“Vương gia, Vương phi đến!”
Mọi người bên trong đại sảnh đều đứng lên, đi tới cửa chính nghênh đón. Ôn di nương đi bên cạnh Cẩn Nương, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nói xem Vương phi có biết chuyện đã xảy ra ở đây hay không?”
Cẩn Nương không quay đầu lại, cũng không để ý tới Ôn di nương, chỉ giả vờ như không có nghe thấy. Trong lòng Ôn di nương không khỏi nghĩ thầm, có phẩm cấp đúng là bất đồng, hôm nay cũng không đem nàng để vào mắt. Thật đáng giận mà.
Vương gia và Vương phi cùng nhau vào đại sảnh, đi ở phía sau là hai hài tử, dĩ nhiên là con ruột của Tề vương phi. Đứa lớn là nam hài, khoảng bảy tuổi, cũng là thế tử của Vương phủ, Đường Phương Văn. Nữ hài cũng là trưởng nữ của Vương phủ, tức quận chúa Đường Phương Thiền, năm tuổi, rất là thông minh, khả ái. Đến nay Vương phủ cũng chỉ có hài tử của Tề vương phi mới có tước vị, hài tử của La sườn phi và Lưu thứ phi chỉ sợ phải chờ tới sau khi thành niên mới có cơ hội phong tước.
Cẩn Nương vào phủ lâu như vậy, đến nay là lần đầu tiên nhìn thấy hài tử của Tề vương phi. Thế tử Đường Phương Văn có chút trưởng thành hơn so với tuổi, vẻ mặt không chút thay đổi, nhất cử nhất động rất có quy củ. Chẳng qua là Cẩn Nương thấy không giống hài tử bảy tuổi chút nào, về phần quận chúa Đường Phương Thiền thì ánh mắt đặc biệt linh động, so với thế tử thông minh lanh lợi hơn rất nhiều.
Chờ sau khi Ngũ vương gia và Vương phi ngồi xuống, mọi người cùng tiến lên thỉnh an. Sau đó phải hướng thế tử và quận chúa thỉnh an, lúc La sườn phi và Lưu thứ phi thỉnh an hai hài tử chỉ cảm thấy vạn phần không muốn. Trong lòng tức muốn chết, nếu nhi tử của mình là thế tử thì tốt rồi nhưng mà chuyện này cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi.
“Đều đứng lên đi. Hôm nay là gia yến, không cần chú ý quy củ nhiều như vậy.” Vương phi mỉm cười, sau đó nhìn Ngũ vương gia, “Vương gia có muốn nói gì hay không?”
Ngũ vương gia gật đầu, không giận mà uy, “Đúng là gia yến thì không cần quá mức câu nệ. Chẳng qua Vương phủ tự có quy củ, nếu có người ỷ vào thân phận của mình hành sự lung tung, đừng trách bổn vương không cho các ngươi thể diện.” Ánh mắt đảo qua La sườn phi Lưu thứ phi, ngoài ra cũng không nhìn đến tất cả mọi người.
Hiển nhiên là chuyện xảy ra trước đó Ngũ vương gia đã biết và tất nhiên Vương phi cũng phải biết. Trong lòng Cẩn Nương không yên, nàng vừa cảm giác được ánh mắt của Ngũ vương gia dừng lại trên người nàng rõ ràng, làm cho nàng rất khẩn trương.
Ngũ vương gia hơi híp mắt, nhìn Tề vương phi. Trong lòng Tề vương phi có chút bất an, cười nói: “Vương gia nhìn thiếp như vậy, chẳng biết có chuyện gì?”
“Những chuyện còn lại Vương phi xem rồi lo liệu đi.” Vẻ mặt Ngũ vương gia tuy là không để tâm lắm nhưng lo lắng trong lòng Tề vương phi càng phát ra lợi hại. Nàng hơi cúi đầu suy nghĩ, cũng đã rõ ràng tại sao Ngũ vương gia nói như vậy. Phu thê nhiều năm, có mấy lời không cần phải nói nhưng hai bên đều hiểu rõ. Ngũ vương gia đang trách nàng phóng túng hạ nhân quá đáng đây mà, Một Sườn phi, một thứ đánh nhau như thế, vậy mà lại để bọn hạ nhân truyền miệng khắp phủ.
Tề vương phi cũng hiểu ngọn nguồn, ngẩng đầu lên nói với mọi người: “Hôm nay là gia yến ta cũng không nói nhiều, các ngươi đều là người biết quy củ. Chuyện trước kia ta cũng không đề cập nữa, về sau nếu người nào vi phạm quy củ, hồ ngôn loạn ngữ, thậm chí động thủ. Vậy chúng ta liền chiếu theo quy củ mà làm. Các ngươi có nghe rõ không?”
“Đã rõ, Vương phi!”
Quả nhiên là không gạt được, Cẩn Nương âm thầm thấp thỏm. Cũng may Vương gia và Vương phi không có truy cứu, chỉ điểm này đã đủ cho mọi người an tâm hơn nhiều.
“Được rồi, tất cả mọi người cứ vui vẻ một chút, mau mở yến!”
Mọi người theo Vương gia Vương phi dời bước đến nội viện. Bên trong đã sớm thu dọn xong, bọn hạ nhân nghe được mệnh lệnh. Trong nháy mắt, tất cả đều bưng món ăn lên, tất cả vây quanh một cái bàn tròn, ngồi yên lặng.
Vương gia và Vương phi tất nhiên là ngồi ở vị trí đầu. Cạnh Vương phi là La sườn phi, tiếp theo là Lưu thứ phi và mọi người lần lượt theo phẩm cấp ngồi đúng vị trí. Về phần hài tử thì ngồi cạnh Vương gia, lớn một chút có thể tự lo liệu. Còn hài tử quá nhỏ đều do các ma ma hầu hạ.
Vốn Cẩn Nương cho rằng gia yến như vậy thì di nương không có tư cách lên bàn ăn, không nghĩ rằng Vương phi rất là độ lượng, trưng cầu ý kiến Vương gia liền để tất cả các vị di nương ngồi xuống. Tất nhiên là ngồi ở phía dưới, Nhìn bộ dáng thận trọng kia, Cẩn Nương không hoài nghi chút nào đây là lần đầu tiên các nàng được phép ngồi bàn. Trái lại biểu hiện Ôn di nương rất nhuần nhuyễn, không giống như lần đầu tiên lên bàn ăn
Cẩn Nương rất là hiếu kỳ, Tề vương phi quản Vương phủ rất nghiêm, cũng rất có quy tắc. Thế nhưng vì sao lại cho phép di nương lên bàn? Ở nhà người bình thường cũng sẽ không có chuyện này.
Nhìn biểu tình La sườn phi và Lưu thứ phi thì biết, đối với Lâm di nương và Tiết di nương được lên bàn, hai người đều cảm thấy khó chịu. Nếu không cố kỵ trước mặt Vương gia, thiếu chút nữa La sườn phi đã vứt đũa.
Ánh mắt Vương gia lạnh lùng, đối với mọi người trên bàn chưa từng để ở trong lòng. Tề vương phi mắt liếc La sườn phi, trong ánh mắt hàm ý cảnh cáo. Nhắc nhở nàng an phận chút chớ để xảy ra chuyện, bằng không đừng trách nàng.
Lưu thứ phi thấy La sườn phi kinh ngạc nhìn Tề vương phi, lại cao hứng. Chỉ thấy Tề vương phi quay sang Vương gia cười nói, “Vương gia, gia yến hôm nay khó có khi mọi người đầy đủ. Chẳng qua rượu này Vương gia cần phải uống. Đây là mỹ tửu thiếp cho trù phòng chuẩn bị, trước tiên thiếp kính Vương gia một chén!”
Rốt cục Ngũ vương gia lộ ra nụ cười, “Vương phi vất vả rồi. Vương phi ngày đêm lo liệu phủ đệ lớn như vậy nên bổn vương kính Vương phi một chén mới phải.”
Tề vương phi ngượng ngùng nói: “Trong lòng Vương gia nhớ đến thiếp, thiếp đã rất thỏa mãn. Vương gia, chúng ta là phu thê cũng không cần quá mức khách khí. Chúng ta cạn hết chén này có được không?”
“Tốt!”
Vương phi thấy Vương gia uống cạn, lúc này mới bưng ly rượu lên uống. Có Vương phi và Vương gia mở đầu, cho nên mọi người liền bắt đầu mời rượu nhau. Vừa kính Vương phi, cũng kính Vương gia. Trên bàn bầu không khí cũng sôi nổi hơn, Cẩn Nương cũng theo mọi người cùng nhau náo nhiệt mời rượu.
Mọi người bên trong đại sảnh đều đứng lên, đi tới cửa chính nghênh đón. Ôn di nương đi bên cạnh Cẩn Nương, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nói xem Vương phi có biết chuyện đã xảy ra ở đây hay không?”
Cẩn Nương không quay đầu lại, cũng không để ý tới Ôn di nương, chỉ giả vờ như không có nghe thấy. Trong lòng Ôn di nương không khỏi nghĩ thầm, có phẩm cấp đúng là bất đồng, hôm nay cũng không đem nàng để vào mắt. Thật đáng giận mà.
Vương gia và Vương phi cùng nhau vào đại sảnh, đi ở phía sau là hai hài tử, dĩ nhiên là con ruột của Tề vương phi. Đứa lớn là nam hài, khoảng bảy tuổi, cũng là thế tử của Vương phủ, Đường Phương Văn. Nữ hài cũng là trưởng nữ của Vương phủ, tức quận chúa Đường Phương Thiền, năm tuổi, rất là thông minh, khả ái. Đến nay Vương phủ cũng chỉ có hài tử của Tề vương phi mới có tước vị, hài tử của La sườn phi và Lưu thứ phi chỉ sợ phải chờ tới sau khi thành niên mới có cơ hội phong tước.
Cẩn Nương vào phủ lâu như vậy, đến nay là lần đầu tiên nhìn thấy hài tử của Tề vương phi. Thế tử Đường Phương Văn có chút trưởng thành hơn so với tuổi, vẻ mặt không chút thay đổi, nhất cử nhất động rất có quy củ. Chẳng qua là Cẩn Nương thấy không giống hài tử bảy tuổi chút nào, về phần quận chúa Đường Phương Thiền thì ánh mắt đặc biệt linh động, so với thế tử thông minh lanh lợi hơn rất nhiều.
Chờ sau khi Ngũ vương gia và Vương phi ngồi xuống, mọi người cùng tiến lên thỉnh an. Sau đó phải hướng thế tử và quận chúa thỉnh an, lúc La sườn phi và Lưu thứ phi thỉnh an hai hài tử chỉ cảm thấy vạn phần không muốn. Trong lòng tức muốn chết, nếu nhi tử của mình là thế tử thì tốt rồi nhưng mà chuyện này cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi.
“Đều đứng lên đi. Hôm nay là gia yến, không cần chú ý quy củ nhiều như vậy.” Vương phi mỉm cười, sau đó nhìn Ngũ vương gia, “Vương gia có muốn nói gì hay không?”
Ngũ vương gia gật đầu, không giận mà uy, “Đúng là gia yến thì không cần quá mức câu nệ. Chẳng qua Vương phủ tự có quy củ, nếu có người ỷ vào thân phận của mình hành sự lung tung, đừng trách bổn vương không cho các ngươi thể diện.” Ánh mắt đảo qua La sườn phi Lưu thứ phi, ngoài ra cũng không nhìn đến tất cả mọi người.
Hiển nhiên là chuyện xảy ra trước đó Ngũ vương gia đã biết và tất nhiên Vương phi cũng phải biết. Trong lòng Cẩn Nương không yên, nàng vừa cảm giác được ánh mắt của Ngũ vương gia dừng lại trên người nàng rõ ràng, làm cho nàng rất khẩn trương.
Ngũ vương gia hơi híp mắt, nhìn Tề vương phi. Trong lòng Tề vương phi có chút bất an, cười nói: “Vương gia nhìn thiếp như vậy, chẳng biết có chuyện gì?”
“Những chuyện còn lại Vương phi xem rồi lo liệu đi.” Vẻ mặt Ngũ vương gia tuy là không để tâm lắm nhưng lo lắng trong lòng Tề vương phi càng phát ra lợi hại. Nàng hơi cúi đầu suy nghĩ, cũng đã rõ ràng tại sao Ngũ vương gia nói như vậy. Phu thê nhiều năm, có mấy lời không cần phải nói nhưng hai bên đều hiểu rõ. Ngũ vương gia đang trách nàng phóng túng hạ nhân quá đáng đây mà, Một Sườn phi, một thứ đánh nhau như thế, vậy mà lại để bọn hạ nhân truyền miệng khắp phủ.
Tề vương phi cũng hiểu ngọn nguồn, ngẩng đầu lên nói với mọi người: “Hôm nay là gia yến ta cũng không nói nhiều, các ngươi đều là người biết quy củ. Chuyện trước kia ta cũng không đề cập nữa, về sau nếu người nào vi phạm quy củ, hồ ngôn loạn ngữ, thậm chí động thủ. Vậy chúng ta liền chiếu theo quy củ mà làm. Các ngươi có nghe rõ không?”
“Đã rõ, Vương phi!”
Quả nhiên là không gạt được, Cẩn Nương âm thầm thấp thỏm. Cũng may Vương gia và Vương phi không có truy cứu, chỉ điểm này đã đủ cho mọi người an tâm hơn nhiều.
“Được rồi, tất cả mọi người cứ vui vẻ một chút, mau mở yến!”
Mọi người theo Vương gia Vương phi dời bước đến nội viện. Bên trong đã sớm thu dọn xong, bọn hạ nhân nghe được mệnh lệnh. Trong nháy mắt, tất cả đều bưng món ăn lên, tất cả vây quanh một cái bàn tròn, ngồi yên lặng.
Vương gia và Vương phi tất nhiên là ngồi ở vị trí đầu. Cạnh Vương phi là La sườn phi, tiếp theo là Lưu thứ phi và mọi người lần lượt theo phẩm cấp ngồi đúng vị trí. Về phần hài tử thì ngồi cạnh Vương gia, lớn một chút có thể tự lo liệu. Còn hài tử quá nhỏ đều do các ma ma hầu hạ.
Vốn Cẩn Nương cho rằng gia yến như vậy thì di nương không có tư cách lên bàn ăn, không nghĩ rằng Vương phi rất là độ lượng, trưng cầu ý kiến Vương gia liền để tất cả các vị di nương ngồi xuống. Tất nhiên là ngồi ở phía dưới, Nhìn bộ dáng thận trọng kia, Cẩn Nương không hoài nghi chút nào đây là lần đầu tiên các nàng được phép ngồi bàn. Trái lại biểu hiện Ôn di nương rất nhuần nhuyễn, không giống như lần đầu tiên lên bàn ăn
Cẩn Nương rất là hiếu kỳ, Tề vương phi quản Vương phủ rất nghiêm, cũng rất có quy tắc. Thế nhưng vì sao lại cho phép di nương lên bàn? Ở nhà người bình thường cũng sẽ không có chuyện này.
Nhìn biểu tình La sườn phi và Lưu thứ phi thì biết, đối với Lâm di nương và Tiết di nương được lên bàn, hai người đều cảm thấy khó chịu. Nếu không cố kỵ trước mặt Vương gia, thiếu chút nữa La sườn phi đã vứt đũa.
Ánh mắt Vương gia lạnh lùng, đối với mọi người trên bàn chưa từng để ở trong lòng. Tề vương phi mắt liếc La sườn phi, trong ánh mắt hàm ý cảnh cáo. Nhắc nhở nàng an phận chút chớ để xảy ra chuyện, bằng không đừng trách nàng.
Lưu thứ phi thấy La sườn phi kinh ngạc nhìn Tề vương phi, lại cao hứng. Chỉ thấy Tề vương phi quay sang Vương gia cười nói, “Vương gia, gia yến hôm nay khó có khi mọi người đầy đủ. Chẳng qua rượu này Vương gia cần phải uống. Đây là mỹ tửu thiếp cho trù phòng chuẩn bị, trước tiên thiếp kính Vương gia một chén!”
Rốt cục Ngũ vương gia lộ ra nụ cười, “Vương phi vất vả rồi. Vương phi ngày đêm lo liệu phủ đệ lớn như vậy nên bổn vương kính Vương phi một chén mới phải.”
Tề vương phi ngượng ngùng nói: “Trong lòng Vương gia nhớ đến thiếp, thiếp đã rất thỏa mãn. Vương gia, chúng ta là phu thê cũng không cần quá mức khách khí. Chúng ta cạn hết chén này có được không?”
“Tốt!”
Vương phi thấy Vương gia uống cạn, lúc này mới bưng ly rượu lên uống. Có Vương phi và Vương gia mở đầu, cho nên mọi người liền bắt đầu mời rượu nhau. Vừa kính Vương phi, cũng kính Vương gia. Trên bàn bầu không khí cũng sôi nổi hơn, Cẩn Nương cũng theo mọi người cùng nhau náo nhiệt mời rượu.
Danh sách chương