Nghe được câu nói của Thiếu tông chủ, sắc mặt Mạc Nguyên Chính liên tục thay đổi, sau cùng lộ vẻ suy sụp, thở dài một tiếng: “Không hổ là thiên tài trăm năm khó gặp của Âm Quỷ Tông, chúng tôi thua rồi”.

Thiếu tông chủ khẽ “hừ” một tiếng, người đàn ông mặt dài ở bên cạnh lập tức cười gằn: “Mạc Nguyên Chính, nếu ông thức thời thì lập tức quỳ xuống đất xin tha đi, có lẽ Thiếu tông chủ hiền từ còn chừa lại Nhuệ Kim Môn vẹn toàn”.

Mạc Nguyên Chính cười khổ nhưng ánh mắt cực kỳ kiên định, quả quyết nói: “Nhuệ Kim môn tuy rằng không phải danh môn chính phái, nhưng tuyệt đối không cúi đầu với tà ma ngoại đạo. Huống hồ tuy ngũ hành giáo phái đã tách ra, nhưng tổ sư gia năm đó có lệnh, ngũ hành ngũ môn, đồng sinh cộng tử”.

Nói xong, ông ta nhìn về phía Thiếu tông chủ, quả quyết hô lên: “Giết tôi đi, nếu muốn tôi đầu hàng cậu, cậu không làm được đâu!”

“Ông!”

Người đàn ông mặt dài lập tức nổi cơn lôi đình, nhưng khi hắn chuẩn bị ra tay thì Thiếu tông chủ lạnh nhạt lên tiếng: “Mặt Ngựa”.

“Dạ”.

Gã đàn ông Mặt Ngựa ban nãy còn nóng nảy như một ngọn núi lửa vội vàng lùi về sau, dường như một câu nói Thiếu tông chủ là xiềng xích đủ để thuần phục hắn.

Lúc này đây, Thiếu tông chủ mới nhìn về phía Diệp Thành, bình tĩnh nói: “Dạng nhân vật tép riu như ông ta, có thể xử lý bất kỳ lúc nào, hôm nay tôi đến đây là để gặp nhân trung long phượng thực thụ”.

Nói xong, anh ta đi thẳng về phía Diệp Thành, lúc này anh đang chắp tay sau lưng ngắm bầu trời, hoàn toàn không coi chuyện xung quanh ra gì.

Thiếu tông chủ thản nhiên đứng trước mặt Diệp Thành, sau lưng anh ta, Đầu Trâu, Mặt Ngựa, Hắc Bạch Vô Thường xếp hàng tuần tự, thêm cả Mạnh Bà đang kiềm giữ Mạc Nguyên Chính, có thể nói là ngùn ngụt khí thế.

Tình thế này khiến Liễu Băng Dao run lên, nhưng Diệp Thành ở trước mặt cho cô rất nhiều dũng khí, để cô không đến mức ngã ngồi xuống nền nhà.

“Các hạ là Diệp Tiên sư đúng không, quả nhiên là thiếu niên anh hùng”.

Thiếu tông chủ mỉm cười hờ hững, trên gương mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo và dã tâm không thể nói thành lời: “Dạng người mới ngoài hai mươi đã học được tuyệt kỹ như anh và tôi chắc chắn sẽ đột phá lên Thánh Vực ở tuổi ba mươi, nếu nắm bắt được cơ hội thì cũng không thể không thăm dò tới Thần Cảnh, không cần thiết phải vì huyết mạch của thiên hồ mà đánh nhau đến mức sứt đầu mẻ trán”.

Nói đến đây, anh ta lại mỉm cười ngạo nghễ: “Huống hồ, với bản lĩnh của tôi, cho dù không dựa vào huyết mạch thiên hồ vẫn có thể ngang hàng với cường giả Thánh Vực, nếu Diệp tiên sư thích người phụ nữ này thì tôi tặng anh, thế nào?”

Anh ta vừa thốt ra, đám thuộc hạ sau lưng anh ta lập tức sững sờ, Hắc Vô Thường mặc đồ đen lập tức cuống lên: “Thiếu tông chủ, không thể làm vậy!”

“Im ngay”.

Thiếu tông chủ chỉ nói hai chữ đơn giản đã khiến đám thuộc hạ im lặng, có thể thấy uy vọng của anh ta cao đến mức nào. Sau đó, Thiếu tông chủ lại nhìn về phía Diệp Thành, nói từng chữ:

“Huyết mạch Thiên Hồ không hề quan trọng với tôi, người mà tôi thực sự yêu thích là Diệp tiên sư”.

Lúc này đây, Diệp Thành mới thu hồi ánh mắt, nhướn mày lên hỏi: “Tôi?”

“Đúng vậy”, Thiếu tông chủ đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, bình thản lên tiếng: “Tôi tu pháp từ năm năm tuổi, tính đến nay vừa vặn hai mươi năm, đã không tìm thấy đối thủ ở đất Hoa Đông này rồi. Thiên chất tư bẩm như thế này, không biết so với Diệp tiên sư thì thế nào?”

Tuy rằng lời nói của anh ta rất kiêu ngạo, nhưng Diệp Thành suýt nữa bật cười thành tiếng. Nếu để Thiếu tông chủ này biết anh tu luyện đến giờ vẫn chưa được hai tháng, e rằng sẽ khiến anh ta xấu hổ đến mức lao đầu đi chết.

Thế nhưng Thiếu tông chủ cũng không cần Diệp Thành trả lời, tiếp tục đứng chắp tay sau lưng, ngạo mạn nói: “Thiên tài như tôi và anh, trong cùng một thời đại, căn bản không cần tới hai người, đáng lẽ ra, tôi nên loại bỏ anh mà không hề khách sáo mới phải”.

“Thế nhưng, tôi là người có trái tim, vậy nên, nhân cơ hội này, tôi chân thành mời Diệp Tiên sư gia nhập vào Âm Quỷ Tông! Như thế, anh chỉ dưới một người nhưng trên vạn người, pháp bảo và bùa chú của Âm Quỷ Tông cho anh tùy ý sử dụng, với thiên chất tư bẩm của tôi và anh, hoàn toàn có thể bước vào Thần Cảnh khi còn sống”.

“Đến lúc đó, thiên hạ này đâu còn đối thủ của chúng ta nữa? Hãy để chúng ta bắt tay với nhau, giẫm đạp cả thế giới này dưới chân nào!”

Lời nói của Thiếu tông chủ cực kỳ hào hùng khiến đám người Đầu Trâu Mặt Ngựa cảm động đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, đồng loạt quỳ xuống dưới chân anh ta, đến cả Mạc Nguyên Chính trước nay đối địch với Âm Quỷ Tông cũng không nén nổi tiếng thở dài, thầm nghĩ đám già đầu này thua anh ta cũng không uổng.

Thiếu tông chủ không buồn nhìn đám người đang quỳ dưới chân mình, chỉ nhìn về phía Diệp Thành, kiêu ngạo nói: “Tôi nghĩ Diệp Tiên sư chắc hẳn cũng là một người có dã tâm, nhưng trên cùng một con đường, không cần đến hai bá vương”.

“Thế nên hôm nay, hoặc là anh gia nhập với chúng tôi, từ đó chúng ta sẽ thân thiết như anh em, tung hoành thiên hạ. Hoặc là… chết!”

Anh ta đưa ra lời mời mà tràn đầy tự tin, trong mắt Thiếu tông chủ, trừ khi Diệp Thành là một tên ngốc, nếu không anh ta sẽ không dám, cũng không thể nào từ chối lời dụ dỗ của anh ta. Đương nhiên, sau khi gia nhập Quỷ Âm Tông, anh sẽ lập tức bị chuốc Quỷ Dẫn, từ đó sống chết sẽ bị người ta chi phối, anh ta không bao giờ nói điều này ra.

Nhưng Diệp Thành cười nhạt với vẻ khinh thường, thản nhiên nói: “Ếch ngồi đáy giếng, đừng dùng tầm nhìn ngắn hạn của cậu để đánh giá và bình phẩm tôi, cậu chưa có đủ khí phách và tư cách”.

Trong thoáng chốc, nụ cười trên gương mặt Thiếu tông chủ hoàn toàn biến mất, anh ta nói với vẻ u ám: “Nói như thế, Diệp tiên sư không muốn uống rượu mời mà muốn uống rượu phạt à?”

Diệp Thành liếc mắt nhìn anh ta, lạnh lùng đáp: “Nếu cậu đến đây để quỳ xuống xin tha thứ, đồng thời đảm bảo vĩnh viễn không làm phiền Diệp Băng Dao nữa, có lẽ tôi có thể giữ tính mạng cho cậu. Thế nhưng cậu còn định dùng cơ thể của sẻ núi để mời thiên nga bay lượn cửu thiên, không thấy nực cười lắm à?”

“Thằng nhãi kia, mày thích chết à!”

Đầu Trâu tính tình nóng nảy, đâu thể dung thứ cho kẻ sỉ nhục Thiếu tông chủ mà hắn tôn trọng nhất, hắn lập tức bật nhảy lên, gào to một tiếng, vung nắm đấm về phía Diệp Thành.

Thiếu tông chủ cũng lạnh lùng nói: “Nếu anh đã cậy tài khinh người như thế thì đừng trách bản tôn vô tình. Đầu Trâu là cao thủ cận chiến hàng đầu của Âm Quỷ Tông, để hắn dạy dỗ anh, thế nào gọi là người giỏi có người giỏi hơn, núi cao có núi cao hơn.”

Mạc Nguyên Chính cũng biến sắc, lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Diệp Tiên sư hãy cẩn thận, cơ thể của Đầu Trâu đã được Âm Quỷ Tông dùng thủ đoạn luyện thi thể đặc thù để tôi luyện, chẳng khác này mình đồng da sắt, sấm sét cũng không thể xâm phạm, đao kiếm càng không thể làm hắn bị thương dù chỉ mảy may…”

Ông ta còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng “đùng”, người đàn ông vạm vỡ cao hơn hai mét kia đã bay ngược ra xa chỉ bằng một cú đấm, toàn thân lộn một vòng 720 độ rồi mới chật vật rơi xuống đất.

Có thể thấy rõ trên lồng ngực anh ta có thêm một cái lỗ hổng cực lớn, nhưng thứ chảy ra không phải là máu tươi, mà là mỡ của người đã chết.

Đám đông bỗng chốc trừng mắt há miệng, cho dù là đại sư võ đạo cũng không thể nào khiến Đầu Trâu chật vật như vậy. Diệp Thành này rốt cuộc là cao nhân phương nào?

Lúc này, Diệp Thành cũng thu hồi nắm đấm, thản nhiên nói: “Chỉ là luyện thi pháp thôi mà, làm sao so được với Huyền Vũ Kình của tôi. Cho dù thực sự có người giỏi hơn, trời cao hơn, vậy thì tôi chính là người đó, chính là khoảng trời đó!”

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện