Tô Dự theo bản năng cúi đầu nhìn trang phục của mình, một thân thường phục màu xanh ngọc, không có phụ tùng gì quá phận khoa trương, chỉ ngoại trừ một tầng áo khoác giao tiêu bên ngoài cùng có chút xa hoa...... Đợi đã, xuất cung? Tô Dự đột nhiên phản ứng lại, Hoàng thượng đây là muốn dẫn hắn xuất cung đi! Khóe miệng dần dần cong lên, “Hoàng thượng......”
“Ít ở đó tự mình đa tình đi,” An Hoằng Triệt liếc Tô Dự cười đến ngốc hề hề, “Trẫm xuất cung có chuyện quan trọng, không phải là cùng ngươi đi nhìn cái tửu lâu đồ bỏ kia.”
Đường cái thành Đông vẫn phồn hoa như trước.
Giao tiêu quá mức trân quý, dân chúng bình thường có tiền cũng mua không được, không thể mặc xuất cung, Tô Dự đơn giản cởi sa y bên ngoài ra, kết quả Hoàng thượng thập phần bất mãn nói hắn ăn mặc quá ít, lăn qua lăn lại bảo Uông công công tìm thêm một kiện áo khoác. Cái này tuy so không được với giao tiêu, nhưng giá trị cũng xa xỉ. Trường sam xanh ngọc, bạch ngọc lưu ly quan, cộng thêm gương mặt ôn nhuận tuấn lãng của Tô Dự, dẫn tới không ít cô nương quay đầu nhìn lại.
Mà Hoàng đế bệ hạ tuấn mỹ vô song, ngược lại không có đưa tới bao nhiêu nụ cười sân si. Có vài người trời sinh đã là vật sáng, hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhưng nếu chói mắt đến tình cảnh có thể cùng mặt trời so sánh, thì người ta lại không dám nhìn thẳng.
An Hoằng Triệt đi đường không có làn điệu công tử gì, bộ pháp tiêu sái mà kiên định, quanh thân phủ một loại khí tràng “Trong vòng ba thước, người sống chớ gần”, cứ như vậy kỳ dị lẫn ồn ào tách chúng sinh ra, không giận mà uy, khí phách thiên thành.
Tô Dự đi theo phía sau Hoàng đế bệ hạ, lẳng lặng nhìn bóng dáng người nọ, vô luận người này ẩn giấu táo bạo, không được tự nhiên như thế nào, trước mặt người khác, y tuyệt đối là đủ tư cách Đế vương.
Dừng chân trước sạp bán trang sức nhỏ, Hoàng đế bệ hạ vẻ mặt nghiêm túc cầm lên một chuỗi chuông bạc, chậm rãi thò ngón tay, nhẹ nhàng chạm một chút, lại khua một chút.
“Công tử, chuông này đáng yêu biết bao nhiêu, mua một chuỗi tặng người trong lòng đi.” Đại thẩm bán trang sức cười đến đầy mặt chân thành.
An Hoằng Triệt ngẩng đầu, nhìn nhìn đại thẩm, lại nhìn nhìn chuông bạc trong tay, nâng tay ném cho người phía sau, “Cho ngươi.”
Đại thẩm cười nhìn qua, “Cô nương thật sự là tốt số......” Nói đến một nửa thì nghẽn trong miệng, chuông bạc nằm trong tay người khác, người nọ mặc hoa phục xanh ngọc, mày mắt ôn nhuận, tuấn tú khả nhân, nhưng thật sự là nam tử a!
Tô Dự giật giật khóe miệng, “Chủ thượng, đây là trang sức nữ tử dùng.”
“Mua.” Hoàng đế bệ hạ cứng rắn nói, cũng không quay đầu lại phất tay rời đi.
“Ai nha, đây chính là một mảnh tâm ý, công tử chớ cô phụ mới đúng.” Đại thẩm phục hồi tinh thần, ý thức được vị bạch y công tử kia có lẽ là bởi vì câu “người trong lòng” mới muốn mua, vội vàng khuyên bảo Tô Dự nhận.
Vì Hoàng gia có thể cưới nam phi, dân gian tuy không thể cưới nam thê, nhưng đối với chuyện nam tử tương luyến rất là khoan dung.
Cô phụ...... Tô Dự cả khuôn mặt đều run rẩy, tên kia khẳng định là cảm giác chơi vui mới mua, căn bản không phải muốn tặng cho hắn, lại nói, cho dù muốn tặng cho hắn thật, nào có đạo lý để người nhận lễ vật bỏ tiền ra cơ chứ? Yên lặng móc tiền mua chiếc chuông bạc đáng yêu lại đáng hận này, ném vào thùng gỗ ôm trong lòng, Tô Dự nhớ tới ánh mắt đồng tình của Uông công công khi đưa cho hắn gói tiền to lúc xuất cung, khóc không ra nước mắt. Mới xuất cung có chốc lát như vậy, Hoàng đế bệ hạ đã mua hai tú cầu, ba vòng cổ lụa, một bộ vòng đồng, một chuỗi chuông bạc, một bao cá khô...... Thấy thế nào đều là mua cho Tương Trấp Nhi!
Hơn nữa bởi vì ngại cầm sẽ dọa người, tất cả đều ném cho hắn!
Ai vừa nói y khí phách thiên thành? Ai nói y là đủ tư cách Đế vương? Ai nói a!
Tô Dự nhìn chằm chằm bóng dáng ngọc thụ lâm phong của Hoàng thượng, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã sắp đến buổi trưa, Hoàng đế bệ hạ còn đang đi dạo, cái gọi là “chuyện quan trọng” sẽ không phải là đi mua đồ chơi èo đi?
Cách đó không xa chính là Tiên Mãn Đường, Tô Dự đang nghĩ làm cách nào kéo Hoàng thượng tới đó, để hắn thuận đường làm công việc, “Chủ thượng, sắp trưa rồi, đi đâu dùng cơm đây?”
An Hoằng Triệt nhìn Tô Dự mặt viết chữ “Theo ta đi, theo ta đi”, “Vậy đi tửu lâu của ngươi đi.”
“Được a, Hoàng...... Chủ thượng đi theo ta.” Tô Dự trong lòng vui vẻ, thò tay kéo ống tay áo Hoàng đế bệ hạ, kéo rồi mới thấy không đúng, Hoàng thượng mặc áo tay nhỏ, hắn nắm cổ tay áo trên cơ bản chính là đang sờ tay Hoàng thượng, vội vàng buông ra.
“Hừ.” Hoàng đế bệ hạ hừ lạnh một tiếng, nô tài ngốc này thật sự là càng ngày càng kiêu căng, rõ ràng muốn làm còn nhất định muốn y làm chủ nhân nói ra. Trở tay chế trụ cổ tay người kia, nắm trong lòng bàn tay, thật là, thế nhưng còn kéo tay áo y làm nũng, muốn nắm tay y liền nói rõ nha...... Ngô, làm một chủ nhân khoan dung, điểm yêu cầu ho nhỏ ấy y vẫn là sẽ thỏa mãn.
Tay được bao bọc bởi lòng bàn tay ấm áp mà khô ráo, đầu ngón tay Tô Dự nhịn không được run rẩy, lăng lăng bị Hoàng thượng kéo đi vài bước, ven đường có người đi đường nhìn hai người bọn họ sợ hãi nói nhỏ, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đem tay rút về, lại rước lấy Hoàng đế bệ hạ bất mãn nhìn chằm chằm.
“...... Nên lên lầu.” Tô Dự ý thức được động tác rút tay của mình có chút đột ngột, xấu hổ chỉ chỉ thang lầu xoay tròn bằng gỗ, ý tứ là nắm tay đi lên lầu không tiện.
“Vô phương.” Hoàng đế bệ hạ nâng tay, ý bảo Tô Dự đưa bàn tay lại đây, đột nhiên rút ra như vậy khiến y sinh ra vài phần cảm giác không muốn, còn muốn nắm thêm chốc lát.
Tô Dự nhìn đôi mắt đẹp cố chấp kia, không thể chối từ, đành phải lại thò tay, một phen giữ chặt Hoàng thượng bước nhanh lên lầu.
Tiên Mãn Đường buôn bán vẫn náo nhiệt như cũ, trong đại đường kín người hết chỗ, Hoàng đế bệ hạ đứng một lát liền bắt đầu không kiên nhẫn, Tô Dự vội vàng kéo hắn đi đến tiểu viện sau bếp.
Sau bếp vừa mua một thùng thoi cua tươi mới, giỏ ớt lấy được lần trước kia, ngoại trừ cầm giống đưa đi thôn trang trồng thử, còn lại một nửa vẫn giữ ở sau bếp không động đến. Tô Dự nhớ tối hôm qua đáp ứng Hoàng thượng, liền chọn mấy con cua, lấy ớt, tự tay làm cho Hoàng thượng một phần cua hương lạt.
Khoai lang chiên thơm nức, cua đỏ rực xứng với hương tiêu ớt, nước canh thơm nồng vị cay, phối hợp rau tươi, mỹ vị không thể giải thích.
Hoàng đế bệ hạ dùng chiếc đũa chọt chọt cua trong đĩa, có chút khinh thường bĩu môi. Thoi cua chính là cua cấp thấp, vỏ nhiều thịt ít, ăn rất tốn công, loại cua này tại hoàng cung trên cơ bản là không ai nhìn tới. Hơn nữa, bình thường cua đều là để nguyên rồi ăn, Tô Dự lại đem nó tách ra bảy phần tám mảnh, khó coi chết đi được.
“Tuy không đẹp, nhưng khẳng định ăn ngon.” Tô Dự cười gắp cho y một chân cua.
Môi mỏng nhẹ cong, An Hoằng Triệt chậm rãi đem chân cua bỏ vào miệng, một bộ dáng “Nhìn ngươi đáng thương như vậy, trẫm miễn cưỡng ăn thử xem”.
Đời trước, Tô Dự xuất thân sớm nhất chính là học làm cua hương lạt, phối nguyên liệu, chưởng khống hỏa hậu đã đến tình cảnh dày công tôi luyện, cho dù là thoi cua phổ thông, cũng có thể làm ra cực hạn mỹ vị.
Hoàng thượng sau khi ăn một chân cua thì không nói nữa, một đũa tiếp một đũa ăn liền.
Dàn xếp xong Hoàng đế bệ hạ, Tô Dự nắm chặt thời gian xem xét tay nghề nấu ăn của hai đồ đệ gần đây, sau lại cùng Viên tiên sinh thanh toán.
Tháng này bởi vì Tô Dự không ở trong điếm, hai tiểu đồ đệ làm thức ăn chủng loại hữu hạn, buôn bán tuy rằng không kém, nhưng cũng không có kinh hỉ gì, tính ra có thể chia cho Tô Dự một trăm tám mươi lượng bạc. Phân ra một bộ phận để người đưa đến Tô gia giao ẫu thên, còn lại xếp gọn, chuẩn bị khi hồi cung mang theo.
“Đây là mấy chỗ thôn trang ngoài thành, lão hủ đều đã xem qua, nhìn thế nào cũng có chút không như ý, nhất thời không định được chủ ý.” Viên tiên sinh lấy ra một quyển sổ, mặt trên ghi rõ tình hình đại khái của mấy chỗ điền trang, ruộng đất bao nhiêu, địa hình như thế nào, chào giá cao thấp, rất là tường tận.
Nhờ vả Viên tiên sinh mua thôn trang, thứ nhất là vì tạo nghề nghiệp ẫu thân và thứ muội, vả lại cũng là vì thử trồng ớt, Tô Dự không hiểu lĩnh vực này, chọn điền trang như thế nào hắn cũng không biết ra sao, “Tiên sinh xem xử lý là được, chỉ là trong tháng này nên mua xong, đem ớt giống trồng thử xem.”
Hiện tại trời khô nóng, giống ớt dễ dàng sống, nếu trễ chút đến ngày trời lạnh liền không dễ làm.
Viên tiên sinh gật gật đầu, “Thôn trang mua xong cần có người đi quản lý, nương nương trong nhà có gia nô tin cậy hay không?”
“Tiên sinh, ngài đừng gọi ta là nương nương mà.” Tô Dự vẻ mặt đau khổ nói, mấy ngày nay ở trong cung, mỗi ngày bị gọi “Nương nương” rồi lại “Nương nương”, thật vất vả mới xuất cung một ngày, tốt xấu cũng cho hắn đường đường chính chính làm đàn ông một ngày a!
Viên tiên sinh lén liếc mắt nhìn bạch y công tử ngồi ăn cua cách đó không xa, lập tức hiểu ý, “Lão hủ nói lỡ.” Thân phận Tô Dự hắn biết rõ, mới vừa nhìn hai người thời điểm lên lầu lôi lôi kéo kéo, thân phận người nọ cũng liền không lời mà rõ. Viên tiên sinh tốt xấu cũng là môn khách của Chiêu vương phủ, đã thấy qua việc đời, tự nhiên biết Hoàng thượng cải trang xuất cung không thể lộ ra, liền giả vờ Hoàng thượng chính là cùng đông gia đến ăn cơm, ngay cả tiếp đón cũng không làm.
Tuy rằng ý tưởng của Viên tiên sinh cùng ước nguyện ban đầu của Tô Dự cách nhau một trời một vực, nhưng chỉ cần không gọi “Nương nương” nữa thì Tô Dự liền vừa lòng, “Còn có vài sự kiện muốn phó thác cho tiên sinh......” Tô Dự thời điểm nói ra lời này có chút ngượng ngùng, hiện tại hắn không có nhân thủ có thể dùng, chuyện gì cũng phiền toái Viên tiên sinh, chỉ là thời gian hắn xuất cung hữu hạn, chuyện muốn làm lại quá nhiều, nếu lúc này lại nói tiếp, dù ngàn lời vạn chữ cũng không thể nào nói hết.
“Ngươi xong hay chưa?” Đang nói, Hoàng đế bệ hạ một bên rốt cuộc không thể nhịn được nữa đứng dậy, một tay nhấc Tô Dự lên, ném tới bên bàn đá, “Ăn cơm!” Tại góc độ Tô Dự nhìn không thấy, lạnh lùng trừng mắt nhìn Viên tiên sinh.
Tô Dự sốt ruột đem sự tình an bài hoàn tất, căn bản không có tâm tư ăn cơm, quay đầu nhìn Viên tiên sinh, lại phát hiện người đã không thấy đâu.
“Ngươi ra cung, là vì lấy thứ này?” An Hoằng Triệt chỉ chỉ một đống bạc nhỏ trên bàn.
“Vâng.” Viên tiên sinh chạy mất, Tô Dự chỉ có thể thành thành thật thật bưng bát cơm lên, hương lạt khai vị, ăn hai miếng nhất thời cảm giác đói bụng.
“Chút bạc như vậy, đáng cho ngươi đi một chuyến?” An Hoằng Triệt nhíu mi.
“Với thần mà nói, chút tiền ấy tác dụng rất lớn.” Tô Dự nhịn không được liếc mắt nhìn Hoàng đế bệ hạ, chính mình vất vả kiếm tiền đều bị người này ăn sạch, còn ở nơi này nói mát.
Hoàng đế bệ hạ trầm mặc một lát, nhìn nhìn Tô Dự, lại nhìn nhìn mấy mẩu bạc vụn kia, đôi môi mỏng hồng nhạt dần dần mím thành một đường thẳng tắp, “Ngươi thiếu tiền, như thế nào không nói cùng trẫm?”
“Thần là nam nhân, tự nhiên nên dựa vào chính mình nuôi sống bản thân.” Tô Dự cắn một cái càng cua, hút thịt cua ra. Kỳ thật, nếu không phải hải sản trong cung quá mắc, hắn ngược lại là rất thích ý mua cho Hoàng thượng ăn, như vậy có thể mờ mờ ám ám coi như là hắn bao dưỡng Hoàng thượng.
Hoàng đế bệ hạ nhất thời không bằng lòng, “Ngươi là của trẫm, trẫm nuôi ngươi là chuyện thiên kinh địa nghĩa!”
“Khụ khụ khụ......” Càng cua này thời điểm chiên có bị nứt một chút, đổ vào đi lạt du, liên nhục mang nước một ngụm hấp đi ra, nhất thời làm Tô Dự bị sặc.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Tiểu Ngư: Hoàng thượng, ta là cái gì của ngươi?
Miêu công: Ngươi là Tiểu Ngư của ta a.
Tiểu Ngư: A? Nguyên lai ta là đồ ăn a.
Miêu công: Như vậy, ta là có thể đem ngươi ăn luôn rồi ~[⊙ω⊙]
Đệ đệ: Ca ca, ta đây là cái gì của ngươi?
Miêu công: Ngươi là đệ đệ của ta nha ~
Đệ đệ: [ thụ sủng nhược kinh ] Nguyên lai ngươi biết ta là đệ đệ a
Miêu công: Như vậy, ta là có thể đánh ngươi rồi ~[⊙ω⊙]
“Ít ở đó tự mình đa tình đi,” An Hoằng Triệt liếc Tô Dự cười đến ngốc hề hề, “Trẫm xuất cung có chuyện quan trọng, không phải là cùng ngươi đi nhìn cái tửu lâu đồ bỏ kia.”
Đường cái thành Đông vẫn phồn hoa như trước.
Giao tiêu quá mức trân quý, dân chúng bình thường có tiền cũng mua không được, không thể mặc xuất cung, Tô Dự đơn giản cởi sa y bên ngoài ra, kết quả Hoàng thượng thập phần bất mãn nói hắn ăn mặc quá ít, lăn qua lăn lại bảo Uông công công tìm thêm một kiện áo khoác. Cái này tuy so không được với giao tiêu, nhưng giá trị cũng xa xỉ. Trường sam xanh ngọc, bạch ngọc lưu ly quan, cộng thêm gương mặt ôn nhuận tuấn lãng của Tô Dự, dẫn tới không ít cô nương quay đầu nhìn lại.
Mà Hoàng đế bệ hạ tuấn mỹ vô song, ngược lại không có đưa tới bao nhiêu nụ cười sân si. Có vài người trời sinh đã là vật sáng, hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhưng nếu chói mắt đến tình cảnh có thể cùng mặt trời so sánh, thì người ta lại không dám nhìn thẳng.
An Hoằng Triệt đi đường không có làn điệu công tử gì, bộ pháp tiêu sái mà kiên định, quanh thân phủ một loại khí tràng “Trong vòng ba thước, người sống chớ gần”, cứ như vậy kỳ dị lẫn ồn ào tách chúng sinh ra, không giận mà uy, khí phách thiên thành.
Tô Dự đi theo phía sau Hoàng đế bệ hạ, lẳng lặng nhìn bóng dáng người nọ, vô luận người này ẩn giấu táo bạo, không được tự nhiên như thế nào, trước mặt người khác, y tuyệt đối là đủ tư cách Đế vương.
Dừng chân trước sạp bán trang sức nhỏ, Hoàng đế bệ hạ vẻ mặt nghiêm túc cầm lên một chuỗi chuông bạc, chậm rãi thò ngón tay, nhẹ nhàng chạm một chút, lại khua một chút.
“Công tử, chuông này đáng yêu biết bao nhiêu, mua một chuỗi tặng người trong lòng đi.” Đại thẩm bán trang sức cười đến đầy mặt chân thành.
An Hoằng Triệt ngẩng đầu, nhìn nhìn đại thẩm, lại nhìn nhìn chuông bạc trong tay, nâng tay ném cho người phía sau, “Cho ngươi.”
Đại thẩm cười nhìn qua, “Cô nương thật sự là tốt số......” Nói đến một nửa thì nghẽn trong miệng, chuông bạc nằm trong tay người khác, người nọ mặc hoa phục xanh ngọc, mày mắt ôn nhuận, tuấn tú khả nhân, nhưng thật sự là nam tử a!
Tô Dự giật giật khóe miệng, “Chủ thượng, đây là trang sức nữ tử dùng.”
“Mua.” Hoàng đế bệ hạ cứng rắn nói, cũng không quay đầu lại phất tay rời đi.
“Ai nha, đây chính là một mảnh tâm ý, công tử chớ cô phụ mới đúng.” Đại thẩm phục hồi tinh thần, ý thức được vị bạch y công tử kia có lẽ là bởi vì câu “người trong lòng” mới muốn mua, vội vàng khuyên bảo Tô Dự nhận.
Vì Hoàng gia có thể cưới nam phi, dân gian tuy không thể cưới nam thê, nhưng đối với chuyện nam tử tương luyến rất là khoan dung.
Cô phụ...... Tô Dự cả khuôn mặt đều run rẩy, tên kia khẳng định là cảm giác chơi vui mới mua, căn bản không phải muốn tặng cho hắn, lại nói, cho dù muốn tặng cho hắn thật, nào có đạo lý để người nhận lễ vật bỏ tiền ra cơ chứ? Yên lặng móc tiền mua chiếc chuông bạc đáng yêu lại đáng hận này, ném vào thùng gỗ ôm trong lòng, Tô Dự nhớ tới ánh mắt đồng tình của Uông công công khi đưa cho hắn gói tiền to lúc xuất cung, khóc không ra nước mắt. Mới xuất cung có chốc lát như vậy, Hoàng đế bệ hạ đã mua hai tú cầu, ba vòng cổ lụa, một bộ vòng đồng, một chuỗi chuông bạc, một bao cá khô...... Thấy thế nào đều là mua cho Tương Trấp Nhi!
Hơn nữa bởi vì ngại cầm sẽ dọa người, tất cả đều ném cho hắn!
Ai vừa nói y khí phách thiên thành? Ai nói y là đủ tư cách Đế vương? Ai nói a!
Tô Dự nhìn chằm chằm bóng dáng ngọc thụ lâm phong của Hoàng thượng, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã sắp đến buổi trưa, Hoàng đế bệ hạ còn đang đi dạo, cái gọi là “chuyện quan trọng” sẽ không phải là đi mua đồ chơi èo đi?
Cách đó không xa chính là Tiên Mãn Đường, Tô Dự đang nghĩ làm cách nào kéo Hoàng thượng tới đó, để hắn thuận đường làm công việc, “Chủ thượng, sắp trưa rồi, đi đâu dùng cơm đây?”
An Hoằng Triệt nhìn Tô Dự mặt viết chữ “Theo ta đi, theo ta đi”, “Vậy đi tửu lâu của ngươi đi.”
“Được a, Hoàng...... Chủ thượng đi theo ta.” Tô Dự trong lòng vui vẻ, thò tay kéo ống tay áo Hoàng đế bệ hạ, kéo rồi mới thấy không đúng, Hoàng thượng mặc áo tay nhỏ, hắn nắm cổ tay áo trên cơ bản chính là đang sờ tay Hoàng thượng, vội vàng buông ra.
“Hừ.” Hoàng đế bệ hạ hừ lạnh một tiếng, nô tài ngốc này thật sự là càng ngày càng kiêu căng, rõ ràng muốn làm còn nhất định muốn y làm chủ nhân nói ra. Trở tay chế trụ cổ tay người kia, nắm trong lòng bàn tay, thật là, thế nhưng còn kéo tay áo y làm nũng, muốn nắm tay y liền nói rõ nha...... Ngô, làm một chủ nhân khoan dung, điểm yêu cầu ho nhỏ ấy y vẫn là sẽ thỏa mãn.
Tay được bao bọc bởi lòng bàn tay ấm áp mà khô ráo, đầu ngón tay Tô Dự nhịn không được run rẩy, lăng lăng bị Hoàng thượng kéo đi vài bước, ven đường có người đi đường nhìn hai người bọn họ sợ hãi nói nhỏ, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đem tay rút về, lại rước lấy Hoàng đế bệ hạ bất mãn nhìn chằm chằm.
“...... Nên lên lầu.” Tô Dự ý thức được động tác rút tay của mình có chút đột ngột, xấu hổ chỉ chỉ thang lầu xoay tròn bằng gỗ, ý tứ là nắm tay đi lên lầu không tiện.
“Vô phương.” Hoàng đế bệ hạ nâng tay, ý bảo Tô Dự đưa bàn tay lại đây, đột nhiên rút ra như vậy khiến y sinh ra vài phần cảm giác không muốn, còn muốn nắm thêm chốc lát.
Tô Dự nhìn đôi mắt đẹp cố chấp kia, không thể chối từ, đành phải lại thò tay, một phen giữ chặt Hoàng thượng bước nhanh lên lầu.
Tiên Mãn Đường buôn bán vẫn náo nhiệt như cũ, trong đại đường kín người hết chỗ, Hoàng đế bệ hạ đứng một lát liền bắt đầu không kiên nhẫn, Tô Dự vội vàng kéo hắn đi đến tiểu viện sau bếp.
Sau bếp vừa mua một thùng thoi cua tươi mới, giỏ ớt lấy được lần trước kia, ngoại trừ cầm giống đưa đi thôn trang trồng thử, còn lại một nửa vẫn giữ ở sau bếp không động đến. Tô Dự nhớ tối hôm qua đáp ứng Hoàng thượng, liền chọn mấy con cua, lấy ớt, tự tay làm cho Hoàng thượng một phần cua hương lạt.
Khoai lang chiên thơm nức, cua đỏ rực xứng với hương tiêu ớt, nước canh thơm nồng vị cay, phối hợp rau tươi, mỹ vị không thể giải thích.
Hoàng đế bệ hạ dùng chiếc đũa chọt chọt cua trong đĩa, có chút khinh thường bĩu môi. Thoi cua chính là cua cấp thấp, vỏ nhiều thịt ít, ăn rất tốn công, loại cua này tại hoàng cung trên cơ bản là không ai nhìn tới. Hơn nữa, bình thường cua đều là để nguyên rồi ăn, Tô Dự lại đem nó tách ra bảy phần tám mảnh, khó coi chết đi được.
“Tuy không đẹp, nhưng khẳng định ăn ngon.” Tô Dự cười gắp cho y một chân cua.
Môi mỏng nhẹ cong, An Hoằng Triệt chậm rãi đem chân cua bỏ vào miệng, một bộ dáng “Nhìn ngươi đáng thương như vậy, trẫm miễn cưỡng ăn thử xem”.
Đời trước, Tô Dự xuất thân sớm nhất chính là học làm cua hương lạt, phối nguyên liệu, chưởng khống hỏa hậu đã đến tình cảnh dày công tôi luyện, cho dù là thoi cua phổ thông, cũng có thể làm ra cực hạn mỹ vị.
Hoàng thượng sau khi ăn một chân cua thì không nói nữa, một đũa tiếp một đũa ăn liền.
Dàn xếp xong Hoàng đế bệ hạ, Tô Dự nắm chặt thời gian xem xét tay nghề nấu ăn của hai đồ đệ gần đây, sau lại cùng Viên tiên sinh thanh toán.
Tháng này bởi vì Tô Dự không ở trong điếm, hai tiểu đồ đệ làm thức ăn chủng loại hữu hạn, buôn bán tuy rằng không kém, nhưng cũng không có kinh hỉ gì, tính ra có thể chia cho Tô Dự một trăm tám mươi lượng bạc. Phân ra một bộ phận để người đưa đến Tô gia giao ẫu thên, còn lại xếp gọn, chuẩn bị khi hồi cung mang theo.
“Đây là mấy chỗ thôn trang ngoài thành, lão hủ đều đã xem qua, nhìn thế nào cũng có chút không như ý, nhất thời không định được chủ ý.” Viên tiên sinh lấy ra một quyển sổ, mặt trên ghi rõ tình hình đại khái của mấy chỗ điền trang, ruộng đất bao nhiêu, địa hình như thế nào, chào giá cao thấp, rất là tường tận.
Nhờ vả Viên tiên sinh mua thôn trang, thứ nhất là vì tạo nghề nghiệp ẫu thân và thứ muội, vả lại cũng là vì thử trồng ớt, Tô Dự không hiểu lĩnh vực này, chọn điền trang như thế nào hắn cũng không biết ra sao, “Tiên sinh xem xử lý là được, chỉ là trong tháng này nên mua xong, đem ớt giống trồng thử xem.”
Hiện tại trời khô nóng, giống ớt dễ dàng sống, nếu trễ chút đến ngày trời lạnh liền không dễ làm.
Viên tiên sinh gật gật đầu, “Thôn trang mua xong cần có người đi quản lý, nương nương trong nhà có gia nô tin cậy hay không?”
“Tiên sinh, ngài đừng gọi ta là nương nương mà.” Tô Dự vẻ mặt đau khổ nói, mấy ngày nay ở trong cung, mỗi ngày bị gọi “Nương nương” rồi lại “Nương nương”, thật vất vả mới xuất cung một ngày, tốt xấu cũng cho hắn đường đường chính chính làm đàn ông một ngày a!
Viên tiên sinh lén liếc mắt nhìn bạch y công tử ngồi ăn cua cách đó không xa, lập tức hiểu ý, “Lão hủ nói lỡ.” Thân phận Tô Dự hắn biết rõ, mới vừa nhìn hai người thời điểm lên lầu lôi lôi kéo kéo, thân phận người nọ cũng liền không lời mà rõ. Viên tiên sinh tốt xấu cũng là môn khách của Chiêu vương phủ, đã thấy qua việc đời, tự nhiên biết Hoàng thượng cải trang xuất cung không thể lộ ra, liền giả vờ Hoàng thượng chính là cùng đông gia đến ăn cơm, ngay cả tiếp đón cũng không làm.
Tuy rằng ý tưởng của Viên tiên sinh cùng ước nguyện ban đầu của Tô Dự cách nhau một trời một vực, nhưng chỉ cần không gọi “Nương nương” nữa thì Tô Dự liền vừa lòng, “Còn có vài sự kiện muốn phó thác cho tiên sinh......” Tô Dự thời điểm nói ra lời này có chút ngượng ngùng, hiện tại hắn không có nhân thủ có thể dùng, chuyện gì cũng phiền toái Viên tiên sinh, chỉ là thời gian hắn xuất cung hữu hạn, chuyện muốn làm lại quá nhiều, nếu lúc này lại nói tiếp, dù ngàn lời vạn chữ cũng không thể nào nói hết.
“Ngươi xong hay chưa?” Đang nói, Hoàng đế bệ hạ một bên rốt cuộc không thể nhịn được nữa đứng dậy, một tay nhấc Tô Dự lên, ném tới bên bàn đá, “Ăn cơm!” Tại góc độ Tô Dự nhìn không thấy, lạnh lùng trừng mắt nhìn Viên tiên sinh.
Tô Dự sốt ruột đem sự tình an bài hoàn tất, căn bản không có tâm tư ăn cơm, quay đầu nhìn Viên tiên sinh, lại phát hiện người đã không thấy đâu.
“Ngươi ra cung, là vì lấy thứ này?” An Hoằng Triệt chỉ chỉ một đống bạc nhỏ trên bàn.
“Vâng.” Viên tiên sinh chạy mất, Tô Dự chỉ có thể thành thành thật thật bưng bát cơm lên, hương lạt khai vị, ăn hai miếng nhất thời cảm giác đói bụng.
“Chút bạc như vậy, đáng cho ngươi đi một chuyến?” An Hoằng Triệt nhíu mi.
“Với thần mà nói, chút tiền ấy tác dụng rất lớn.” Tô Dự nhịn không được liếc mắt nhìn Hoàng đế bệ hạ, chính mình vất vả kiếm tiền đều bị người này ăn sạch, còn ở nơi này nói mát.
Hoàng đế bệ hạ trầm mặc một lát, nhìn nhìn Tô Dự, lại nhìn nhìn mấy mẩu bạc vụn kia, đôi môi mỏng hồng nhạt dần dần mím thành một đường thẳng tắp, “Ngươi thiếu tiền, như thế nào không nói cùng trẫm?”
“Thần là nam nhân, tự nhiên nên dựa vào chính mình nuôi sống bản thân.” Tô Dự cắn một cái càng cua, hút thịt cua ra. Kỳ thật, nếu không phải hải sản trong cung quá mắc, hắn ngược lại là rất thích ý mua cho Hoàng thượng ăn, như vậy có thể mờ mờ ám ám coi như là hắn bao dưỡng Hoàng thượng.
Hoàng đế bệ hạ nhất thời không bằng lòng, “Ngươi là của trẫm, trẫm nuôi ngươi là chuyện thiên kinh địa nghĩa!”
“Khụ khụ khụ......” Càng cua này thời điểm chiên có bị nứt một chút, đổ vào đi lạt du, liên nhục mang nước một ngụm hấp đi ra, nhất thời làm Tô Dự bị sặc.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Tiểu Ngư: Hoàng thượng, ta là cái gì của ngươi?
Miêu công: Ngươi là Tiểu Ngư của ta a.
Tiểu Ngư: A? Nguyên lai ta là đồ ăn a.
Miêu công: Như vậy, ta là có thể đem ngươi ăn luôn rồi ~[⊙ω⊙]
Đệ đệ: Ca ca, ta đây là cái gì của ngươi?
Miêu công: Ngươi là đệ đệ của ta nha ~
Đệ đệ: [ thụ sủng nhược kinh ] Nguyên lai ngươi biết ta là đệ đệ a
Miêu công: Như vậy, ta là có thể đánh ngươi rồi ~[⊙ω⊙]
Danh sách chương