Lôi Hải Thành đem Lục Lang mang về phủ trấn bên trong Thập Phương thành, thì cũng là lúc trăng đã lên cao.
Lãnh Thọ cùng nhóm quân y đang tụ tập trước giường Lãnh Huyền, đối với bệnh tình của Lãnh Huyền thúc thủ vô sách[132], ai nấy đều lo lắng vạn phần, thấy Lôi Hải Thành trở về, vội vàng vây tứ phía.
“Hắn chính là đại phu?” Thấy Lục Lang bị Lôi Hải Thành ném xuống mặt đất, Lãnh Thọ sửng sốt.
Lôi Hải Thành thay Lục Lang phục hồi lại khớp khuỷu tay, tiện tay lấy một chậu nước sạch trên bàn hất vào mặt Lục Lang. Thấy người từ trong hôn mê run rẩy tỉnh lại, hắn lấy ra trong ngực một mộc bình hoàng sắc quẳng vào trong tay Lãnh Thọ.”Đây là giải dược độc rết. Độc trùng là do hắn phóng, các ngươi trông hắn cứu tỉnh Lãnh Huyền, đừng cho hắn giở trò.”
Lãnh Thọ vừa mừng vừa sợ, khẩn trương kêu mấy người quân y trước đến nghiên cứu xem giải dược liệu có hay không dùng được.
Lôi Hải Thành lạnh nhạt nhìn chúng nhân quây vào một đống, khoanh tay, lặng yên bước ra ngoài cửa.
Bầu trời đêm nay một màu xanh u tối, nguyệt quang lành lạnh nhưng sáng ngời, ánh sáng ngân bạch vương trên ngọn cây, nóc nhà, mặt đất...... tựa như rải lên một tầng tuyết bạc......
Lôi Hải Thành tựa vào tường, xuất thần nhìn nguyệt sắc như tuyết, nhớ tới cái đêm đầu năm lẻn vào Lan vương phủ, tuyết đọng dần tan, nơi nơi đều phiếm màu ngân bạch tuyết quang.
Vào đêm ấy, hắn dùng chủy thủ đâm thật sâu vào ngực Lãnh Huyền, đó là đệ nhất thứ phẩm khoái cảm báo thù mà hắn được thưởng thức. Mà Lãnh Huyền, cũng không chút nương tay dùng độc tiễn đáp lễ hắn.
Hắn cùng Lãnh Huyền, khi đó đều muốn, là làm thế nào để đưa đối phương vào tử địa.
Rốt cuộc là bắt đầu từ thời điểm nào, bên trong sự thù hận đơn thuần lại dần dần hòa lẫn những thứ mà bản thân hắn cũng không biết rõ?......
Lại là bắt đầu từ thời điểm nào, nam nhân nguyên bản đem toàn bộ tôn nghiêm của hắn vô tình dẫm ở dưới chân, mang đến cho hắn sự làm nhục phi nhân thế nhưng lại khiến cho hắn không còn muốn tiếp tục báo thù?......
Hắn không biết sự tình lại diễn biến đến mức này. Tựa như hắn không rõ, bản thân mình hiện giờ, đối Lãnh Huyền đến tột cùng là hận, hay là không hận......
Ánh trăng dần nhạt, bình minh dần rạng, gió sớm thấu qua y phục lạnh lẽo.
Thân ảnh mảnh khảnh thon dài của Lãnh Huyền cuối cùng cũng chầm chậm đi ra khỏi phòng. Độc tính mới vừa giải, sắc mặt hắn vẫn như cũ tái nhợt, bước đi có phần lảo đảo bất ổn.
Ra hiệu cho Lãnh Thọ đang muốn tới đỡ lùi ra sau, hắn đưa mục quang tìm kiếm ──
Cạnh cửa không xa, Lôi Hải Thành ngồi tựa dưới chân tường, nhắm lại hai mắt, dường như đang ngủ. Trên sợi tóc đen nhánh bên thái dương, ngưng lại ngọt sương đêm.
Lãnh Huyền đứng trước người Lôi Hải Thành, lẳng lặng nhìn thật lâu, một tay cố sức cởi bỏ phi phong đang choàng của mình, nhẹ nhàng đắp lên cho Lôi Hải Thành.
Dương quang lướt nhẹ trên mí mắt, làm ấm áp con người...... Lôi Hải Thành mở mắt ra, hồng nhật nhô cao trên đỉnh đầu nói cho hắn biết đã đến chính ngọ.
Giấc vừa rồi, cư nhiên lại ngủ say đến thế. Hắn che miệng ngáp một cái, chợt thấy phi phong đắp trên người mình.
Lụa trắng thượng hảo, thêu ngũ trảo kim long thần thái sống động, ở trong hoa văn tròn tô điểm bằng trân châu cùng thanh ngọc hiên ngang bay lên.
Hắn lạnh lùng nhìn một trận, quăng phi phong ra, đứng dậy đón gió duỗi thẳng lưng lại.
Cửa phòng đóng chặt, trong phòng có tiếng người thì thầm, mơ hồ nghe được nam trung âm êm tai của Lãnh Huyền xen lẫn. Bỗng chốc tiếng gầm của Lãnh Thọ vang ra ngoài phòng.
“Cái loại này, lưu lại để làm cái gì?”
Cửa phòng mạnh mẽ đẩy ra, Lãnh Thọ một cước đem Lục Lang từ trong phòng đá thẳng ra sân, rút ra bội kiếm hướng giữa ngực Lục Lang đâm tới.
Lục Lang nhắm chặt mắt lại, chỉ nghe “leng keng” một tiếng binh khí rớt xuống, sự đau đớn trong dự liệu lại chậm chạp lại không hề xuất hiện.
Thanh kiếm bất ngờ bị Lôi Hải Thành đá bay, Lãnh Thọ xoa lấy cổ tay đang run lên, đau đớn nói: “Lôi Hải Thành, ngươi là có ý gì?”
Vừa rồi trong phòng đại khái chính là đang thương lượng xem xử trí Lục Lang như thế nào sao? Lôi Hải Thành đi đến, kéo lấy Lục Lang mặt cắt không giọt máu, rồi thản nhiên nói: “Chẳng có ý gì hết! Ta đã đáp ứng chủ nhân tiểu quỷ này, chỉ cần hắn cứu Lãnh Huyền, sẽ thả hắn bình an trở về.”
Lục Lang vốn đối Lôi Hải Thành thập phần sợ hãi, nghe hắn nói như vậy, đôi mắt xanh liền lộ sự cảm kích, giống như người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ, chặt chẽ giữ lấy y phục Lôi Hải Thành không buông.
Lãnh Thọ ngẩn ra, “Nhưng mà hắn ──”
“Thọ hoàng thúc, thả hắn đi.” Mệnh lệnh trầm thấp của Lãnh Huyền từ phòng trong truyền ra, thanh âm tuy không lớn, nhưng vẫn uy nghiêm như xưa.
Lãnh Thọ môi khẽ nhếch, tựa hồ còn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Nhìn theo Lôi Hải Thành mang Lục Lang không quay đầu lại đi ra xa, hắn nhặt lên bội kiếm của mình tra vào vỏ, nhìn lại Lãnh Huyền đã đi tới giữa sân, thở dài một hơi thật nặng.
“Lục Lang vong ân phụ nghĩa, năm đó chúng ta từ trong tay bọn lái buôn mua lại hắn, dốc lòng trị liệu giáo dục, đưa hắn quay về Tây Kì làm nội ứng. Hắn cũng thề son sắt nói từ nay về sau xin nguyện trung thành với Hoàng Thượng, kết quả là bắt đầu từ vài năm trước, liền không liên hệ với chúng ta nữa. Bây giờ lại còn dụng độc vật hại Hoàng Thượng. Cái loại lấy oán trả ơn này, thật đáng chết!”
Lãnh Huyền không tức giận như Lãnh Thọ, ngược lại khẽ mỉm cười, “Chuyện trúng độc là do vận khí ta xui xẻo, chủ ý của hắn vốn không phải là nhằm vào bổn hoàng, việc này không cần nhắc lại. Nếu Lục Lang một lòng chỉ cầu được lưu lại bên người Tây Kì kia, thì cứ để hắn đi.”
Lãnh Thọ trầm mặc một lát mới nói: “Hoàng Thượng, ngươi không sợ Lục Lang ở trước mặt Lôi Hải Thành lộ ra sơ hở, bị hắn phát hiện Lục Lang vốn là nội ứng chúng ta giấu ở Tây Kì sao? Đến lúc đó, e rằng Lôi Hải Thành sẽ nghĩ rằng Hoàng Thượng cứu hắn, chính là một khổ nhục kế.”
“Lục Lang đã gia nhập làm người Tây Kì, tự nhiên sẽ phải cẩn thận từng chút một, không để bại lộ thân phận, điểm ấy không cần lo lắng. Còn như Lôi Hải Thành muốn nghĩ thế nào, ngươi ta cũng vô pháp chi phối mà?”
Lãnh Huyền chằm chằm nhìn phi phong bị Lôi Hải Thành ném xuống đất cười khổ một chút, rồi lắc đầu nói: “Không nói chuyện này nữa. Thọ hoàng thúc, ta hôm qua đã đi thực địa phiến rừng kia, nếu như có thể đem Tây Kì đại quân dụ tới phụ cận rừng, rồi dùng hỏa công, phần thắng là rất lớn.”
Lãnh Thọ nhíu mày, “Thần cũng đã nghĩ đến hỏa công. Nhưng giờ xuân hạ chi giao, phong thế khu vực này từ trước đến nay vẫn luôn thay đổi, vạn nhất sau khi phóng hỏa hướng gió lại chuyển, ngược lại sẽ thành thiêu đại quân ta.”
Lãnh Huyền chậm rãi nói: “Thế cục nếu cứ kéo dài hơn nữa, thì chỉ càng ngày càng bất lợi đối với Thiên Tĩnh. Tuy rằng lần chinh chiến đệ nhị của Phong Lăng đã bị Dao Quang dùng tánh mạng để trì hoãn lại, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ khởi binh. Nói thế nào đi nữa ngươi với ta cũng phải lợi dụng trước khoảng thời gian này để đánh hạ Tây Kì.”
Vầng hồng nhật trên đỉnh đầu như hỏa, chiếu xuống hai gò má tái nhợt của hắn tạo nên một sắc hồng dị thường. Ở sâu trong đôi đồng tử đen láy, dường như có một ngọn lửa đang rừng rực cháy.
Lôi Hải Thành cùng Lục Lang cưỡi ngựa, chạy ra khỏi Thập Phương thành.
Nhìn lá cờ Thiên Tĩnh trên thành dần dần mờ đi trong tầm mắt, Lục Lang cuối cùng mới như trút được gánh nặng ngàn cân, biểu tình liền trở nên nhẹ nhõm.”Lôi Hải Thành, đa tạ lúc trước ngươi đã cứu ta.”
“Không cần cảm tạ ta, ta chỉ là đáp ứng chủ nhân ngươi là sẽ đưa ngươi bình an trở về, không muốn nuốt lời mà thôi.” Lôi Hải Thành lãnh đạm cầm dây cương, tùy ý ngựa không nhanh không chậm mà đi.
Ngắm nghía ngọc bội ở trong tay kia mà Trạm Phi Dương hôm qua đã tặng hắn, bỗng chốc quẳng vào trong ngực Lục Lang.”Ta chỉ đưa ngươi tới rừng cây phía trước. Ra khỏi rừng, thì ngươi tự mình tìm đường mà trở về Khảm Ly thành, ngọc bội này cho ngươi.”
Lục Lang kinh ngạc ngẩng đầu, “Ngươi không cùng ta vào thành vấn an chủ nhân sao? Các ngươi...... Không phải bằng hữu rất tốt của nhau sao?”
“Cho dù là hảo bằng hữu cũng không tất yếu mỗi ngày phải gặp nhau chứ?” Lôi Hải Thành cười hỏi lại, “Hay là ngươi thích nhìn ta với chủ nhân ngươi ở cùng một chỗ, ân?”
“Không thích.” Mặc dù biết Lôi Hải Thành là đang chế nhạo hắn, Lục Lang vẫn thực sảng khoái thừa nhận, khiến cho Lôi Hải Thành sửng sốt rồi cười lớn.
Đúng là một tiểu quỷ thẳng thắn! Khó trách sao Trạm Phi Dương ngoài miệng không thừa nhận, kì thực đối Lục Lang lại cực kỳ lo lắng.
Hắn cười nói: “Bằng hữu chân chính coi trọng sự tri kỷ. Ngươi yên tâm, trừ phi biết chủ nhân ngươi gặp phải đại phiền toái nào đó, bằng không ta sau này sẽ không tùy tiện đi tìm hắn nữa. Dù sao hắn cũng là nhân vật quan trọng của Tây Kì, cùng với ta trên danh nghĩa lại là Thiên Tĩnh Vương gia, qua lại sẽ tự làm tổn hại đến nhau.”
“Ngươi thật sự là hảo bằng hữu của chủ nhân......”
Trong đôi mắt xanh biếc của Lục Lang dâng lên tình tự khó nói lên lời, cụp mắt xuống do dự hồi lâu, cuối cùng hít thật sâu, tựa như đã hạ quyết tâm.
“Lôi Hải Thành, có chuyện này, ta nghĩ vẫn là nói cho ngươi thì tốt hơn. Chuyện ta ở vật cưỡi của chủ nhân giấu độc vật, chủ nhân hắn...... đã sớm biết.”
Một tiếng ngựa kinh hoàng hí lớn, ngựa của Lôi Hải Thành bị hắn đột ngột ghìm lại, nhảy dựng nửa người lên.
Nụ cười lúc trước của Lôi Hải Thành hoàn toàn tan biến, đôi mắt so với đại hải trong bóng đêm lại càng thâm trầm hơn, không có một chút ấm áp.
“Ngươi có biết là mình đang nói cái gì không?” Từng chữ một, đều tựa như từ trong nơi sâu nhất trong khớp hàm xuất ra.
Lục Lang cũng ghìm cương lại, trong phút chốc lại như có ảo giác, chỉ cần hắn đáp sai một chữ, sẽ bị Lôi Hải Thành xé xác. Nhưng hắn vẫn như trước có đủ dũng khí để cố gắng mở lời.
“Ta không có dối trá. Hết thảy độc vật đều đã được chủ nhân đáp ứng rồi, ta mới có thể phóng lên. Bằng không mấy năm qua đều mặc y phục có xông dược vật, chủ nhân sao lại có thể không có chút hoài nghi?”
“Vậy tối hôm qua, hai người các ngươi chính là ở trước mặt ta biểu diễn một hồi kịch hay sao?”
Lôi Hải Thành nói thật chậm thật nhẹ, bởi rằng nếu không dùng đến lực ý chí tối cường đến áp chế nội tâm phẫn nộ, hắn cảm thấy rằng trái tim mình đã có thể nổ tung ngay sau giây phút đó ──
Hắn thủy chung rất tin tưởng không nghi ngờ cho rằng Trạm Phi Dương chính là tối hảo bằng hữu của hắn nơi dị thế này, thế nhưng người kia, lại muốn lấy tính mạng hắn?! “Vì cái gì?” Hắn nghe thấy thanh âm bản thân mình khô khốc không lên xuống đang hỏi.
“Ta cũng không biết vì cái gì chủ nhân lại đem vật cưỡi của hắn tặng cho ngươi.” Lục Lang bị mục quang lạnh lẽo thấu xương của Lôi Hải Thành kìm chặt hô hấp, cơ hồ không thở nổi, cực lực hối hận bản thân vì sao lại vì chút xúc động nhất thời mà vạch trần bí mật.
Bị bằng hữu tín nhiệm nhất phản bội, là tư vị thế nào, hắn đương nhiên biết rõ.
Lôi Hải Thành nhắm chặt mắt lại, khi mở ra, lại bình tĩnh đến mức khiến cho ***g ngực Lục Lang lạnh toát.”Ngươi vì cái gì lại nói cho ta chuyện này?”
Con ngươi màu xanh của Lục Lang thản nhiên nhìn lại Lôi Hải Thành, hắn biết Lôi Hải Thành là đang hoài nghi động cơ của hắn.”Bởi vì ta không thích càm giác bị người lừa gạt, kể cả là nhìn thấy người khác bị lừa gạt cũng vẫn không ưa.” Dừng một chút, nói: “Chủ nhân tuy rằng gạt ngươi, nhưng hắn nhất định có nỗi khổ tâm. Lôi Hải Thành, ngươi đáp ứng ta, đừng làm thương tổn chủ nhân ta, nếu không ta tuyệt không buông tha ngươi.”
Lôi Hải Thành giờ phút này căn bản không còn tâm tình mà so đo với sự uy hiếp của Lục Lang, lạnh lùng xuy xét xem trong lời nói của Lục Lang đến tột cùng có bao phần chân thật, bất ngờ hung hăng quất roi, phá nát không khí xung quanh.”Lời ngươi nói, là thật là giả, tự ta sẽ tới hỏi.”
Con ngựa tựa như cảm nhận được nộ khí của người cưỡi, tung vó chạy gấp. Đăng bởi: admin
Lãnh Thọ cùng nhóm quân y đang tụ tập trước giường Lãnh Huyền, đối với bệnh tình của Lãnh Huyền thúc thủ vô sách[132], ai nấy đều lo lắng vạn phần, thấy Lôi Hải Thành trở về, vội vàng vây tứ phía.
“Hắn chính là đại phu?” Thấy Lục Lang bị Lôi Hải Thành ném xuống mặt đất, Lãnh Thọ sửng sốt.
Lôi Hải Thành thay Lục Lang phục hồi lại khớp khuỷu tay, tiện tay lấy một chậu nước sạch trên bàn hất vào mặt Lục Lang. Thấy người từ trong hôn mê run rẩy tỉnh lại, hắn lấy ra trong ngực một mộc bình hoàng sắc quẳng vào trong tay Lãnh Thọ.”Đây là giải dược độc rết. Độc trùng là do hắn phóng, các ngươi trông hắn cứu tỉnh Lãnh Huyền, đừng cho hắn giở trò.”
Lãnh Thọ vừa mừng vừa sợ, khẩn trương kêu mấy người quân y trước đến nghiên cứu xem giải dược liệu có hay không dùng được.
Lôi Hải Thành lạnh nhạt nhìn chúng nhân quây vào một đống, khoanh tay, lặng yên bước ra ngoài cửa.
Bầu trời đêm nay một màu xanh u tối, nguyệt quang lành lạnh nhưng sáng ngời, ánh sáng ngân bạch vương trên ngọn cây, nóc nhà, mặt đất...... tựa như rải lên một tầng tuyết bạc......
Lôi Hải Thành tựa vào tường, xuất thần nhìn nguyệt sắc như tuyết, nhớ tới cái đêm đầu năm lẻn vào Lan vương phủ, tuyết đọng dần tan, nơi nơi đều phiếm màu ngân bạch tuyết quang.
Vào đêm ấy, hắn dùng chủy thủ đâm thật sâu vào ngực Lãnh Huyền, đó là đệ nhất thứ phẩm khoái cảm báo thù mà hắn được thưởng thức. Mà Lãnh Huyền, cũng không chút nương tay dùng độc tiễn đáp lễ hắn.
Hắn cùng Lãnh Huyền, khi đó đều muốn, là làm thế nào để đưa đối phương vào tử địa.
Rốt cuộc là bắt đầu từ thời điểm nào, bên trong sự thù hận đơn thuần lại dần dần hòa lẫn những thứ mà bản thân hắn cũng không biết rõ?......
Lại là bắt đầu từ thời điểm nào, nam nhân nguyên bản đem toàn bộ tôn nghiêm của hắn vô tình dẫm ở dưới chân, mang đến cho hắn sự làm nhục phi nhân thế nhưng lại khiến cho hắn không còn muốn tiếp tục báo thù?......
Hắn không biết sự tình lại diễn biến đến mức này. Tựa như hắn không rõ, bản thân mình hiện giờ, đối Lãnh Huyền đến tột cùng là hận, hay là không hận......
Ánh trăng dần nhạt, bình minh dần rạng, gió sớm thấu qua y phục lạnh lẽo.
Thân ảnh mảnh khảnh thon dài của Lãnh Huyền cuối cùng cũng chầm chậm đi ra khỏi phòng. Độc tính mới vừa giải, sắc mặt hắn vẫn như cũ tái nhợt, bước đi có phần lảo đảo bất ổn.
Ra hiệu cho Lãnh Thọ đang muốn tới đỡ lùi ra sau, hắn đưa mục quang tìm kiếm ──
Cạnh cửa không xa, Lôi Hải Thành ngồi tựa dưới chân tường, nhắm lại hai mắt, dường như đang ngủ. Trên sợi tóc đen nhánh bên thái dương, ngưng lại ngọt sương đêm.
Lãnh Huyền đứng trước người Lôi Hải Thành, lẳng lặng nhìn thật lâu, một tay cố sức cởi bỏ phi phong đang choàng của mình, nhẹ nhàng đắp lên cho Lôi Hải Thành.
Dương quang lướt nhẹ trên mí mắt, làm ấm áp con người...... Lôi Hải Thành mở mắt ra, hồng nhật nhô cao trên đỉnh đầu nói cho hắn biết đã đến chính ngọ.
Giấc vừa rồi, cư nhiên lại ngủ say đến thế. Hắn che miệng ngáp một cái, chợt thấy phi phong đắp trên người mình.
Lụa trắng thượng hảo, thêu ngũ trảo kim long thần thái sống động, ở trong hoa văn tròn tô điểm bằng trân châu cùng thanh ngọc hiên ngang bay lên.
Hắn lạnh lùng nhìn một trận, quăng phi phong ra, đứng dậy đón gió duỗi thẳng lưng lại.
Cửa phòng đóng chặt, trong phòng có tiếng người thì thầm, mơ hồ nghe được nam trung âm êm tai của Lãnh Huyền xen lẫn. Bỗng chốc tiếng gầm của Lãnh Thọ vang ra ngoài phòng.
“Cái loại này, lưu lại để làm cái gì?”
Cửa phòng mạnh mẽ đẩy ra, Lãnh Thọ một cước đem Lục Lang từ trong phòng đá thẳng ra sân, rút ra bội kiếm hướng giữa ngực Lục Lang đâm tới.
Lục Lang nhắm chặt mắt lại, chỉ nghe “leng keng” một tiếng binh khí rớt xuống, sự đau đớn trong dự liệu lại chậm chạp lại không hề xuất hiện.
Thanh kiếm bất ngờ bị Lôi Hải Thành đá bay, Lãnh Thọ xoa lấy cổ tay đang run lên, đau đớn nói: “Lôi Hải Thành, ngươi là có ý gì?”
Vừa rồi trong phòng đại khái chính là đang thương lượng xem xử trí Lục Lang như thế nào sao? Lôi Hải Thành đi đến, kéo lấy Lục Lang mặt cắt không giọt máu, rồi thản nhiên nói: “Chẳng có ý gì hết! Ta đã đáp ứng chủ nhân tiểu quỷ này, chỉ cần hắn cứu Lãnh Huyền, sẽ thả hắn bình an trở về.”
Lục Lang vốn đối Lôi Hải Thành thập phần sợ hãi, nghe hắn nói như vậy, đôi mắt xanh liền lộ sự cảm kích, giống như người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ, chặt chẽ giữ lấy y phục Lôi Hải Thành không buông.
Lãnh Thọ ngẩn ra, “Nhưng mà hắn ──”
“Thọ hoàng thúc, thả hắn đi.” Mệnh lệnh trầm thấp của Lãnh Huyền từ phòng trong truyền ra, thanh âm tuy không lớn, nhưng vẫn uy nghiêm như xưa.
Lãnh Thọ môi khẽ nhếch, tựa hồ còn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Nhìn theo Lôi Hải Thành mang Lục Lang không quay đầu lại đi ra xa, hắn nhặt lên bội kiếm của mình tra vào vỏ, nhìn lại Lãnh Huyền đã đi tới giữa sân, thở dài một hơi thật nặng.
“Lục Lang vong ân phụ nghĩa, năm đó chúng ta từ trong tay bọn lái buôn mua lại hắn, dốc lòng trị liệu giáo dục, đưa hắn quay về Tây Kì làm nội ứng. Hắn cũng thề son sắt nói từ nay về sau xin nguyện trung thành với Hoàng Thượng, kết quả là bắt đầu từ vài năm trước, liền không liên hệ với chúng ta nữa. Bây giờ lại còn dụng độc vật hại Hoàng Thượng. Cái loại lấy oán trả ơn này, thật đáng chết!”
Lãnh Huyền không tức giận như Lãnh Thọ, ngược lại khẽ mỉm cười, “Chuyện trúng độc là do vận khí ta xui xẻo, chủ ý của hắn vốn không phải là nhằm vào bổn hoàng, việc này không cần nhắc lại. Nếu Lục Lang một lòng chỉ cầu được lưu lại bên người Tây Kì kia, thì cứ để hắn đi.”
Lãnh Thọ trầm mặc một lát mới nói: “Hoàng Thượng, ngươi không sợ Lục Lang ở trước mặt Lôi Hải Thành lộ ra sơ hở, bị hắn phát hiện Lục Lang vốn là nội ứng chúng ta giấu ở Tây Kì sao? Đến lúc đó, e rằng Lôi Hải Thành sẽ nghĩ rằng Hoàng Thượng cứu hắn, chính là một khổ nhục kế.”
“Lục Lang đã gia nhập làm người Tây Kì, tự nhiên sẽ phải cẩn thận từng chút một, không để bại lộ thân phận, điểm ấy không cần lo lắng. Còn như Lôi Hải Thành muốn nghĩ thế nào, ngươi ta cũng vô pháp chi phối mà?”
Lãnh Huyền chằm chằm nhìn phi phong bị Lôi Hải Thành ném xuống đất cười khổ một chút, rồi lắc đầu nói: “Không nói chuyện này nữa. Thọ hoàng thúc, ta hôm qua đã đi thực địa phiến rừng kia, nếu như có thể đem Tây Kì đại quân dụ tới phụ cận rừng, rồi dùng hỏa công, phần thắng là rất lớn.”
Lãnh Thọ nhíu mày, “Thần cũng đã nghĩ đến hỏa công. Nhưng giờ xuân hạ chi giao, phong thế khu vực này từ trước đến nay vẫn luôn thay đổi, vạn nhất sau khi phóng hỏa hướng gió lại chuyển, ngược lại sẽ thành thiêu đại quân ta.”
Lãnh Huyền chậm rãi nói: “Thế cục nếu cứ kéo dài hơn nữa, thì chỉ càng ngày càng bất lợi đối với Thiên Tĩnh. Tuy rằng lần chinh chiến đệ nhị của Phong Lăng đã bị Dao Quang dùng tánh mạng để trì hoãn lại, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ khởi binh. Nói thế nào đi nữa ngươi với ta cũng phải lợi dụng trước khoảng thời gian này để đánh hạ Tây Kì.”
Vầng hồng nhật trên đỉnh đầu như hỏa, chiếu xuống hai gò má tái nhợt của hắn tạo nên một sắc hồng dị thường. Ở sâu trong đôi đồng tử đen láy, dường như có một ngọn lửa đang rừng rực cháy.
Lôi Hải Thành cùng Lục Lang cưỡi ngựa, chạy ra khỏi Thập Phương thành.
Nhìn lá cờ Thiên Tĩnh trên thành dần dần mờ đi trong tầm mắt, Lục Lang cuối cùng mới như trút được gánh nặng ngàn cân, biểu tình liền trở nên nhẹ nhõm.”Lôi Hải Thành, đa tạ lúc trước ngươi đã cứu ta.”
“Không cần cảm tạ ta, ta chỉ là đáp ứng chủ nhân ngươi là sẽ đưa ngươi bình an trở về, không muốn nuốt lời mà thôi.” Lôi Hải Thành lãnh đạm cầm dây cương, tùy ý ngựa không nhanh không chậm mà đi.
Ngắm nghía ngọc bội ở trong tay kia mà Trạm Phi Dương hôm qua đã tặng hắn, bỗng chốc quẳng vào trong ngực Lục Lang.”Ta chỉ đưa ngươi tới rừng cây phía trước. Ra khỏi rừng, thì ngươi tự mình tìm đường mà trở về Khảm Ly thành, ngọc bội này cho ngươi.”
Lục Lang kinh ngạc ngẩng đầu, “Ngươi không cùng ta vào thành vấn an chủ nhân sao? Các ngươi...... Không phải bằng hữu rất tốt của nhau sao?”
“Cho dù là hảo bằng hữu cũng không tất yếu mỗi ngày phải gặp nhau chứ?” Lôi Hải Thành cười hỏi lại, “Hay là ngươi thích nhìn ta với chủ nhân ngươi ở cùng một chỗ, ân?”
“Không thích.” Mặc dù biết Lôi Hải Thành là đang chế nhạo hắn, Lục Lang vẫn thực sảng khoái thừa nhận, khiến cho Lôi Hải Thành sửng sốt rồi cười lớn.
Đúng là một tiểu quỷ thẳng thắn! Khó trách sao Trạm Phi Dương ngoài miệng không thừa nhận, kì thực đối Lục Lang lại cực kỳ lo lắng.
Hắn cười nói: “Bằng hữu chân chính coi trọng sự tri kỷ. Ngươi yên tâm, trừ phi biết chủ nhân ngươi gặp phải đại phiền toái nào đó, bằng không ta sau này sẽ không tùy tiện đi tìm hắn nữa. Dù sao hắn cũng là nhân vật quan trọng của Tây Kì, cùng với ta trên danh nghĩa lại là Thiên Tĩnh Vương gia, qua lại sẽ tự làm tổn hại đến nhau.”
“Ngươi thật sự là hảo bằng hữu của chủ nhân......”
Trong đôi mắt xanh biếc của Lục Lang dâng lên tình tự khó nói lên lời, cụp mắt xuống do dự hồi lâu, cuối cùng hít thật sâu, tựa như đã hạ quyết tâm.
“Lôi Hải Thành, có chuyện này, ta nghĩ vẫn là nói cho ngươi thì tốt hơn. Chuyện ta ở vật cưỡi của chủ nhân giấu độc vật, chủ nhân hắn...... đã sớm biết.”
Một tiếng ngựa kinh hoàng hí lớn, ngựa của Lôi Hải Thành bị hắn đột ngột ghìm lại, nhảy dựng nửa người lên.
Nụ cười lúc trước của Lôi Hải Thành hoàn toàn tan biến, đôi mắt so với đại hải trong bóng đêm lại càng thâm trầm hơn, không có một chút ấm áp.
“Ngươi có biết là mình đang nói cái gì không?” Từng chữ một, đều tựa như từ trong nơi sâu nhất trong khớp hàm xuất ra.
Lục Lang cũng ghìm cương lại, trong phút chốc lại như có ảo giác, chỉ cần hắn đáp sai một chữ, sẽ bị Lôi Hải Thành xé xác. Nhưng hắn vẫn như trước có đủ dũng khí để cố gắng mở lời.
“Ta không có dối trá. Hết thảy độc vật đều đã được chủ nhân đáp ứng rồi, ta mới có thể phóng lên. Bằng không mấy năm qua đều mặc y phục có xông dược vật, chủ nhân sao lại có thể không có chút hoài nghi?”
“Vậy tối hôm qua, hai người các ngươi chính là ở trước mặt ta biểu diễn một hồi kịch hay sao?”
Lôi Hải Thành nói thật chậm thật nhẹ, bởi rằng nếu không dùng đến lực ý chí tối cường đến áp chế nội tâm phẫn nộ, hắn cảm thấy rằng trái tim mình đã có thể nổ tung ngay sau giây phút đó ──
Hắn thủy chung rất tin tưởng không nghi ngờ cho rằng Trạm Phi Dương chính là tối hảo bằng hữu của hắn nơi dị thế này, thế nhưng người kia, lại muốn lấy tính mạng hắn?! “Vì cái gì?” Hắn nghe thấy thanh âm bản thân mình khô khốc không lên xuống đang hỏi.
“Ta cũng không biết vì cái gì chủ nhân lại đem vật cưỡi của hắn tặng cho ngươi.” Lục Lang bị mục quang lạnh lẽo thấu xương của Lôi Hải Thành kìm chặt hô hấp, cơ hồ không thở nổi, cực lực hối hận bản thân vì sao lại vì chút xúc động nhất thời mà vạch trần bí mật.
Bị bằng hữu tín nhiệm nhất phản bội, là tư vị thế nào, hắn đương nhiên biết rõ.
Lôi Hải Thành nhắm chặt mắt lại, khi mở ra, lại bình tĩnh đến mức khiến cho ***g ngực Lục Lang lạnh toát.”Ngươi vì cái gì lại nói cho ta chuyện này?”
Con ngươi màu xanh của Lục Lang thản nhiên nhìn lại Lôi Hải Thành, hắn biết Lôi Hải Thành là đang hoài nghi động cơ của hắn.”Bởi vì ta không thích càm giác bị người lừa gạt, kể cả là nhìn thấy người khác bị lừa gạt cũng vẫn không ưa.” Dừng một chút, nói: “Chủ nhân tuy rằng gạt ngươi, nhưng hắn nhất định có nỗi khổ tâm. Lôi Hải Thành, ngươi đáp ứng ta, đừng làm thương tổn chủ nhân ta, nếu không ta tuyệt không buông tha ngươi.”
Lôi Hải Thành giờ phút này căn bản không còn tâm tình mà so đo với sự uy hiếp của Lục Lang, lạnh lùng xuy xét xem trong lời nói của Lục Lang đến tột cùng có bao phần chân thật, bất ngờ hung hăng quất roi, phá nát không khí xung quanh.”Lời ngươi nói, là thật là giả, tự ta sẽ tới hỏi.”
Con ngựa tựa như cảm nhận được nộ khí của người cưỡi, tung vó chạy gấp. Đăng bởi: admin
Danh sách chương