“Lãnh bệ hạ, ngươi nhất định không thể ngờ được rằng bọn họ lại rơi vào trong tay Phong Lăng ta phải không? Nói cho ngươi biết, là thân cữu phụ lưu trú ở kinh thành của ngươi đã bức bọn họ phải xuất cung đưa tới quân ta làm con tin đấy.”

Đông Thần Tiễn ngạo mạn cười to, cố ý khơi mào nộ khí của đối phương.

“Bổn hoàng quả thật không nghĩ tới.”

Lãnh Huyền cuối cùng mở cũng miệng, thanh âm vẫn thấp trầm như cũ, không có biểu lộ sự sợ hãi như mọi người tưởng tượng.”Bổn hoàng chỉ muốn biết, Phong Lăng đến tột cùng đã hứa hen những ưu đãi gì với hắn, khiến cho hắn dám cả gan phản bội bán đứng Thiên Tĩnh!”

Đông Thần Tiễn hắc hắc cười nói: “Lô Trường Nghĩa tuy là cữu phụ của ngươi, bệ hạ lại chỉ phong hắn tới chức tả quân đô thống, đương nhiên là thỏa mãn không được Lô đô thống. Phong Lăng ta so với Lãnh bệ hạ lại rộng rãi hơn, sau khi thôn tính Thiên Tĩnh, Lô Trường Nghĩa sẽ chính là vương mà Phong Lăng ta phái đồn trú ở mười bảy thành phương bắc Thiên Tĩnh, thế to chức lớn. Bệ hạ, ngươi nói, hắn có thể hay không phản đây?”

Lãnh Huyền thở dài một tiếng, “Hắn là thân cữu phụ của bổn hoàng, bổn hoàng chẳng lẽ còn không rõ năng lực của hắn? Hữu dũng vô mưu, khó thành đại sự, như thế nào có thể nhậm được chức cao? Có lẽ chỉ có loại ngu dốt như hắn, mới có thể tin tưởng lời hứa hẹn của các ngươi, a ──”

Dụng nhân bất duy thân[83], như Lãnh Huyền, cũng coi như là hiếm có. Lôi Hải Thành thầm nghĩ, mắt thấy trời càng ngày càng tối, hắn mượn hoàng hôn cùng bụi cỏ dại yểm trợ lặng yên bò từ từ về phía trước, để có thể thấy rõ sự phát triển tình hình.

Đông Thần Tiễn hiển nhiên bị sự lãnh tĩnh của Lãnh Huyền chọc giận, hừ nói:

“Lãnh bệ hạ, đừng nhiều lời vô ích. Nếu không đầu hàng, ta sẽ đem bọn họ ra giết. Ta đếm đến ba, ngươi không xuống ngựa chịu trói, liền khiến đầu sủng phi của ngươi rơi xuống đất.”

“Bệ hạ!” Nữ tử liên tục khóc, lúc này lại càng thê thảm kêu to.

“Một, hai ──”

Vạn nhân vô thanh, trong không trung chỉ có thanh âm của Đông Thần Tiễn cùng nữ tử vang vọng.

“Ba!”

Thân ảnh Lãnh Huyền vẫn vững vàng như bàn thạch, không có chút dao động.

Mọi người liền nhìn thấy kỵ sĩ trên ngựa giơ cao yêu đao vô tình chém xuống. Đầu của nữ tử tức khắc lìa khỏi cần cổ mảnh khảnh, lăn lông lốc ra xa trên bãi cỏ, máu tươi bắn tung tóe trên đường làm mặt cỏ nhiễm hồng.

“Lãnh bệ hạ, phi tử yêu dấu nhất của ngươi đã chết ngay trước mắt, vậy mà cũng không buồn nhíu mày. Xem ra tâm cùng huyết của bệ hạ quả nhiên đều lạnh lẽo, chẳng trách sao ngay cả huynh đệ ruột thịt của chính mình cũng không buông tha, vì ngôi hoàng đế mà độc sát cả thái tử.” Đông Thần Tiễn lớn tiếng cười nhạo.

Giết người thân đoạt vị, dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì. Thiên Tĩnh tướng sĩ bởi vậy mà lần lượt nổi lên từng trận xôn xao nhỏ.

Mặt Lãnh Huyền lại không hề đổi sắc, chỉ trầm thanh nói: “Đông Thần Tiễn, đôi bên giao tranh, bổn hoàng cũng không truy cứu việc hồ ngôn loạn ngữ của ngươi. Nếu ngươi cho là bổn hoàng sẽ vì một phi tử mà đầu hàng, khiến cho mấy vạn đại quân dưới trướng đều trở thành tù binh để các ngươi tùy ý xâm lược, làm cho tất cả thần dân Thiên Tĩnh chìm trong kiếp vong quốc chi nô, thì Phong Lăng các ngươi đã quá khờ khạo rồi. Đấy là chưa nói đến việc bổn hoàng không thể vì chuyện riêng tư của mình mà làm như thế, còn thiên quân vạn mã Thiên Tĩnh phía sau cũng sẽ không để cho ngươi được toại nguyện đâu.”

Hắn hít một hơi dài, hét lớn: “Thiên Tĩnh tướng sĩ, có phải hay không? Hồi đáp bổn hoàng!”

“Đúng vậy!” Vạn nhân đáp lại, chỉnh tề lưu loát, chấn động dãy núi vang vọng không dứt.

Đông Thần Tiễn biến sắc, nguyên tưởng rằng giết sủng phi của hoàng đế rồi lại thêm lời khiêu khích có thể làm cho Thiên Tĩnh tướng sĩ thỏ tử hồ bi[84], không còn lòng dạ nào tái chiến, không nghĩ tới miệng lưỡi Lãnh Huyền thật quá sắc bén, nói vài ba câu lại khiến cho sĩ khí Thiên Tĩnh tướng sĩ trở nên càng mạnh mẽ.

Thẹn quá hóa giận liền đem cây đuốc hướng những con tin còn lại.”Nếu Lãnh bệ hạ nói như thế, chắc hẳn cũng sẽ không thương tiếc cốt nhục của chính mình. Ngươi nhìn cho rõ đi, ta sẽ lại đếm đến ba, rồi sẽ giết tiểu hoàng tử của ngươi.”

Đó là một tiểu gia khỏa trắng trẻo mũm mĩm, trên cổ đeo một cái trường mệnh khóa nho nhỏ. Lúc trước thì khóc mãi không ngừng, sau khi nhìn thấy Lãnh Huyền lại từ từ ngừng khóc lóc lại, liền cười khanh khách, ở trong lòng kỵ sĩ vẫy vẫy cánh tay nhỏ bé, tựa hồ muốn Lãnh Huyền bế hắn.

Trong đám tướng sĩ dẫn đầu hai bên, đều có không ít người trên mặt hiện lên vẻ không đành lòng.

Lôi Hải Thành đã đi đến chố sườn đồi cách mặt đất hơn mười thước, mượn ánh hỏa quang nhìn đến đứa bé không biết tử vong sắp rơi xuống đầu mình kia, cũng không khỏi đình chỉ hô hấp. Lại nghe Đông Thần Tiễn đếm tới “Ba”, Lãnh Huyền vẫn bất vi sở động.

Đao nhọn từ phía sau thân thể đứa bé xuyên qua, thanh âm non nớt chỉ phát ra một tiếng thất thanh liền đoạn khí. Kỵ sĩ vì thị uy, cư nhiên còn đem thi thể trẻ con vẫn còn xuyên trên đao giơ cao lên không trung.

Lôi Hải Thành gắt gao bẻ đốt ngón tay, Phong Lăng binh sĩ ở trong mắt hắn lúc này quả thực đã thành bản sao của xâm Hoa Nhật quân. Phải biết rằng, vào thời điểm khi hắn còn đi học có đi thăm quan kỉ niệm đường thảm sát Nam Kinh[85], sau đó liền hận không thể sinh ra trước đó vài thập niên, để có thể thống khoái mà giết Nhật Bản binh.

Cây đuốc dời về phía Minh Chu, chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của hắn.

Hắn toàn thân trên dưới, ngay cả miệng đều đang run rẩy, chẳng nói nổi cái gì, chỉ nhìn Lãnh Huyền ở phía đối diện.

Đông Thần Tiễn cải biến chủ ý, “Lãnh bệ hạ, ta biết ngươi là yêu thương nhất vị Minh Chu thái tử này. Một con tin tốt thế này, một đao giết chết có phải hay không là rất đáng tiếc? Không bằng trước hết cứ chặt bỏ một bàn tay của hắn, rồi lại chém một cái nữa, rồi mới tái từ từ chặt lấy bàn chân, bệ hạ ngươi cảm thấy được hay không?”

“Phụ hoàng ──” Minh Chu cuối cùng run rẩy cầu cứu.

“Chu nhi! Ngươi nhớ kỹ, ngươi là thái tử của Thiên Tĩnh ta, không được kêu cứu!”

Thanh âm lãnh khốc của Lãnh Huyền khiến kẻ khác khó có thể tin được. Lại duỗi cánh tay lấy cung tiễn bên lưng ngựa kéo căng lên.

Hướng của mũi tên, chính là Minh Chu.

“Chu nhi, phụ hoàng tiễn ngươi lên đường.”

Ngữ điệu chung quy hơi chút run rẩy, cắn răng một cái liền đem tiễn bắn ra.

“Ầm!”

Chân núi phát ra tiếng nổ mạnh mẽ, mục quang mọi người không cầm được đều chuyển hướng nơi phát ra tiếng vang.

Một khối nham thạch mấy người ôm không hết đang mang theo khói lửa cuồn cuộn, từ sườn dốc lăn xuống. Nham thạch kia thân mình phải đến mười mấy tấn trọng, lại có thêm quán tính, lăn lại càng nhanh, thẳng hướng Phong Lăng đại quân lăn lại.

Khối đại thạch như vậy mà đè lên, dù là ai cũng sẽ biến thành khối bánh thịt. Binh sĩ tiền tuyến Phong Lăng đều lộ vẻ sợ hãi nhanh chóng thối lui về phía sau. Binh sĩ đằng sau không biết phía trước đã xảy ra chuyện gì, nhất thời hỗn loạn.

Thiên ban cơ hội! Lãnh Huyền vui mừng khôn xiết, buông cung tiễn.”Khoái đao thủ, mau đi cứu thái tử!”

Mấy trăm khoái đao thủ nổi danh trong hàng ngũ Thiên Tĩnh liền mạnh mẽ theo lời nhằm hướng Phong Lăng, ai nấy cũng đều muốn cứu thái tử, lập đại công trước mặt hoàng đế.

Đông Thần Tiễn thấy tình hình bất thường, lạnh lùng nói: “Không được lùi lại nữa, làm trái liền mang ra trảm!”

Lúc này, cự thạch đã nghiền qua vô số thi thể binh sĩ trên mặt đất, khí lực cũng dần chậm lại. Có người nhanh mắt, nhìn thấy phía sau cự thạch lộ ra một góc y phục, kêu to: “sau tảng đá có người!”

Đông Thần Tiễn thay đổi sắc mặt, vô duyên vô cớ từ chân núi lại lăn xuống khối cự thạch, nhất định có người lén lút phá rối! Mắt thấy cự thạch đã lăn tới chỗ cách chiến xa hai trượng, khí lực cuối cùng cũng cạn, đình chỉ di động. Một thân ảnh theo sau tảng đá chạy ra, trên người mặc bộ y phục bình thường của Thiên Tĩnh binh sĩ.

“Bắn tên!”

Theo mệnh lệnh của Đông Thần Tiễn, cả trăm mũi tên đều bắn về phía thân ảnh nọ. Đông Thần Tiễn cũng tự mình bắn liên tiếp hai mũi, bắn trúng ấn đường người nọ.

Toàn thân người nọ trừ bỏ nơi có khôi giáp bảo hộ, đều cắm đầy tiễn, cơ hồ đã thành tấm bia, nhưng lại vẫn y nguyên không ngã xuống, vẫn còn lao về phía mọi người làm đám cung tiễn thủ sợ tới mức đứng trân ra nhìn.

Chờ lúc mọi người dùng hỏa quang để thấy rõ diện mục người kia, mới phát hiện gương mặt người nọ đã bị cự thạch nghiền đến huyết nhục mơ hồ, nguyên lai sớm đã là cổ thi thể.

Trúng kế rồi! Đông Thần Tiễn vừa mới thông suốt, thi thể liền ngã tùm xuống đất.

Người ở hậu diện cuối cùng đã hiện thân, lao thẳng một mạch đến trước con ngựa của tên kị sỹ đang uy hiếp Minh Chu, chủy thủ bay nhanh chặt đứt một chân trước của con ngựa.

Ngựa bị đau, điên cuồng hí vang quỵ xuống. Hai người trên lưng ngựa liền bị kéo xuống dưới. Kỵ sĩ kia còn chưa đứng dậy, liền bị chủy thủ cắt đứt khí quản, máu tươi phun trào.

Chủy thủ, nắm ở trong tay một tuấn mỹ thiếu niên.

Tóc dài lẫm liệt tung bay, trong mắt thiếu niên phát ra cường hãn sát khí, ở dưới hảo quang chiếu rọi lại càng mạnh mẽ khiếp người. Những binh sĩ bên cạnh lâm vào sự sợ hãi, đã quên hẳn đi việc công kích. Đăng bởi: admin
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện