“Tử Quyên,để tôi đưa cô ấy về.”
Tử Quyên biết Vu Thiểu Đình ngày mai phải đi làm nhiệm vụ nguy hiểm nên yên lặng rời đi.
Giao khoảng thời gian còn lại cho hắn,có lẽ đây là chuyện duy nhất hiện tại cô có thể làm cho bọn họ.
Cả ngày hôm nay Liễu Uyển Nhi ngồi thẩn thờ trong phòng học nhìn những đám mây chuyển động ngoài cửa sổ,đếm lấy thời gian, một giây, hai giây. . . . . . Khoảng thời gian rời khỏi Vu Thiểu Đình càng ngày càng gần .
Khi Liễu Uyển Nhi tan học,theo đám người đi ra khỏi trường,cô thấy được bóng người quen thuộc.
“Tiểu Tiểu,chúng ta hôm nay ra ngoài ăn cơm đi.”
“Được.” Ai cũng không muốn nói đến ly biệt,giờ khắc này để cho bọn họ hưởng thụ khoảng thời gian trước khi chia ly đi.
Thấy Tử Quyên một mình trở lại,Tô Lực Hằng nhíu chặt chân mày: “Tiểu Tiểu đâu,tại sao không cùng cô trở về?”
“Hôm nay Thiểu Đình đón cô ấy.” Tử Quyên không muốn dấu diếm hắn.
Bất mãn lập tức xông lên đầu,hắn lấy ra điện thoại di động muốn gọi cho Vu Thiểu Đình lại bị Tử Quyên đưa tay đè lại.
“Đại ca,ngày mai Thiểu Đình phải đi,anh cũng biết lần này rất nguy hiểm,tại sao không để bọn họ ở chung một ngày?” Tử Quyên trong mắt tràn đầy hi vọng.
Hất tay cô ra Tô Lực Hằng cố ý gọi đi nhưng phát hiện đối phương đã tắt máy.Tức giận ném xuống điện thoại di động,lần đầu tiên Tô Lực Hằng cảm thấy bất lực sợ hãi mọi chuyện phát triển không theo ý hắn.
Không,người phụ nữ đó là của hắn,ai cũng không thể đụng vào! Vọt vào nhà để xe hắn muốn đi tìm cô.
Cùng nhau ăn cơm xong Vu Thiểu Đình cùng Liễu Uyển Nhi ngồi trong xe nói chuyện một hồi rốt cục mới nhớ tới về nhà.
Xe dừng lại trước cửa nhà họ Tô,Liễu Uyển Nhi đang chuẩn bị xuống xe,tay lại bị hắn kéo,không chờ cô kịp phản ứng người đã rơi vào trong ngực Vu Thiểu Đình .
Đôi môi xa lạ phủ xuống,hoàn toàn không có kinh nghiệm làm cho Liễu Uyển Nhi có chút bối rối,nhưng hắn dịu dàng làm cho cô rất nhanh quên mất sợ hãi,ngượng ngùng nhắm lại hai mắt.
Đôi môi mềm mại nóng bỏng làm cho hắn không muốn rời xa,cuối cùng Vu Thiểu Đình lưu luyến buông ra người trong ngực, phát hiện mặt cô đỏ như hoa đào.
Giờ khắc tốt đẹp này hòa tan nổi khổ trong lòng,kéo lấy tay cô: “Chúng ta vào thôi.”
Một đoạn đường ngắn nhưng bọn họ đi rất lâu: “Tiểu Tiểu,em vào trước đi,anh Thiểu Đình muốn đứng đây một lát.”
Lẳng lặng đứng phía sau cô
Nhìn chăm chú bóng lưng cô rời đi
Lúc này mới phát hiện ánh trăng đã lặng lẽ nhô cao
Thấy cô chậm rãi xoay người
Đôi môi khẽ nhúc nhích nhẹ giọng nói ra tạm biệt,
Vu Thiểu Đình sợ hãi cúi đầu
Thì ra sau khi cô xuất hiện
Trái tim đó đã trở nên không còn kiên cường nữa.
Yên lặng đợi chờ bóng người cô biến mất ở lối đi
Cứ như vậy đi
Không cần đợi đến ngày mai
Hắn sợ đến lúc đó hắn nỡ rời đi.
Khi mặt trời lần nữa lên cao,Liễu Uyển Nhi đến phòng Vu Thiểu Đình đã sớm rời đi,nước mắt nén vào trong lòng,cô bây giờ so với trước kia đã trở nên thành thục kiên cường,khẽ xoa lên ra giường hắn ngủ,cô sẽ chờ hắn trở lại.
Danh sách chương