Hương hoa thanh tịch ở trong gió nhẹ lưu động...... Bên tai ríu rít tiếng chim tước líu lo......
Lôi Hải Thành trở mình, theo giấc mộng mà tỉnh lại.
Căn phòng vô cùng lịch sự tao nhã, dương quang một màu hồng nhạt tràn vào tư gia bằng gỗ đầy vẻ cổ xưa. Trên thư trác phô bày văn phòng tứ bảo, trên tường ngoại trừ mấy bức tranh thuỷ mặc còn có treo một thanh trường kiếm. Nhìn xuyên qua tấm màn trúc cuộn hững hờ ra bên ngoài, là phong cảnh của một góc hoa viên, giả sơn lục ấm, dòng nước uốn quanh, thập phần tĩnh mịch..
Lôi Hải Thành thu hồi ánh mắt dò xét, sờ lên trán mình, hơi nóng đã lui đi rất nhiều. Xiềng xích trên tay chân cũng không thấy. Áo tù đổi thành áo choàng rộng rãi, chất liệu thật mềm mại, tay áo chỉ dài tới khuỷu tay, phỏng chừng là áo ngủ của thời đại này.
Tóc dài phi xoã tung trên chiếc gối trắng như tuyết, có thể ngửi được cả mùi hương. Lôi Hải Thành cũng không suy nghĩ nhiều lãng phí vô ích tế bào não để xem là ai trong thời điểm hắn hôn mê đã giúp hắn tắm rửa gội đầu thay quần áo, mà chỉ ngáp một cái, nhanh chóng kéo chăn bông lên nhắm mắt lại.
Đã lâu lắm rồi không được thoải mái mà ngủ như thế......
Lại mở mắt ra lần nữa, lần này là do cơn đói bụng đánh thức. Hắn một phen tung chăn bông ra ngồi dậy, cúi đầu ở tìm giầy dưới chân giường.
“Tìm gì thế?” Bên tai đột nhiên vang lên tiếng người.
Cơ bắp toàn thân Lôi Hải Thành liền căng cứng ra, phút chốc rồi lại thả lỏng, đó là thanh âm của Tề Đại.
“Giầy của ta đâu rồi?” Hắn mỉm cười ngẩng đầu hỏi Tề Đại, phút chốc sững sờ ──
Trước mặt là một thân ảnh mặc sam tử gấm màu thiên thanh, trường bào khoác ngoài viền vàng trên nền đen thẫm như mực, thắt lưng sa tanh kim sắc, khiến thân hình cao lớn lại càng được tôn lên. Tóc đen như đàn mộc, chải thành búi tóc trên đỉnh đầu, cột lại bằng mảnh lụa đồng màu kim sắc, cực kỳ phiêu dật tiêu sái.
Đường nét trên khuôn mặt nam nhân anh tuấn khoẻ mạnh, mày kiếm phi dương, mũi đĩnh thần bạc. Nếu như cắt tóc ngắn đi, đem quần áo đổi thành âu phục, lại cộng thêm cặp kính râm, thì không khác gì người mẫu trang bìa trên tạp chí thời trang nam Tây Phương[33] mà trước kia Lôi Hải Thành từng xem, nếu tham gia vào kịch truyền hình, tuyệt đối có thể trở thành minh tinh thần tượng.
Lôi Hải Thành biết Tề Đại không xấu, chỉ là không nghĩ đến việc cạo râu xong lại trở thành thế này, khiến hắn nhịn không được ghen tị.
Nếu là trước đây hắn đương nhiên không có loại cảm xúc này, bởi vì hắn cũng có diện mạo kiên cường cùng thân thể cao lớn, sung mãn đầy vẻ nam tử trưởng thành giống như Tề Đại, nhưng lại bị tiến nhập thể xác Trần Yên, ước chừng so với hắn nguyên lai thấp hơn gần một cái đầu.
Dung mạo của Trần Yên, theo tiêu chuẩn của Lôi Hải Thành mà suy xét, cũng khá là tuấn mỹ, nhưng lại không đủ MAN! May mà Trần Yên còn trẻ, tứ chi thon dài, hẳn là còn có chiều hướng cao lên, hơn nữa Lôi Hải Thành kiếp trước đã xem trên kiện khang tạp chí[34] cũng thấy nói qua việc xương cốt đàn ông vẫn liên tục phát triển cho đến tận ba mươi tuổi, hắn liền hạ quyết tâm, gì thì gì cũng muốn luyện thành hảo thể phách giống như trước kia.
“Không nhận ra ta a?” Tề Đại buồn cười nhìn Lôi Hải Thành đang ngẩn ngơ, lần lượt lấy ra đôi giày vải mềm mại mới tinh cho hắn.
“Ngươi nếu đem cái đầu thu nhỏ lại mấy tấc, có lẽ ta thật sự nhận thức không được.”
Lôi Hải Thành cười nhạo đi giày vào, bao tử đã bắt đầu lớn tiếng kháng nghị. Nhìn đến thư trác bày món cháo rau nóng hôi hổi, nghĩ rằng Tề Đại đã bưng tới trong lúc hắn ngủ, liền không khách khí ngồi xuống ắn lấy ăn để.
“Ngươi đã ngủ hai ngày rồi, ăn nhiều một chút đi.” Tề Đại ngồi đối diện Lôi Hải Thành, cười nhìn hắn ăn ngấu nghiến.”Vốn muốn bảo đầu bếp chuẩn bị chút kê áp ngư nhục, bất quá đại phu nói ngươi hiện giờ chỉ có thể ăn uống thanh đạm, chờ thân thể được chăm sóc kha khá lại mới có thể ăn được đồ tanh.”
Lôi Hải Thành không ý kiến, ăn nốt miếng cháo cuối cùng, ngẩng đầu hỏi: “Nơi này là chốn nào vậy?”
“Biệt viện của ta trong kinh thành.”
“A?” Lôi Hải Thành nhướn mi.
Tề Đại cười cười, bê ra chén thanh trà cho Lôi Hải Thành tráng miệng, chậm rãi nói: “Đã ra khỏi thiên lao rồi, nên ta cũng sẽ không giấu diếm gì ngươi nữa. Ta là Trạm Phi Dương, Phi trong chữ phi tường[35], Dương trong chữ thái dương, là Tây Kì nhân, là chủ soái của Tây Kì lang doanh. Thiên lao lắm người nhiều tai mắt, không tiện nói rõ, Lôi huynh đệ xin chớ trách móc.”
Lôi Hải Thành sớm đã đoán được Tề Đại là kẻ phi trì trung vật[36], nghe hắn tiết lộ thân phận, cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm. Hắn cũng không biết lang doanh chủ soái rốt cuộc ở Tây Kì là chức quan gì, có bao nhiêu quyền lực nữa, chỉ gật gật đầu, cười nói: “Ta sớm đã cảm thấy được diện mạo ngươi không giống Thiên Tĩnh quốc nhân, nguyên lai là Tây Kì nhân.”
Hèn chi Tề Đại đối với việc vượt ngục đã có dự tính trước, chắn hẳn đã sớm âm thầm bố trí người chờ thời cơ tiến thiên lao nghĩ cách cứu viện, chẳng qua Lãnh Huyền đột nhiên đem chúng tử tù đưa ra cho lão hổ ăn, đã đập tan kế hoạch Tề Đại định ra.
Trạm Phi Dương vốn cho rằng sau khi bộc lộ thân phận, Lôi Hải Thành nhiều ít gì cũng sẽ để lộ địch ý, dù sao hai nước cũng vừa mới giao chiến, chẳng ngờ Lôi Hải Thành không chút nào để ý, khiến hắn ngược lại sửng sốt, lập tức cao giọng cười to, “Lôi huynh đệ, ngươi quả thực là kẻ phi thường. Ta là Tây Kì đại soái, lẻn vào Thiên Tĩnh kinh thành, ngươi lại không hỏi ý đồ của ta, không sợ ta đối Thiên Tĩnh làm chuyện bất lợi sao?”
“Ta không phải người Thiên Tĩnh.” Lôi Hải Thành thản nhiên nói: “Thiên Tĩnh tồn vong, căn bản cùng ta không quan hệ.”
Trạm Phi Dương chỉ cho rằng Lôi Hải Thành bởi vì đã lãnh đủ loại hình tra tấn dưới tay Lãnh Huyền nên mới nói như vậy, khẽ vuốt cằm, “Đúng thế, Thiên Tĩnh hoàng đế đối Lôi huynh đệ ngươi tùy ý làm nhục, loại quân vương này, không đáng để cho Lôi huynh đệ vì hắn tận trung.”
Hắn trộm liếc Lôi Hải Thành một cái, chân thành nói: “Lôi huynh đệ, Trạm mỗ mặc dù cùng ngươi quen biết chưa nhiều, nhưng cũng tính là đồng sinh tử cộng hoạn nạn, nghĩ muốn với ngươi kết làm kim lan huynh đệ, Lôi huynh đệ ý như thế nào?”
Lôi Hải Thành lấy làm lạ, đoán không ra dụng tâm của Trạm Phi Dương, không biết có nên hay không nhận lời. Đang trong lúc lưỡng lự, liền thấy vẻ mặt đầy vẻ thất vọng của Trạm Phi Dương lướt qua trong mắt, khó có thể là giả được.
Nhớ tới Trạm Phi Dương ở thiên lao đối hắn chăm sóc chu đáo, lo lắng đến từ nội tâm, Lôi Hải Thành không khỏi ngại ngùng khi phỏng đoán Trạm Phi Dương có dụng ý gì đó với mình không. Học theo cổ nhân trong cổ trang kịch lý chắp tay nói: “Được Trạm đại ca yêu quý, Hải Thành cầu còn không được.”
Thật ra, một người bị đưa đến nơi dị thế loạn thất bát tao không hề quen biết này, nhiều bằng hữu cũng không phải là tồi.
Trạm Phi Dương chuyển ưu vi hỉ, duỗi cánh tay ra, đập một nhát vào ngực Lôi Hải Thành, “Đây mới là hảo huynh đệ.” Thấy Lôi Hải Thành nhíu mày, vội hỏi: “Ta cao hứng hồ đồ, quên mất ngươi trên người có thương tích.”
“Không sao!” Lôi Hải Thành sớm đã quen với tính tình thô lỗ của Trạm Phi Dương, cười trừ.
Cả hai đều là người hào sảng, nói là liền kết bái, cũng không chú ý đến việc mua sắm tam sinh thắp hương cầu nguyện lễ nghi phiền phức, chỉ rót hai chén trà cung kính, liền kết thúc buổi lễ, tự nói tuổi tác mới rõ Trạm Phi Dương vừa mới có hai mươi sáu.
“Ta đây hai mươi tám, mau gọi ta Lôi đại ca.”
Trạm Phi Dương mới vừa đưa chung trà lên miệng uống, nghe vậy liền phun hết lên tay áo, nhìn Lôi Hải Thành tỉ mỉ từ trên xuống dưới, cười nói: “Lôi huynh đệ ngươi chớ có nói giỡn, nếu như ngươi hai mươi tám tuổi, ta chẳng phải đã thành bán lão nhân rồi sao, ha ha......”
“Ta nói tất cả đều là sự thật. Ta kỳ thật là người của thời đại khác, sau khi chết linh hồn bất diệt, nhập vào thân thể hiện tại này. Nguyên lai chủ nhân của thân thể này là Trần Yên, đã chết rồi.”
Phàm đã cùng Trạm Phi Dương kết nghĩa kim lan, Lôi Hải Thành không tính toán giấu diếm lai lịch thật của mình, liền đem chuyện xảy ra sau khi linh hồn mình xuyên việt đến cung Thiên Tĩnh kể cho Trạm Phi Dương nghe.
Còn như kiếp trước của mình, rất khó cùng cổ nhân giải thích rõ ràng, hắn cứ thành thật một lời cho xong.
Trạm Phi Dương nguyên bản còn đang cho rằng Lôi Hải Thành nói giỡn, nhưng càng nghe càng kinh hãi, ngây người một lúc lâu, rồi thở dài, “Hèn chi ngươi thi thoảng lại có phong thái thần sắc cùng tuổi tác không tương xứng, quả nhiên đúng là có nguyên nhân.”
Lôi Hải Thành nhướng mày, “Ngươi tin ư?” Di hồn thuyết kinh thế hãi tục, Trạm Phi Dương tin nhanh như vậy, thật là ngoài dự kiến của hắn.
Lôi huynh đệ nói, ta tự nhiên tín.” Trạm Phi Dương không chút do dự, lại đối Lôi Hải Thành nhìn mấy lần, gõ gõ lên đầu nói: “Vậy là có điểm phiền toái đây, theo lý thì nên gọi ngươi một tiếng đại ca, bất quá bộ dạng hiện tại của ngươi trẻ như thế, ta thật sự gọi không nổi.”
Trông thấy đại nam nhân kia vì việc xưng hô mà phiền não, Lôi Hải Thành bất giác buồn cười, “Ngươi cứ gọi tên ta không phải là được rồi sao?”
Ngoài cửa sổ sắc trời đã chuyển dần hoàng hôn, tịch dương nhá nhem len qua khe hở màn trúc tà tà chiếu rọi, làm rạng rỡ một màu hồng nhạt trên khuôn mặt tươi cười của hắn, diện dung tuấn mỹ khiến kẻ khác tim đập thình thịch.
Trạm Phi Dương đăm đăm nhìn không chớp mắt, nghĩ đến người trước mặt đã từng thân hãm trong cung điện Thiên Tĩnh, đã chịu vô số lăng nhục phi nhân, trong lòng không khỏi một hồi đau nhức. Không chút do dự nói: “Hải Thành, ngươi yên tâm, một ngày kia, ta sẽ chiếm lĩnh Thiên Tĩnh, giúp ngươi báo thù rửa nhục.”
“Thù của ta, ta sẽ tự mình báo lại.” Lôi Hải Thành thật lòng cảm kích nghĩa khí của Trạm Phi Dương, nhưng ân oán của chính mình sẽ không mượn tay người khác.”Lãnh Huyền là của ta, ngươi đừng theo ta tranh giành.”
Trạm Phi Dương cũng biết Lôi Hải Thành tuy rằng bề ngoài nhìn như thiếu niên nhưng tính nết lại vô cùng kiêu ngạo, lập tức cười nói: “Hảo, nếu ngày nào đó, Tây Kì đại quân công phá Thiên Tĩnh, ta sẽ lưu lại cái mạng chó của Lãnh Huyền cho ngươi trút giận.”
Hai người chuyện trò vui vẻ, từ đầu đến cuối chẳng hề coi Thiên Tĩnh ra gì. Đăng bởi: admin
Lôi Hải Thành trở mình, theo giấc mộng mà tỉnh lại.
Căn phòng vô cùng lịch sự tao nhã, dương quang một màu hồng nhạt tràn vào tư gia bằng gỗ đầy vẻ cổ xưa. Trên thư trác phô bày văn phòng tứ bảo, trên tường ngoại trừ mấy bức tranh thuỷ mặc còn có treo một thanh trường kiếm. Nhìn xuyên qua tấm màn trúc cuộn hững hờ ra bên ngoài, là phong cảnh của một góc hoa viên, giả sơn lục ấm, dòng nước uốn quanh, thập phần tĩnh mịch..
Lôi Hải Thành thu hồi ánh mắt dò xét, sờ lên trán mình, hơi nóng đã lui đi rất nhiều. Xiềng xích trên tay chân cũng không thấy. Áo tù đổi thành áo choàng rộng rãi, chất liệu thật mềm mại, tay áo chỉ dài tới khuỷu tay, phỏng chừng là áo ngủ của thời đại này.
Tóc dài phi xoã tung trên chiếc gối trắng như tuyết, có thể ngửi được cả mùi hương. Lôi Hải Thành cũng không suy nghĩ nhiều lãng phí vô ích tế bào não để xem là ai trong thời điểm hắn hôn mê đã giúp hắn tắm rửa gội đầu thay quần áo, mà chỉ ngáp một cái, nhanh chóng kéo chăn bông lên nhắm mắt lại.
Đã lâu lắm rồi không được thoải mái mà ngủ như thế......
Lại mở mắt ra lần nữa, lần này là do cơn đói bụng đánh thức. Hắn một phen tung chăn bông ra ngồi dậy, cúi đầu ở tìm giầy dưới chân giường.
“Tìm gì thế?” Bên tai đột nhiên vang lên tiếng người.
Cơ bắp toàn thân Lôi Hải Thành liền căng cứng ra, phút chốc rồi lại thả lỏng, đó là thanh âm của Tề Đại.
“Giầy của ta đâu rồi?” Hắn mỉm cười ngẩng đầu hỏi Tề Đại, phút chốc sững sờ ──
Trước mặt là một thân ảnh mặc sam tử gấm màu thiên thanh, trường bào khoác ngoài viền vàng trên nền đen thẫm như mực, thắt lưng sa tanh kim sắc, khiến thân hình cao lớn lại càng được tôn lên. Tóc đen như đàn mộc, chải thành búi tóc trên đỉnh đầu, cột lại bằng mảnh lụa đồng màu kim sắc, cực kỳ phiêu dật tiêu sái.
Đường nét trên khuôn mặt nam nhân anh tuấn khoẻ mạnh, mày kiếm phi dương, mũi đĩnh thần bạc. Nếu như cắt tóc ngắn đi, đem quần áo đổi thành âu phục, lại cộng thêm cặp kính râm, thì không khác gì người mẫu trang bìa trên tạp chí thời trang nam Tây Phương[33] mà trước kia Lôi Hải Thành từng xem, nếu tham gia vào kịch truyền hình, tuyệt đối có thể trở thành minh tinh thần tượng.
Lôi Hải Thành biết Tề Đại không xấu, chỉ là không nghĩ đến việc cạo râu xong lại trở thành thế này, khiến hắn nhịn không được ghen tị.
Nếu là trước đây hắn đương nhiên không có loại cảm xúc này, bởi vì hắn cũng có diện mạo kiên cường cùng thân thể cao lớn, sung mãn đầy vẻ nam tử trưởng thành giống như Tề Đại, nhưng lại bị tiến nhập thể xác Trần Yên, ước chừng so với hắn nguyên lai thấp hơn gần một cái đầu.
Dung mạo của Trần Yên, theo tiêu chuẩn của Lôi Hải Thành mà suy xét, cũng khá là tuấn mỹ, nhưng lại không đủ MAN! May mà Trần Yên còn trẻ, tứ chi thon dài, hẳn là còn có chiều hướng cao lên, hơn nữa Lôi Hải Thành kiếp trước đã xem trên kiện khang tạp chí[34] cũng thấy nói qua việc xương cốt đàn ông vẫn liên tục phát triển cho đến tận ba mươi tuổi, hắn liền hạ quyết tâm, gì thì gì cũng muốn luyện thành hảo thể phách giống như trước kia.
“Không nhận ra ta a?” Tề Đại buồn cười nhìn Lôi Hải Thành đang ngẩn ngơ, lần lượt lấy ra đôi giày vải mềm mại mới tinh cho hắn.
“Ngươi nếu đem cái đầu thu nhỏ lại mấy tấc, có lẽ ta thật sự nhận thức không được.”
Lôi Hải Thành cười nhạo đi giày vào, bao tử đã bắt đầu lớn tiếng kháng nghị. Nhìn đến thư trác bày món cháo rau nóng hôi hổi, nghĩ rằng Tề Đại đã bưng tới trong lúc hắn ngủ, liền không khách khí ngồi xuống ắn lấy ăn để.
“Ngươi đã ngủ hai ngày rồi, ăn nhiều một chút đi.” Tề Đại ngồi đối diện Lôi Hải Thành, cười nhìn hắn ăn ngấu nghiến.”Vốn muốn bảo đầu bếp chuẩn bị chút kê áp ngư nhục, bất quá đại phu nói ngươi hiện giờ chỉ có thể ăn uống thanh đạm, chờ thân thể được chăm sóc kha khá lại mới có thể ăn được đồ tanh.”
Lôi Hải Thành không ý kiến, ăn nốt miếng cháo cuối cùng, ngẩng đầu hỏi: “Nơi này là chốn nào vậy?”
“Biệt viện của ta trong kinh thành.”
“A?” Lôi Hải Thành nhướn mi.
Tề Đại cười cười, bê ra chén thanh trà cho Lôi Hải Thành tráng miệng, chậm rãi nói: “Đã ra khỏi thiên lao rồi, nên ta cũng sẽ không giấu diếm gì ngươi nữa. Ta là Trạm Phi Dương, Phi trong chữ phi tường[35], Dương trong chữ thái dương, là Tây Kì nhân, là chủ soái của Tây Kì lang doanh. Thiên lao lắm người nhiều tai mắt, không tiện nói rõ, Lôi huynh đệ xin chớ trách móc.”
Lôi Hải Thành sớm đã đoán được Tề Đại là kẻ phi trì trung vật[36], nghe hắn tiết lộ thân phận, cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm. Hắn cũng không biết lang doanh chủ soái rốt cuộc ở Tây Kì là chức quan gì, có bao nhiêu quyền lực nữa, chỉ gật gật đầu, cười nói: “Ta sớm đã cảm thấy được diện mạo ngươi không giống Thiên Tĩnh quốc nhân, nguyên lai là Tây Kì nhân.”
Hèn chi Tề Đại đối với việc vượt ngục đã có dự tính trước, chắn hẳn đã sớm âm thầm bố trí người chờ thời cơ tiến thiên lao nghĩ cách cứu viện, chẳng qua Lãnh Huyền đột nhiên đem chúng tử tù đưa ra cho lão hổ ăn, đã đập tan kế hoạch Tề Đại định ra.
Trạm Phi Dương vốn cho rằng sau khi bộc lộ thân phận, Lôi Hải Thành nhiều ít gì cũng sẽ để lộ địch ý, dù sao hai nước cũng vừa mới giao chiến, chẳng ngờ Lôi Hải Thành không chút nào để ý, khiến hắn ngược lại sửng sốt, lập tức cao giọng cười to, “Lôi huynh đệ, ngươi quả thực là kẻ phi thường. Ta là Tây Kì đại soái, lẻn vào Thiên Tĩnh kinh thành, ngươi lại không hỏi ý đồ của ta, không sợ ta đối Thiên Tĩnh làm chuyện bất lợi sao?”
“Ta không phải người Thiên Tĩnh.” Lôi Hải Thành thản nhiên nói: “Thiên Tĩnh tồn vong, căn bản cùng ta không quan hệ.”
Trạm Phi Dương chỉ cho rằng Lôi Hải Thành bởi vì đã lãnh đủ loại hình tra tấn dưới tay Lãnh Huyền nên mới nói như vậy, khẽ vuốt cằm, “Đúng thế, Thiên Tĩnh hoàng đế đối Lôi huynh đệ ngươi tùy ý làm nhục, loại quân vương này, không đáng để cho Lôi huynh đệ vì hắn tận trung.”
Hắn trộm liếc Lôi Hải Thành một cái, chân thành nói: “Lôi huynh đệ, Trạm mỗ mặc dù cùng ngươi quen biết chưa nhiều, nhưng cũng tính là đồng sinh tử cộng hoạn nạn, nghĩ muốn với ngươi kết làm kim lan huynh đệ, Lôi huynh đệ ý như thế nào?”
Lôi Hải Thành lấy làm lạ, đoán không ra dụng tâm của Trạm Phi Dương, không biết có nên hay không nhận lời. Đang trong lúc lưỡng lự, liền thấy vẻ mặt đầy vẻ thất vọng của Trạm Phi Dương lướt qua trong mắt, khó có thể là giả được.
Nhớ tới Trạm Phi Dương ở thiên lao đối hắn chăm sóc chu đáo, lo lắng đến từ nội tâm, Lôi Hải Thành không khỏi ngại ngùng khi phỏng đoán Trạm Phi Dương có dụng ý gì đó với mình không. Học theo cổ nhân trong cổ trang kịch lý chắp tay nói: “Được Trạm đại ca yêu quý, Hải Thành cầu còn không được.”
Thật ra, một người bị đưa đến nơi dị thế loạn thất bát tao không hề quen biết này, nhiều bằng hữu cũng không phải là tồi.
Trạm Phi Dương chuyển ưu vi hỉ, duỗi cánh tay ra, đập một nhát vào ngực Lôi Hải Thành, “Đây mới là hảo huynh đệ.” Thấy Lôi Hải Thành nhíu mày, vội hỏi: “Ta cao hứng hồ đồ, quên mất ngươi trên người có thương tích.”
“Không sao!” Lôi Hải Thành sớm đã quen với tính tình thô lỗ của Trạm Phi Dương, cười trừ.
Cả hai đều là người hào sảng, nói là liền kết bái, cũng không chú ý đến việc mua sắm tam sinh thắp hương cầu nguyện lễ nghi phiền phức, chỉ rót hai chén trà cung kính, liền kết thúc buổi lễ, tự nói tuổi tác mới rõ Trạm Phi Dương vừa mới có hai mươi sáu.
“Ta đây hai mươi tám, mau gọi ta Lôi đại ca.”
Trạm Phi Dương mới vừa đưa chung trà lên miệng uống, nghe vậy liền phun hết lên tay áo, nhìn Lôi Hải Thành tỉ mỉ từ trên xuống dưới, cười nói: “Lôi huynh đệ ngươi chớ có nói giỡn, nếu như ngươi hai mươi tám tuổi, ta chẳng phải đã thành bán lão nhân rồi sao, ha ha......”
“Ta nói tất cả đều là sự thật. Ta kỳ thật là người của thời đại khác, sau khi chết linh hồn bất diệt, nhập vào thân thể hiện tại này. Nguyên lai chủ nhân của thân thể này là Trần Yên, đã chết rồi.”
Phàm đã cùng Trạm Phi Dương kết nghĩa kim lan, Lôi Hải Thành không tính toán giấu diếm lai lịch thật của mình, liền đem chuyện xảy ra sau khi linh hồn mình xuyên việt đến cung Thiên Tĩnh kể cho Trạm Phi Dương nghe.
Còn như kiếp trước của mình, rất khó cùng cổ nhân giải thích rõ ràng, hắn cứ thành thật một lời cho xong.
Trạm Phi Dương nguyên bản còn đang cho rằng Lôi Hải Thành nói giỡn, nhưng càng nghe càng kinh hãi, ngây người một lúc lâu, rồi thở dài, “Hèn chi ngươi thi thoảng lại có phong thái thần sắc cùng tuổi tác không tương xứng, quả nhiên đúng là có nguyên nhân.”
Lôi Hải Thành nhướng mày, “Ngươi tin ư?” Di hồn thuyết kinh thế hãi tục, Trạm Phi Dương tin nhanh như vậy, thật là ngoài dự kiến của hắn.
Lôi huynh đệ nói, ta tự nhiên tín.” Trạm Phi Dương không chút do dự, lại đối Lôi Hải Thành nhìn mấy lần, gõ gõ lên đầu nói: “Vậy là có điểm phiền toái đây, theo lý thì nên gọi ngươi một tiếng đại ca, bất quá bộ dạng hiện tại của ngươi trẻ như thế, ta thật sự gọi không nổi.”
Trông thấy đại nam nhân kia vì việc xưng hô mà phiền não, Lôi Hải Thành bất giác buồn cười, “Ngươi cứ gọi tên ta không phải là được rồi sao?”
Ngoài cửa sổ sắc trời đã chuyển dần hoàng hôn, tịch dương nhá nhem len qua khe hở màn trúc tà tà chiếu rọi, làm rạng rỡ một màu hồng nhạt trên khuôn mặt tươi cười của hắn, diện dung tuấn mỹ khiến kẻ khác tim đập thình thịch.
Trạm Phi Dương đăm đăm nhìn không chớp mắt, nghĩ đến người trước mặt đã từng thân hãm trong cung điện Thiên Tĩnh, đã chịu vô số lăng nhục phi nhân, trong lòng không khỏi một hồi đau nhức. Không chút do dự nói: “Hải Thành, ngươi yên tâm, một ngày kia, ta sẽ chiếm lĩnh Thiên Tĩnh, giúp ngươi báo thù rửa nhục.”
“Thù của ta, ta sẽ tự mình báo lại.” Lôi Hải Thành thật lòng cảm kích nghĩa khí của Trạm Phi Dương, nhưng ân oán của chính mình sẽ không mượn tay người khác.”Lãnh Huyền là của ta, ngươi đừng theo ta tranh giành.”
Trạm Phi Dương cũng biết Lôi Hải Thành tuy rằng bề ngoài nhìn như thiếu niên nhưng tính nết lại vô cùng kiêu ngạo, lập tức cười nói: “Hảo, nếu ngày nào đó, Tây Kì đại quân công phá Thiên Tĩnh, ta sẽ lưu lại cái mạng chó của Lãnh Huyền cho ngươi trút giận.”
Hai người chuyện trò vui vẻ, từ đầu đến cuối chẳng hề coi Thiên Tĩnh ra gì. Đăng bởi: admin
Danh sách chương