt, bắt đầu tự hỏi có nên đi đến đóng cửa lại không.
Nhưng lúc U Nghiên đi không có đóng cửa, nếu bây giờ nàng đi đóng, lỡ U Nghiên tức giận thì tính sao đây?
Thôi, gió thích thì gió thổi đi, dù sao cũng không lạnh lắm, thân là một người phương nam quanh năm chịu đủ thương tổn từ trời đông giá rét, có sống to gió lớn nào mà nàng chưa từng trải qua?
Cứ để cửa cho U Nghiên đi...
Diệc Thu nghĩ như vậy, bắt đầu co tròn thành một quả cầu lớn, tiếp tục nhắm lại đôi mắt.
Gió vẫn cứ thổi qua, cả cơ thể của tiểu Dương Đà không tự giác mà run rẩy theo.
Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như có người đi vào phòng, trở tay khép cửa một cách nhẹ nhàng.
Bước chân người nọ thực nhẹ, như sợ đánh thức tiểu Dương Đà đang ngủ say.
Nhưng bên tai, vẫn vang lên một tiếng động nhỏ.
Diệc Thu cố gắng hé mở đôi mắt, xuyên thấu qua tầm nhìn mơ hồ, thấy một bóng trắng đang đứng xếp chồng mấy tấm đệm chăn lại với nhau, nhẹ nhàng trải ra đất, rồi sau đó đi đến chỗ nàng.
"Hửm?" Chóp mũi tiểu Dương Đà khẽ hừ nhẹ hai tiếng, chỉ thấy bóng trắng kia đã đến bên cạnh mình, cúi người bế nàng lên khỏi mặt đất, rồi cẩn thận đặt nàng xuống đệm chăn đã được trải sẵn trước đó.
Thật là mềm mại, thoải mái hơn sàn nhà vừa lạnh vừa cứng nhiều lắm.
Tiểu Dương Đà nức nở hai tiếng trong vô thức như muốn nói gì đó, nhưng có lẽ bởi vì quá buồn ngủ nên không biết nói cái gì.
U Nghiên trầm mặc một lát, vươn tay đặt lên người Diệc Thu, đầu ngón tay nàng hiện lên một vầng sáng nhỏ, chậm rãi phất qua từng mảng lông tơ chưa khô của tiểu Dương Đà, mang đi cái ướt lạnh trên người nàng.
Cảm giác ấy thực ấm áp, ấm áp giống như đang sử dụng lò sưởi vào ngày đông.
Cuối cùng, ánh nến trong phòng bị thổi tắt.
Tiểu gia hỏa mệt mỏi, rốt cuộc bình yên đi vào giấc mộng.
***
Sáng sớm hôm sau, Diệc Thu tỉnh dậy vì bị đói.
Nàng đứng dậy ngáp dài, nheo mắt, nhìn xung quanh với vẻ mặt ngái ngủ.
U Nghiên cũng không ở trong phòng.
Tiểu Dương Đà mờ mịt bước ra khỏi phòng cho khách, ngó đông ngó tây ở khắp nơi vẫn không thấy U Nghiên.
Bụng cồn cào kêu vang.
Nàng thật sự rất đói bụng, đói từ tối hôm qua đến tận bây giờ, đại vai ác vốn nên bón cơm cho nàng đã không thấy bóng dáng tăm hơi từ lúc sáng sớm.
Diệc Thu đứng tại chỗ suy tư một lát, cảm thấy U Nghiên hẳn là đi tìm Lạc Minh Uyên rồi.
Nhất định là vậy, bởi vì trong tiểu thuyết có viết, từ ngày "Bạch Kiến U" đến Tiên Lộc Môn, chỉ cần có thời gian rảnh, nàng sẽ đi khắp mọi ngóc ngách của Trường Thanh các tìm Lạc Minh Uyên để gia tăng thêm cảm tình.
"Đúng là thánh phẩm hoa sen có khác, vừa mới mở mắt liền chạy đi tìm tiểu trư chân rồi, chẳng thèm đoái hoài gì đến sống chết của ta..."
"Ít ra, ít ra trước khi đi cũng phải chừa một chút đồ ăn cho ta chứ!"
Diệc Thu thở phì phò dậm dậm chân trước, vốn định tự mình đi tìm thức ăn, nhưng dọc theo đường đi càng nghĩ càng giận, cuối cùng vẫn nhịn không được chuyển hướng đi đến Trường Thanh các.
Tối qua khi tới đây, Giang Vũ Dao từng chỉ sơ sơ vị trí của ba các cho U Nghiên, hiện tại Diệc Thu đi theo con đường mòn lát đầy sỏi vụn cũng không bị lạc đường, rất nhanh liền đến được Trường Thanh các.
Đọc truyện hay, truy cập ngay ( TгЦмt гuуeЛ.V Л )
Tiểu thuyết từng viết, vào thời gian này, các đệ tử bình thường của Trường Thanh các đều đang tập thể dục buổi sáng, chỉ có Lạc Minh Uyên là ngoại lệ.
Cách đây nhiều năm, lúc Lạc Minh Uyên vẫn còn nhỏ bởi vì yêu lực trong cơ thể và thuật pháp tu hành va chạm với nhau, gây thương tổn cho tâm mạch, Giang Hiên đứng trước mặt chúng đệ tử thuận miệng nói với hắn một câu: "Không chịu nổi, có thể không luyện."
Chưởng môn sư tôn chẳng qua chỉ thuận miệng nói, không có đau lòng, cũng chẳng có ghét bỏ, đơn giản chỉ nghĩ rằng đứa nhỏ này không cần thiết phải chuyên tâm đến chuyện tu hành, hắn sẽ thu nhận giúp đỡ và bảo vệ Lạc Minh Uyên suốt cả đời, đương nhiên cũng không cần hắn phải nỗ lực ép buộc bản thân tiến tới.
Nhưng cũng chính vì những lời này, làm tất cả các sư huynh đệ đều cho rằng Lạc Minh Uyên bị sư phụ công nhận là một tên phế vật vô dụng, sau này cứ mỗi lần đi luyện công, bọn họ nhìn thấy hắn đều sẽ cười nhạo vài câu.
Thời gian lâu rồi, đứa nhỏ này cũng không còn dũng khí tiến lên tự rước lấy nhục nữa.
Cho nên trong lúc mọi người đang ra sức luyện công, thì Lạc Minh Uyên lại đang làm những công việc linh tinh lặt vặt.
Có thể đang ở phòng chứa củi, ở trong rừng cây, hoặc cũng có thể là đang ở những nơi có công việc nặng.
U Nghiên nhất định đã đi tìm hắn!
Một con Thảo Nê Mã lập chí muốn thay đổi tuyến truyện chính, tuyệt đối không cho phép tiểu trư chân dễ bị dao động kia ở riêng với đại vai ác quá lâu.
Diệc Thu nghĩ vậy, vội vàng vọt vào Trường Thanh các, vừa lang thang vừa nhìn ngó khắp nơi.
Phòng bếp, phòng chứa củi, kho hàng, tiểu Dương Đà lê cái bụng đói meo đi qua từng chỗ từng chỗ, mất một hồi mới tìm được đứa bé xui xẻo đang đốn củi ở đằng sau núi kia.
Làm người ngoài ý muốn chính là, nàng chỉ tìm thấy đứa bé xui xẻo ấy, nhưng lại chẳng thấy U Nghiên đâu.
Tiểu Dương Đà đi về phía trước với vẻ mặt mê man, cuối cùng ngừng ở bên cạnh Lạc Minh Uyên, nghiêng đầu, đôi mắt nho nhỏ, chứa đầy khó hiểu.
Lạc Minh Uyên không dám chậm trễ, lập tức dừng công việc trong tay, đồng thời bày ra ánh mắt khó hiểu nhìn tiểu Dương Đà có thể phun nước miếng vào mặt mình bất cứ lúc nào này.
Vào khoảnh khắc ấy, tại một khu rừng nhỏ sương mù chưa tan hết, một cao một thấp, một người một sủng, mắt to trừng mắt nhỏ, trừng khoảng chừng vài chục giây.
Cuối cùng, Lạc Minh Uyên lên tiếng trước: "Sao ngươi lại đến nơi này?"
Diệc Thu: "Ngươi có nhìn thấy U...!U không?"
"U U..." Đối với xưng hô này Lạc Minh Uyên phản ứng chậm nửa giây, rồi sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ trả lời, "À, à...!Ngươi hỏi Bạch cô nương hả, ta không nhìn thấy, có lẽ nàng không đến nơi này rồi."
Quái lạ, U Nghiên không đến nơi này, vậy nàng đến nơi nào?
"Á?!" Lạc Minh Uyên bỗng nhiên kinh hô một tiếng.
Diệc Thu bị tiếng hô của hắn làm cho hoảng sợ, kinh ngạc nhìn tên nhóc xui xẻo đang sửng sốt ở trước mặt mình: "Ngươi kêu gì đấy!"
"Ngươi có thể nói được!" Trên mặt Lạc Minh Uyên viết đầy khiếp sợ.
Diệc Thu nhất thời nghẹn họng, miệng ngập ngừng một chút.
Lạc Minh Uyên vô thức lui về phía sau hai bước.
Diệc Thu mắt trợn trắng: "Không phun ngươi!"
Lạc Minh Uyên: "Ừ..."
Diệc Thu suy nghĩ một lát, ngoẹo cổ nhìn xung quanh, thấy không có người ở gần, mới làm ra quyết định.
Nếu U Nghiên tạm thời còn chưa đến tẩy não tiểu trư chân, vậy nàng ra tay chiếm lợi thế trước, dù sao tên nhóc này quá dễ lừa, bị ai lừa mà chẳng giống nhau?
Trước tiên phải dùng thân phận đồng loại đi lân la làm quen trước.
Diệc Thu: "Không ngại nói cho ngươi, ta là yêu."
Lạc Minh Uyên: "Hả?"
Diệc Thu: "Từ nhỏ đến lớn ta vẫn luôn đi theo chủ nhân, ta chưa bao giờ đả thương người!"
Lạc Minh Uyên: "Ừ..."
Diệc Thu: "Chủ nhân đối xử rất tốt với ta, nàng chưa bao giờ ghét bỏ thân phận yêu tinh của ta."
Lạc Minh Uyên: "À."
Diệc Thu: "Có điều, nàng sợ có người phát hiện ta là yêu, sẽ ra tay thương tổn ta, nên nàng không cho ta nói chuyện trước mặt người ngoài."
Lạc Minh Uyên: "Ừ!"
Diệc Thu không khỏi trợn trắng mắt hít sâu một hơi, giương mắt hỏi: "Ngươi chỉ biết ừ ừ à à thôi hả?"
Lạc Minh Uyên: "......"
Tiểu trư chân dùng hành động thực tế để chứng minh hắn còn biết trầm mặc.
Diệc Thu đột nhiên không nói gì, quay tại chỗ hai vòng, mới nói tiếp: "Ta nhìn ra được, ngươi và ta đều là đồng loại, ngươi sẽ không để lộ chuyện ta là yêu cho người khác đâu đúng không?"
"Ngươi..."
"Kỳ quái nhỉ, ngươi rõ ràng là yêu, sống ở Tiên Lộc Môn làm gì?"
"Ta là bán yêu..." Thiếu niên bướng bỉnh đáp lại, "Ta, ta có một nửa là người!"
"Cũng vẫn là yêu mà!" Diệc Thu nói, tiến về phía trước, dùng chân đá đá mớ củi được chất thành đống ở trên đất, "Ngươi không thể tu luyện thuật pháp của tiên môn, ở lại đây làm việc không công cho ngươi ta chắc?"
"Ngươi mà biết cái gì?" Lạc Minh Uyên nói, đặt mông ngồi trên đống củi, nhỏ giọng cãi cọ, "Mỗi năm, sư phụ và sư thúc bá đều sẽ củng cố phong ấn để che giấu yêu khí trên người ta, ngay cả một con yêu tinh nhỏ yếu như ngươi cũng có thể nhìn thấy được phong ấn, nếu ta rời khỏi nơi này, sớm muộn gì cũng bị người giết chết..."
"Ngươi không có năng lực tự bảo vệ bản thân sao?" Diệc Thu nói, "Lúc đi trên đường, ta vô tình nghe thấy có người nói về ngươi, nói ngay cả cầm kiếm ngươi cũng cầm không xong, là thiệt hay giả vậy?"
"Người nói lời này, sức lực còn chẳng lớn bằng ta..." Lạc Minh Uyên không tự giác siết chặt cái rìu trong tay.
"Vậy ngươi đánh hắn đi." Diệc Thu tức giận hỏi, "Chẳng lẽ ngươi cứ để hắn hạ thấp ngươi mãi sao?"
"Nếu không thì sao nào?" Lạc Minh Uyên nói, kéo ống tay áo lên một chút, lộ ra những vết thương cũ, rồi sau đó hắn im lặng một lát, mới dửng dưng nói, "Tu vi của ta thấp kém, ở trên tay bọn họ chưa chắc đã đỡ được mấy chiêu, chỉ cần bọn họ muốn ta đứng không vững, ta nhất định sẽ đứng không vững."
Diệc Thu: "......"
Lạc Minh Uyên: "Ngươi nghĩ tính cách của ta tốt lắm hả? Vô dụng thôi...!Nói nhiều sai nhiều, chỉ tổ bị đánh."
Khi mới vừa đọc truyện, biết bộ tiên hiệp này được xem như là một phiên bản của bạo lực học đường, lúc ấy nàng còn rất tức giận khó hiểu vì sao người này gặp phải điều bất hạnh lại không đứng lên phản kháng chứ.
Rõ ràng là Kim Ô chuyển thế, vậy mà lại bị một đám lâu la ở nhân gian ức hiếp nhiều năm, thử hỏi có vô lý không?
Nhưng vào giờ phút này, nàng mới dần dần hiểu ra, bản thân nàng chẳng qua chỉ đang đứng xem sự vật sự việc ở dưới góc nhìn của thượng đế thôi, nói trắng ra chính là muối đổ lòng ai nấy xót.
Có đôi khi, không phải người bị hãm hại chưa từng phản kháng, mà là họ không thể phản kháng...
Có người, muốn ngươi quỳ xuống, ngươi không quỳ, chân ngươi sẽ bị đánh gãy, dù cho xương cốt có cứng rỏi đến mấy cũng không chống chịu được sự ác ý của gậy gộc.
Đặc biệt là ở trong một thế giới lấy kẻ mạnh làm vua, ngoại trừ nắm đấm ra, sẽ không ai để ý đến chuyện nói đạo lý.
Diệc Thu trầm mặc một lát, nhịn không được hỏi: "Ngươi, trong cơ thể ngươi có một nguồn sức mạnh, tại sao ngươi không lấy ra dùng?"
Lạc Minh Uyên nghe xong, không khỏi nhíu mày hỏi: "Sao ngươi lại biết?"
Diệc Thu sửng sốt không biết trả lời sao.
Sao nàng lại biết được? Đương nhiên là nàng biết, không những biết, nàng còn biết rất nhiều!
Tuy Lạc Minh Uyên được một yêu tinh sinh ra, nhưng thứ gây tắc nghẽn kinh mạch lại không phải là yêu lực, mà là một nửa thần lực của Kim Ô.
Kim Ô chính là Thái Dương Thần Điểu, bởi vì sức mạnh ở trong cơ thể quá mạnh mẽ, không thể kết hợp chung với bất kỳ công pháp nào nên mới dẫn đến tình trạng không thể tu hành thuật pháp.
Mà những kẻ tầm thường tự cho mình là thanh cao ở trong tiên môn lại không hiểu biết, nên mới xem hắn như một phế vật, làm cho một đứa bé chưa đến tuổi trưởng thành ấy sống dưới ánh mắt khinh thường của mọi người, dần dần đánh mất bản thân.
Nhưng những thứ đó đều do nàng xem tiểu thuyết mới biết được, nói ra lý do chưa chắc sẽ có người tin tưởng, cho nên nàng chỉ có thể giả vờ nghiêm túc bắt đầu nói bậy nói bạ: "Cảm ứng, cảm ứng được...!Chủ nhân thu ta làm linh sủng, đương nhiên là do ta có chỗ không giống với người thường rồi!"
Lạc Minh Uyên nghe vậy, không khỏi lâm vào một trận trầm mặc ngắn ngủi.
Trầm mặc qua đi, hắn thấp giọng nói: "Không thể dùng..."
Diệc Thu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói được lời nào.
"Loại sức mạnh này, chỉ cần dùng qua một lần, sau này ở trong mắt người khác, ta sẽ không được tính là con người nữa." Lạc Minh Uyên nói, đáy mắt hiện lên một nỗi buồn, "Ta muốn làm người, không muốn làm yêu."
Không hiểu tại sao, rõ ràng biết kết cục lẫn hướng đi của cốt truyện, cũng biết rõ miệng của nam nhân này chỉ toàn là lời nói dối, nhưng đáy lòng Diệc Thu vẫn cứ sinh ra một chút đồng tình.
Giây tiếp theo, lời an ủi cơ hồ thốt ra khỏi miệng.
"Thật ra...!Thật ra không phải chuyện gì cũng có tính tuyệt đối, người cũng được, yêu cũng thế, thiện ác khác biệt chỉ trong một niệm, chỉ cần giữ vững bản tâm, một lòng hướng thiện là được!" Diệc Thu hận sắt không thành thép mà thuyết giáo, "Nếu vận mệnh đã chú định không thể tu luyện thuật pháp tiên môn, vậy thì tại sao không tu cái mình có thể tu? Người xấu có thể sử dụng thuật pháp của chính đạo làm điều ác, vậy thì tại sao yêu tinh lại không thể dùng yêu lực đi thực hiện cái thiện?"
Vừa lời, nàng thấy ánh mắt của Lạc Minh Uyên dần dần chuyển sang phức tạp, khi tinh thần hồi phục lại, mới hô to một tiếng không ổn dưới đáy lòng.
Chờ một chút, chờ một chút!
Không thích hợp!
Lời nói nàng vừa mới buột miệng thốt ra, hình như là lời được vai ác sử dùng để tẩy não vai chính đúng không?
Sao nàng lại đoạt suất diễn của U Nghiên rồi?
Nàng nhớ trong tiểu thuyết, lần đầu tiểu trư chân nghe có người nói vậy với mình, cảm động đến hai mắt tỏa sáng, rồi bắt đầu bành trướng từng chút từng chút.
Khoan đã, mục đích mà nàng đến đây không phải là ngăn cản những lời tẩy não của U Nghiên sao?
Không biết bây giờ thu hồi những lời này liệu có còn kịp?
Ngay lúc Diệc Thu đang sợ hãi, đáy mắt Lạc Minh Uyên hiện lên một tia kháng cự, rồi sau đó, hắn lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Ngươi đi đi."
Dứt lời, hắn chống hai đầu gối đứng dậy, tiếp tục chặt cái cây trước mặt.
Ơ? Tình huống hiện tại là sao đây?
Diệc Thu há hốc mồm.
Phản ứng này không khớp tí nào, theo lý mà nói, Lạc Minh Uyên sẽ vì những lời này mà bốc cháy lên một ngọn lửa được chôn sâu dưới đáy lòng bấy lâu nay mà nhỉ? Sao lại thành hạ lệnh tiễn khách rồi?
Chẳng lẽ là vì...!Gia hỏa này là nhan cẩu, thấy tiểu Dương Đà không phải mỹ nhân nên lời nói này mới không có đủ trọng lượng ư?
Nếu là thật, vậy thì quá đáng giận!
Nhân vật trong thế giới này, ai cũng đều đáng giận như nhau!
"Ngươi..." Diệc Thu nhe răng trợn mắt đang muốn đòi một câu giải thích, thì đột nhiên nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở bên tai.
【 Độ thiện cảm của U Nghiên -100 】
Diệc Thu giật mình quay đầu lại nhìn, thấy U Nghiên đang đi về hướng này.
Cái gì kỳ vậy, Quỷ Kiến Sầu này có độc hả, tới thì tới đi, sao còn trừ độ thiện cảm của nàng?
Chẳng lẽ là Quỷ Kiến Sầu đi tới tìm tiểu trư chân tẩy não, nào ngờ thấy tiểu Dương Đà nhà mình đang ra sức phá vỡ kế hoạch của mình, cho nên thẹn quá thành giận?
Thôi thôi, nàng cũng đã quá quen với việc bị giảm vô cớ này rồi.
Dù gì thì U Nghiên cũng đã thật sự chạy đến tìm nam chủ nói chuyện riêng, cái này chứng tỏ điều gì? Đương nhiên là chứng tỏ rằng mọi việc đều nằm ở trong dự đoán của nàng, chỉ cần nàng nắm giữ kịch bản trong tay, là có thể giống như được bật kỹ năng hack, biết trước tương lai rồi.
Biết trước tương lai, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp ngăn cản nam chủ hắc hóa...
Diệc Thu nghĩ vậy, ngậm miệng lại, không nói chuyện với Lạc Minh Uyên nữa.
Nhưng mà giây tiếp theo, U Nghiên xông tới nhéo lấy lỗ tai tiểu Dương Đà.
Ê ê ê! Đau, đau đau đau!
"Á á á!"
Tại sao lại nhéo lỗ tai của Thảo Nê Mã!
"Ngươi chạy đến nơi này làm gì?" U Nghiên cau mày hỏi, giương mắt nhìn sang Lạc Minh Uyên đang đứng ngơ ngác kế bên, nở nụ cười nhạt, "Linh sủng của ta không hiểu chuyện, gây phiền cho Lạc đại ca rồi, ta sẽ đưa nàng đi ngay."
"Không sao, nàng rất an tĩnh..." Lời nói còn chưa dứt, Lạc Minh Uyên liền thấy tiểu Dương Đà vừa rồi còn đang nói chuyện với mình bị chủ nhân lôi đi rồi.
Diệc Thu bị U Nghiên nhéo lỗ tai lôi đi một hồi lâu, nhịn không được mà kêu khóc hu hu, lúc này U Nghiên mới buông tai nàng ra, vỗ vỗ mông nàng, như đi đuổi vịt, dẫn nàng đến một nơi vắng người.
Diệc Thu: "Ngươi làm gì vậy!"
U Nghiên: "Ngươi nói trước, đến chỗ này làm gì?"
Diệc Thu: "Ta, ta...!Ta đến tìm ngươi đấy!"
U Nghiên: "Ngươi đến chỗ này tìm ta?"
U Nghiên hỏi ngược lại, khóe môi nàng giương lên, cười lạnh một tiếng như mới vừa được nghe một câu chuyện nực cười nào đó.
Diệc Thu ấm ức trả lời: "Chứ còn gì nữa, ngươi quả thật sẽ đến đây, mà ta chỉ đến sớm hơn ngươi có một chút thôi..."
Hừ, Quỷ Kiến Sâu, hết đường nói rồi chứ gì?
Đừng có nghĩ rằng tiểu Dương Đà cơ trí không biết ý định của người!
"Vậy thì ngươi thật sự rất biết cách đi tìm đấy." U Nghiên nói, ngồi xổm xuống, đôi tay ôm lấy cổ Diệc Thu, cong mi cười, "Ta đi theo linh tức của ngươi suốt cả một đường, vậy mà bây giờ lại đổi thành ngươi "đi tìm" ta."
Diệc Thu: "What?"
Giỡn chơi hả...!U Nghiên đến đây là vì tìm nàng?
Cái này không thích hợp!.
Danh sách chương