Cuối cùng Trình Phá Sơn không khoanh tay trước ngực nữa, bàn tay từ từ siết chặt thành nắm đấm, trong mắt là ý chí chiến đấu vô tận, ông ta hít sâu một hơi, gào to lên: “Thằng ranh họ Diệp, hôm nay, tao muốn dùng xác của mày để trải đường cho công trình thống nhất ba tỉnh của nhà họ Trình, tao sẽ dùng máu của mày để tế hồn thiêng của em ba!”

Quát to như vậy, làn da toàn thân ông ta bắt đầu đổi sang màu nâu sậm của đồng, khá giống mấy bức tượng bằng đồng của chùa Thiếu Lâm.

Bên kia, chú ba vừa mới được cấp cứu, thấy tình hình này thì hoảng hốt: “Đây là tuyệt học của nhà họ Trình, Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện Kim Chung Tráo. Xem ra Trình Phá Sơn đã luyện được tới cấp độ cao nhất, quả thực là cứng rắn như kim cương, đừng nói là đao kiếm, dù là sấm sét, điện, nước hay lửa, chẳng gì có thể đánh bại ông ta!”

Trước đó Dương Lâm từng nghe về chuyện của Diệp Thành, bà ta nhíu mày nói: “Nghe nói vị Diệp Tiên sư này có pháp thuật cao cường, xem ra Trình Phá Sơn cũng phải kiêng dè!”

Chú ba ho hai tiếng, lắc đầu nói: “Vô dụng thôi, nhà họ Trình có hai môn tuyệt học lợi hại đó là Thất Thương Quyền chuyên để tấn công và Kim Chung Tráo chuyên phòng thủ. Thân là đại sư võ đạo, Trình Phá Sơn tất nhiên đã tu luyện tới mức thượng thừa!”

“Đừng nói cậu Diệp này chỉ là thuật sĩ bình thường, cho dù là đại sư tu pháp, ở không gian nhỏ như võ đài thì cũng không thể đánh lại Trình Phá Sơn. Ở khoảng cách gần, người tu pháp muốn đối kháng với võ sĩ thì trừ phi lên tới Thánh Vực, không thì vô vọng!”

Dương Lâm nhíu mày, trong mắt hiện lên tia thất vọng, bà ta thở dài: “Không còn cách nào khác sao?”

Vốn dĩ nhìn thấy Thẩm Thiên Minh hăng hái hào hùng nói chuyện như vậy, Dương Lâm còn cho rằng Giang Thành có thể vực dậy trong nghịch cảnh, đến lúc đó, dù mình vẫn phải cúi đầu nhưng chưa chắc phải bị ép bán thân.

Không chỉ Dương Lâm và chú ba, người ở hiện trường đều không đánh giá cao Diệp Thành, thậm chí có nhiều ông lớn Giang Thành cũng vô cùng chột dạ. Dù sao Trình Phá Sơn cũng khí thế hừng hực, quá mức chấn động, mà Diệp Thành lại khiêm tốn làm việc nên danh tiếng không quá nổi.

Toàn thân Trình Phá Sơn đều biến thành màu nâu đồng giống như La Hán Kim Thân giáng lâm, ông ta gầm một tiếng khiến cả võ đài lung lay.

Sau đó, mọi người nhìn thấy một tia chớp lướt qua, Trình Phá Sơn lao tới trước mặt Diệp Thành, hai tay tạo thành hình chùy, đập mạnh xuống.

Chú ba ở dưới đài sợ hãi, thấp giọng nói: “Một chiêu này mang theo khí thế vạn quân, dù là đại sư võ đạo thì cũng khó mà đỡ nổi!”

Nhưng dưới ánh mắt khó tin của mọi người, Diệp Thành không tránh né mà tay phải hơi nhấc lên, nhẹ nhàng bâng quơ chặn một đòn này.

“Điều này, điều này sao có thể xảy ra!”, Trình Phá Sơn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo nhưng ông ta là người ngạo mạn ngang tàng, vì thế mới hít sâu một hơi, hét lớn một tiếng, hai tay lần lượt thay đổi liên tục tấn công.

Người bên dưới đã sợ tới sững người, nhưng họ thấy hai tay Trình Phá Sơn ra quyền như bão táp, dù mục tiêu là một tấm thép thì sợ là cũng bị bão quyền này đánh thành nước.

Nhưng một tay Diệp Thành vắt sau lưng, tay còn lại nhẹ nhàng vung vẩy, dùng chậm đánh nhanh, anh vẫn đứng im không nhúc nhích mà lại có thể đỡ được toàn bộ cú đánh của đối phương.

Điều đáng sợ nhất là hai chân Diệp Thành như bị đóng đinh vào võ đài, không hề nhúc nhích dù chỉ một bước.

Cho dù là người không hiểu võ đạo thì cũng có thể nhìn ra là hai bên chênh lệch thế nào, sau một hồi tấn công mạnh mẽ của Trình Phá Sơn, chính ông ta lại thở hổn hển, đây không phải mệt mỏi là là vì kinh ngạc và sợ hãi gây ra.

“Tốt, mày cứ đứng im đó cho tao đấy!”

Ông ta cắn chặt răng, điên cuồng hét lớn, lướt qua bên cạnh như ma quỷ rồi xuất hiện sau lưng Diệp Thành, tung cú đấm nhắm vào ót của anh.

Chú ba dưới võ đài hét lớn: “Không xong, thằng nhóc họ Diệp quá chủ quan, không muốn hoạt động hai chân, giờ muốn xoay người thì không kịp nữa. Nếu một quyền này của Trình Phá Sơn đánh trúng thì đầu cứng mấy cũng nát bấy thôi!”

Nhưng vào ngay lúc này…

“Động tác của ông quá chậm!”

Diệp Thành lạnh nhạt mở miệng, anh vẫn không hề xoay người, thậm chí đầu còn chẳng ngoái lại mà chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, khuỷu tay dùng sức huých một cú vào sau.

Một đòn này trông khá thô nhưng trên thực tế, nó lại như linh dương treo sừng, lại như thêm mắt khi vẽ rồng, quả thực là rất kỳ diệu. Cú huých bằng khuỷu tay này khá đột ngột, như là đã đoán trước động tác của ông ta, đã để đó chờ từ trước, chỉ đợi Trình Phá Sơn tự mình đụng vào thôi.

“Bùm!”

Một âm thanh vàng lên, xương sườn của Trình Phá Sơn đụng vào khuỷu tay Diệp Thành, ông ta cảm thấy cơn đau dữ dội truyền tới não. Trong tích tắc, tứ chi, bách hải đều tê dại. Chiêu thức thần thông Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện Kim Chung Tráo được tôn sùng, truyền từ đời này sang đời khác của nhà họ Trình không có tác dụng gì.

Mọi người dưới võ đài kinh hãi tới mức con ngươi sắp trừng ra khỏi hốc mắt.

Kim Chung Tráo dùng hết toàn bộ sức mạnh thì Trình Phá Sơn sẽ như La Hán Kim Thân giáng trần, thế mà lại bị Diệp Thành hời hợt đánh ngã, còn ở trên võ đài vùng vẫy hai cái mà vẫn không đứng lên được?

Chuyện này chuyện này không phải là đang đùa giỡn chứ?

“Điều này sao có thể xảy ra?”

Khóe miệng Trình Phá Sơn tràn ra máu tươi, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, ông ta đã thi triển ra cấp bậc cao nhất của Kim Chung Tráo - cấp bậc có thể đối kháng cả súng ống mà giờ lại bị một cái huých bằng khuỷu tay của thằng ranh này phá giải?

“A...”

Trình Phá Sơn lại ngửa mặt lên trời thét lớn, làn da màu đồng bỗng căng đến nứt ra, máu tươi rưới đầy đất, lộ ra bắp thịt màu đỏ tươi, thậm chí ở nơi vết thương nặng còn lộ ra xương cốt trắng hếu.

Chú ba lại biến sắc, thấp giọng nói: “Trình Phá Sơn đã bắt đầu dùng hết sức mạnh để thi triển Thất Thương Quyền, tên này phát hiện mình không đỡ nổi đòn công kích của thằng nhóc họ Diệp kia nên từ bỏ phòng thủ, chuẩn bị lều mạng chơi lớn một lần, quyết định thắng bại vào một đòn này!”

Cùng lúc đó, Tôn Hoài Hưng bên cạnh ông cụ Đặng cũng hoảng sợ, đứng lên hét: “Diệp Tiên sư cẩn thận! Thất Thương Quyền là đả thương đối thủ trước khi người dùng nó bị bị thương. Dùng chiêu tự hại mình thế này thì chắc chắn một quyền đánh ra sẽ long trời ở đất, sợ là đã chạm tới gần Thánh Vực!”

Mọi người chung quanh nghe thế thì hít ngược một hơi. Thánh Vực! Điều đó có nghĩa là gì? Là tương đương với Kiếm Thần - Tiêu Nghĩa Tuyệt xưng bá thiên hạ, vạn người kính trọng; là cùng cấp với Ito Musashi rút kiếm chém ngang dòng nước, hùng cường nơi Đảo Quốc; là có thực lực tương đương Cừu Lăng Vân tọa trấn Thanh Bang có tuyệt chiêu Song Chưởng Ỷ Thiên Bôn Lôi Thủ...

Chỉ cần nghe thấy một loạt cái tên vang dội này thì cũng đủ để biết Võ Thánh là quái vật gì rồi. Một quyền này của Trình Phá Sơn lại chạm đến ngưỡng của cảnh giới Thánh Vực, nó chắc chắn rất mạnh, không chừng cả võ đài cũng bị đánh sập.

Trình Phá Sơn lại thét dài, máu tươi vung ra từ trong cơ thể, nhưng ông ta lại lao nhanh như một mũi tên vừa được bắn, dùng hết sức đánh một quyền.

Một quyền này như rồng ngâm nơi Thiên Cung, lại như hổ gầm nơi sơn dã, thậm chí còn có âm thanh thứ gì đó bị xé rách, chỉ không biết là xé không khí hay cơ thể Trình Phá Sơn.

“Hừ!”

Nhưng Diệp Thành cũng không tránh né, anh hừ lạnh một tiếng, tạo thế trung bình tấn rồi giơ tay chuẩn bị tiếp chiêu.

Trâu Hổ ở bên dưới xem thi đấu kinh ngạc há hốc mồm, chiêu Diệp Thành dùng để chống lại một quyền kinh người kia có phần giống công pháp mà anh đã dạy cậu ta.

Một chiêu này của Diệp Thành trông rất nhẹ nhàng nhưng vẫn làm Trình Phá Sơn hoảng hốt. Ông ta cảm thấy anh chẳng khác nào Tiên Tôn thời thượng cổ, trong bàn tay là muôn ngàn ngôi sao, trong nắm đấm là nhật nguyệt sơn hà.

Nơi nắm đấm này đi qua, trong không khí vang lên âm thanh vỡ nát, gió mạnh gào thét chung quanh, cát bụi đầy trời. Võ đài này tiêu phí nhiều nhân lực và vật lực của ba tỉnh, được cho là có thể chịu tải vài lần đánh mang theo năng lượng khổng lồ, thế mà nó lại như con thuyền lung lay sắp chìm, lắc lư dữ dội trong bão tố ngay lúc này.

“A a a a!”

Trình Phá Sơn hét thảm thiết, ông ta đã dùng hết toàn lực, chân khí tràn ra từ tứ chi, bách hải, sức mạnh phản phệ khổng lồ khiến máu thịt toàn thân tan ra, để lộ xương trắng.

Ông ta đã bỏ cả tính mạng của mình vào trong đòn đánh này, dù nó có thể ngăn cản đối phương thì tuổi thọ của ông cũng chỉ còn vài phút.

Trình Phá Sơn biết mình làm thế chẳng khác nào uống rượu độc để giải khát nhưng ông ta không thể chấp nhận nổi việc mình thua một thằng nhãi mới hai mươi. Có niềm tin này dẫn lối, ông ta như con thiêu thân lao vào lửa, tung Thất Thương Quyền, mạnh mẽ đánh về phía Diệp Thành.

Nhưng ngay lúc này, trong không trung bỗng vang lên tiếng hét: “Trường Hà Lạc Nhật!”

Trong tích tắc ấy, dường như Kim Ô đang vỗ cánh, Long Điểu hót vang, mọi người không thấy gì khác, chỉ còn một khoảng sáng rực như tia sáng rực rỡ của mặt trời nuốt hết thị lực của tất cả.

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện