Thần Sáng Thế tức giận phừng phừng, khiến cho toàn bộ vũ trụ cũng chấn động theo. Lão ta chính là chủ nhân thực sự của vũ trụ này, mỗi thời khắc lão vui vẻ giận dữ đều có thể khiến cả vũ trụ biến chuyển theo cảm xúc của chính mình.

Thế nhưng Diệp Thành lại không hề tỏ ra nao núng sợ hãi, anh vẫn hờ hững cất tiếng: “Kiếp trước rõ ràng tôi đã đột phá lên đến cảnh giới Đại Thừa, sau đó lại đột nhiên nhìn thấy thần quang sáng thế, trong lúc mơ màng, cuối cùng lại quay về trên con đường đến Hải Thành. Có thể làm được những điều này, ngoài thần Sáng Thế ra thì còn là ai được nữa?”

Nghe xong những lời này, sắc mặt thần Sáng Thế ngày càng khó coi, lão ta bỗng không biết nên nói gì, không ngờ rằng bản thân đã cố ra tay thật nhanh mà vẫn để cho Diệp Thành nhìn thấy được thần quang sáng thế, chỉ từ chi tiết nhỏ này cũng đủ để thấy tu vi của Diệp Thành ở thời điểm đó khủng bố đến cỡ nào!

Diệp Thành vẫn chỉ nhún vai như trước: “Tôi đoán, có lẽ kế hoạch ban đầu của ông là đảo ngược thời gian, để tôi quay lại thời điểm vẫn là người phàm, sau đó điều khiển vận mệnh của tất cả cường giả ở nơi này, cho bọn họ có cơ hội ‘tiếp xúc’ với tôi, nhiên thể bóp chết triệt để nhân tài vẫn chưa trưởng thành từ trong trứng nước”.

“Bởi vậy, khi vừa mới quay lại thế giới này, tôi đã cố tình khiêu khích mấy tên Vũ Thánh như Trình Bác Hiên, Cửu Lăng Vân… Chỉ là vũ trụ này đã tự vận hành quá lâu rồi, nên ông không có cách nào thao túng được nó, không có cách nào để ngay lúc tôi vừa sống lại đã ‘đụng độ’ phải nhóm cường giả Kim Đan, Nguyên Anh vốn dĩ không hề xuất hiện ở Địa Cầu kia!”

“Thêm nữa, muốn đảo ngược thời gian với quy mô siêu lớn như thế này cũng tương đương với việc hao phí rất nhiều chân nguyên. Sau khi thời gian bị đảo ngược, ông sẽ không thể tránh khỏi việc tiến vào trạng thái ngủ say, nên chỉ có thể quan sát mọi thứ. Ông đã nghĩ rằng, cho dù tôi có thể thoát khỏi cảnh bao vây chặn đánh của những cường giả kia, nhưng đợi đến khi ông thức tỉnh rồi thả thiên hà Overlord ra, tôi cũng chỉ còn cách bó tay chịu chết”.

Diệp Thành híp mắt, dùng giọng điệu trào phúng cực độ để nói ra hết thảy: “Thế nhưng ông lại hoàn toàn không ngờ tới, tốc độ phát triển lần này của tôi lại càng khủng bố hơn cưa, chỉ mất hơn một trăm năm đã lên đến cấp bậc mà cả thiên hà Overlord chẳng thể nào địch nổi được!”

Ánh mắt của thần Sáng Thế sắc lạnh như băng, lão cất tiếng: “Ngươi nói bao nhiêu như thế, chẳng qua cũng chỉ đang e ngại ta sẽ ra tay mà thôi, cho dù ngươi đã nhìn thấu tất cả, song chỉ dựa vào mỗi sức mạnh của Huyền Thần Tiên Đế, ngươi cũng chẳng thể nào chống lại được ta, chắc chắn cần phải tiến thêm một bước nữa, để chín đại thần tướng hợp lại với nhau thì mới đủ. Hiện giờ ngươi vẫn còn thiếu ba loại thể chất Thiên Đế Đạp Vân, Hải Hoàng Lưu Ly, cùng với U Uyên Minh Vương, muốn hợp nhất được tất cả ắt phải cắn nuốt thần hồn của Thiên Đế, Hải Hoàng và Minh Vương. Thế nhưng, ta đã đi trước ngươi một bước, triệt để chôn vùi thần hồn của ba kẻ này trước rồi!”

Bật cười khẽ một tiếng, Diệp Thành lại nói: “Ba kẻ này đã dốc sức cho ông gần một trăm triệu năm nay, chưa nói gì đến công lao song cũng coi như đã đủ vất vả, thế mà ông lại không hề có chút nhân tính nào như thế đấy!”

“Ta là thần, không cần nhân tính!”

Thần Sáng Thế lạnh lùng nói: “Bất kể ngươi có mồm mép xảo quyệt tới đâu, hôm nay chắc chắn ngươi sẽ phải chết!”

“Ngươi đang trong trạng thái cửu thần vẫn chưa hợp nhất được, còn ta lại đã tìm được thân thể tạm thời, suy cho cùng ít nhiều cũng có thể bộc phát được một nửa thực lực của cảnh giới Đại Thừa, đối phó với một thằng oắt như ngươi là chuyện quá đỗi đơn giản!”

Những lời Thần Sáng Thế nói không hề sai, vết thương mà lão ta phải chịu trong trận chiến giữa các vị thần Thương Cổ còn nghiêm trọng hơn cả những gì Diệp Thành đã đoán, toàn bộ thần thể đều đã bị hủy diệt hoàn toàn, chỉ còn mỗi thần hồn tồn tại trên thế gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện