Tử Quyên trở lại đã thấy Liễu Uyển Nhi mang theo nước mắt giống như chịu phạt đứng trước phòng Tô Lực Hằng.
“Có chuyện gì?”
“Em chọc chú giận rồi .” Liễu Uyển Nhi giọng có chút nghẹn ngào.
“Đại ca,đại ca.” Tử Quyên giúp đỡi kêu cửa nhưng bất luận cô cố gắng như thế nào Tô Lực Hằng cũng không trả lời một tiếng.
“Được rồi,đừng gọi nữa.” Lúc này dị Trương cũng đã tới”Ầm ĩ mãi như vậy cũng không tốt,ta đúng không nên đưa Tiểu Tiểu ra ngoài mua quần áo nhưng Lực Hằng cũng thật là,giận lâu vậy còn chưa đủ.”
Giúp Liễu Uyển Nhi lau đi nước mắt trên mặt,dì Trương đau lòng nói: “Đừng khóc,dì Trương đưa cháu đi ăn chút gì”
“Nhưng chú . . . . .” Liễu Uyển Nhi lo lắng nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt.
“Cứ để cho cậu ta giận chờ giận đủ rồi sẽ đi ra ngoài.” Dứt lời liền kéo tay Liễu Uyển Nhi,còn tay kia kéo Tử Quyên rời đi.
Đến buổi tối Tô Lực Hằng rốt cục rời khỏi thư phòng.
“Chú.” Liễu Uyển Nhi vui vẻ đi đến,ban ngày cô không biết đến gõ cửa phòng hắn bao nhiêu lần.
Không thèm nhìn tới không thèm quan tâm Tô Lực Hằng đi lên tầng cao nhất.
“Đại ca,chúng ta cũng biết thật ra Tiểu Tiểu làm vậy cũng là chuyện thường tình,anh hãy tha thứ cô ấy.” Đao Nhân khuyên nhủ,hắn cảm thấy trong chuyện này Tô Lực Hằng có chút hẹp hòi.
“Đúng vậy đấy đại ca,Tiểu Tiểu cũng đã khóc cả buổi chiều.” Tử Quyên không hiểu bình thường đối tốt với con bé,tại sao chỉ chút chuyện lại giận lớn thế.
“Các ngươi câm miệng cho ta!” Bọn họ làm sao hiểu cảm giác bị phản bội,hắn lần này muốn cứng rắn dạy dỗ cô, để xem cô sau này còn dám tùy tiện đi gặp Lâm Cẩm Quyền không!
Đem lực chú ý lần nữa chuyển sang Vu Thiểu Đình,Tô Lực Hằng hỏi Đao Nhân nói: “Hắn lúc nào có thể tỉnh?”
“Ta sẽ tận lực.” Vì để có được trang bị mới nhất Võng Du cùng Computer siêu mạnh,hắn hai ngày nghĩ ra tất cả biện pháp cứu chữa,tin rằng trong thời gian quy định sẽ giúp Thiểu Đình tỉnh lại.
“Nắm chặc thời gian.” Nếu còn nằm như vậy cho dù ngày nào đó tỉnh dậy cũng sẽ biến thành phế nhân,Tô Lực Hằng nhìn sang hướng Tử Quyên nói “Gọi điện thoại cho Khinh Vân,bảo hắn trở lại.”
Nghe vậy Tử Quyên như trút được gánh nặng,mấy ngày qua cô bận rộn thật thảm.
Trở về phòng Tô Lực Hằng phát hiện phía sau có một cô bé len lén đi theo hắn,khóe miệng nhếch một tia đắc ý,Lâm Cẩm Quyền ông nhìn đi,cô vẫn xem trọng tôi hơn,đi vào gian phòng hắn cố ý khép hờ cánh cửa.
Sợ hãi đẩy ra cửa phòng.
“Chú.” Liễu Uyển Nhi đi tới phía sau Tô Lực Hằng,kéo gấu áo của hắn.
“Đừng gọi ta!”
Tiếng gằng làm Liễu Uyển Nhi sợ hết hồn không dám mở miệng nữa,càng không dám đụng vào người đàn ông trước mắt.
Tại sao không nói chuyện,ngốc muốn chết,mau mở miệng cầu xin ta tha thứ, Tô Lực Hằng đưa lưng về phía cô trong lòng âm thầm mắng.
Qua một hồi Liễu Uyển Nhi lần nữa khua lên dũng khí: “Chú,chú tha thứ cháu đi,cháu chỉ có một người thân là chú,nếu như chú không để ý tới cháu,cháu nên làm gì bây giờ.”
Liễu Uyển Nhi nói xong cũng sắp khóc lên.
Rốt cục Tô Lực Hằng xoay người: “Sau này không được ta cho phép cháu có dám đi gặp Lâm Cẩm Quyền nữa không?”
Liều mạng lắc đầu,đánh chết cô cũng không dám.
“Còn nữa,sau này chuyện gì cũng không cho giấu diếm ta,ta nói gì cháu cũng phải nghe có làm được không?” Tô Lực Hằng nhân cơ hội yêu cầu thêm.
Liều mạng gật đầu chỉ cần hắn không tức giận hắn nói gì cũng được,Liễu Uyển Nhi căn bản không ý thức được mình đã đồng ý việc gì.
Rất tốt,để xem sau này còn ai dám bắt cô từ bên cạnh hắn đi không,Tô Lực Hằng rốt cục hài lòng.
“Bụng thật đói,cùng ta ra ngoài ăn.” Hắn ngay cả cơm tối còn chưa ăn đây .
“Dạ.” Xem ra chú đã hết giận,Liễu Uyển Nhi thở phào nhẹ nhỏm.
Tâm trạng thật tốt Tô Lực Hằng mang theo Liễu Uyển Nhi đi ăn một bữa ngon lành,rồi chậm rãi lái xe trở về Tô gia.
Xuyên qua đình viện nhìn ánh trăng chiếu xuống đất,Liễu Uyển Nhi chợt nhớ tới lần trước mình và anh Thiểu Đình hôn nhau ở đây,khóe miệng khẽ vẽ ra độ cong xinh đẹp,trong mắt lóe tia thẹn thùng.
Phảng phất giống như một đóa hoa sen nở rộ dưới ánh trăng,Tô Lực Hằng nhìn chút ít ngây dại.
Lấy lại tinh thần động tình hỏi: “Tiểu Tiểu đang suy nghĩ gì đấy?”
Cô bé cúi đầu hơi đỏ mặt nhưng cười không nói.
“Cháu đã từng đồng ý với ta,chuyện gì cũng không giấu diếm ta.” Tô Lực Hằng cười nhắc nhở.
Chuyện xấu hổ như vậy làm sao có thể nói cho chú biết,nhưng cô đúng đã đồng ý với chú,nghĩ tới nghĩ lui rốt cục khua lên dũng khí,cúi đầu xấu hổ nói: “Đêm hôm đó,anh Thiểu Đình ở chỗ này hôn cháu.”
Nói xong đỉnh đầu vẫn im ắng,chú có chuyện gì? Chẳng lẽ hành động to gan của mình dọa chú rồi,Liễu Uyển Nhi có chút lo lắng ngẩng đầu.
Một gương mặt thịnh nộ phút chốc phủ lên,một giây sau môi cô đã bị cắn nuốt,lạnh lùng cắn xé đau đến cô vùng vẫy nhưng cả người đã bị hắn siết chặt không thể động đậy.
Tô Lực Hằng tức sắp nổ phổi,cô lại để người đàn ông khác hôn mình!
Hiện tại hắn chỉ có một ý niệm trong đầu,đó chính là xóa đi mùi vị người đàn ông khác trên môi cô!
Rốt cục Tô Lực Hằng chịu buông Liễu Uyển Nhi,nhìn đôi môi bị mình cắn đến sưng đỏ hung hăng nói: “Sau này không cho phép để đàn ông khác hôn !”
Dứt lời phẩy tay áo bỏ đi.
“Chú tại sao làm vậy.” Sau khi Tô Lực Hằng nỏ đi,giọt nước mắt ủy khuất rốt cuộc nhỏ xuống.
Danh sách chương