Nói đến cũng thật có ý tứ. Tôi trước đây từng chứng kiến qua hai lần tử vong.
Hai lần đều là trơ mắt nhìn đối phương từng chút một bị tử thần kéo đi, nhìn bọn họ từ gầy gò bệnh tật biến thành da thịt bọc xương không còn linh hồn.
Lần đầu là ông nội tôi nhưng lần đó tôi còn chưa lớn, không nhớ rõ.
Ông đến bảy mươi tuổi thì mắc ung thư, khoảng thời gian đó tôi vừa nghỉ hè, liền mỗi ngày bám theo mẹ tôi đến bệnh viện thăm ông, mà ba tôi thì không biết bận bịu cái gì ở nơi nào.
Lần thứ hai là ba tôi, sau khi tôi đi làm được hai năm rưỡi.
Chuyện này tôi hình như chưa nói qua, bởi vì nhắc tới ông ta tôi chỉ thấy chán ghét.
Ba tôi là loại người thật đáng cười, thật ra thì tôi đã sớm đoán được kết cục của ông ta. Ở bên ngoài chơi điếm đến bao cũng không đeo, ông ta không bị bệnh giang mai thì ai bị? Sau khi biết chuyện này tôi thậm chí còn thấy vui mừng vì hắn sau đó không đụng tới mẹ tôi. Nếu không, tôi có thể sẽ trực tiếp đem hắn bóp chết ở trên giường bệnh.
Tôi là nhìn bọn họ chết đi, nhìn sinh mệnh bọn họ từng chút một hao mòn.
Bây giờ, tôi nhìn thấy người thứ ba.
Có khi tôi sẽ độc thoại với chính mình, tôi tự hỏi mình thế này: Đoạn Cẩm, mày kiêu ngạo như vậy, có bao giờ nghĩ đến hậu quả chưa?
Tôi dĩ nhiên đã từng nghĩ về nó, không chỉ nghĩ tới mà tôi thậm chí còn nghĩ đến việc rút lui.
Ngay từ đầu tôi đã đem chính mình trở thành bom thịt người, cho nên trong lòng tôi hiểu điều này rất rõ.
Một người khác đã nói chuyện với tôi, nói rằng: “Đoạn Cẩm, anh không thể đừng như vậy sao?”
Tôi nhìn hắn, vẻ ngoài thật là đẹp mắt.
Rất lâu về sau tôi đã phải tin rằng thế giới này mặc dù mỗi bước đi chính là một bước dính bùn, nhưng mà cách chỗ tôi rất xa vẫn có một đóa Bạch Liên Hoa không nhiễm bùn.
Bây giờ từ “Bạch Liên Hoa” này ý nghĩa nghe không tốt đẹp gì nhưng ở trong lòng tôi nó không phải loại ý nghĩa đó.
Tôi thường xuyên vụng trộm nghĩ tới hắn, bí mật gọi hắn là ‘hoa sen nhỏ’, hắn thật sự rất sạch sẽ cũng rất đơn thuần.
Tôi quen biết Hà Dục thời điểm tôi 28 tuổi, vẫn đang cùng Phương Bạch Lâm dây dưa. Mỗi ngày ở trong nước uống của Phương Bạch Lâm cho thêm thuốc, chờ đợi một ngày nào đó những viên thuốc nhỏ bé kia nổi lên tác dụng khiến hắn chết đi giúp tôi.
Hà Dục là một bác sĩ thực tập, học xong nghiên cứu sinh sẽ lập tức tốt nghiệp. Hắn so với tôi nhỏ hơn ba tuổi, vừa cao vừa soái, nhìn vào khiến tâm trạng cực kỳ thoải mái.
Chúng tôi lần đầu gặp nhau là ở bệnh viện, mẹ tôi sinh bệnh nên tôi đến chăm sóc bà, gọi cho chuyên gia thì gặp học sinh của chuyên gia là hắn ở đó làm thực tập kiêm trợ lí.
Số điện thoại di động viết trên hồ sơ bệnh án mẹ tôi chính là của tôi, Hà Dục đầu óc rất tốt xem qua một lần liền nhớ kỹ, vào lúc ban đêm liền gọi điện thoại cho tôi.
Soái ca trẻ tuổi mới 25, từ nhỏ luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải chuyện gì suy sụp, đối với hết thảy mọi thứ đều tràn ngập hy vọng. Tôi vốn dĩ cũng từng có những ngày như vậy nhưng đều là Phương Bạch Lâm hại tôi.
Nhưng là cẩn thận ngẫm lại, tôi có chỗ nào có thể oán Phương Bạch Lâm người ta đâu?
Một cây làm chẳng nên non, tôi con mẹ nó nên oán hận nhất là chính mình.
Hà Dục thật tốt, tốt đến nỗi mỗi lần thấy hắn tôi đều chột dạ.
Hắn tận lực mà theo đuổi tôi, làm tôi cảm thấy chính mình như một vũng bùn đang bị trét lên tường, hắn đối với tôi tràn ngập tin tưởng, tôi lại tự mình sa ngã.
Hà Dục sống thực thẳng thắn, hắn trực tiếp nói cho tôi biết hắn cảm thấy mình đã thích tôi, nhất kiến chung tình, muốn cùng tôi làm quen một chút, có thể bắt đầu từ làm bạn.
Người này thật sự ngây thơ, ai muốn cùng hắn làm bạn chứ?
Tôi đem những chuyện lung tung hỗn loạn ghê tởm của chính mình đều nói cho hắn nghe, tôi nói: “Làm bạn thì không được, nhưng nếu cậu vui vẻ, chúng ta có thể làm một pháo.”
Tôi lại bồi thêm một câu: “Nhưng tôi khuyên cậu vẫn là đừng, tôi cũng ngại chính mình dơ bẩn.”
Cùng một con rệp ngủ lâu như vậy, tôi có thể không dơ bẩn sao, tôi đã sớm bị chính mình ghê tởm đến chết.
Hà Dục nói: “Đoạn Cẩm, anh đừng nói chính mình như vậy, tôi cảm thấy anh đặc biệt tốt.”
Đáng tiếc, hắn tuổi trẻ liền mù quáng.
Hắn là thật nghiêm túc theo đuổi tôi, công việc thực tập bận rộn nhưng cũng không khiến cho hắn đem tôi quên đi.
Tôi không dám để hắn theo đuổi, tôi sợ hắn từ một đóa tiểu Bạch liên tốt đẹp bị phân hun thối, mình tôi bẩn là đủ rồi, Phương Bạch Lâm phá hủy mình tôi là đủ rồi.
Không đúng, không phải mình tôi, còn có cả Lương Kỳ nữa.
Hà Dục nói thế nào cũng không chịu buông tay, sau đó tôi liền lợi dụng hắn.
Khi lợi dụng hắn, tôi cũng trực tiếp đòi hắn cho tôi một loại thuốc có thể giết người. Không phải hắn làm ở bệnh viện sao? Chuyện đó rất dễ dàng.
Hắn ban đầu không chịu, khuyên tôi, muốn tôi sống cho thật tốt.
Khi đó tôi thật sự là đầu óc nóng lên cái gì cũng không nghe lọt, một lòng muốn hại chết Phương Bạch Lâm. Hắn không có cách nào khuyên tôi, liền mỗi lần gặp mặt sẽ mang cho tôi một chút thuốc không biết là thuốc gì. Hắn nói đều là thuốc phát tác chậm, sẽ khiến cho khí quan của con người dần suy kiệt.
Ngày đó tôi cầm thuốc, cảm thấy rất lâu rồi không vui vẻ như vậy, tôi nói với hắn: “Hà Dục, anh đây thật con mẹ nó yêu cậu.”
Sau đó tôi thấy hắn đau xót mà nhìn tôi, đại khái còn có cả thất vọng.
Tôi vốn dĩ cho rằng Phương Bạch Lâm thật sự sẽ chết ở trong tay của tôi, dẫu sao Hà Dục cũng chịu hỗ trợ.
Tôi đặc biệt hưng phấn, cả ngày lẫn đêm đều mong đợi Phương Bạch Lâm bắt đầu suy kiệt, tôi hy vọng tinh khí hắn sẽ là bộ phận bắt đầu, để cho cái chó má này của hắn không cứng nổi.
Nhưng mà tôi không đợi được ngày đó, bởi vì thuốc của tôi chậm phát tác, còn Lương Kỳ lại là người nóng tính.
Hai lần đều là trơ mắt nhìn đối phương từng chút một bị tử thần kéo đi, nhìn bọn họ từ gầy gò bệnh tật biến thành da thịt bọc xương không còn linh hồn.
Lần đầu là ông nội tôi nhưng lần đó tôi còn chưa lớn, không nhớ rõ.
Ông đến bảy mươi tuổi thì mắc ung thư, khoảng thời gian đó tôi vừa nghỉ hè, liền mỗi ngày bám theo mẹ tôi đến bệnh viện thăm ông, mà ba tôi thì không biết bận bịu cái gì ở nơi nào.
Lần thứ hai là ba tôi, sau khi tôi đi làm được hai năm rưỡi.
Chuyện này tôi hình như chưa nói qua, bởi vì nhắc tới ông ta tôi chỉ thấy chán ghét.
Ba tôi là loại người thật đáng cười, thật ra thì tôi đã sớm đoán được kết cục của ông ta. Ở bên ngoài chơi điếm đến bao cũng không đeo, ông ta không bị bệnh giang mai thì ai bị? Sau khi biết chuyện này tôi thậm chí còn thấy vui mừng vì hắn sau đó không đụng tới mẹ tôi. Nếu không, tôi có thể sẽ trực tiếp đem hắn bóp chết ở trên giường bệnh.
Tôi là nhìn bọn họ chết đi, nhìn sinh mệnh bọn họ từng chút một hao mòn.
Bây giờ, tôi nhìn thấy người thứ ba.
Có khi tôi sẽ độc thoại với chính mình, tôi tự hỏi mình thế này: Đoạn Cẩm, mày kiêu ngạo như vậy, có bao giờ nghĩ đến hậu quả chưa?
Tôi dĩ nhiên đã từng nghĩ về nó, không chỉ nghĩ tới mà tôi thậm chí còn nghĩ đến việc rút lui.
Ngay từ đầu tôi đã đem chính mình trở thành bom thịt người, cho nên trong lòng tôi hiểu điều này rất rõ.
Một người khác đã nói chuyện với tôi, nói rằng: “Đoạn Cẩm, anh không thể đừng như vậy sao?”
Tôi nhìn hắn, vẻ ngoài thật là đẹp mắt.
Rất lâu về sau tôi đã phải tin rằng thế giới này mặc dù mỗi bước đi chính là một bước dính bùn, nhưng mà cách chỗ tôi rất xa vẫn có một đóa Bạch Liên Hoa không nhiễm bùn.
Bây giờ từ “Bạch Liên Hoa” này ý nghĩa nghe không tốt đẹp gì nhưng ở trong lòng tôi nó không phải loại ý nghĩa đó.
Tôi thường xuyên vụng trộm nghĩ tới hắn, bí mật gọi hắn là ‘hoa sen nhỏ’, hắn thật sự rất sạch sẽ cũng rất đơn thuần.
Tôi quen biết Hà Dục thời điểm tôi 28 tuổi, vẫn đang cùng Phương Bạch Lâm dây dưa. Mỗi ngày ở trong nước uống của Phương Bạch Lâm cho thêm thuốc, chờ đợi một ngày nào đó những viên thuốc nhỏ bé kia nổi lên tác dụng khiến hắn chết đi giúp tôi.
Hà Dục là một bác sĩ thực tập, học xong nghiên cứu sinh sẽ lập tức tốt nghiệp. Hắn so với tôi nhỏ hơn ba tuổi, vừa cao vừa soái, nhìn vào khiến tâm trạng cực kỳ thoải mái.
Chúng tôi lần đầu gặp nhau là ở bệnh viện, mẹ tôi sinh bệnh nên tôi đến chăm sóc bà, gọi cho chuyên gia thì gặp học sinh của chuyên gia là hắn ở đó làm thực tập kiêm trợ lí.
Số điện thoại di động viết trên hồ sơ bệnh án mẹ tôi chính là của tôi, Hà Dục đầu óc rất tốt xem qua một lần liền nhớ kỹ, vào lúc ban đêm liền gọi điện thoại cho tôi.
Soái ca trẻ tuổi mới 25, từ nhỏ luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải chuyện gì suy sụp, đối với hết thảy mọi thứ đều tràn ngập hy vọng. Tôi vốn dĩ cũng từng có những ngày như vậy nhưng đều là Phương Bạch Lâm hại tôi.
Nhưng là cẩn thận ngẫm lại, tôi có chỗ nào có thể oán Phương Bạch Lâm người ta đâu?
Một cây làm chẳng nên non, tôi con mẹ nó nên oán hận nhất là chính mình.
Hà Dục thật tốt, tốt đến nỗi mỗi lần thấy hắn tôi đều chột dạ.
Hắn tận lực mà theo đuổi tôi, làm tôi cảm thấy chính mình như một vũng bùn đang bị trét lên tường, hắn đối với tôi tràn ngập tin tưởng, tôi lại tự mình sa ngã.
Hà Dục sống thực thẳng thắn, hắn trực tiếp nói cho tôi biết hắn cảm thấy mình đã thích tôi, nhất kiến chung tình, muốn cùng tôi làm quen một chút, có thể bắt đầu từ làm bạn.
Người này thật sự ngây thơ, ai muốn cùng hắn làm bạn chứ?
Tôi đem những chuyện lung tung hỗn loạn ghê tởm của chính mình đều nói cho hắn nghe, tôi nói: “Làm bạn thì không được, nhưng nếu cậu vui vẻ, chúng ta có thể làm một pháo.”
Tôi lại bồi thêm một câu: “Nhưng tôi khuyên cậu vẫn là đừng, tôi cũng ngại chính mình dơ bẩn.”
Cùng một con rệp ngủ lâu như vậy, tôi có thể không dơ bẩn sao, tôi đã sớm bị chính mình ghê tởm đến chết.
Hà Dục nói: “Đoạn Cẩm, anh đừng nói chính mình như vậy, tôi cảm thấy anh đặc biệt tốt.”
Đáng tiếc, hắn tuổi trẻ liền mù quáng.
Hắn là thật nghiêm túc theo đuổi tôi, công việc thực tập bận rộn nhưng cũng không khiến cho hắn đem tôi quên đi.
Tôi không dám để hắn theo đuổi, tôi sợ hắn từ một đóa tiểu Bạch liên tốt đẹp bị phân hun thối, mình tôi bẩn là đủ rồi, Phương Bạch Lâm phá hủy mình tôi là đủ rồi.
Không đúng, không phải mình tôi, còn có cả Lương Kỳ nữa.
Hà Dục nói thế nào cũng không chịu buông tay, sau đó tôi liền lợi dụng hắn.
Khi lợi dụng hắn, tôi cũng trực tiếp đòi hắn cho tôi một loại thuốc có thể giết người. Không phải hắn làm ở bệnh viện sao? Chuyện đó rất dễ dàng.
Hắn ban đầu không chịu, khuyên tôi, muốn tôi sống cho thật tốt.
Khi đó tôi thật sự là đầu óc nóng lên cái gì cũng không nghe lọt, một lòng muốn hại chết Phương Bạch Lâm. Hắn không có cách nào khuyên tôi, liền mỗi lần gặp mặt sẽ mang cho tôi một chút thuốc không biết là thuốc gì. Hắn nói đều là thuốc phát tác chậm, sẽ khiến cho khí quan của con người dần suy kiệt.
Ngày đó tôi cầm thuốc, cảm thấy rất lâu rồi không vui vẻ như vậy, tôi nói với hắn: “Hà Dục, anh đây thật con mẹ nó yêu cậu.”
Sau đó tôi thấy hắn đau xót mà nhìn tôi, đại khái còn có cả thất vọng.
Tôi vốn dĩ cho rằng Phương Bạch Lâm thật sự sẽ chết ở trong tay của tôi, dẫu sao Hà Dục cũng chịu hỗ trợ.
Tôi đặc biệt hưng phấn, cả ngày lẫn đêm đều mong đợi Phương Bạch Lâm bắt đầu suy kiệt, tôi hy vọng tinh khí hắn sẽ là bộ phận bắt đầu, để cho cái chó má này của hắn không cứng nổi.
Nhưng mà tôi không đợi được ngày đó, bởi vì thuốc của tôi chậm phát tác, còn Lương Kỳ lại là người nóng tính.
Danh sách chương