Trước cửa tiệm rượu, mọi người lần lượt tản đi. 

Nhưng không phải tất cả đều rời đi, vẫn có người mang theo sợ sệt nhìn về phía cửa lớn của tiệm rượu.

Trước cửa tiệm đã dọn hết hàng, kể cả bàn ghế đều bị Đoạn Tam Lang thô bạo đá bay, Vương thẩm ôm đầu chảy đầy máu trực tiếp bị người đẩy ra khỏi cửa.

Người đẩy bà ta còn nhếch miệng cười lạnh, thờ ơ khoanh tay dựa vào cửa nói: “Luật pháp Tây Tấn [Địa Pháp Thiên], điều thứ mười chín, vô cớ xâm chiếm nhà cửa, đất đai của người khác, phạt ba trăm lượng bạc, đánh 40 trượng, giáng xuống làm dân phu, đi xây công sự trong ba năm.”

Lời vừa dứt, Vương thẩm đang đau đớn đến mức hô trời kêu đất tức khắc nín bặt, mở mắt nhìn trân trân.

Đoạn Tam Lang âm hiểm mà nhếch khóe miệng, “Đúng rồi, còn có ăn cắp, ăn trộm tài vật nhà người khác, đánh hai mươi trượng, giáng làm dân phu trong ba năm. Về phần bức sát người vô tội… đáng chém.”

Hai chữ “đáng chém” nhẹ nhàng bay bổng, nhưng từ trong miệng Đoạn Tam Lang xổ ra, lại giống một cái lưỡi hái, kiên quyết cắt ở trên cổ Vương thẩm, Vương thẩm sợ tới mức tái mét mặt.

Nói thực ra, bày hàng quán ở trước cửa nhà người khác kỳ thực cũng không có vấn đề gì.

Nhưng người nói ra lời này không ai khác lại là con trai của phủ doãn phủ Lâm An, tại Lâm An, kiêu ngạo hung ác nhất là nha nội! Lời này quả thực không khác gì phán định tử hình!

Mà đáng giận nhất là…… Điều hắn nói là sự thật không thể chối cãi!

Môi của Vương thẩm run rẩy, theo bản năng nhìn về bốn phía xem có ai hỗ trợ hay không, ít nhất nói đỡ một lời cũng tốt.

Nhưng tầm mắt của bà đảo tới ai, người đó đều ăn ý mà tránh mắt đi, ngay cả người qua đường cũng không dám ở lại lâu.

Vương thẩm sợ hãi cực điểm, hôm qua rõ ràng bà nghe nói Đoạn Nha Nội tìm Đỗ Tam Tư gây sự, làm náo loạn cả tiệm rượu nhỏ, còn đánh người đến mức hôn mê, sao hôm nay Đoạn Nha Nội lại đột nhiên xuất hiện đỡ lời cho Đỗ Tam Tư chứ? Bà không hiểu chút nào, cũng hoảng sợ tột độ.



Sau đó, bà ta bất chấp bỏ lại hàng hóa của mình, che lại cái trán bị chảy máu, hốt hoảng chạy trốn, không dám quay đầu lại. 

Đoạn Tam Lang đứng ở trước cửa cười lạnh, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau nói: “Nhìn cái rắm, còn đứng nhìn nữa bổn thiếu gia tố hết thủ đoạn của các ngươi ra!”

Hàng xóm rình coi đột nhiên không kịp phòng ngừa, chỉ cảm thấy nước miếng đập vào mặt, sau đó đặt mông ngồi phịch xuống đám bánh của mình.

Thuận tiện thả ra một tiếng “Phốc” rắm thối.

Chao ôi.

Những người định mua bánh ở đây nhất thời tản ra, không chỉ né xa ba thước, mà vẻ mặt còn không thiết ăn nữa.

Hàng xóm: “???” con mẹ nó ta có trêu ai đâu?!

Đoạn Tam Lang cười ha ha, quét mắt khinh thường tên hàng xóm không dám lên tiếng, sau đó xoay người đi vào tiệm rượu.

Đầu tiên hắn quét mắt nhìn đại đường như vừa bị châu chấu quá cảnh, lặng lẽ nhướng mày, sau đó tiện chân câu cái ghế nhỏ tới ngồi, nhìn chằm chằm Đỗ Tam Tư đang vừa ôm chó con, vừa khoác tay nải với vẻ mặt cảnh giác.

“Đứng xa như thế làm gì? Lại gần đây!”

“Không!” Đỗ Tam Tư như bị dẫm phải cái đuôi, mở miệng lại nói hớ.

“Hử?” Đoạn Tam Lang nheo mắt nguy hiểm.

Mắt đẹp hẹp dài, lại chứa đầy tia bén nhọn lạnh lùng, trong nháy mắt Đỗ Tam Tư sực tỉnh, sợ hãi cười nói: “Ha ha…… ý ta là, không vội, ta dịch chuyển cái ghế trước.”



Đoạn Tam Lang cười nhạt, nhìn nàng đi qua đi lại tìm ghế hồi lâu, ung dung vuốt mảnh ngọc bội bên hông không nói lời nào.

Song phòng lớn như vậy, đồ vật có nhiều đến mấy, đi qua đi lại cũng không trì hoãn được lâu.

Con chó khó hiểu ngẩng đầu lên, vươn cái lưỡi màu hồng phấn chạm vào vạt áo Đỗ Tam Tư.

Đỗ Tam Tư vô thức tránh đi.

Chó con liền tủi thân níu lấy, đáng thương mà vươn móng vuốt nhỏ muốn bò lên vai nàng, Đỗ Tam Tư kinh ngạc một chút, vội đè chó con lại.

Chớ trách nàng phản ứng mạnh, lúc còn nhỏ nàng từng bị chó cắn nên vẫn còn sợ.

Huống chi, nàng thuộc nhóm người cầm tin con mèo. 

Chuyện này thực khó xử, Đỗ Tam Tư ngượng ngùng chọn vị trí không xa không gần mà ngồi xuống, sau đó đặt chó con xuống đất.

Chó con muốn trèo lên chân trái, Đỗ Tam Tư dịch chân trái. Chó con muốn trèo lên đùi phải, Đỗ Tam Tư dịch đùi phải……

Nhiều lần không đạt ý nguyện, chó con buồn bực, kêu một tiếng “ngao ô”, cúi đầu chui vào dưới ghế của Đoạn Tam Lang, ngước mắt trông mong nhìn chằm chằm Đỗ Tam Tư.

Đỗ Tam Tư: “……” 

Sao nàng lại có cảm giác bản thân giống tra nữ?

Không đúng, trước mắt chuyện quan trọng nhất không phải cái này.

Đỗ Tam Tư hậm hực mà ngẩng đầu, hai tay còn nắm chặt tay nải của mình, lo lắng nhìn tiểu phản diện, vẻ mặt tùy thời đều có thể nhảy lên, chạy ra bên ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện