Dịch: LTLT
Hôm đó Mạnh Tân Đường không về, một là không biết rốt cuộc Thẩm Thức Thiềm có say hay không, hai là trời quả thật đã muộn rồi, không dễ đón xe. Thẩm Thức Thiềm dẫn hắn đến phòng phía đông, mơ mơ màng màng sắp xếp ổn thỏa cho hắn, nói câu “ngủ ngon” xong liền ngáp một cái xoay người rời đi.
Mạnh Tân Đường đứng yên tại chỗ quan sát căn phòng này, phát hiện đây có lẽ là phòng của Thẩm Thức Thiềm lúc nhỏ hoặc đã từng ngủ, lập tức cảm thấy giống như không cẩn thận, bước vào căn cứ bí mật gì đó. Hắn nhận ra, Thẩm Thức Thiềm hắn muốn thấy, quá khứ của cậu mà hắn muốn tìm kiếm, có lẽ đều lưu lại rất nhiều vết tích trong căn phòng này.
Đèn của căn phòng rất đặc biệt, không phải là công tắc ấn mở, mà là treo một sợi dây kéo gắn chuông đồng, chuông đồng đung đưa, rủ xuống vị trí đầu gối của Mạnh Tân Đường, là độ cao mà một đứa bé có thể kéo đến.
Trên vách tường rất sạch sẽ, không có dán gì cả, chỉ treo một bức tranh thủy mặc. Mạnh Tân Đường đến gần, đứng trước bức tranh nhìn. Trong tranh là một nhà ba người, đang dập tắt một chiếu rơm bị cháy, xung quanh là từng cụm hoa tươi, trên đỉnh đầu là một vầng trăng rất to.
Đây là không cẩn thật đốt cháy chiếu rơm? Hắn có nghiên cứu thư pháp, cho nên rất dễ dàng nhận ra một hàng lạc khoản bên cạnh.
“Trung thu năm Ất Hợi, Thức Thiềm tròn mười tuổi.”
Trung thu là sinh nhật sao? Mạnh Tân Đường âm thầm quẹt một nét trong lòng.
“Nhỏ tuổi bắt đầu vô lại, cầm nến soi tựa ánh trăng, mong chờ hải đường trong sân nở. Chưa thấy hoa nở, vẽ nhầm một cọ ráng chiều. Gửi liền vào giờ này, mong tính trẻ con không phai mờ, hằng năm chiếu rọi hải đường.”
Vậy là, Thẩm Thức Thiềm mười tuổi, sẽ coi nến là ánh trăng đem đi soi hoa hải đường, kết quả không cẩn thận đốt trúng tấm chiếu rơm bên cạnh sao? Nhìn bức tranh kia, Mạnh Tân Đường bất giác bắt đầu suy nghĩ, Thẩm Thức Thiềm cầm ngọn nến sẽ có biểu cảm thế nào, Thẩm Thức Thiềm phát hiện chiếu bị bốc cháy lại có biểu cảm ra làm sao.
Thì ra người này từ nhỏ đã bắt đầu lãng mạn như thế rồi.
“Cẩm Nguyễn sáng tác ở trong sân nhà, Thời Tuần bên cạnh.”
Tiếp tục đọc, Mạnh Tân Đường lần đầu tiên tiếp xúc với hai cái tên này.
Thời Tuần, Cẩm Nguyễn. Mạnh Tân Đường nhìn dòng chữ nhỏ xinh đẹp này, hiểu rằng đây có lẽ là cha mẹ của Thẩm Thức Thiềm. Người đàn ông trong tranh cười lớn, bưng một thau nước, nhưng dáng vẻ không có gấp gáp vì đống lửa chút nào, người phụ nữ chỉ có một bóng lưng, mái tóc búi sau gáy, sợi tóc buông thõng bên tai đung đưa theo gió, dáng vẻ rất dịu dàng. Hai người, rất giống với tưởng tượng của Mạnh Tân Đường.
Bởi vì biết cha mẹ của Thẩm Thức Thiềm đều đã mất, Mạnh Tân Đường đọc xong hàng chữ này, khi nhìn lại bức tranh, trong lòng càng thêm phức tạp. Có cha mẹ như thế, quá khứ của Thẩm Thức Thiềm chắc hẳn còn lãng mạn tươi đẹp hơn so với hắn tưởng tượng.
Lại nhìn xung quanh, một cái bàn học, một cái tủ, một cái giường, đều làm bằng gỗ. Trong phòng có một mùi thơm nhàn nhạt, Mạnh Tân Đường không tìm được nơi phát ra, không biết có phải là phát ra từ trong gỗ hay không. Hắn đến gần bàn học, đi xem sách bày biện trên giá sách nhỏ. Có vài cuốn khúc nhạc tỳ bà, một cuốn bách khoa toàn thư, hai cuốn kết cấu cơ thể người, ở cuối cùng, còn có một cuốn “Từ điển Anh – Việt mới” vỏ đen chữ vàng.
Quyển sách này có hơi quen mắt, Mạnh Tân Đường nhớ ra mình hình như cũng có một cuốn, là phiên bản rất cổ xưa.
Có lẽ là vì tìm được một điểm giống nhau giữa hai người, Mạnh Tân Đường bắt đầu hứng thú, đưa tay lấy cuốn từ điển kia. Nhưng còn chưa kịp mở ra, một đợt tiếng chuông tiến vào trong tai hắn, khiến động tác hắn dừng lại. Âm thanh không lớn, Mạnh Tân Đường đoán là điện thoại Thẩm Thức Thiềm khi ăn cơm để trong phòng khách đang kêu.
Tiếng chuông reo một hồi lâu.
Hắn để cuốn từ điển trong tay trở lại, quay người đi về phía cửa. Chờ một hồi vẫn không thấy có người ra nghe, hắn bèn đi ra ngoài đến phòng khách, trên đường đi liếc nhìn phòng của Thẩm Thức Thiềm, cửa phòng đóng chặt, chắc là người đã ngủ say rồi, hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu ở bên ngoài. Hắn tìm kiếm xung quanh, phát hiện điện thoại ở bên cạnh ngăn tủ.
Khi cầm điện thoại lên tiếng chuông đã hết kêu, cuộc gọi nhỡ hiển thị hai số, đều là cùng một số điện thoại di động lạ.
Mạnh Tân Đường không tính đi gọi Thẩm Thức Thiềm dậy, để điện thoại lại lên trên bàn. Nhưng nó vừa yên tĩnh chưa được mấy giây, lại vang lên. Mạnh Tân Đường thấy cái khí thế thề không ngừng lại này, bắt đầu suy đoán có khi nào là bệnh viện lúc này có chuyện quan trọng hay không.
Đắn đo một hồi, hắn lại cầm điện thoại trong tay, đi đến trước cửa phòng Thẩm Thức Thiềm. Hắn đã đưa tay lên, vừa định gõ cửa, trên màn hình lại chợt nhảy ra thông báo có một tin nhắn. Mạnh Tân Đường cũng không có ý muốn xem trộm, chỉ là điện thoại thông minh bây giờ quá chu đáo, nội dung tin nhắn cứ như vậy nằm thẳng trên màn hình, phải hiểu, chuyện chẳng qua là vội vã lướt mắt.
Hắn sau khi không cẩn thận liếc mắt một cái nhanh chóng dời ánh mắt đi, suy nghĩ một chút, thầm nghĩ người đó thật sự là bạn trai cũ, đây là hôm nay gặp lại nhau ở đám cưới, phát hiện bản thân còn chưa hết tình cảm, muốn quay lại?
Bước chân lại dọc theo con đường lúc đến quay trở về, điện thoại trong tay Mạnh Tân Đường đi một vòng, một âm thanh rất nhỏ vang lên, một lần nữa dính lên trên mặt bàn gỗ lim. Trước đó, còn bị chỉnh sang chế độ im lặng.
Quay lại cái gì.
Bị một tin nhắn quấy rầy tâm trạng thưởng thức, sau khi về phòng, Mạnh Tân Đường nằm trên giường, cầm điện thoại không có mục đích bấm tùy tiện. Xem đồng hồ, mười một giờ hai mươi phút. Hắn do dự một hồi với danh sách wechat, ấn mở avatar của Giang Duyên Tiểu.
Một tin nhắn gõ xong, Mạnh Tân Đường mới cảm thấy mình dong dài. Lại xóa bớt một hồi, nội dung vẫn không ít như cũ.
“Nếu như ở đến năm mới, nhất định phải mang nhiều quần áo dày. Mùa đông năm ngoái ở bên đó, chú mặc ba cái áo len, hai cái áo lông, một cái áo khoác quân đội, vẫn rất lạnh. Chống nắng cũng phải mang, ban ngày rất nóng, tia tử ngoại rất mạnh. Những món khác, mũ, khẩu trang, bao tay, chú nhớ đến cái gì lại nói với con. Còn nữa, vì phóng xạ rất mạnh, có thể sẽ nảy sinh triệu chứng đau đầu, đừng coi là không có việc gì, nhất định phải mặc quần áo bảo hộ, đến văn phòng của chú cầm lấy bộ đó đi, năm nay chú không dùng đến.”
Nhấn gửi đi, Mạnh Tân Đường liền để cánh tay ở dưới đầu, lẳng lặng nhắm mắt chờ. Chuyện xảy ra đến bây giờ, hắn từ tức giận đến bình tĩnh, thật ra đã rất ít nghĩ đến tiền căn hậu quả của việc này nữa. Nhưng mà hôm nay nói chuyện với Thẩm Thức Thiềm, khiến cho hắn không khỏi không nghĩ nhiều, lo lắng nhiều.
Chưa được một lát, điện thoại rung lên, là tin trả lời của Giang Duyên Tiểu.
“Đều nhớ rõ, chú yên tâm.”
Phía sau còn kèm một mặt cười, có hơi giống Giang Duyên Tiểu vô tư ngày thường.
Mạnh Tân Đường suy nghĩ lại gõ mấy câu gì đó, nhưng lại cảm thấy không biết nói từ đâu. Hắn cũng không thích thuyết giáo, bời vì nghĩ, chuyện lý chuyện lẽ, lý của một người hiểu rõ, không phải có thể lĩnh ngộ từ trong thuyết giáo. Huống hồ, cuộc đời mỗi người đang sinh sống, cuộc đời muốn sinh sống đều không giống, hắn cũng không muốn áp đặt quan niệm của mình lên trên người kẻ khác. Đối với Giang Duyên Tiểu chưa trải qua thói đời mà nói, trưởng thành và thể nghiệm, cùng với xây dựng các loại “quan”, đều cần phải tự bản thân cô ấy làm, hắn nhiều nhất chỉ cho cô ấy vài câu hướng dẫn cùng với sự giúp đỡ cô ấy cần.
Cuối cùng, Mạnh Tân Đường chỉ trả lời một chữ “Được”, nói có việc gì thì cứ tìm hắn bất cứ lúc nào.
Thoát khỏi khung trò chuyện, hắn tiện tay lướt vòng bạn bè. Vòng bạn bè của Mạnh Tân Đường là một khoảng trống, thứ người khác đăng hắn cũng không thường xem, chỉ là nếu như hôm nào đó ngẫu nhiên, lại rãnh rỗi, thì nhìn một chút.
Hôm nay cũng không biết có phải là vì uống chút rượu hay không, hắn nằm trên giường của nhà Thẩm Thức Thiềm, sau khi đại não trống rỗng, biên soạn tin vòng bạn bè đầu tiên.
“Năm 2001, từng có một vị giáo sư ngoại quốc mời tiền bối ra nước ngoài làm đồ dân dụng, khi tiền bối đang từ chối có nói một câu: ‘Khoa học không có biên giới, nhưng nhà khoa học có tổ quốc.’ ”
Cũng không phải vì biểu dương cái gì, kêu gào cái gì, chỉ là nếu không nói ra điều tin tưởng, hắn sợ có một ngày, mọi người đều quên mất. Nếu lại nói cho vĩ đại hơn, thì hắn không muốn để cho nhân dân buồn lòng.
Rất nhanh hắn nhận được một vài lượt thích, có đàn em còn bình luận, đại ý là mọi người đều đang tăng ca, bảo hắn mau về giải cứu bọn họ.
Nửa đêm, Mạnh Tân Đường là sau khi nghe thấy một trận rào rào thì tỉnh lại, hắn mở nửa con mắt, trong bóng tối dần dần bừng tỉnh, nghe thấy có âm thanh thứ gì đó mở ra, còn có tiếng mưa.
Mưa rồi sao? Vậy phải tính là cơn mưa mùa hè cuối cùng, hay là cơn mưa mùa thu đầu tiên?
Xốc chăn mỏng lên, hắn xuống giường, đến bên cửa sổ nâng rèm cửa đang rủ xuống.
Căn phòng này của Mạnh Tân Đường đối diện với nhà bếp bên cạnh, liếc mắt một cái, đập vào mắt là một ngọn đèn tường, ánh đèn ố vàng cổ xưa, giống như từ thời xa xưa chiếu đến có hơi yếu ớt.
Quả thật là mưa rồi, màn mưa cắt tầm mắt thành từng mảnh khối, tinh tế nhỏ bé. Ghép lại, hiện ra một bóng người, mặc áo thun trắng quần đùi đen, bị nước mưa giội, đang di chuyển giá đỡ lều che mưa.
Lúc này Mạnh Tân Đường mới để ý đến những bông hoa bị mưa đập vào.
Hắn vội vàng xoay người ra cửa.
Hôm đó Mạnh Tân Đường không về, một là không biết rốt cuộc Thẩm Thức Thiềm có say hay không, hai là trời quả thật đã muộn rồi, không dễ đón xe. Thẩm Thức Thiềm dẫn hắn đến phòng phía đông, mơ mơ màng màng sắp xếp ổn thỏa cho hắn, nói câu “ngủ ngon” xong liền ngáp một cái xoay người rời đi.
Mạnh Tân Đường đứng yên tại chỗ quan sát căn phòng này, phát hiện đây có lẽ là phòng của Thẩm Thức Thiềm lúc nhỏ hoặc đã từng ngủ, lập tức cảm thấy giống như không cẩn thận, bước vào căn cứ bí mật gì đó. Hắn nhận ra, Thẩm Thức Thiềm hắn muốn thấy, quá khứ của cậu mà hắn muốn tìm kiếm, có lẽ đều lưu lại rất nhiều vết tích trong căn phòng này.
Đèn của căn phòng rất đặc biệt, không phải là công tắc ấn mở, mà là treo một sợi dây kéo gắn chuông đồng, chuông đồng đung đưa, rủ xuống vị trí đầu gối của Mạnh Tân Đường, là độ cao mà một đứa bé có thể kéo đến.
Trên vách tường rất sạch sẽ, không có dán gì cả, chỉ treo một bức tranh thủy mặc. Mạnh Tân Đường đến gần, đứng trước bức tranh nhìn. Trong tranh là một nhà ba người, đang dập tắt một chiếu rơm bị cháy, xung quanh là từng cụm hoa tươi, trên đỉnh đầu là một vầng trăng rất to.
Đây là không cẩn thật đốt cháy chiếu rơm? Hắn có nghiên cứu thư pháp, cho nên rất dễ dàng nhận ra một hàng lạc khoản bên cạnh.
“Trung thu năm Ất Hợi, Thức Thiềm tròn mười tuổi.”
Trung thu là sinh nhật sao? Mạnh Tân Đường âm thầm quẹt một nét trong lòng.
“Nhỏ tuổi bắt đầu vô lại, cầm nến soi tựa ánh trăng, mong chờ hải đường trong sân nở. Chưa thấy hoa nở, vẽ nhầm một cọ ráng chiều. Gửi liền vào giờ này, mong tính trẻ con không phai mờ, hằng năm chiếu rọi hải đường.”
Vậy là, Thẩm Thức Thiềm mười tuổi, sẽ coi nến là ánh trăng đem đi soi hoa hải đường, kết quả không cẩn thận đốt trúng tấm chiếu rơm bên cạnh sao? Nhìn bức tranh kia, Mạnh Tân Đường bất giác bắt đầu suy nghĩ, Thẩm Thức Thiềm cầm ngọn nến sẽ có biểu cảm thế nào, Thẩm Thức Thiềm phát hiện chiếu bị bốc cháy lại có biểu cảm ra làm sao.
Thì ra người này từ nhỏ đã bắt đầu lãng mạn như thế rồi.
“Cẩm Nguyễn sáng tác ở trong sân nhà, Thời Tuần bên cạnh.”
Tiếp tục đọc, Mạnh Tân Đường lần đầu tiên tiếp xúc với hai cái tên này.
Thời Tuần, Cẩm Nguyễn. Mạnh Tân Đường nhìn dòng chữ nhỏ xinh đẹp này, hiểu rằng đây có lẽ là cha mẹ của Thẩm Thức Thiềm. Người đàn ông trong tranh cười lớn, bưng một thau nước, nhưng dáng vẻ không có gấp gáp vì đống lửa chút nào, người phụ nữ chỉ có một bóng lưng, mái tóc búi sau gáy, sợi tóc buông thõng bên tai đung đưa theo gió, dáng vẻ rất dịu dàng. Hai người, rất giống với tưởng tượng của Mạnh Tân Đường.
Bởi vì biết cha mẹ của Thẩm Thức Thiềm đều đã mất, Mạnh Tân Đường đọc xong hàng chữ này, khi nhìn lại bức tranh, trong lòng càng thêm phức tạp. Có cha mẹ như thế, quá khứ của Thẩm Thức Thiềm chắc hẳn còn lãng mạn tươi đẹp hơn so với hắn tưởng tượng.
Lại nhìn xung quanh, một cái bàn học, một cái tủ, một cái giường, đều làm bằng gỗ. Trong phòng có một mùi thơm nhàn nhạt, Mạnh Tân Đường không tìm được nơi phát ra, không biết có phải là phát ra từ trong gỗ hay không. Hắn đến gần bàn học, đi xem sách bày biện trên giá sách nhỏ. Có vài cuốn khúc nhạc tỳ bà, một cuốn bách khoa toàn thư, hai cuốn kết cấu cơ thể người, ở cuối cùng, còn có một cuốn “Từ điển Anh – Việt mới” vỏ đen chữ vàng.
Quyển sách này có hơi quen mắt, Mạnh Tân Đường nhớ ra mình hình như cũng có một cuốn, là phiên bản rất cổ xưa.
Có lẽ là vì tìm được một điểm giống nhau giữa hai người, Mạnh Tân Đường bắt đầu hứng thú, đưa tay lấy cuốn từ điển kia. Nhưng còn chưa kịp mở ra, một đợt tiếng chuông tiến vào trong tai hắn, khiến động tác hắn dừng lại. Âm thanh không lớn, Mạnh Tân Đường đoán là điện thoại Thẩm Thức Thiềm khi ăn cơm để trong phòng khách đang kêu.
Tiếng chuông reo một hồi lâu.
Hắn để cuốn từ điển trong tay trở lại, quay người đi về phía cửa. Chờ một hồi vẫn không thấy có người ra nghe, hắn bèn đi ra ngoài đến phòng khách, trên đường đi liếc nhìn phòng của Thẩm Thức Thiềm, cửa phòng đóng chặt, chắc là người đã ngủ say rồi, hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu ở bên ngoài. Hắn tìm kiếm xung quanh, phát hiện điện thoại ở bên cạnh ngăn tủ.
Khi cầm điện thoại lên tiếng chuông đã hết kêu, cuộc gọi nhỡ hiển thị hai số, đều là cùng một số điện thoại di động lạ.
Mạnh Tân Đường không tính đi gọi Thẩm Thức Thiềm dậy, để điện thoại lại lên trên bàn. Nhưng nó vừa yên tĩnh chưa được mấy giây, lại vang lên. Mạnh Tân Đường thấy cái khí thế thề không ngừng lại này, bắt đầu suy đoán có khi nào là bệnh viện lúc này có chuyện quan trọng hay không.
Đắn đo một hồi, hắn lại cầm điện thoại trong tay, đi đến trước cửa phòng Thẩm Thức Thiềm. Hắn đã đưa tay lên, vừa định gõ cửa, trên màn hình lại chợt nhảy ra thông báo có một tin nhắn. Mạnh Tân Đường cũng không có ý muốn xem trộm, chỉ là điện thoại thông minh bây giờ quá chu đáo, nội dung tin nhắn cứ như vậy nằm thẳng trên màn hình, phải hiểu, chuyện chẳng qua là vội vã lướt mắt.
Hắn sau khi không cẩn thận liếc mắt một cái nhanh chóng dời ánh mắt đi, suy nghĩ một chút, thầm nghĩ người đó thật sự là bạn trai cũ, đây là hôm nay gặp lại nhau ở đám cưới, phát hiện bản thân còn chưa hết tình cảm, muốn quay lại?
Bước chân lại dọc theo con đường lúc đến quay trở về, điện thoại trong tay Mạnh Tân Đường đi một vòng, một âm thanh rất nhỏ vang lên, một lần nữa dính lên trên mặt bàn gỗ lim. Trước đó, còn bị chỉnh sang chế độ im lặng.
Quay lại cái gì.
Bị một tin nhắn quấy rầy tâm trạng thưởng thức, sau khi về phòng, Mạnh Tân Đường nằm trên giường, cầm điện thoại không có mục đích bấm tùy tiện. Xem đồng hồ, mười một giờ hai mươi phút. Hắn do dự một hồi với danh sách wechat, ấn mở avatar của Giang Duyên Tiểu.
Một tin nhắn gõ xong, Mạnh Tân Đường mới cảm thấy mình dong dài. Lại xóa bớt một hồi, nội dung vẫn không ít như cũ.
“Nếu như ở đến năm mới, nhất định phải mang nhiều quần áo dày. Mùa đông năm ngoái ở bên đó, chú mặc ba cái áo len, hai cái áo lông, một cái áo khoác quân đội, vẫn rất lạnh. Chống nắng cũng phải mang, ban ngày rất nóng, tia tử ngoại rất mạnh. Những món khác, mũ, khẩu trang, bao tay, chú nhớ đến cái gì lại nói với con. Còn nữa, vì phóng xạ rất mạnh, có thể sẽ nảy sinh triệu chứng đau đầu, đừng coi là không có việc gì, nhất định phải mặc quần áo bảo hộ, đến văn phòng của chú cầm lấy bộ đó đi, năm nay chú không dùng đến.”
Nhấn gửi đi, Mạnh Tân Đường liền để cánh tay ở dưới đầu, lẳng lặng nhắm mắt chờ. Chuyện xảy ra đến bây giờ, hắn từ tức giận đến bình tĩnh, thật ra đã rất ít nghĩ đến tiền căn hậu quả của việc này nữa. Nhưng mà hôm nay nói chuyện với Thẩm Thức Thiềm, khiến cho hắn không khỏi không nghĩ nhiều, lo lắng nhiều.
Chưa được một lát, điện thoại rung lên, là tin trả lời của Giang Duyên Tiểu.
“Đều nhớ rõ, chú yên tâm.”
Phía sau còn kèm một mặt cười, có hơi giống Giang Duyên Tiểu vô tư ngày thường.
Mạnh Tân Đường suy nghĩ lại gõ mấy câu gì đó, nhưng lại cảm thấy không biết nói từ đâu. Hắn cũng không thích thuyết giáo, bời vì nghĩ, chuyện lý chuyện lẽ, lý của một người hiểu rõ, không phải có thể lĩnh ngộ từ trong thuyết giáo. Huống hồ, cuộc đời mỗi người đang sinh sống, cuộc đời muốn sinh sống đều không giống, hắn cũng không muốn áp đặt quan niệm của mình lên trên người kẻ khác. Đối với Giang Duyên Tiểu chưa trải qua thói đời mà nói, trưởng thành và thể nghiệm, cùng với xây dựng các loại “quan”, đều cần phải tự bản thân cô ấy làm, hắn nhiều nhất chỉ cho cô ấy vài câu hướng dẫn cùng với sự giúp đỡ cô ấy cần.
Cuối cùng, Mạnh Tân Đường chỉ trả lời một chữ “Được”, nói có việc gì thì cứ tìm hắn bất cứ lúc nào.
Thoát khỏi khung trò chuyện, hắn tiện tay lướt vòng bạn bè. Vòng bạn bè của Mạnh Tân Đường là một khoảng trống, thứ người khác đăng hắn cũng không thường xem, chỉ là nếu như hôm nào đó ngẫu nhiên, lại rãnh rỗi, thì nhìn một chút.
Hôm nay cũng không biết có phải là vì uống chút rượu hay không, hắn nằm trên giường của nhà Thẩm Thức Thiềm, sau khi đại não trống rỗng, biên soạn tin vòng bạn bè đầu tiên.
“Năm 2001, từng có một vị giáo sư ngoại quốc mời tiền bối ra nước ngoài làm đồ dân dụng, khi tiền bối đang từ chối có nói một câu: ‘Khoa học không có biên giới, nhưng nhà khoa học có tổ quốc.’ ”
Cũng không phải vì biểu dương cái gì, kêu gào cái gì, chỉ là nếu không nói ra điều tin tưởng, hắn sợ có một ngày, mọi người đều quên mất. Nếu lại nói cho vĩ đại hơn, thì hắn không muốn để cho nhân dân buồn lòng.
Rất nhanh hắn nhận được một vài lượt thích, có đàn em còn bình luận, đại ý là mọi người đều đang tăng ca, bảo hắn mau về giải cứu bọn họ.
Nửa đêm, Mạnh Tân Đường là sau khi nghe thấy một trận rào rào thì tỉnh lại, hắn mở nửa con mắt, trong bóng tối dần dần bừng tỉnh, nghe thấy có âm thanh thứ gì đó mở ra, còn có tiếng mưa.
Mưa rồi sao? Vậy phải tính là cơn mưa mùa hè cuối cùng, hay là cơn mưa mùa thu đầu tiên?
Xốc chăn mỏng lên, hắn xuống giường, đến bên cửa sổ nâng rèm cửa đang rủ xuống.
Căn phòng này của Mạnh Tân Đường đối diện với nhà bếp bên cạnh, liếc mắt một cái, đập vào mắt là một ngọn đèn tường, ánh đèn ố vàng cổ xưa, giống như từ thời xa xưa chiếu đến có hơi yếu ớt.
Quả thật là mưa rồi, màn mưa cắt tầm mắt thành từng mảnh khối, tinh tế nhỏ bé. Ghép lại, hiện ra một bóng người, mặc áo thun trắng quần đùi đen, bị nước mưa giội, đang di chuyển giá đỡ lều che mưa.
Lúc này Mạnh Tân Đường mới để ý đến những bông hoa bị mưa đập vào.
Hắn vội vàng xoay người ra cửa.
Danh sách chương