“!!! ── ”

Sáng sớm, tiếng đập cửa dồn dập đem Lôi Hải Thành từ trong giấc mộng đánh thức dậy.

Ôm lấy đầu giờ vẫn còn chút men say ra mở cửa phòng, Lôi Hải Thành liền nhìn thấy hai huynh đệ công tử Tuyết đứng ở ngoài cửa, sắc mặt hai người đều có điểm trắng bệch.

Trên bãi đất trống cách đó không xa là một đám lớn lâu la tụ tập, tựa như đang vây quanh tranh luận gì đó.

“Vương trại chủ hắn......”

Công tử Du chưa nói xong, Lôi Hải Thành đã bước nhanh qua, chen vào đám người.

Vương Như Phong nằm ở giữa vũng máu, hai mắt trợn lên khí tuyệt đã được một thời gian. Trên cổ có năm lỗ nhỏ, huyết tích đã ngưng tụ. Lồng ngực bị xuyên mở thành một lỗ hỏng lớn, phơi bày trái tim.

Ngày hôm qua vẫn còn cùng hắn uống rượu chén lớn ăn khối thịt to, một hán tử sinh long hoạt hổ, cư nhiên lại biến thành thi thể. Sự chếnh choáng của Lôi Hải Thành tức khắc toàn bộ tiêu tan, chỉ còn sững sờ đứng đó.

Đám lâu la đều bị tử trạng kì lạ của Vương Như Phong hù dọa, thì thào rỉ tai nhau.

“Sao lại xảy ra chuyện này?” Lôi Hải Thành định thần lại, hỏi một nam nhân ba mươi tuổi bên cạnh. Khi uống rượu hôm qua, hắn còn nhớ nam nhân này được gọi là Nhạc Tiểu Xuyên, là Nhị đương gia của Liên Hoàn trại.

“Vừa nãy khi các huynh đệ đi qua nơi này, liền phát hiện ra thi thể đại ca. Tất cả mọi người đều không biết sao lại như vậy......” Nhạc Tiểu Xuyên bỗng nhiên đem ánh mắt dày đặc tơ máu dời về phía công tử Du bên cạnh Lôi Hải Thành.”Có phải hay không ngươi làm?”

Công tử Du suýt nữa nhảy dựng lên, “Hồ thuyết bát đạo![81]”

“Ta không có nói bậy!” Nhạc Tiểu Xuyên rống to, “Ngày hôm qua ngươi khuyên đại ca bán mạng cho Lạc Thủy ngươi, đại ca không chịu, ngươi liền ôm hận trong lòng mà giết hắn, đúng hay không? Trong sơn trại ngoại trừ ba người các ngươi ra, không có ngoại nhân, không phải ngươi thì là ai?”

“Ta không có ──” công tử Du gấp đến độ trên trán nổi cả gân xanh, muốn biện giải nhưng đám lâu la đều theo Nhạc Tiểu Xuyên làm ầm ĩ lên, như muốn lôi ra một kẻ để chịu tội.

Nhìn một hồi tranh đấu, Lôi Hải Thành trầm khí xuống đan điền, hét lớn một tiếng, áp đảo sự huyên náo xunh quanh, mục quanh sắc bén đảo qua mọi người.

“Mọi người hãy nghe ta nói một câu! Chúng ta cùng Vương trại chủ không cừu không oán. Vương trại chủ một lòng hướng quốc, chúng ta chỉ có phần kính nể, tuyệt sẽ không vì nguyên nhân nhỏ nhoi đó mà hạ thủ với Vương trại chủ. Chư vị không tin Lạc Thủy, cũng thỉnh tin tưởng Lôi Hải Thành ta.”

Tiếp xúc với sự kiên định trong ánh mắt của hắn, mọi người liền dao động, đem ánh mắt chuyển hướng nhị đương gia Nhạc Tiểu Xuyên.

Nhạc Tiểu Xuyên đỏ mắt nói: “Lôi thiếu hiệp, ngươi là đại ân nhân của Vương trại chủ, chúng ta đương nhiên tin tưởng ngươi, nhưng bằng hữu của ngươi thì ──”

“Nhạc nhị đương gia, nếu chúng ta thật sự là hung thủ, giết người xong đã sớm đào tẩu trong đêm, cần gì phải đứng ở đây giải thích với các ngươi chứ?”

Lôi Hải Thành bình tâm tĩnh khí nói một câu, thanh đao Nhạc Tiểu Xuyên vừa giơ lên liền khựng lại giữa không trung, đình chỉ nửa ngày, rồi chém thẳng vào trong đống bùn đất, cúi đầu không lên tiếng.

Lúc này, thê tử của Vương Như Phong nghe được tin tức, dẫn theo ba nữ nhân chạy vào giữa đám người, nhào xuống thi thể của Vương Như Phong mà gào khóc.

Lôi Hải Thành nhẹ nhàng lôi tay áo hai huynh đệ, hai người tức khắc hiểu ý trong trường hợp này không nên tái lưu lại, lập tức lặng lẽ rời khỏi đám đông.

Trở lại căn phòng của Lôi Hải Thành, ba người liền đóng kín cửa lại, trầm mặc không nói lời nào. Cuối cùng công tử Du nhịn không nổi nữa, bực dọc hướng ghế trên ngồi xuống, nộ khí trùng trùng nói: “Đạo tặc chính là đạo tặc, không có chút phân rõ phải trái. Sớm biết như vậy sẽ không lên núi, đỡ phải rước lấy phiền toái này.”

Lôi Hải Thành trải qua một phen đấu rượu hôm qua, cũng khá là yêu thích đám hán tử hào sảng nhiệt huyết này, nghe công tử Du ngôn ngữ khinh miệt, liền có chút không hài lòng “Thủ lĩnh bị giết, bọn họ có giận dữ làm bậy, cũng thực bình thường. Bọn họ bất quá chỉ là nhóm đạo tặc, đương nhiên không thể so với những người tri thư đạt lễ được.”

Công tử Du hiển nhiên hiểu được ý tại ngôn ngoại của Lôi Hải Thành, đổi thành người khác nói như vậy, hắn đã sớm đại nộ, nhưng đối Lôi HảiThành cũng không hề tức giận, chỉ lẩm bẩm nói: “Ta cũng coi như xui xẻo đi, mạc danh kỳ diệu lại bị người ta coi là hung thủ. Bất quá cũng thật là kỳ quái, hung thủ kia rốt cuộc là sao mà lại lẻn vào trại tử? Lại vì cái gì mà muốn giết cường đạo đầu lĩnh?”

Hắn ngày hôm qua còn gọi Vương Như Phong Vương trại chủ, hiện tại không còn khách khí đổi giọng gọi thành cường đạo đầu lĩnh. Thân là vương tộc, từ tận trong xương cốt thủy chung vẫn là xem thường dân gian.

Lôi Hải Thành cau mày, “Hung thủ hoàn toàn có khả năng là người của trại tử, nhưng ta lại không nghĩ ra động cơ của hắn. Trừ phi hắn là phản đồ lọt lưới lúc trước, vốn là đang tìm cơ hội diệt trừ Vương trại chủ, thừa dịp đêm qua Vương trại chủ say rượu mà hạ độc thủ. Bất quá người này có thể ẩn náu hảo như thế, cũng không phải là đơn giản. Hơn nữa ──”

Hắn chậm rãi nói: “Ta vừa rồi quan sát qua miệng vết thương, năm lỗ nhỏ trên cổ tương tự như lấy ngón tay cắm vào mà tạo thành, ngực cũng như là bị người dùng tay xé mở. Trong sơn trại e rằng không có sát thủ lợi hại như vậy đâu?”

“Vậy rốt cuộc chính là người nào đã làm?” Công tử Du hiện tại lại nổi lên lòng hiếu kỳ.

Lôi Hải Thành lắc đầu, đưa mắt nhìn trộm công tử Tuyết, hiện vẫn giữ y nguyên bộ dạng lãnh đạm, giống như thiên hạ phát sinh chuyện gì cũng đều cùng hắn không quan hệ.

Hắn chậm rãi đến gần công tử Tuyết, rồi đột nhiên bắt lấy hai tay công tử Tuyết dùng sức bẻ một cái.

“Khách”, xương tay trật khớp.

“Lôi Hải Thành, ngươi điên rồi à?”

Công tử Du từ trên ghế dựa nhảy dựng lên, đẩy Lôi Hải Thành ra, đem công tử Tuyết sắc mặt trắng bệch dìu đến mép giường, thay công tử Tuyết hoàn nguyên khớp xương, rồi mới căm tức nhìn tên thủ phạm.”Ngươi sao lại khi dễ ca ca ta?”

Lôi Hải Thành biểu tình quái dị. Sau khi hắn hoài nghi vết thương của Vương Như Phong là do ngón tay tạo thành, liền có một nghi vấn lan tỏa trong óc. Theo độ lớn nhỏ của năm lỗ đó, người nọ hẳn là phải có đôi tay tinh tế lại vô cùng mạnh mẽ.

Ngón tay của công tử Tuyết, cũng là nhỏ dài, cũng lại có khí lực cực đại......

Hắn cũng cảm thấy này phỏng đoán hứng khởi trong nháy mắt này phi thường hoang đường, nhưng trực giác lại thúc giục hắn đi chứng thực. Cho nên mới thình lình hướng công tử Tuyết ra tay thăm dò.

Cũng không nghĩ đến, công tử Tuyết căn bản trốn cũng không thoát, có chút không giống người biết võ công.

“Ta là do có điểm hoài nghi nên mới muốn thử một chút......”

“Ngươi hoài nghi ca ca ta?”

Công tử Du không ngu ngốc, thấy Lôi Hải Thành cười khổ gật gật đầu, hắn giận hồng cả mặt, cơ hồ như muốn đem ấm trà trên bàn đập thẳng hướng Lôi Hải Thành.”Cơn say của ngươi còn chưa tỉnh à? Ca ca ta nếu lợi hại như vậy, còn lưu trú ở Thiên Tĩnh kinh thành để chịu sự khi dễ của đám quan lại làm chi? Vả lại, ca ca ta vì cái gì mà muốn giết hắn?”

Lôi Hải Thành thở dài, “Công tử Tuyết, thực xin lỗi.”

Trán công tử Tuyết vẫn còn đầy mồ hôi lạnh, ngẩng đầu liếc nhìn Lôi Hải Thành một cái, mục quang lạnh lùng, lại cũng không có vẻ trách cứ, ngược lại quay mặt đối công tử Du thản nhiên nói: “Chuyện này cũng chẳng có gì, tay ta đâu có phải là đứt lìa đâu.”

Thanh âm vốn thanh nhu của hắn bởi vì đau đớn mà có điểm khàn khàn, ngữ khí lại kiêu ngạo, cùng với lúc ở Lạc Thủy xá quán quả thực đã thành hai người khác nhau. Công tử Du vốn đau lòng, nhìn thấy ca ca càng lúc càng khôi phục ngạo khí xưa kia, lại nhịn không được vì hắn mà cao hứng.

Lôi Hải Thành có chút áy náy, châm chén nước đang định đưa cho công tử Tuyết, xa gần từ ngoài cửa liền vang lên một hồi cước bộ.

“Lôi thiếu hiệp!” Là thanh âm của Nhạc Tiểu Xuyên.

Hắn sải bước tiến vào, cùng hai huynh đệ công tử Du nhìn nhau một hồi, mới hướng Lôi Hải Thành chắp tay nói: “Lôi thiếu hiệp, vừa rồi nếu có đắc tội, xin ngươi đừng lưu tâm. Bất quá, Tiểu Xuyên còn muốn thỉnh ba vị lập tức ly khai Liên Hoàn trại.”

Lôi Hải Thành nhướn mày nhạc nhiên, “Ta vốn cho là nhị đương gia tới bảo chúng ta chớ đi, chờ tìm ra hung phạm mới có thể ly khai.”

“Mọi người quả thật là đều nghĩ như thế! Nhưng còn có kẻ lại gây rối muốn bắt bằng hữu thiếu hiệp để tế điện Vương đại ca.”

Nhìn thấy Lôi Hải Thành trầm mặt xuống, Nhạc Tiểu Xuyên cười khổ, “Ta tin tưởng Lôi thiếu hiệp, cũng nguyện ý tin tưởng bằng hữu của ngươi. Nhưng hơn hai trăm huynh đệ ngoài kia không có cùng ý nghĩ với ta như thế. Buộc lòng phải ủy khuất thiếu hiệp mang bằng hữu của ngươi nhanh chóng ly khai nơi này. Hiện tại bọn họ chính là vẫn đang hoài nghi, nếu bọn hắn cùng nhau gây náo loạn, ta cũng ngăn cản không được, chỉ sợ khi ấy Lôi thiếu hiệp muốn đi cũng đi không được.”

Khi tập thể quần chúng mù quáng, ba người bọn họ quả thực kể cả có đến ngàn miệng cũng không thể nào biện bạch. Lôi Hải Thành cũng hiểu, chỉ sợ tình thế so với trong tưởng tượng của hắn còn nghiêm trọng hơn nhiều, lập tức tạ ơn Nhạc Tiểu Xuyên, thu xếp hành lý, theo Nhạc Tiểu Xuyên đến chuồng ngựa. Đăng bởi: admin
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện