"Nương nương, Hiền phi này cũng quá không đem ngài để vào mắt rồi," Thục phi nhìn dấu chân mèo kia liền ê răng, "Thứ này nào dám đưa cho Thái Hậu xem chứ!"

Lộ Quý phi cười lạnh: "Hắn còn không sợ, bản cung sợ cái gì, Hiền phi đã có tâm hiếu kính Thái Hậu như thế, bản cung tự nhiên thành toàn."

Vẽ cũng đã vẽ xong, trừ Tô Dự phải chạy trở về chuẩn bị cơm trưa cho Hoàng thượng, các phi tần khác đều đi Từ An Cung. Quyển tranh cuốn thật dài chậm rãi trải ra trước mặt Thái Hậu, hoa văn đa dạng phức tạp hoa lệ làm người ta nhìn hoa cả mắt.

"Ai gia ánh mắt dạo này không tốt, ngươi làm chủ là được." Thái Hậu không kiên nhẫn xem mấy thứ này, cười đá sang cho Quý phi.

"Bọn tỷ muội tay nghề thật sự rất giỏi, thần thiếp cũng không biết phải chọn cái nào," Lộ Quý phi ra vẻ khó xử nhìn quyển tranh dài kia, chỉ vào mấy chỗ, "Giống như bức 'Loan Phượng Trình Tường' này vẽ rất tinh diệu, hoa văn thần thiếp trước kia chưa từng gặp qua, thêu ra chắc chắn rất đẹp; còn có 'Bách điệp xuyên hoa' trông rất sống động, nếu là dùng chỉ kim tuyến thêu thì càng tuyệt vời......"

Thái Hậu phiền chán theo cánh tay mang đầy phụ tùng của Lộ Quý phi nhìn nhìn, bỗng nhiên phát hiện "Mai hoa" Bên cạnh "Bách điệp xuyên hoa", tâm sinh hiếu kì, gọi cung nữ lấy quyển trục đến nhìn kỹ.

Lộ Quý phi lạnh lùng nhếch môi cười, nàng chính là cố ý chỉ vào chỗ đó, chỉ sợ Thái Hậu không nhìn thấy dấu chân mèo kia. Lường gạt Thái Hậu như thế, dù Hoàng thượng có sủng Hiền phi hơn nữa, cũng không thể xử nhẹ được.

"Đây không phải trảo ấn của thánh miêu sao?" Thái Hậu xem một lát, nhất thời vui vẻ, "Ai u, mấy ngày không thấy, móng vuốt nho nhỏ ngược lại lớn hơn một chút rồi." Nói xong, lại yêu thích không buông tay tại chỗ dấu chân in lại vuốt ve một lát.

Trước kia sao lại không nghĩ đến cơ chứ, lấy trảo ấn này làm thảm, ngẫm lại trên thảm nhung trắng như tuyết đầy trảo ấn màu đen, giống như là quả cầu lông màu vàng kim nho nhỏ kia từ đầu đến đuôi đạp ra vậy, thật là thú vị.

"Thái Hậu anh minh, đó thật là thánh miêu trảo ấn." Lộ Quý phi cứng mặt đáp, nàng quyết tâm, chờ Thái Hậu tức giận, hỏi đây là ai làm, nàng sẽ che che giấu giấu vô tình khai Tô Dự ra, thế nhưng xem bộ dáng Thái Hậu, tuyệt không giống như đang nổi giận.

"Ai gia thấy cái này cũng rất hay," Thái Hậu trên mặt tràn đầy ý cười, "Đây là chủ ý của ai, Ai gia muốn ban thưởng cho người đó."

Mấy phi tần hai mặt nhìn nhau, Lộ Quý phi mặt đã đen như đáy nồi.

Không tụ tập cùng, Tô Dự tự nhiên không biết hắn bỏ lỡ dịp may nhận trừng phạt và ban thưởng các loại, hắn đắc tội miêu đại gia, định làm vài món ngon èo ta nhận lỗi. Ngược lại là đem giấc mộng hoang đường buổi sáng ném ra sau đầu, thập phần bình tĩnh đi đưa cơm cho Hoàng thượng.

Giờ ngọ, đến Ngự Thư Phòng, Tô Dự nhìn quanh một lúc lâu, cũng không nhìn thấy bóng dáng Tương Trấp Nhi.

"Tìm cái gì đó?" Hoàng đế bệ hạ hơi hơi nhíu mày, bất mãn trừng Tô Dự.

"Như thế nào không nhìn thấy thánh miêu?" Tô Dự hiện tại cũng không sợ Hoàng đế, cười hì hì hỏi y.

"Hừ." An Hoằng Triệt hừ lạnh một tiếng, nô tài ngốc này, trẫm đang ở đây, còn tìm cái gì mà tìm, chẳng lẽ trẫm không đáng nhìn bằng một con mèo sao? Tô Dự xem xem sắc mặt Hoàng thượng, không rõ người này lại vì cái gì không được tự nhiên, trừng mắt nhìn, gắp một đũa thịt cá bỏ vào trong chén ngọc, "Nếm thử món cá sóc quế này đi."

Hoàng đế bệ hạ sắc mặt càng khó nhìn, cá sóc quế là vị chua ngọt, hắn không thích loại khẩu vị này, nhìn thoáng qua Tô Dự hai mắt tràn đầy chờ đợi, nhấp môi mỏng, vẫn là cầm lấy chiếc đũa, đưa miếng cá dính sốt màu vàng kim vào miệng.

Thịt cá mập mà không ngấy, chiên lên khô vàng xốp giòn, cá xếp thành miếng, tựa như đóa hoa cúc mùa thu nở rộ, ngoài giòn trong mềm, vào miệng ngon lành. Chỉ là nước sốt lần này, không có vị ngọt nị An Hoằng Triệt ngày thường chán ghét, ngược lại là vị mặn y thích.

"Lần này không bỏ bao nhiêu đường." Tô Dự thấy trong con ngươi xinh đẹp kia chợt lóe một tia kinh hỉ, không khỏi cong khóe miệng. Trước kia cảm giác nấu cơm cho Hoàng thượng là công tác, tuy rằng cũng cần cù, lại chung quy chỉ là việc công, nhưng hôm qua trải qua trường ước hội kia, tâm tính hắn đã bất đồng, liền muốn biến hóa đa dạng làm món ngon cho y, nhìn y ăn vui vẻ, chính mình cũng cao hứng theo.

"Miễn cưỡng có thể vào miệng." Hoàng đế bệ hạ nhăn mặt nói, khóe miệng lại nhịn không được hơi hơi nhếch cao, nô tài ngốc này, vậy mà nhớ rõ y không thích ăn ngọt, cố ý sửa lại phối liệu nấu ăn.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Túc vương và Lăng vương cầu kiến." Uông công công đầy mặt khó xử đến thông bẩm, theo lý thuyết, thời điểm đang dùng thiện không thể quấy rầy Hoàng thượng, kẹt nỗi hai vị Vương gia nói có chuyện gấp, thêm việc tối hôm qua trong cung giới nghiêm, hai vị Vương gia một trong cung một ngoài cung bận bịu cả đêm, đầy mặt phong sương, nhìn thật không đành.

"Lúc này có việc gấp gì?" Khóe môi An Hoằng Triệt vừa cong lên nhất thời mím thành đường thẳng.

Tô Dự nhíu nhíu mày, cơm ăn một nửa dừng lại nói chính sự, không có lợi cho tiêu hóa, có tâm định khuyên Hoàng thượng cơm nước xong lại nói, thế nhưng quốc gia đại sự có đôi khi một khắc cũng không trì hoãn được, nếu bởi vì một câu của hắn làm chậm trễ chuyện gì trọng yếu thì phiền toái to, "Hoàng thượng có chính sự phải làm, thần trước hết cáo lui."

Thấy Tô Dự buông bát cơm muốn đứng dậy, Hoàng đế bệ hạ một phen đè hắn lại, nói với Uông công công: "Cho hai người tiến vào."

"Tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Hai Vương gia quy củ quỳ xuống đất hành lễ, Tô Dự vội vàng đứng dậy tránh đi, đợi Hoàng thượng cho bình thân, lại hướng hai vị Thân vương hành lễ.

"Hiền phi cũng ở đây a." Túc vương mặt không chút thay đổi chào hỏi Tô Dự.

"Ta nói mà, ở bên ngoài đã nghe mùi......" Lăng vương nhìn chằm chằm bàn đầy thức ăn, một câu chưa nói xong, liền bị ca ca bên cạnh tặng một khuỷu tay.

"Hai vị Hoàng thúc có chuyện gì sao? Nếu không phải việc gấp, chờ trẫm dùng xong ngọ thiện hãy nói." Hoàng đế bệ hạ phảng phất như không nhìn thấy hai Hoàng thúc bụng đói kêu vang, gắp một con tôm bóc vỏ sốt tương ném vào miệng.

Bởi vì hiện tại Tô Dự chiếm được định mức của Hoàng thượng, nên trực tiếp dẫn đến cơm trưa của Hoàng đế bệ hạ phong phú gấp mấy lần, ban đầu chỉ có hai món nguội hai món nóng hết sức đáng thương, nay đã thăng cấp đến sáu món chủ đạo, hai món lót dạ, một phần canh, một phần điểm tâm.

Cá sóc quế, vàng óng ánh xốp giòn nhiều nước thịt béo; Tôm bóc vỏ sốt tương, dùng nước sốt hải sản Tô Dự đặc chế chế biến, màu sắc sáng đẹp, thơm ngon mười phần; Đêm qua hai mươi con hào tươi rói, bị Tô Dự trực tiếp lấy ra, ướp tỏi nướng, ăn cùng bánh quế tươi mới......

Điểm tâm, là bánh hải sản đậu hủ, nguyên bản là định làm bánh rau chua hải sản, chỉ là bất hạnh không có rau chua, lâm thời muối cũng không kịp, liền dùng đậu hủ gắp thịt tôm, thịt cua, bôi hai tầng nước tương, trước sau dán lên một lớp gạo nếp, hai mặt vàng ươm. Hoàng thượng ăn một ngụm rời một ngụm, ăn đến rất là vui vẻ.

"Hoàng thượng, thần bận việc cả đêm, ngay cả điểm tâm còn chưa kịp ăn," Lăng vương chà chà tay, biết điệt nhi nhà mình nhẫn tâm nhất, nếu không nói trực tiếp chút, sẽ bị y không chút do dự đẩy đi luôn, "Khẩn cầu Hoàng thượng thưởng một bữa cơm trưa."

"Thập Thất đệ nói có lý." Túc vương điện hạ sắc mặt ngay thẳng phụ họa nói.

Tô Dự sửng sốt nhìn hai vị Thân vương, dùng loại ngữ khí trang trọng này yêu cầu ăn cơm, nghe thế nào đều như là chuyện giỡn.

"Gọi Ngự Thiện Phòng thêm vài món thức ăn đến." Hoàng đế bệ hạ cầm lên một khối bánh hải sản đậu hủ, cắn rốp một tiếng.

Tuy nói định mức Hoàng thượng đều giao cho Hiền phi, nhưng định mức Hoàng thượng kỳ thật không có số lượng rõ ràng, Ngự Thiện Phòng vẫn đúng hạn chuẩn bị ba bữa cho Hoàng đế, để ngừa Hiền phi một khi mất hứng không nấu cơm cho Hoàng thượng, cho nên đồ ăn ngược lại là đem lên rất nhanh.

Thần tử được Hoàng đế ban thưởng dùng bữa, phải phân bàn mà ăn, hai vị Hoàng thúc liền ở bên cạnh bày thêm một bàn. Nếu ban yến, Hoàng thượng phải mang tính tượng trưng đem thức ăn trước mặt mình thưởng một hai món cho thần từ, phất lá cờ ân đức.

Thức ăn tinh xảo nhất nhất bưng lên bàn, Lăng vương càng không ngừng trộm ngắm cơm canh trên bàn Hoàng thượng, An Hoằng Triệt ghét bỏ liếc liếc mắt nhìn Hoàng thúc không tiền đồ, bảo Tô Dự cầm cái đĩa, chọn hai con tôm bóc vỏ, hai miếng thịt cá, hai con hào, hai bánh đậu hủ...... Tóm lại, mỗi dạng chỉ có hai, lẻ loi nằm trên cái đĩa to đùng, đưa sang cho hai Hoàng thúc. Hai người cũng không ngại ít, cầm liền ăn.

Tô Dự trừng mắt nhìn, phát hiện lời hai Vương gia nói vừa nãy thật sự không phải chuyện cười gì.

Dùng qua cơm trưa, hai vị Vương gia thật là có chính sự muốn cùng Hoàng đế thương nghị, Túc vương kéo Hoàng thượng về Ngự Thư Phòng, Tô Dự thực thức thời cáo lui.

"Ai, Cẩn Đường a," Lăng vương đi phía sau đột nhiên gọi Tô Dự, "Cái loại gọi là ớt gì đó, ngươi còn cần không?" �

Tô Dự sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, Lăng vương là đang nói với hắn, "Tất nhiên là cần."

"Ta trong phủ còn có không ít ớt, ngày sau ta sai người mang tiến cung cho ngươi." Lăng vương lưu lại một câu rất có thâm ý như vậy, xoay người bước nhanh đuổi kịp cước bộ Túc vương và Hoàng thượng.

Tô Dự hơi hơi nhíu mày, có cảm giác trong lời Lăng vương nói có thâm ý.

Sau giờ ngọ đi bái kiến Quốc sư, Quốc sư trước sau như một ưu nhã thanh nhàn, chỉ là thản nhiên bảo hắn nghiêm túc nghiên cứu [ Tâm pháp làm cá ], ngày mai muốn kiểm tra hắn.

Tô Dự không khỏi khổ mặt, [ Tâm pháp làm cá ] này hắn thật sự xem không hiểu, cái gì huyệt vị, cái gì nội kình, là một đầu bếp, hắn không biết gì cả.

"Nếu ngươi xem không hiểu, hãy đi hỏi Hoàng thượng," Quốc sư cầm một khối bánh hải sản đậu hủ lên, "Khi chiên thêm chút nước thù du, gạo nếp làm ra ăn mới ngon."

Nước thù du chính là tiêu, dùng tiêu chiên bánh đậu hủ? Tô Dự nghĩ nghĩ, "Nước thù du có chút đắng, nếu là đổi thành ớt thì tốt hơn." Hắn lúc trước cũng nghĩ dùng thử loại gia vị thù du cổ đại này, chính là ghét bỏ vị đắng kia, chung quy cùng ớt bất đồng.

Quốc sư gật gật đầu, "Ớt là thứ tốt, ngày khác gọi Lăng vương đưa chút cho ngươi."

"Ầm rầm!" Đang nói, trên lầu truyền đến một trận nổ vang, như là thanh âm vật gì thoát phá.

Tô Dự ngẩng đầu nhìn lên trên, từ tầng hai An Quốc Tháp hướng lên thì không có thang lầu nữa, chỉ có cửa động trống trơn, thẳng đến tầng cao nhất, ở giữa buông xuống một dải tơ lụa phiêu dật, mặt trên treo linh đang nhỏ vụn, gió thổi đến sẽ phát ra tiếng chuông phiêu miểu.

Quốc sư hơi hơi nhíu mày, "Ngươi đi về trước đi, ta đi lên xem xem." Nói xong, ăn luôn một khối bành đậu hủ cuối cùng, đạp lên thềm đá vàng đen, đi đến tầng thứ ba, đem dải tơ lụa mềm nhẹ quấn quanh cổ tay một vòng, mũi chân điểm nhẹ, như một cánh bướm yến vĩ màu trắng phiêu hốt bay lên tầng bốn. Trên nữa, Tô Dự nhìn không tới.

Nguyên lai người Hoàng gia đều là cao thủ, lên lầu đều bay tới bay lui...... Tô Dự ngưỡng vọng một lúc lâu, nhìn [ Tâm pháp làm cá ] trong tay tựa như thiên thư, ngẫm lại "trắc nghiệm hên xui" ngày mai sẽ đến, quyết định vẫn nên đi thỉnh giáo Hoàng thượng đi.

Nhưng đến buổi tối, Hoàng thượng lại nói đêm nay không đến Dạ Tiêu Cung, cũng không triệu Tô Dự đi Bắc Cực Cung, càng không có đem miêu đại gia còn chưa tha thứ cho hắn đưa lại đây.

Tô Dự nhất thời nan giải.

"Hoàng thượng cũng không thể ngày ngày đều đến, ngài cứ bình tâm." Tiểu Thuận nhìn Hiền phi sầu mi khổ kiểm, không biết nên khuyên giải an ủi như thế nào.

"Không được, ta phải đi tìm y." Tô Dự đứng dậy, xách hộp đồ ăn đi Bắc Cực Cung.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Phi tần giáp: Nghe nói Hoàng thượng đêm nay không đi Dạ Tiêu Cung

Lộ Quý phi: Có gì lạ đâu.

Phi tần ất: Nghe nói Hoàng thượng đêm nay cũng không triệu Hiền phi đi Bắc Cực Cung

Lộ Quý phi: Lời này là thật?

Phi tần bính: Nghe nói Hiền phi chủ động đi Bắc Cực Cung thị tẩm

Lộ Quý phi: Hồ ly tinh đáng chết

Tiểu Ngư: Hoàng thượng, ngươi không thể tại thời khắc mấu chốt này vứt bỏ ta

Miêu công: Hừ hừ hừ, hiện tại biết trẫm quan trọng đi

Tiểu Ngư: QAQ Học bá, cầu chỉ đạo tác nghiệp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện