Hệ thống rác rưởi gì vậy trời, ngoài miệng thì nói biết gì trả lời hết không giấu giếm một câu, thế mà hỏi một cái là đã hết ba cái không biết rồi.
Diệc Thu không nhịn được cảm xúc mà ngẩng đầu trợn trắng mắt.
Sau một lát trầm mặc ngắn ngủi, nàng quyết định không hỏi hệ thống nữa, chỉ yên lặng đứng nép vào một bên, thất thần nhìn cánh cửa phòng đóng chặt.
U Nghiên về rất nhanh, động tác của đầu bếp quán trọ cũng không chậm, chưa bao lâu, từng món từng món liền được bưng lên tận phòng.
Sáng hôm nay, trước mặt Diệc Thu chỉ có quả táo được cắt sẵn và bánh bao thịt được xé nhỏ từng miếng, chủng loại không phong phú cộng thêm tâm trạng không tốt, nên nàng cũng ăn không được bao nhiêu.
Giờ này khắc này, ngửi được mùi đồ ăn thơm ngát, cái bụng nhỏ ăn từ lúc sáng sớm đột nhiên kêu vang không ngừng.
Mỹ thực trước mặt, tiểu Dương Đà thu hồi những ý nghĩ lung tung rối loạn vào đáy lòng, đứng dậy nhảy từng bước đến bên cạnh bàn, duỗi cổ há miệng muốn ăn, lại bị U Nghiên dùng chiếc đũa ngăn chặn.
U Nghiên vẫn luôn như vậy, không cho tiểu Dương Đà tự ăn cơm, nhất định phải đút từng miếng từng miếng mới chịu.
Lý do rất đơn giản, bởi vì Dương Đà không có tay, nếu không ai đút ăn, Dương Đà cũng chỉ có thể cắm đầu cắm cổ vào dĩa đồ ăn, cuối cùng không chỉ làm rơi vãi đồ ăn ra khắp bàn, mà còn làm cho dầu mỡ dính đầy miệng.
Mấy lần trước Diệc Thu tự mình ăn cơm đều làm mọi thứ trở nên bầy hầy, và cứ mỗi lần như thế, U Nghiên đều sẽ lôi nàng đến bên chậu nước để nàng tự rửa sạch sẽ.
Cũng chính vì lý do đó mà một con cá mặn xã súc ở thế kỷ 21 vốn có thể tự gánh vác việc ăn, mặc, ở, đi lại, lập tức biến thành bảo bảo kiều khí, ăn cơm cũng cần có người đút.
Diệc Thu vừa ăn cơm trưa, vừa nhìn U Nghiên, cái đầu nhỏ không ngừng suy nghĩ miên man.
Nàng nghĩ, làm một con sủng vật thật ra cũng tốt, bởi vì lúc còn làm người, chưa từng có một ai chăm sóc nàng như vậy, ngay cả thân nhân cũng không.
Thảo nào vẫn luôn có người nói "Người không bằng mèo" "Người không bằng chó", tiểu sủng vật nếu gặp được một người chủ tốt, chẳng phải là sẽ được sống một cuộc đời vô ưu vô lo hơn cả con người đấy sao?
Nhưng nàng vẫn muốn làm người, không những muốn làm người, mà còn sợ hãi mình làm sủng vật lâu rồi, sau này sẽ không làm tốt một người.
Lại nói tiếp, hiện tại nàng đang là Dương Đà, xảy ra chuyện còn có thể làm nũng để qua ải, nhưng về sau nếu độ thiện cảm đủ rồi, nàng có được hình người, nên dùng phương thức nào để ở chung với U Nghiên đây?
Liệu U Nghiên sẽ thích hình dáng con người của nàng chứ?
Hoặc là, vị chủ nhân luôn luôn nói chuyện khó nghe này sẽ dùng ngón trỏ chọc mũi nàng, sau đó lại nở một nụ cười vô cùng nguy hiểm, đồng thời dùng một loại giọng điệu bình tĩnh cảnh cáo nàng: "Ta nuôi sủng vật, không phải nuôi phế vật."
Nói thật, khả năng cao là sẽ xảy ra viễn cảnh ấy.
Đồng dạng là ăn uống tiêu tiểu ngủ ở nhà mỗi ngày, mấy động vật nhỏ như mèo chó đều được xem là dễ thương, quậy phá cũng dễ thương, vậy mà đến lượt những đứa bé lớn xác ngồi ở nhà chờ đợi sự nghiệp lại bị gọi là ăn bám ba mẹ, đi làm việc cũng bị gọi là ăn bám.
Đừng nói là đại ma đầu bất cận nhân tình, đổi thành bản thân Diệc Thu, có khi cũng không tiếp thu được giả thiết tiểu sủng vật mình nuôi dưỡng sẽ biến thành người ấy chứ.
Nghĩ vậy, Diệc Thu nhất thời không chú ý đến ánh mắt nàng khi nhìn về U Nghiên càng ngày càng dại ra.
Bỗng nhiên, thịt gà đến bên miệng bị U Nghiên lấy đi.
Diệc Thu sửng sốt, theo bản năng nàng duỗi cổ về phía trước, muốn đuổi theo miếng thịt kia, lại bị U Nghiên dùng ngón trỏ của tay trái đè giữa mày.
Nàng lại muốn làm gì đây?
Diệc Thu không khỏi nhìn U Nghiên, đôi mắt nhỏ tròn tròn tràn đầy nghi hoặc.
U Nghiên: "Ăn cơm, chuyên tâm chút."
Diệc Thu: "......"
Tiểu Dương Đà điều chỉnh lại tư thế ngay lập tức, bộ dáng cố giả vờ ngoan ngoãn kia, cực kỳ giống với những học sinh đang làm việc riêng trong giờ học thì bị giáo viên bắt đứng dậy vậy.
Bữa trưa qua đi, Diệc Thu ghé vào nơi sáng sủa nhất căn phòng, ngồi sấp híp mắt phơi nắng.
Tâm trạng U Nghiên trông có vẻ khá tốt, nàng ngồi bên ngâm nga một khúc hát không rõ tên.
Ca từ nào là núi là nước là gió là cát, nhưng điệu lại rất uyển chuyển nhẹ nhàng, hẳn là đồng dao thuộc một vùng nào đó.
Chẳng qua, giọng nói thường ngày của U Nghiên rất dễ nghe, vậy mà khi cất tiếng hát lại khiến người không dám mở miệng khen tặng.
Có lẽ là ấn tượng tương đối sâu, Diệc Thu vẫn luôn cho rằng chim chóc ca hát sẽ không tệ, mãi đến ngày hôm nay, nghe được tiếng ca của U Nghiên, mới hiểu rõ cảm giác "vỡ mộng" ở trên thế gian là như thế nào.
Ngẫm lại thì thấy cũng đúng, bởi vì U Nghiên nào có phải là chim chóc tầm thường gì, đằng sau mông nàng có gai, thay vì nói là chim, không bằng nói là ong khổng lồ.
U Nghiên ngâm nga, thấy Diệc Thu sắp ngủ, liền im lặng lại.
Diệc Thu nằm dưới ánh nắng mặt trời, ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, đang thiêm thiếp thì đôi mắt lại cứ hé mở vài lần, thấy U Nghiên vẫn còn ở trong phòng, mới yên tâm nhắm chặt mắt lại.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện.
Lẩm bẩm mở một con mắt phải, thấy một góc váy màu lam nhạt ở cửa, lúc này mới sực nhớ là đã gần đến thời gian khởi hành rồi.
Tiểu Dương Đà duỗi cổ, từ trên đất đứng dậy, lảo đảo lắc lư đi hai bước đến chỗ U Nghiên, cảm thấy đầu hơi choáng, bèn dùng sức lắc lắc đầu.
Lắc đầu xong, nàng ngưỡng cổ về phía sau theo bản năng.
Chính vì hành động này, khiến hai vị vai chính đang đứng ở cửa lui về phía sau hai bước trong vô thức.
Diệc Thu: "......"
Không muốn phun, thật sự không muốn phun.
Ông trời làm chứng, từ trước đến nay Diệc Thu nàng vẫn luôn là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, cho dù hiện tại biến thành một con Dương Đà, nhưng tuyệt đối không phải là loại Dương Đà tuỳ tiện khạc nhổ nước miếng khắp nơi.
Diệc Thu ấm ức bước đến bên cạnh U Nghiên, đầu nhỏ gục xuống, buồn bã ỉu xìu viết hết lên mặt.
Đúng lúc này, Diệc Thu như chợt nhớ ra điều gì.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng một tông giọng cao chót vót, "ứm~" một tiếng để gọi lại Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên đang định xuất phát.
Trong phút chốc, ba cặp mắt với những biểu cảm khác nhau đều tập trung nhìn về phía tiểu Dương Đà lông xù xù.
Giây tiếp theo, chỉ thấy tiểu Dương Đà cố gắng vươn cổ, nỗ lực làm nổi bật cái túi thơm đeo ở bên cổ.
Mau xem, mau xem!
Nhìn tay nghề thêu thùa của Bạch Kiến U Bạch cô nương chuyên giả nhân giả dạng trước mặt các ngươi đi!
"Ừm ~~"
Tiểu Dương Đà lại kêu một tiếng, sau khi xác định ánh mắt của hai vị vai chính trong tiểu thuyết đã đặt trên cái túi thơm kia rồi, nàng mới vui vẻ nhích lại gần U Nghiên, dùng đầu cọ cọ vào người U Nghiên, khóe miệng hơi hơi nâng, niềm kiêu ngạo và sự tự hào đều biểu hiện hết ở trên khuôn mặt.
Giang Vũ Dao: "Bạch cô nương, tiểu dương nhà ngươi đang..."
Nữ chủ thân ái, làm ơn mạnh dạn chút, tự tin một chút!
Tiểu Dương Đà đáng yêu trước mặt ngươi đang khoe lễ vật mà chủ nhân tặng đấy, nếu đã thấy được, xin ngươi hãy lớn tiếng "khen ngợi" sự mỹ lệ của "nó"!
"Hú!!!"
Tiểu Dương Đà lại tiếp tục kêu to một cách điên cuồng, vô cùng phẫn hận vì bản thân không có phương tiện để nói tiếng người ở trước mặt người ngoài.
Lạc Minh Uyên: "Nó rất thích cái túi thơm này."
Biết điều đấy, đệ đệ!
Diệc Thu bắt đầu khoe khoang, cái cổ nhỏ ngưỡng cao như sắp đụng đến nóc trời.
Xin các ngươi, nghiêm túc xem kiệt tác vĩ đại của vị Bạch cô nương này, trên mặt bày ra biểu cảm xấu hổ, nhưng ngữ khí thì lại uyển chuyển thổi phồng nàng đi nào.
Tiểu Dương Đà có một đống ý xấu trong bụng đã rất nóng lòng muốn nhìn đến cảm xúc ngượng nghịu của U Nghiên rồi!
Đôi mắt nàng đảo qua đảo lại nhìn khuôn mặt của ba người, vẻ mặt chứa đầy mong chờ.
Người mở miệng đầu tiên chính là Giang Vũ Dao.
Nàng nghiêm túc hỏi: "Bạch cô nương, cái này do chính tay ngươi thêu à?"
Không chờ U Nghiên trả lời, Diệc Thu liền dành trước, gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.
Giang Vũ Dao lại hỏi: "Ta muốn nhìn kỹ được không?"
Diệc Thu nhanh chóng tiến lên hai bước, Giang Vũ Dao thấy thế, cúi người cầm lấy túi thơm, nghiêm túc nhìn hai mặt của hình thêu.
"Hửm?" Sao nào sao nào? Xấu lắm phải không!
Diệc Thu nhìn Giang Vũ Dao với biểu cảm chờ mong, ai dè trên mặt nàng không những không có xấu hổ, ngược lại còn hiện lên vài phần yêu thích và ngưỡng mộ: "Không ngờ Bạch cô nương cũng biết cái này!"
Diệc Thu ngay lập tức ngây ngẩn cả người.
Hả? Không thể nào, không thể nào, cái giọng điệu mang theo hâm mộ này là thật sao?
"Khiến Giang cô nương phải chê cười rồi, ta không biết thêu cái này, nhưng cách đây vài hôm, bởi vì quá nhàn rỗi nên tùy tiện thêu để giết thời gian.
Trong quá trình thêu không cảm thấy gì, mãi đến khi thêu xong mới nhận ra là nó quá xấu, vốn dĩ muốn ném, nào ngờ tiểu dương ngốc này lại rất thích nó, ồn ào khăng khăng phải giữ lại cho bằng được." U Nghiên nói, cong mi cười, "Tiểu gia hỏa này ấy à, ngày thường chưa từng thấy thứ tốt, nên cái gì cũng muốn, thấy nàng thích, cho nên ta đành phải may thành túi thơm tặng nàng, để nàng được đeo bên người mỗi ngày."
Tiểu Dương Đà nháy mắt trầm mặc.
Nàng trăm triệu không nghĩ rằng, đẳng cấp của U Nghiên lại cao như vậy, tùy ý nói hai câu, liền đá bay hai chữ "xấu hổ" vào người tiểu Dương Đà vô tội.
Rõ ràng là U Nghiên ăn no rảnh rỗi, làm ra lễ vật xấu như này, sau đó không nói hai lời liền đeo lên cổ nàng.
Thế mà bây giờ kết quả lại biến thành nàng chưa hiểu việc đời, cái gì cũng náo loạn muốn cho bằng được...
Giang Vũ Dao: "Bạch cô nương thật khiêm tốn, con ong mật...!Hẳn là chim ở trên túi thơm này, thật sự rất oai phong, tiểu dương kia cũng rất dễ thương, sinh động như thật, hình trên đó giống y như đúc, thảo nào nó thích như vậy."
Khoé mắt Diệc Thu không khỏi run rẩy một chút.
Không thích, ta thật sự không thích mà.
Nữ chủ, ngươi bị bắt cóc rồi, ngay cả chớp chớp mắt, cũng không nhất thiết phải nói ta giống con Dương Đà xù lông xiên xiên vẹo vẹo kia chứ!
Giang Vũ Dao dù sao cũng là con gái của chưởng môn Tiên Lộc Môn, ngày thường muốn gì mà không có?
Tại sao, tại sao món đồ xấu như vậy có thể vào được mắt xanh của nàng?
Diệc Thu vốn đang sững sờ, bèn thấy Giang Vũ Dao mở miệng nói tiếp.
Giang Vũ Dao: "Bạch cô nương, thêu cái này khó không?"
U Nghiên lắc lắc đầu, nói: "Ta không có kiên nhẫn thêu lần thứ hai."
Giang Vũ Dao nghe vậy, gật gật đầu như suy tư gì, ánh mắt nàng vẫn luôn ngừng lại nhiều lần để nhìn túi thơm trên cổ Diệc Thu, sau đó mới cười nói: "Trời cũng không còn sớm, chúng ta mau đi thôi, nếu đi trễ chút, e là trời sẽ tối mất."
"Ừ!" U Nghiên đáp lời, cố ý dùng sức vỗ vào ót của Diệc Thu.
Diệc Thu ngẩng đầu trừng mắt nhìn U Nghiên, thấy vẻ mặt đắc ý của U Nghiên, nàng tức khắc không phục "hừ" một tiếng.
Tuy có điều bất mãn, nhưng Dương Đà bé nhỏ cũng đành chịu, ngoan ngoãn đi theo sau chủ nhân.
Phản ứng vừa nãy của Giang Vũ Dao, giống như đang thiệt tình khen cái thứ xấu hoắc này...
Diệc Thu không khỏi lâm vào trầm tư.
Trong tiểu thuyết, Giang Vũ Dao thân là con gái của chưởng môn, ở Tiên Lộc Môn nàng chính là đại sư tỷ có thực lực mạnh nhất trong những người đồng lứa, được phụ thân và các sư thúc bá ký thác nhiều kỳ vọng từ lúc còn rất nhỏ.
Luận đao kiếm cưỡi ngựa bắn cung, so tiên thuật phù pháp với những người cùng thế hệ, nàng chính là người xuất sắc.
Nhưng cũng chính vì thế mà cuộc sống của nàng luôn được an bài sẵn, từ nhỏ đã không hiểu cách giao tiếp với người khác, đợi đến khi lớn lên, liền biến thành một đoá hoa cạo ngạo thanh lãnh ở trong Tiên Lộc Môn.
Cao ngạo thanh lãnh chưa thấy được, nhưng cảm giác ngây ngô chưa trải việc đời, không giỏi giao tiếp lại có vẻ rất nặng.
Mười chín tuổi, đặt ở thời cổ không nhỏ, nhưng nếu đặt ở hiện đại, thì chính là một cô gái đang ở tuổi đọc sách.
Tuổi này, chưa từng trải qua sóng to gió lớn, nghĩ sao cũng không khớp với hình tượng cao ngạo thanh lãnh.
Thôi, có lẽ do từ nhỏ đến lớn không đụng vào mấy loại nữ công gia chánh này, nên tâm tư thiếu nữ mới bị gợi ra.
Cái này giống với, một đứa bé ngoan sạch sẽ thấy bạn cùng lứa tuổi đang bắt sâu, nghịch bùn, rõ ràng biết dơ, nhưng trong lòng vẫn không ngừng hướng tới.
Cho nên, lời khen của Giang Vũ Dao thật sự xuất phát từ nội tâm.
Tức thật chứ, chờ mong được nhìn thấy Quỷ Kiến Sầu mất mặt trước vai chính thế là đi tong, Diệc Thu cúi đầu oán hận, liếc nhìn túi thơm đang đeo trên cổ.
Túi thơm ở trên cổ nàng cứ đong đưa qua lại, có đôi khi là tiểu Dương Đà xù lông ở mặt trên, lại có đôi khi là Khâm Nguyên xù lông ở mặt trên.
Không biết có phải là do ảo giác không.
Mà càng nhìn hai con vật xù lông này, lại càng thấy chúng nó có chút đáng yêu...
Khá giống với...
Biểu tượng cảm xúc có tính mê hoặc thường được dùng mỗi khi nói chuyện phiếm ở trên mạng.
- ---o o----
Tác giả có lời muốn nói:
Một ngày nọ, tiểu Dương Đà điên cuồng khoe tín vật đính ước.
U Nghiên: Có vẻ như ngươi rất thưởng thức tài nghệ của ta..
Diệc Thu không nhịn được cảm xúc mà ngẩng đầu trợn trắng mắt.
Sau một lát trầm mặc ngắn ngủi, nàng quyết định không hỏi hệ thống nữa, chỉ yên lặng đứng nép vào một bên, thất thần nhìn cánh cửa phòng đóng chặt.
U Nghiên về rất nhanh, động tác của đầu bếp quán trọ cũng không chậm, chưa bao lâu, từng món từng món liền được bưng lên tận phòng.
Sáng hôm nay, trước mặt Diệc Thu chỉ có quả táo được cắt sẵn và bánh bao thịt được xé nhỏ từng miếng, chủng loại không phong phú cộng thêm tâm trạng không tốt, nên nàng cũng ăn không được bao nhiêu.
Giờ này khắc này, ngửi được mùi đồ ăn thơm ngát, cái bụng nhỏ ăn từ lúc sáng sớm đột nhiên kêu vang không ngừng.
Mỹ thực trước mặt, tiểu Dương Đà thu hồi những ý nghĩ lung tung rối loạn vào đáy lòng, đứng dậy nhảy từng bước đến bên cạnh bàn, duỗi cổ há miệng muốn ăn, lại bị U Nghiên dùng chiếc đũa ngăn chặn.
U Nghiên vẫn luôn như vậy, không cho tiểu Dương Đà tự ăn cơm, nhất định phải đút từng miếng từng miếng mới chịu.
Lý do rất đơn giản, bởi vì Dương Đà không có tay, nếu không ai đút ăn, Dương Đà cũng chỉ có thể cắm đầu cắm cổ vào dĩa đồ ăn, cuối cùng không chỉ làm rơi vãi đồ ăn ra khắp bàn, mà còn làm cho dầu mỡ dính đầy miệng.
Mấy lần trước Diệc Thu tự mình ăn cơm đều làm mọi thứ trở nên bầy hầy, và cứ mỗi lần như thế, U Nghiên đều sẽ lôi nàng đến bên chậu nước để nàng tự rửa sạch sẽ.
Cũng chính vì lý do đó mà một con cá mặn xã súc ở thế kỷ 21 vốn có thể tự gánh vác việc ăn, mặc, ở, đi lại, lập tức biến thành bảo bảo kiều khí, ăn cơm cũng cần có người đút.
Diệc Thu vừa ăn cơm trưa, vừa nhìn U Nghiên, cái đầu nhỏ không ngừng suy nghĩ miên man.
Nàng nghĩ, làm một con sủng vật thật ra cũng tốt, bởi vì lúc còn làm người, chưa từng có một ai chăm sóc nàng như vậy, ngay cả thân nhân cũng không.
Thảo nào vẫn luôn có người nói "Người không bằng mèo" "Người không bằng chó", tiểu sủng vật nếu gặp được một người chủ tốt, chẳng phải là sẽ được sống một cuộc đời vô ưu vô lo hơn cả con người đấy sao?
Nhưng nàng vẫn muốn làm người, không những muốn làm người, mà còn sợ hãi mình làm sủng vật lâu rồi, sau này sẽ không làm tốt một người.
Lại nói tiếp, hiện tại nàng đang là Dương Đà, xảy ra chuyện còn có thể làm nũng để qua ải, nhưng về sau nếu độ thiện cảm đủ rồi, nàng có được hình người, nên dùng phương thức nào để ở chung với U Nghiên đây?
Liệu U Nghiên sẽ thích hình dáng con người của nàng chứ?
Hoặc là, vị chủ nhân luôn luôn nói chuyện khó nghe này sẽ dùng ngón trỏ chọc mũi nàng, sau đó lại nở một nụ cười vô cùng nguy hiểm, đồng thời dùng một loại giọng điệu bình tĩnh cảnh cáo nàng: "Ta nuôi sủng vật, không phải nuôi phế vật."
Nói thật, khả năng cao là sẽ xảy ra viễn cảnh ấy.
Đồng dạng là ăn uống tiêu tiểu ngủ ở nhà mỗi ngày, mấy động vật nhỏ như mèo chó đều được xem là dễ thương, quậy phá cũng dễ thương, vậy mà đến lượt những đứa bé lớn xác ngồi ở nhà chờ đợi sự nghiệp lại bị gọi là ăn bám ba mẹ, đi làm việc cũng bị gọi là ăn bám.
Đừng nói là đại ma đầu bất cận nhân tình, đổi thành bản thân Diệc Thu, có khi cũng không tiếp thu được giả thiết tiểu sủng vật mình nuôi dưỡng sẽ biến thành người ấy chứ.
Nghĩ vậy, Diệc Thu nhất thời không chú ý đến ánh mắt nàng khi nhìn về U Nghiên càng ngày càng dại ra.
Bỗng nhiên, thịt gà đến bên miệng bị U Nghiên lấy đi.
Diệc Thu sửng sốt, theo bản năng nàng duỗi cổ về phía trước, muốn đuổi theo miếng thịt kia, lại bị U Nghiên dùng ngón trỏ của tay trái đè giữa mày.
Nàng lại muốn làm gì đây?
Diệc Thu không khỏi nhìn U Nghiên, đôi mắt nhỏ tròn tròn tràn đầy nghi hoặc.
U Nghiên: "Ăn cơm, chuyên tâm chút."
Diệc Thu: "......"
Tiểu Dương Đà điều chỉnh lại tư thế ngay lập tức, bộ dáng cố giả vờ ngoan ngoãn kia, cực kỳ giống với những học sinh đang làm việc riêng trong giờ học thì bị giáo viên bắt đứng dậy vậy.
Bữa trưa qua đi, Diệc Thu ghé vào nơi sáng sủa nhất căn phòng, ngồi sấp híp mắt phơi nắng.
Tâm trạng U Nghiên trông có vẻ khá tốt, nàng ngồi bên ngâm nga một khúc hát không rõ tên.
Ca từ nào là núi là nước là gió là cát, nhưng điệu lại rất uyển chuyển nhẹ nhàng, hẳn là đồng dao thuộc một vùng nào đó.
Chẳng qua, giọng nói thường ngày của U Nghiên rất dễ nghe, vậy mà khi cất tiếng hát lại khiến người không dám mở miệng khen tặng.
Có lẽ là ấn tượng tương đối sâu, Diệc Thu vẫn luôn cho rằng chim chóc ca hát sẽ không tệ, mãi đến ngày hôm nay, nghe được tiếng ca của U Nghiên, mới hiểu rõ cảm giác "vỡ mộng" ở trên thế gian là như thế nào.
Ngẫm lại thì thấy cũng đúng, bởi vì U Nghiên nào có phải là chim chóc tầm thường gì, đằng sau mông nàng có gai, thay vì nói là chim, không bằng nói là ong khổng lồ.
U Nghiên ngâm nga, thấy Diệc Thu sắp ngủ, liền im lặng lại.
Diệc Thu nằm dưới ánh nắng mặt trời, ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, đang thiêm thiếp thì đôi mắt lại cứ hé mở vài lần, thấy U Nghiên vẫn còn ở trong phòng, mới yên tâm nhắm chặt mắt lại.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện.
Lẩm bẩm mở một con mắt phải, thấy một góc váy màu lam nhạt ở cửa, lúc này mới sực nhớ là đã gần đến thời gian khởi hành rồi.
Tiểu Dương Đà duỗi cổ, từ trên đất đứng dậy, lảo đảo lắc lư đi hai bước đến chỗ U Nghiên, cảm thấy đầu hơi choáng, bèn dùng sức lắc lắc đầu.
Lắc đầu xong, nàng ngưỡng cổ về phía sau theo bản năng.
Chính vì hành động này, khiến hai vị vai chính đang đứng ở cửa lui về phía sau hai bước trong vô thức.
Diệc Thu: "......"
Không muốn phun, thật sự không muốn phun.
Ông trời làm chứng, từ trước đến nay Diệc Thu nàng vẫn luôn là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, cho dù hiện tại biến thành một con Dương Đà, nhưng tuyệt đối không phải là loại Dương Đà tuỳ tiện khạc nhổ nước miếng khắp nơi.
Diệc Thu ấm ức bước đến bên cạnh U Nghiên, đầu nhỏ gục xuống, buồn bã ỉu xìu viết hết lên mặt.
Đúng lúc này, Diệc Thu như chợt nhớ ra điều gì.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng một tông giọng cao chót vót, "ứm~" một tiếng để gọi lại Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên đang định xuất phát.
Trong phút chốc, ba cặp mắt với những biểu cảm khác nhau đều tập trung nhìn về phía tiểu Dương Đà lông xù xù.
Giây tiếp theo, chỉ thấy tiểu Dương Đà cố gắng vươn cổ, nỗ lực làm nổi bật cái túi thơm đeo ở bên cổ.
Mau xem, mau xem!
Nhìn tay nghề thêu thùa của Bạch Kiến U Bạch cô nương chuyên giả nhân giả dạng trước mặt các ngươi đi!
"Ừm ~~"
Tiểu Dương Đà lại kêu một tiếng, sau khi xác định ánh mắt của hai vị vai chính trong tiểu thuyết đã đặt trên cái túi thơm kia rồi, nàng mới vui vẻ nhích lại gần U Nghiên, dùng đầu cọ cọ vào người U Nghiên, khóe miệng hơi hơi nâng, niềm kiêu ngạo và sự tự hào đều biểu hiện hết ở trên khuôn mặt.
Giang Vũ Dao: "Bạch cô nương, tiểu dương nhà ngươi đang..."
Nữ chủ thân ái, làm ơn mạnh dạn chút, tự tin một chút!
Tiểu Dương Đà đáng yêu trước mặt ngươi đang khoe lễ vật mà chủ nhân tặng đấy, nếu đã thấy được, xin ngươi hãy lớn tiếng "khen ngợi" sự mỹ lệ của "nó"!
"Hú!!!"
Tiểu Dương Đà lại tiếp tục kêu to một cách điên cuồng, vô cùng phẫn hận vì bản thân không có phương tiện để nói tiếng người ở trước mặt người ngoài.
Lạc Minh Uyên: "Nó rất thích cái túi thơm này."
Biết điều đấy, đệ đệ!
Diệc Thu bắt đầu khoe khoang, cái cổ nhỏ ngưỡng cao như sắp đụng đến nóc trời.
Xin các ngươi, nghiêm túc xem kiệt tác vĩ đại của vị Bạch cô nương này, trên mặt bày ra biểu cảm xấu hổ, nhưng ngữ khí thì lại uyển chuyển thổi phồng nàng đi nào.
Tiểu Dương Đà có một đống ý xấu trong bụng đã rất nóng lòng muốn nhìn đến cảm xúc ngượng nghịu của U Nghiên rồi!
Đôi mắt nàng đảo qua đảo lại nhìn khuôn mặt của ba người, vẻ mặt chứa đầy mong chờ.
Người mở miệng đầu tiên chính là Giang Vũ Dao.
Nàng nghiêm túc hỏi: "Bạch cô nương, cái này do chính tay ngươi thêu à?"
Không chờ U Nghiên trả lời, Diệc Thu liền dành trước, gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.
Giang Vũ Dao lại hỏi: "Ta muốn nhìn kỹ được không?"
Diệc Thu nhanh chóng tiến lên hai bước, Giang Vũ Dao thấy thế, cúi người cầm lấy túi thơm, nghiêm túc nhìn hai mặt của hình thêu.
"Hửm?" Sao nào sao nào? Xấu lắm phải không!
Diệc Thu nhìn Giang Vũ Dao với biểu cảm chờ mong, ai dè trên mặt nàng không những không có xấu hổ, ngược lại còn hiện lên vài phần yêu thích và ngưỡng mộ: "Không ngờ Bạch cô nương cũng biết cái này!"
Diệc Thu ngay lập tức ngây ngẩn cả người.
Hả? Không thể nào, không thể nào, cái giọng điệu mang theo hâm mộ này là thật sao?
"Khiến Giang cô nương phải chê cười rồi, ta không biết thêu cái này, nhưng cách đây vài hôm, bởi vì quá nhàn rỗi nên tùy tiện thêu để giết thời gian.
Trong quá trình thêu không cảm thấy gì, mãi đến khi thêu xong mới nhận ra là nó quá xấu, vốn dĩ muốn ném, nào ngờ tiểu dương ngốc này lại rất thích nó, ồn ào khăng khăng phải giữ lại cho bằng được." U Nghiên nói, cong mi cười, "Tiểu gia hỏa này ấy à, ngày thường chưa từng thấy thứ tốt, nên cái gì cũng muốn, thấy nàng thích, cho nên ta đành phải may thành túi thơm tặng nàng, để nàng được đeo bên người mỗi ngày."
Tiểu Dương Đà nháy mắt trầm mặc.
Nàng trăm triệu không nghĩ rằng, đẳng cấp của U Nghiên lại cao như vậy, tùy ý nói hai câu, liền đá bay hai chữ "xấu hổ" vào người tiểu Dương Đà vô tội.
Rõ ràng là U Nghiên ăn no rảnh rỗi, làm ra lễ vật xấu như này, sau đó không nói hai lời liền đeo lên cổ nàng.
Thế mà bây giờ kết quả lại biến thành nàng chưa hiểu việc đời, cái gì cũng náo loạn muốn cho bằng được...
Giang Vũ Dao: "Bạch cô nương thật khiêm tốn, con ong mật...!Hẳn là chim ở trên túi thơm này, thật sự rất oai phong, tiểu dương kia cũng rất dễ thương, sinh động như thật, hình trên đó giống y như đúc, thảo nào nó thích như vậy."
Khoé mắt Diệc Thu không khỏi run rẩy một chút.
Không thích, ta thật sự không thích mà.
Nữ chủ, ngươi bị bắt cóc rồi, ngay cả chớp chớp mắt, cũng không nhất thiết phải nói ta giống con Dương Đà xù lông xiên xiên vẹo vẹo kia chứ!
Giang Vũ Dao dù sao cũng là con gái của chưởng môn Tiên Lộc Môn, ngày thường muốn gì mà không có?
Tại sao, tại sao món đồ xấu như vậy có thể vào được mắt xanh của nàng?
Diệc Thu vốn đang sững sờ, bèn thấy Giang Vũ Dao mở miệng nói tiếp.
Giang Vũ Dao: "Bạch cô nương, thêu cái này khó không?"
U Nghiên lắc lắc đầu, nói: "Ta không có kiên nhẫn thêu lần thứ hai."
Giang Vũ Dao nghe vậy, gật gật đầu như suy tư gì, ánh mắt nàng vẫn luôn ngừng lại nhiều lần để nhìn túi thơm trên cổ Diệc Thu, sau đó mới cười nói: "Trời cũng không còn sớm, chúng ta mau đi thôi, nếu đi trễ chút, e là trời sẽ tối mất."
"Ừ!" U Nghiên đáp lời, cố ý dùng sức vỗ vào ót của Diệc Thu.
Diệc Thu ngẩng đầu trừng mắt nhìn U Nghiên, thấy vẻ mặt đắc ý của U Nghiên, nàng tức khắc không phục "hừ" một tiếng.
Tuy có điều bất mãn, nhưng Dương Đà bé nhỏ cũng đành chịu, ngoan ngoãn đi theo sau chủ nhân.
Phản ứng vừa nãy của Giang Vũ Dao, giống như đang thiệt tình khen cái thứ xấu hoắc này...
Diệc Thu không khỏi lâm vào trầm tư.
Trong tiểu thuyết, Giang Vũ Dao thân là con gái của chưởng môn, ở Tiên Lộc Môn nàng chính là đại sư tỷ có thực lực mạnh nhất trong những người đồng lứa, được phụ thân và các sư thúc bá ký thác nhiều kỳ vọng từ lúc còn rất nhỏ.
Luận đao kiếm cưỡi ngựa bắn cung, so tiên thuật phù pháp với những người cùng thế hệ, nàng chính là người xuất sắc.
Nhưng cũng chính vì thế mà cuộc sống của nàng luôn được an bài sẵn, từ nhỏ đã không hiểu cách giao tiếp với người khác, đợi đến khi lớn lên, liền biến thành một đoá hoa cạo ngạo thanh lãnh ở trong Tiên Lộc Môn.
Cao ngạo thanh lãnh chưa thấy được, nhưng cảm giác ngây ngô chưa trải việc đời, không giỏi giao tiếp lại có vẻ rất nặng.
Mười chín tuổi, đặt ở thời cổ không nhỏ, nhưng nếu đặt ở hiện đại, thì chính là một cô gái đang ở tuổi đọc sách.
Tuổi này, chưa từng trải qua sóng to gió lớn, nghĩ sao cũng không khớp với hình tượng cao ngạo thanh lãnh.
Thôi, có lẽ do từ nhỏ đến lớn không đụng vào mấy loại nữ công gia chánh này, nên tâm tư thiếu nữ mới bị gợi ra.
Cái này giống với, một đứa bé ngoan sạch sẽ thấy bạn cùng lứa tuổi đang bắt sâu, nghịch bùn, rõ ràng biết dơ, nhưng trong lòng vẫn không ngừng hướng tới.
Cho nên, lời khen của Giang Vũ Dao thật sự xuất phát từ nội tâm.
Tức thật chứ, chờ mong được nhìn thấy Quỷ Kiến Sầu mất mặt trước vai chính thế là đi tong, Diệc Thu cúi đầu oán hận, liếc nhìn túi thơm đang đeo trên cổ.
Túi thơm ở trên cổ nàng cứ đong đưa qua lại, có đôi khi là tiểu Dương Đà xù lông ở mặt trên, lại có đôi khi là Khâm Nguyên xù lông ở mặt trên.
Không biết có phải là do ảo giác không.
Mà càng nhìn hai con vật xù lông này, lại càng thấy chúng nó có chút đáng yêu...
Khá giống với...
Biểu tượng cảm xúc có tính mê hoặc thường được dùng mỗi khi nói chuyện phiếm ở trên mạng.
- ---o o----
Tác giả có lời muốn nói:
Một ngày nọ, tiểu Dương Đà điên cuồng khoe tín vật đính ước.
U Nghiên: Có vẻ như ngươi rất thưởng thức tài nghệ của ta..
Danh sách chương