Thấy người đeo mặt nạ ngang tàng hống hách như thế, Mục Cẩm không nhịn được mà phải nghiến răng nghiến lợi, nắm tay thật chặt. Mạch Sương cầm tay hắn, nói: “Chàng đứng đây đừng làm gì hết, em đi đối phó với hắn.”
Nói xong thì phi thân lên, trong lòng Mục Cẩm đau đớn: “Không được!”
Mạch Sương cầm kiếm, đối phó với móng vuốt trên tay người đeo mặt nạ. Kiếm trong tay cậu làm từ huyền thiết, không thể bẻ gãy, khi va chạm vào móng vuốt, ma sát thành những tia lửa.
Trên chiến trường tràn ngập mùi máu tanh, tiếng đánh nhau, tiếng la hét vang lên không ngừng, trải qua gần một canh giờ đánh nhau, xác chết la liệt khắp nơi, trông còn đáng sợ hơn cả địa ngục Tu La.
Mạch Sương mặc áo trắng và kẻ đeo mặt nạ mặc áo đen giao đấu trong lớp khói thuốc súng cuồn cuộn, chiêu thức thay đổi liên tục, không khỏi làm người ta thán phục.
Móng vuốt của kẻ đeo mặt nạ vung về phía đầu Mạch Sương, Mạch Sương lùi lại ra sau, sa mạo trắng trên đầu bị rách thành bốn năm mảnh, lụa trắng bay nhẹ rơi xuống đất, để lộ ra dung nhan tuyệt mỹ của Mạch Sương, vẻ mặt cậu vẫn điềm tĩnh thản nhiên như bình thường.
Trong lòng Mục Cẩm như bị túm chặt, sợ Mạch Sương gặp chuyện không may, vì thế giật lấy đại đao của binh lính bên cạnh, muốn giúp cậu một tay. Mạch Sương vừa đối phó với kẻ đeo mặt nạ vừa nói: “Đừng tới đây!”
Mục Cẩm dừng chân lại, chỉ biết trơ mắt nhìn Mạch Sương và kẻ đeo mặt nạ đánh nhau, tim như treo tít trên cao. Tuy rằng Mạch Sương võ công cao cường, nhưng kẻ đeo mặt nạ lại thủ đoạn độc ác, không biết hắn có thể sử dụng ám chiêu gì.
Đúng lúc này, Chung Ly Thiệu máu chảy không ngừng ngồi trên lưng ngựa thấy hai bên vẫn bất phân thắng bại, bèn hạ lệnh nói: “Lui!”
Nghe thấy hiệu lệnh của tướng lãnh, quân Bắc lập tức thu hồi binh khí, mau chóng rút lui. Kẻ đeo mặt nạ đột nhiên thu hồi móng vuốt, bay về phía sau.
Mục Cẩm vội chạy đến phía trước, giữ chặt vai Mạch Sương nhìn từ trên xuống dưới: “Có bị thương không?”
Mạch Sương thu kiếm, nhẹ nhàng nói: “Em không sao.”
Trần Tư Trúc thúc ngựa tới, ghìm dây cương, móng ngựa giơ cao trên không trung. Hắn quay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Mục Cẩm, nói: “Điện hạ, có cần truy kích không?”
Mục Cẩm nhìn lướt qua tình hình chiến đấu trên chiến trường, trận chiến này xem như hai quân hòa nhau, hắn nói: “Các tướng sĩ sức cùng lực kiệt, truy kích lúc này chưa chắc đã thuận lợi. Chi bằng nghỉ ngơi dưỡng sức, hôm khác tái chiến!”
“Vâng!”
Trần Tư Trúc xoay người, giơ kiếm trong tay lên, hô to với các tướng sĩ: “Khải hoàn về trại!”
Về đến lều trại.
Mục Cẩm và mấy tướng sĩ ở trong lều trại tổng kết trận chiến hôm nay.
Trần Tư Trúc nói: “Hôm nay điện hạ cũng thấy rồi đấy, kẻ đeo mặt nạ ở bên quân địch võ công sâu hiểm khó dò, lần đầu tiên giao chiến, chỉ dựa vào một mình hắn đã làm tổn hại hơn một nghìn binh lính của quân ta.”
Hôm nay Mục Cẩm đã tận mắt chứng kiến, nếu không phải Mạch Sương xuất hiện kịp thời, chỉ sợ cửu tử nhất sinh. “Có biết lai lịch tên kia không?”
“Mạt tướng đã phái người tìm hiểu, nghe nói người này là ám vệ của Nhị Hoàng tử nước Bắc Chung Ly Thiệu.”
Mục Cẩm trầm ngâm, nhìn các tướng sĩ bị triệu tập đến lều trại: “Các vị có gì muốn nói về trận chiến hôm nay không?”
Một tướng sĩ lên tiếng: “Điện hạ, kẻ đeo mặt nạ võ công rất cao, đó là mối uy hiếp lớn đối với quân ta, nếu không sớm ngày loại bỏ, hậu hoạn khôn lường.”
“Tất nhiên người này phải diệt trừ.”
Trần Tư Trúc thở dài một hơi, nói: “Nhưng kẻ này võ công cao thâm, không dễ đối phó, muốn diệt trừ cũng không phải chuyện dễ.”
Có người nói: “Võ công của hắn cao cường, nhưng quân sư của ta cũng có võ công không thấp, hôm nay mạt tướng đã tận mắt thấy quân sư và kẻ đeo mặt nạ đối chiến, võ công ngang nhau. Nếu mượn sức quân sư, chúng ta lại phối hợp chặt chẽ, thì loại bỏ kẻ đeo mặt nạ cũng không khó!”
Mục Cẩm gạt bỏ ngay lập tức: “Không được!”
Trần Tư Trúc nhìn Mục Cẩm: “Điện hạ, chuyện này…”
Mục Cẩm nói: “Quân sư là người bản cung mời đến để bày mưu tính kế, sao có thể để cậu ấy ra chiến trường.”
“Nói rõ nguyên do với quân sư…”
Trần Tư Trúc còn chưa nói xong, Mục Cẩm đã cắt ngang: “Việc đối phó với kẻ đeo mặt nạ vẫn phải bàn bạc kỹ hơn.”
Mọi người thấy Mục Cẩm kiên quyết như thế, đều không nói gì nữa.
Tiết xuân đầu mùa, băng tuyết hòa tan, vạn vật sống lại. Bên dòng suối nhỏ cỏ xanh đầy đất, nước suối trong vắt thấy đáy chảy xuôi róc rách, chiếu bóng trời xanh mây trắng.
Mạch Sương mặc áo trắng ngồi bên dòng suối, giặt chiếc khăn tay dính đầy máu. Bỗng nhiên, hàng lông mày xinh đẹp của cậu nhíu lại, trong miệng xuất hiện mùi vị tanh ngọt, khóe miệng lại có máu chảy ra.
Vắt chiếc khăn tay, lau vết máu ở khóe miệng, trên khăn tay lại có thêm màu đỏ tươi đáng sợ.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Mạch Sương vội vàng thả chiếc khăn dính máu đó vào trong nước, vết máu lập tức nhạt đi. Người kia đã đến ngay đằng sau: “Em làm ta tìm lâu quá.”
Mạch Sương đứng lên như không có chuyện gì, quay lại nhìn hắn: “Tìm em làm gì?”
“Về đến lều trại, không thấy em đâu nên đi tìm.”
Mạch Sương cười nhẹ: “Chàng không đi tìm, em cũng sẽ về.”
Mục Cẩm đi đến trước mặt cậu, nhìn vào mắt cậu lộ ra sự ôn nhu vô hạn: “Hôm nay sao lại xuất hiện trên chiến trường?”
Mạch Sương nói: “Lần đầu điện hạ ra chiến trường, em không yên lòng nên cũng đến xem.”
Mục Cẩm vươn tay ôm cậu: “Ta nên nói em thế nào mới được đây.”
Mạch Sương lẳng lặng tựa vào trong ngực hắn: “Không cần nói gì hết.”
Dưới bóng tịch dương ngày xuân, trên thảm cỏ xanh cạnh dòng suối, hai bóng người một đỏ một trắng dựa sát vào nhau, có bướm bay tới, lượn vòng xung quanh.
Tiếp đó Trần Tư Trúc lại đến tìm Mục Cẩm, vẫn là nói về chuyện đối phó với kẻ đeo mặt nạ.
Trần Tư Trúc nói: “Điện hạ, chi bằng để mạt tướng ra mặt thương lượng với quân sư, nếu quân sư không bằng lòng, ta sẽ nghĩ cách khác.”
“Không cần nói nữa, bản cung tuyệt đối không đồng ý chuyện này.”
Trần Tư Trúc vô cùng không hiểu Mục Cẩm cứ cố chấp như vậy rốt cuộc là tại sao: “Điện hạ, mạt tướng không hiểu.”
Mục Cẩm hít sâu một hơi, nhìn Trần Tư Trúc, trầm giọng xuống: “Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có đồng ý chỉ vì lợi ích bản thân mà để người mình yêu rơi vào nguy hiểm không?”
Trần Tư Trúc ngây ra, dường như không phản ứng kịp: “Cái này…”
Mục Cẩm lại nói: “Sao nào, còn chưa hiểu?”
Trần Tư Trúc lấy lại tinh thần, cúi đầu nói: “Mạt tướng hiểu, việc đối phó với kẻ đeo mặt nạ, còn phải bàn bạc kỹ hơn.”
Mục Cẩm vẫn rất tin tưởng Trần Tư Trúc: “Ngươi truyền lệnh xuống, ai diệt trừ được kẻ đeo mặt nạ, ghi công hạng nhất.”
“Vâng.”
“Còn nữa, vết thương của Diệp phó tướng sao rồi?” Mục Cẩm hỏi. Hôm qua Diệp Chuẩn bị kẻ đeo mặt nạ cào, lưng bị thương nặng, từ lúc cho người đưa về, Mục Cẩm vẫn chưa đến thăm hắn.
Trần Tư Trúc nói: “Vết thương của Diệp phó tướng không còn gì đáng ngại, chỉ là mất máu quá nhiều, vết thương còn ở sau lưng, sợ rằng phải nằm trên giường mấy ngày.”
“Vậy bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt, mấy hôm nay, sự vụ trong quân, làm phiền Trần tướng quân bận tâm nhiều hơn.”
“Mạt tướng lĩnh mệnh.”
Sau khi Trần Tư Trúc rời đi, Mục Cẩm giở một quyển binh thư ra xem, lại nhớ tới cảnh tượng kinh tâm động phách hôm qua, nếu không phải Mạch Sương xuất hiện đúng lúc, e rằng trên người hắn cũng có thêm mấy vết cào.
Mỗi lần gặp nguy hiểm, đều là Mạch Sương cứu hắn, còn nếu Mạch Sương gặp nguy hiểm, chưa chắc hắn đã cứu được. Càng nghĩ càng cảm thấy mình vô dụng, vô cùng nóng lòng muốn võ công của mình trở nên cao cường hơn.
Nghĩ đến võ công, Mục Cẩm nghĩ ngay đến Mạch Sương.
Trở về lều trại của mình, Mạch Sương vẫn đang nghiên cứu trận pháp, lúc trước cậu có tiếp xúc một ít với binh pháp, nhưng cũng chỉ là xem trong mấy quyển trận pháp tác chiến, vậy mà đã có thể nói đâu ra đấy trước mặt các tướng sĩ, làm người ta tán thưởng không thôi.
Mục Cẩm ôm cậu từ phía sau, Mạch Sương dùng quyển sách trên tay nhẹ nhàng gõ vào đầu hắn: “Lại sao vậy?”
“Có chuyện muốn nói với em.”
“Hmm? Chuyện gì?”
Mục Cẩm buông cậu ra, dắt tay cậu: “Em đi theo ta.”
Mạch Sương không biết hắn muốn làm gì, đành phải đặt sách xuống, đi theo hắn.
Đi đến trước bàn trà có để sẵn một chén trà, Mục Cẩm buông tay Mạch Sương ra, cầm ấm trà rót ra chén.
Mạch Sương nhìn hắn, không nhìn ra có điều gì bất thường. Đột nhiên, Mục Cẩm dâng chén trà trong tay, quỳ xuống: “Sư phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy.”
Mạch Sương: “…”
“Mời sư phụ uống trà.”
Mạch Sương nhìn Mục Cẩm dưới mặt đất: “Không uống.”
Mục Cẩm sững người: “Tại sao không uống?”
“Ngụ ý của chén trà này không giống bình thường, nếu như uống, sao em biết được sẽ có hậu quả gì.”
Mục Cẩm cười: “Chén trà này là trà bái sư, nếu em uống, sẽ có thêm một đồ đệ là ta.”
“Em không nhận đồ đệ.”
“Đồ đệ khác không nhận, đồ đệ là ta cũng không nhận?”
“Không nhận.”
Nói đến đây, Mục Cẩm đứng dậy, vươn tay ôm eo Mạch Sương: “Ta thành tâm như vậy mà em cũng không nhận, ta có thể làm xấu đấy.”
“Điện hạ muốn làm xấu thế nào?”
Mục Cẩm cầm chén trà uống một hớp, sau đó phủ kín miệng Mạch Sương, chuyển hết trà trong miệng vào miệng cậu. Mạch Sương bị nước trà đổ vào miệng đột ngột làm cho sặc, ho nhẹ mấy tiếng.
Mục Cẩm cười xấu: “Chén trà bái sư này, cuối cùng em vẫn uống.”
Đúng lúc này, Đông Linh vén mành đi vào, nhìn thấy cảnh này, hai mắt tròn xoe. Mục Cẩm và Mạch Sương phát hiện có người đi vào, quay sang nhìn, thấy Đông Linh đang trợn mắt há miệng.
Hai tay Đông Linh che mắt: “Ty, ty chức không nhìn thấy gì hết, điện hạ cứ tiếp tục đi!” Quay người chạy nhanh như chớp.
Mục Cẩm cười nhẹ một tiếng, quay đầu lại nhìn Mạch Sương, cười vô cùng có thâm ý: “Nha đầu kia bảo ta tiếp tục, em nói xem tiếp theo nên làm gì?”
Mạch Sương rời khỏi lồng ngực hắn: “Điện hạ nói rõ trước đi, bái sư làm gì?”
“Bái sư tất nhiên là để học nghệ.”
Mạch Sương: “…”
“Chính là, muốn em dạy võ công cho ta.”
Dưới chân núi cách nơi đóng quân không xa, có một thác nước nhỏ, bên dưới thác nước là một hồ nước sâu, bốn phía hồ nước là bóng râm cây xanh, còn có cả một tảng đá lớn bằng phẳng.
Mấy hôm nay Mục Cẩm xử lý quân vụ xong, cứ rảnh rỗi là tới đây luyện công, Mạch Sương đứng một bên chỉ dẫn, thi thoảng cũng so kiếm với hắn. Cái gọi là bái sư học nghệ chính là cái này.
Đông Linh cầm một giỏ trúc nhỏ trong tay đi theo con đường mòn đến, bên cạnh còn có một thị vệ của Mục Cẩm đi cùng.
Nhìn thấy Mục Cẩm và Mạch Sương ở đằng xa, bèn giơ tay lên vẫy: “Điện hạ, công tử, ty chức mang đồ ăn đến cho hai người đây!” Cứ mở miệng ngậm miệng là ty chức, nàng nói vô cùng lưu loát.
Nói xong thì phi thân lên, trong lòng Mục Cẩm đau đớn: “Không được!”
Mạch Sương cầm kiếm, đối phó với móng vuốt trên tay người đeo mặt nạ. Kiếm trong tay cậu làm từ huyền thiết, không thể bẻ gãy, khi va chạm vào móng vuốt, ma sát thành những tia lửa.
Trên chiến trường tràn ngập mùi máu tanh, tiếng đánh nhau, tiếng la hét vang lên không ngừng, trải qua gần một canh giờ đánh nhau, xác chết la liệt khắp nơi, trông còn đáng sợ hơn cả địa ngục Tu La.
Mạch Sương mặc áo trắng và kẻ đeo mặt nạ mặc áo đen giao đấu trong lớp khói thuốc súng cuồn cuộn, chiêu thức thay đổi liên tục, không khỏi làm người ta thán phục.
Móng vuốt của kẻ đeo mặt nạ vung về phía đầu Mạch Sương, Mạch Sương lùi lại ra sau, sa mạo trắng trên đầu bị rách thành bốn năm mảnh, lụa trắng bay nhẹ rơi xuống đất, để lộ ra dung nhan tuyệt mỹ của Mạch Sương, vẻ mặt cậu vẫn điềm tĩnh thản nhiên như bình thường.
Trong lòng Mục Cẩm như bị túm chặt, sợ Mạch Sương gặp chuyện không may, vì thế giật lấy đại đao của binh lính bên cạnh, muốn giúp cậu một tay. Mạch Sương vừa đối phó với kẻ đeo mặt nạ vừa nói: “Đừng tới đây!”
Mục Cẩm dừng chân lại, chỉ biết trơ mắt nhìn Mạch Sương và kẻ đeo mặt nạ đánh nhau, tim như treo tít trên cao. Tuy rằng Mạch Sương võ công cao cường, nhưng kẻ đeo mặt nạ lại thủ đoạn độc ác, không biết hắn có thể sử dụng ám chiêu gì.
Đúng lúc này, Chung Ly Thiệu máu chảy không ngừng ngồi trên lưng ngựa thấy hai bên vẫn bất phân thắng bại, bèn hạ lệnh nói: “Lui!”
Nghe thấy hiệu lệnh của tướng lãnh, quân Bắc lập tức thu hồi binh khí, mau chóng rút lui. Kẻ đeo mặt nạ đột nhiên thu hồi móng vuốt, bay về phía sau.
Mục Cẩm vội chạy đến phía trước, giữ chặt vai Mạch Sương nhìn từ trên xuống dưới: “Có bị thương không?”
Mạch Sương thu kiếm, nhẹ nhàng nói: “Em không sao.”
Trần Tư Trúc thúc ngựa tới, ghìm dây cương, móng ngựa giơ cao trên không trung. Hắn quay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Mục Cẩm, nói: “Điện hạ, có cần truy kích không?”
Mục Cẩm nhìn lướt qua tình hình chiến đấu trên chiến trường, trận chiến này xem như hai quân hòa nhau, hắn nói: “Các tướng sĩ sức cùng lực kiệt, truy kích lúc này chưa chắc đã thuận lợi. Chi bằng nghỉ ngơi dưỡng sức, hôm khác tái chiến!”
“Vâng!”
Trần Tư Trúc xoay người, giơ kiếm trong tay lên, hô to với các tướng sĩ: “Khải hoàn về trại!”
Về đến lều trại.
Mục Cẩm và mấy tướng sĩ ở trong lều trại tổng kết trận chiến hôm nay.
Trần Tư Trúc nói: “Hôm nay điện hạ cũng thấy rồi đấy, kẻ đeo mặt nạ ở bên quân địch võ công sâu hiểm khó dò, lần đầu tiên giao chiến, chỉ dựa vào một mình hắn đã làm tổn hại hơn một nghìn binh lính của quân ta.”
Hôm nay Mục Cẩm đã tận mắt chứng kiến, nếu không phải Mạch Sương xuất hiện kịp thời, chỉ sợ cửu tử nhất sinh. “Có biết lai lịch tên kia không?”
“Mạt tướng đã phái người tìm hiểu, nghe nói người này là ám vệ của Nhị Hoàng tử nước Bắc Chung Ly Thiệu.”
Mục Cẩm trầm ngâm, nhìn các tướng sĩ bị triệu tập đến lều trại: “Các vị có gì muốn nói về trận chiến hôm nay không?”
Một tướng sĩ lên tiếng: “Điện hạ, kẻ đeo mặt nạ võ công rất cao, đó là mối uy hiếp lớn đối với quân ta, nếu không sớm ngày loại bỏ, hậu hoạn khôn lường.”
“Tất nhiên người này phải diệt trừ.”
Trần Tư Trúc thở dài một hơi, nói: “Nhưng kẻ này võ công cao thâm, không dễ đối phó, muốn diệt trừ cũng không phải chuyện dễ.”
Có người nói: “Võ công của hắn cao cường, nhưng quân sư của ta cũng có võ công không thấp, hôm nay mạt tướng đã tận mắt thấy quân sư và kẻ đeo mặt nạ đối chiến, võ công ngang nhau. Nếu mượn sức quân sư, chúng ta lại phối hợp chặt chẽ, thì loại bỏ kẻ đeo mặt nạ cũng không khó!”
Mục Cẩm gạt bỏ ngay lập tức: “Không được!”
Trần Tư Trúc nhìn Mục Cẩm: “Điện hạ, chuyện này…”
Mục Cẩm nói: “Quân sư là người bản cung mời đến để bày mưu tính kế, sao có thể để cậu ấy ra chiến trường.”
“Nói rõ nguyên do với quân sư…”
Trần Tư Trúc còn chưa nói xong, Mục Cẩm đã cắt ngang: “Việc đối phó với kẻ đeo mặt nạ vẫn phải bàn bạc kỹ hơn.”
Mọi người thấy Mục Cẩm kiên quyết như thế, đều không nói gì nữa.
Tiết xuân đầu mùa, băng tuyết hòa tan, vạn vật sống lại. Bên dòng suối nhỏ cỏ xanh đầy đất, nước suối trong vắt thấy đáy chảy xuôi róc rách, chiếu bóng trời xanh mây trắng.
Mạch Sương mặc áo trắng ngồi bên dòng suối, giặt chiếc khăn tay dính đầy máu. Bỗng nhiên, hàng lông mày xinh đẹp của cậu nhíu lại, trong miệng xuất hiện mùi vị tanh ngọt, khóe miệng lại có máu chảy ra.
Vắt chiếc khăn tay, lau vết máu ở khóe miệng, trên khăn tay lại có thêm màu đỏ tươi đáng sợ.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Mạch Sương vội vàng thả chiếc khăn dính máu đó vào trong nước, vết máu lập tức nhạt đi. Người kia đã đến ngay đằng sau: “Em làm ta tìm lâu quá.”
Mạch Sương đứng lên như không có chuyện gì, quay lại nhìn hắn: “Tìm em làm gì?”
“Về đến lều trại, không thấy em đâu nên đi tìm.”
Mạch Sương cười nhẹ: “Chàng không đi tìm, em cũng sẽ về.”
Mục Cẩm đi đến trước mặt cậu, nhìn vào mắt cậu lộ ra sự ôn nhu vô hạn: “Hôm nay sao lại xuất hiện trên chiến trường?”
Mạch Sương nói: “Lần đầu điện hạ ra chiến trường, em không yên lòng nên cũng đến xem.”
Mục Cẩm vươn tay ôm cậu: “Ta nên nói em thế nào mới được đây.”
Mạch Sương lẳng lặng tựa vào trong ngực hắn: “Không cần nói gì hết.”
Dưới bóng tịch dương ngày xuân, trên thảm cỏ xanh cạnh dòng suối, hai bóng người một đỏ một trắng dựa sát vào nhau, có bướm bay tới, lượn vòng xung quanh.
Tiếp đó Trần Tư Trúc lại đến tìm Mục Cẩm, vẫn là nói về chuyện đối phó với kẻ đeo mặt nạ.
Trần Tư Trúc nói: “Điện hạ, chi bằng để mạt tướng ra mặt thương lượng với quân sư, nếu quân sư không bằng lòng, ta sẽ nghĩ cách khác.”
“Không cần nói nữa, bản cung tuyệt đối không đồng ý chuyện này.”
Trần Tư Trúc vô cùng không hiểu Mục Cẩm cứ cố chấp như vậy rốt cuộc là tại sao: “Điện hạ, mạt tướng không hiểu.”
Mục Cẩm hít sâu một hơi, nhìn Trần Tư Trúc, trầm giọng xuống: “Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có đồng ý chỉ vì lợi ích bản thân mà để người mình yêu rơi vào nguy hiểm không?”
Trần Tư Trúc ngây ra, dường như không phản ứng kịp: “Cái này…”
Mục Cẩm lại nói: “Sao nào, còn chưa hiểu?”
Trần Tư Trúc lấy lại tinh thần, cúi đầu nói: “Mạt tướng hiểu, việc đối phó với kẻ đeo mặt nạ, còn phải bàn bạc kỹ hơn.”
Mục Cẩm vẫn rất tin tưởng Trần Tư Trúc: “Ngươi truyền lệnh xuống, ai diệt trừ được kẻ đeo mặt nạ, ghi công hạng nhất.”
“Vâng.”
“Còn nữa, vết thương của Diệp phó tướng sao rồi?” Mục Cẩm hỏi. Hôm qua Diệp Chuẩn bị kẻ đeo mặt nạ cào, lưng bị thương nặng, từ lúc cho người đưa về, Mục Cẩm vẫn chưa đến thăm hắn.
Trần Tư Trúc nói: “Vết thương của Diệp phó tướng không còn gì đáng ngại, chỉ là mất máu quá nhiều, vết thương còn ở sau lưng, sợ rằng phải nằm trên giường mấy ngày.”
“Vậy bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt, mấy hôm nay, sự vụ trong quân, làm phiền Trần tướng quân bận tâm nhiều hơn.”
“Mạt tướng lĩnh mệnh.”
Sau khi Trần Tư Trúc rời đi, Mục Cẩm giở một quyển binh thư ra xem, lại nhớ tới cảnh tượng kinh tâm động phách hôm qua, nếu không phải Mạch Sương xuất hiện đúng lúc, e rằng trên người hắn cũng có thêm mấy vết cào.
Mỗi lần gặp nguy hiểm, đều là Mạch Sương cứu hắn, còn nếu Mạch Sương gặp nguy hiểm, chưa chắc hắn đã cứu được. Càng nghĩ càng cảm thấy mình vô dụng, vô cùng nóng lòng muốn võ công của mình trở nên cao cường hơn.
Nghĩ đến võ công, Mục Cẩm nghĩ ngay đến Mạch Sương.
Trở về lều trại của mình, Mạch Sương vẫn đang nghiên cứu trận pháp, lúc trước cậu có tiếp xúc một ít với binh pháp, nhưng cũng chỉ là xem trong mấy quyển trận pháp tác chiến, vậy mà đã có thể nói đâu ra đấy trước mặt các tướng sĩ, làm người ta tán thưởng không thôi.
Mục Cẩm ôm cậu từ phía sau, Mạch Sương dùng quyển sách trên tay nhẹ nhàng gõ vào đầu hắn: “Lại sao vậy?”
“Có chuyện muốn nói với em.”
“Hmm? Chuyện gì?”
Mục Cẩm buông cậu ra, dắt tay cậu: “Em đi theo ta.”
Mạch Sương không biết hắn muốn làm gì, đành phải đặt sách xuống, đi theo hắn.
Đi đến trước bàn trà có để sẵn một chén trà, Mục Cẩm buông tay Mạch Sương ra, cầm ấm trà rót ra chén.
Mạch Sương nhìn hắn, không nhìn ra có điều gì bất thường. Đột nhiên, Mục Cẩm dâng chén trà trong tay, quỳ xuống: “Sư phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy.”
Mạch Sương: “…”
“Mời sư phụ uống trà.”
Mạch Sương nhìn Mục Cẩm dưới mặt đất: “Không uống.”
Mục Cẩm sững người: “Tại sao không uống?”
“Ngụ ý của chén trà này không giống bình thường, nếu như uống, sao em biết được sẽ có hậu quả gì.”
Mục Cẩm cười: “Chén trà này là trà bái sư, nếu em uống, sẽ có thêm một đồ đệ là ta.”
“Em không nhận đồ đệ.”
“Đồ đệ khác không nhận, đồ đệ là ta cũng không nhận?”
“Không nhận.”
Nói đến đây, Mục Cẩm đứng dậy, vươn tay ôm eo Mạch Sương: “Ta thành tâm như vậy mà em cũng không nhận, ta có thể làm xấu đấy.”
“Điện hạ muốn làm xấu thế nào?”
Mục Cẩm cầm chén trà uống một hớp, sau đó phủ kín miệng Mạch Sương, chuyển hết trà trong miệng vào miệng cậu. Mạch Sương bị nước trà đổ vào miệng đột ngột làm cho sặc, ho nhẹ mấy tiếng.
Mục Cẩm cười xấu: “Chén trà bái sư này, cuối cùng em vẫn uống.”
Đúng lúc này, Đông Linh vén mành đi vào, nhìn thấy cảnh này, hai mắt tròn xoe. Mục Cẩm và Mạch Sương phát hiện có người đi vào, quay sang nhìn, thấy Đông Linh đang trợn mắt há miệng.
Hai tay Đông Linh che mắt: “Ty, ty chức không nhìn thấy gì hết, điện hạ cứ tiếp tục đi!” Quay người chạy nhanh như chớp.
Mục Cẩm cười nhẹ một tiếng, quay đầu lại nhìn Mạch Sương, cười vô cùng có thâm ý: “Nha đầu kia bảo ta tiếp tục, em nói xem tiếp theo nên làm gì?”
Mạch Sương rời khỏi lồng ngực hắn: “Điện hạ nói rõ trước đi, bái sư làm gì?”
“Bái sư tất nhiên là để học nghệ.”
Mạch Sương: “…”
“Chính là, muốn em dạy võ công cho ta.”
Dưới chân núi cách nơi đóng quân không xa, có một thác nước nhỏ, bên dưới thác nước là một hồ nước sâu, bốn phía hồ nước là bóng râm cây xanh, còn có cả một tảng đá lớn bằng phẳng.
Mấy hôm nay Mục Cẩm xử lý quân vụ xong, cứ rảnh rỗi là tới đây luyện công, Mạch Sương đứng một bên chỉ dẫn, thi thoảng cũng so kiếm với hắn. Cái gọi là bái sư học nghệ chính là cái này.
Đông Linh cầm một giỏ trúc nhỏ trong tay đi theo con đường mòn đến, bên cạnh còn có một thị vệ của Mục Cẩm đi cùng.
Nhìn thấy Mục Cẩm và Mạch Sương ở đằng xa, bèn giơ tay lên vẫy: “Điện hạ, công tử, ty chức mang đồ ăn đến cho hai người đây!” Cứ mở miệng ngậm miệng là ty chức, nàng nói vô cùng lưu loát.
Danh sách chương