Vẻ mặt của Đoạn Tam Lang hoảng hốt, đại khái cũng không ngờ Đổng Thanh lại kiên quyết kéo hắn đi. Ánh mắt Đoạn Tam Lang lạnh lùng, hai tay bấu chặt vào cánh tay hắn, “Buông tay! Ta thân thiết với ngươi lắm sao?”

Đổng Thanh cười nhạt, cánh tay trượt xuống, thuận thế bắt lấy cổ tay hắn vòng ra sau người, bắt chéo hay tay hắn sau lưng, ung dung đi tiếp không hề dừng lại.

“Huynh trưởng như cha, đã ra bên ngoài thì huynh đương nhiên muốn thay lệnh tôn chăm sóc biểu đệ, không phụ bá phụ khẩn thiết chiêu đãi.”

Trên mặt tiểu phản diện càng ngày càng đỏ, lại bị chọc tức, nghiến răng nghiến lợi giãy giụa, “Ngươi, thả, tay ra!”

Đổng Thanh chỉ cười không nói.

Hắn là Thái tử của Đông cung, từ nhỏ đã được những sư phụ võ công tinh nhuệ nhất cả nước trực tiếp dạy dỗ, ngay cả những tướng quân giỏi cầm binh đánh giặc cũng chịu thua dưới tay hắn. Chế phục một đứa trẻ như Tam Lang, cơ bản không cần tốn nhiều sức.

“Đổng Thanh!!” Đoạn Tam Lang bùng lửa giận quát.

Thằng cụ nhà nó chứ, ở trước mặt cha hắn giả bộ hào hoa phong nhã, ôn hoà hiền hậu dễ gần, hóa ra lại dối trá như vậy, sau lưng lại có bộ dạng này!

Tức chết hắn!

Đám người Hàn Kiếm cười tươi đi ở phía sau, thuộc hạ đỡ hắn thấp giọng nói: “Khỏi nói, công tử nhà chúng ta cùng Đoạn nha nội thoạt nhìn như là hai huynh đệ thật sự.”

“Đây không phải là kinh sư, lại không có huyết thống,” Hàn Kiếm say khướt mở miệng, “Hiếm khi công tử được thả lỏng như thế, nhưng mà……”



Hắn dừng một chút, “Nếu vị kia biết, e là không phải chuyện tốt. Kết cục của con ngựa Hàn Tiêu mà công tử thích ra sao, các ngươi chưa quên chứ?”

Con liệt mã Hàn Tiêu chính là loại ngày chạy ngàn dặm, từng là ngựa cưỡi mà Tư Mã Thanh thích nhất, nhưng lại bị vị kia giết rồi làm thịt viên đưa đến bàn ăn của Tư Mã Thanh. Khiến Tư Mã Thanh lâm bệnh mấy ngày, nhưng vị kia chỉ dối trá rớt hai giọt nước mắt, mà bề trên vờ như không biết chuyện này, thiên vị đến thế là cùng!

Mấy người liếc nhau, lập tức gật đầu, “Yên tâm, chúng ta nhất định giữ kín miệng của mình, tuyệt sẽ không để vị kia phát hiện.”

Vị tiểu nha nội này tuy là người không biết trời cao đất dày, nhưng ít ra còn khá thú vị, lại không phải chỉ biết ngồi đợi làm thịt như con liệt mã Hàn Tiêu kia.

Đỗ Tam Tư đứng dựa vào cửa nhìn mấy người kia đi xa, đặc biệt thấy Đoạn Tam Lang không thể giãy giụa ra khỏi tay Đổng Thanh mà thẹn quá thành giận rồi lại không thể không chấp nhận, quả thực…quả thực muốn bật cười thành tiếng.

Chà, xem ra nàng lo lắng thừa rồi.

“Chẳng lẽ là vì ta gây ra hiệu ứng bươm bướm? Hay là hình tượng nhân vật trong truyện đã bị thay đổi rồi?” Tại sao mọi thứ đều khác xa với tưởng tượng của nàng vậy? Đỗ Tam Tư suy nghĩ, liệu điều này có phải chứng tỏ tiểu phản diện đã vượt qua tử kiếp rồi, không cần lo lắng nữa chăng? Nàng ngẫm nghĩ mãi, phía sau bất chợt truyền đến tiếng nói của Kỳ Quan, “Bà chủ, kỳ thật…… Kỳ thật nha nội muốn ở lại tặng đồ cho ngài, vừa rồi ngài bận nên ngài ấy chưa nói được, nhưng đồ vật đã nâng vào cho ngài rồi, nói là lễ vật mừng ngài khai trương.”

Đỗ Tam Tư kinh ngạc, “Có cả lễ nữa à?” Nàng cho rằng hắn mang khách nhân tới cũng đã đủ rồi.

Kỳ Quan cười thần bí, “Ngài cứ xem sẽ biết, đều là thứ tốt đấy!”

Đồ gì mà thần bí như vậy, khuôn mặt nhỏ của Đỗ Tam Tư ửng đỏ.

Liệu có phải là đưa tiền tới chăng?!



Nàng chính là kẻ thô tục như thế.

Đỗ Tam Tư hưng phấn bước đi, thấy một cái hòm lớn trên lối đi nhỏ, bỗng chốc tim đập lỡ một nhịp.

“…… Áo lông chồn.”

Quần áo mùa đông mà đêm qua nàng cực kỳ ao ước.

Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai chuẩn bị quần áo mùa đông cho nàng.

Nàng chỉ nhìn lâu một chút, hắn liền chú ý tới sao?

Trái tim Đỗ Tam Tư nóng lên, không nhịn được chạy tới cửa sổ mà nhìn xung quanh, nhưng đã không thấy bóng dáng của tiểu phản diện ……

Có lẽ, có lẽ nàng suy nghĩ nhiều.

Đỗ Tam Tư mím môi, có lẽ tiểu phản diện tiếp cận nàng là có mục đích riêng, đúng hay không?

Nàng thu hồi ánh mắt.

Đúng lúc nàng xoay người, từ hướng nào đó cũng truyền đến một ánh nhìn lạnh lùng xen lẫn mỉa mai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện