Lưu lão phu nhân phân phó với Lý ma ma đứng bên cạnh: “Ngươi nhìn trong tủ của ta một chút xem có tấm vải nào thích hợp thì đưa ra làm y phục cho Thanh nhi, Thanh nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng cũng nên biết làm đẹp”.
Lý ma ma cười ha ha: “Đồ của tiểu thư lão nô còn không biết sao? Nhắm mắt lại lão nô cũng có thể cầm được, cần gì phải nhìn. Lão nô thấy nhị tiểu thư trắng như vậy thì tấm vải gấm xanh lá, tấm vải đó nếu làm cho nhị tiểu thư thì hai bộ vẫn còn dư”.
Lưu lão phu nhân cười nói: “Ngươi ấy, lớn tuổi rồi vẫn không sửa được tật nói nhiều. Nếu như ngươi nói thì thuận tiện làm cho Nguyệt nhi một bộ”.
Không đợi Lý ma ma nói gì, Lưu Uyển Nguyệt nhận được ám hiệu của mẹ mình vội vàng cúi người nói: “Nguyệt nhi tạ ơn bà nội nhưng mà Nguyệt nhi biết đồ của bà nội cái gì cũng cực tốt, Nguyệt nhi không thể nhận được”. Trong giọng nói còn có chút nghẹn ngào làm người ta thương tiếc nhưng mà thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Lưu lao phu nhân mở mắt, nụ cười trên mặt nhàn nhạt không giống với sự từ ái lúc vừa rồi, khoát tay nói: “Trưởng giả ban thưởng thì không thể từ chối, được rồi, các ngươi đứng đây nãy giờ, bây giờ cũng đã buổi trưa, thân thể của bà lão ta đây không thể so được với các ngươi. Lui xuống cả đi”.
Lưu Uyển Nguyệt uất ức nhìn mẹ mình, thấy gương mặt mẹ cũng cúi xuống thì không dám lên tiếng. Lưu Nhị lão gia nói: “Là do nhi tử bất hiếu, mẫu thân nghỉ ngơi sớm, Thanh nhi....”. Không đợi Lưu Nhị lão gia nói hết, Lưu lão phu nhân ngắt lời: “Được rồi, Thanh nhi có duyên với bà lão ta đây, để con bé ở đây với ta hai ngày”.
Nghe Lưu lão phu nhân nói vậy, Lưu Nhị lão gia không nói gì, Thất di nương vui mừng ra mặt, còn Lưu Nhị phu nhân và Lưu Uyển Nguyệt thì không phục. Nhất là Lưu Uyển Nguyệt, ra đến cửa còn trợn mắt lườm Lưu Uyển Thanh. Lưu Uyển Thanh vội vàng rúc đầu vào ngực Lưu lão phu nhân theo bản năng. Lưu lão phu nhân nhíu mày không vui.
“Hầu gia, Hầu gia, ngài trở lại”. Lưu Đại phu nhân vội vàng tiến lên nhân mũ quan của Lưu Đại lão gia, lại bảo nha hoàn giúp Lưu Đại lão gia thay quần áo. Sau khi Lưu Đại lão gia thay quần áo xong thì tự đưa một chén trà nóng, nháy nháy mắt, tất cả nha hoàn lui ra ngoài. Lưu Đại lão gia nhướn mày: “Sao thế? Trong phủ đã xảy ra chuyện gì?”. Lưu Đại phu nhân vội vàng kể chuyện buổi trưa cho Lưu Đại lão gia, rồi nói: “Mẹ giữ Thanh nhi của chi thứ hai lại....”. Nói xong, sắc mặt Lưu Đại phu nhân tỏ vẻ không vui. Lưu Đại lão gia thấy thế khẽ cau mày, nhìn sắc mặt vợ cả của mình cũng biết lại phạm vào tật xấu nhỏ mọn. Vợ cả của mình cái gì cũng tốt nhưng mắc tật hẹp hòi, kiến thức ngắn nhưng mà được cái rất nghe lời, không bao giờ tự chủ trương, nếu không..... Lưu Đại lão gia khẽ thở dài nói: “Nàng ấy, đúng là mái tóc dài kiến thức ngắn, mẹ tự có tính toán của mẹ, nàng chọn mấy tấm vải màu sắc tốt đưa qua cho Thanh nhi, tỏ một chút tâm ý của Đại bá mẫu”.
Lưu Đại phu nhân sửng sốt nói: “Cái gì? Hầu gia, vừa rồi mẹ lấy tấm vải Giang Nam đó cho Thanh nhi rồi, chúng ta còn phải đưa nữa à? Chuyện này.... Chi thứ hai....”.
Lưu Đại lão gia khoát tay, cắt đứt lời nói của Lưu Đại phu nhân: “Vừa mới nói xong thì nàng lại thế rồi, nàng thiếu vải vóc tốt hay sao? Để đấy không phải là để nó mốc lên à? Chẳng lẽ nàng nghĩ mẹ đang cất nhăc chi thứ hai à?”.
“Chẳng lẽ không đúng? Không phải Thanh nhi mà cả Nguyệt nhi cũng có, lại còn giữ Thanh nhi lại bên người, Bảo nhi của chúng ta cũng không có phúc phận đó đâu”.
“Nàng thật là, nếu như mẹ ôm Bảo nhi chẳng phải là nàng sẽ đau lòng sao?”. Nghe Lưu Đại lão gia nói vậy, Lưu Đại phu nhân không dám nói mà chỉ làu bàu hai tiếng, còn chút bất mãn. Lưu Đại lão gia thở dài: “Không phải là mẹ đang cất nhắc chi thứ mà đang đánh vào mặt mũi của họ đấy”.
“Hầu gia, những lời này có nghĩa là?”.
“Mẹ cho Thanh nhi vải may đồ có ý gì? Người sáng suốt đều thấy chi thứ hai ngược đãi thứ nữ, còn cho cả Nguyệt nhi để làm gì? Có nhà nào nghe thấy thứ nữ được đồ mà chính nữ không có không? Huống chi mẹ nói là giữ lại hai ngày, mà dù có lưu lại nuôi bên mình thì làm sao? Nếu như mẹ giữ Nguyệt nhi thì nàng hãy lo lắng còn giữ Thanh nhi thì không cần để ý nhiều. Nàng cũng theo ý của mẹ đối tốt với Thanh nhi một chút, cũng thành toàn cho ý tốt của mẹ”.
Lưu Đại phu nhân tuy hẹp hòi nhưng cũng không phải là người không có đầu óc, Lưu Đại lão gia nói thế thì cũng hiểu, cũng biết được ý tứ của Lưu lão phu nhân. Nhưng mà nghĩ đến phải đưa đồ cho chi thứ hai thì cũng không vui, con thứ thì phải ra ngoài nhưng nghĩ đến danh tiếng của Hầu gia thì gật đầu: “Dạ, là Hầu gia thông suốt, vậy thì thiếp sẽ đi chuẩn bị hai phần, cho Nguyệt nhi ít hơn cũng không tốt”.
Lưu Đại lão gia thấy vậy thì gật đầu, nhưng không quên nhắc nhở: “Đưa cho Nguyệt nhi thì phải tốt hơn một chút so với Thanh nhi”.
“Cái này thiếp hiểu, Hầu gia yên tâm”.
“Hiểu là tốt rồi, về sau nàng theo mẹ học thêm đi, sau này Hầu phủ lớn như vậy cũng do nàng làm chủ”.
———
Lưu Uyển Thanh ngây ngốc ngồi ở trước cửa sổ, tất cả những chuyện này đều quá mức tưởng tượng... Là mộng sao? Hay là do ông trời thương hại mình, mà Tuấn nhi của mình có phải cũng được chuyển thế không? Một giọt lệ... chảy xuống....
“Nhị tiểu thư đang ngủ sao?”.
“Chắc là đang ngủ. Mộng tỷ tỷ, tỷ đến để?”.
“Lão phu nhân lo lắng nhị tiểu thư không quen nên bảo ta đến nhìn một chút”.
“Lão phu nhân thật thiện tâm, Nhị tiểu thư chỉ là thứ xuất, mà Nhị lão gia cũng chỉ là con thứ, lại còn để ý đến Nhị tiểu thư như thế”.
“Đừng có nói bậy cẩn thận đến tai lão phu nhân không tốt đâu, ngươi sẽ bị ăn đòn đấy. Dù là thứ xuất nhưng cũng là chủ tử. Lý ma ma thấy ngươi nhanh nhẹn lanh lợi nên phái ngươi đến phục vụ, đừng có ngoài nóng trong lạnh, cẩn thận đấy”.
“Dạ dạ, Thúy nhi nhớ kỹ. Đúng rồi, Mộng tỷ tỷ, vài ngày trước người nhà Thúy nhi gửi trâm cài đầu đến, mặc dù không phải đồ quý giá gì nhưng lại mới mẻ độc đáo. Thúy nhi mang nhìn sẽ không đẹp, nếu như Mộng tỷ tỷ không chê, thì Thúy nhi cảm ơn Mộng tỷ tỷ đã chăm sóc Thúy nhi...”.
“Được rồi, mau cất đi, ta sao thế cầm vật của ngươi được”.
“Đúng, đúng, Mộng tỷ tỷ là người đắc lực bên cạnh lão phu nhân, làm sao có thể nhìn trúng những vật thô thiển này. Nhưng mà đây là tâm ý nhỏ của Thúy nhi, Mộng tỷ tỷ gắng gượng dùng đỡ đi”.
“Được, ngươi đã nói thế thì ta sẽ nhận, tý nữa đi xem ngươi thích gì thì chọn”.
“Dạ, dạ, Thúy nhi sẽ không khách khí”.
“Ba hoa. Ta đi xem nhị tiểu thư, ngươi đứng đây xem chừng”.
Tử Mộng là đại nha hoàn đắc lực bên cạnh Lưu lão phu nhân, đẩy cửa đi vào thấy Lưu Uyển Thanh đang nằm trên án trước cửa sổ thì giơ khóe miệng, trong mắt hiện lên sự khinh bỉ. Đúng là đồ thứ xuất, ngay cả giường nhỏ cũng không dám lên. Sau đó thu hồi khuôn mặt đi lên, nhẹ nhàng đẩy Lưu Uyển Thanh: “Nhị tiểu thư, sao người lại ngủ ở chỗ này? Ngày mai toàn thân sẽ đau nhức đó, để nô tỳ phục vụ ngài rửa mặt”.
Khi Lưu Uyển Thanh nghe được tiếng nói thì nằm lên trên án giả bộ ngủ, dụi dụi con mắt, lại thêm vừa rồi khóc sưng mắt làm người ta cảm thấy giống vừa tỉnh ngủ. Lưu Uyển Thanh khiếp sợ nhìn Tử Mộng, gật cái đầu nhỏ nhắn: “Phiền toái Tử Mộng tỷ tỷ”.
“Ôi chao, nô tỳ là người dưới làm sao có thể nhận được một tiếng ‘tỷ tỷ’ của Nhị tiểu thư, lão phu nhân là người rất coi trọng quy củ đó”. Tử Mộng vẻ mặt ôn hòa nói với Lưu Uyển Thanh. Dù sao Lưu Uyển Thanh cũng đã sống một đời, cũng từng sống ở Điền gia được cưng chiều mấy năm, một chút ý tứ khác trong lời nói vẫn có thể hiểu được, liền cười nói: “Là do Thanh Thanh không hiểu chuyện, sau này Thanh Thanh còn phải làm phiền Tử Mộng nói quy củ cho Thanh Thanh, Thanh Thanh không muốn làm cho bà nội tức giận”.
Tử Mộng cười cười: “Nô tỳ nghe là thấy Nhị tiểu thư đúng là một đứa nhỏ hiếu thuận, không trách được lão phu nhân rất vui”. Lưu Uyển Thanh cười không nói. Tử Mộng cũng cười cười, gọi người đưa nước lên phục vụ Lưu Uyển Thanh rửa mặt. Sau khi thấy tất cả đều ổn thỏa thì cúi người nhẹ nhàng nói: “Nhị tiểu thư cũng đã mệt mỏi, bị dọa sợ rồi, người cứ nghỉ ngơi, để Thúy nhi canh giữ bên ngoài. Nô tỳ phải về phục vụ bên người lão phu nhân không thì trễ”.
Lưu Uyển Thanh không dám nhận lễ của Tử Mộng, dù sao nàng ta cũng là người được lão phu nhân sủng ái, ngay cả Lưu Nhị lão gia cũng phải nể mặt nàng ta ba phần, hơi cúi đầu nói: “Phiền toái Tử Mộng, là Thanh Thanh không hiểu chuyện. Sáng sớm ngày mai Thanh Thanh sẽ chào hỏi bà nội”.
Tử Mộng cười cười: “Nghe tiểu thư nói kìa, nô tỳ không dám, nô tỳ về trước”. Thúy Nhi ân cần đưa Tử Mộng ra cửa, sau khi của đóng Lưu Uyển Thanh còn loáng thoáng nghe được Tử Mộng nói với Thúy Nhi. Nàng cười giễu cợt, không trách được vài năm sau Lưu lão phu nhân để cho Lưu Đại lão gia thu nàng ta làm thiếp, không lâu sau có thể phân cao thấp với Lưu Đại phu nhân rồi. Đối với một thứ nữ không được sủng ái như nàng mà cũng có vẻ mặt “cung kính”, “ôn hòa” như thế thì không thể tưởng tượng ra lòng nàng ta như thế nào. Còn Thúy nhi thì Lưu Uyển Thanh không chắc là nàng ta có gác đêm đàng hoàng không. Ngày mai nàng còn phải đánh một trận, có vẻ muốn được lưu lại bên cạnh Lưu lão phu nhân không dễ dàng gì.
Lý ma ma cười ha ha: “Đồ của tiểu thư lão nô còn không biết sao? Nhắm mắt lại lão nô cũng có thể cầm được, cần gì phải nhìn. Lão nô thấy nhị tiểu thư trắng như vậy thì tấm vải gấm xanh lá, tấm vải đó nếu làm cho nhị tiểu thư thì hai bộ vẫn còn dư”.
Lưu lão phu nhân cười nói: “Ngươi ấy, lớn tuổi rồi vẫn không sửa được tật nói nhiều. Nếu như ngươi nói thì thuận tiện làm cho Nguyệt nhi một bộ”.
Không đợi Lý ma ma nói gì, Lưu Uyển Nguyệt nhận được ám hiệu của mẹ mình vội vàng cúi người nói: “Nguyệt nhi tạ ơn bà nội nhưng mà Nguyệt nhi biết đồ của bà nội cái gì cũng cực tốt, Nguyệt nhi không thể nhận được”. Trong giọng nói còn có chút nghẹn ngào làm người ta thương tiếc nhưng mà thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Lưu lao phu nhân mở mắt, nụ cười trên mặt nhàn nhạt không giống với sự từ ái lúc vừa rồi, khoát tay nói: “Trưởng giả ban thưởng thì không thể từ chối, được rồi, các ngươi đứng đây nãy giờ, bây giờ cũng đã buổi trưa, thân thể của bà lão ta đây không thể so được với các ngươi. Lui xuống cả đi”.
Lưu Uyển Nguyệt uất ức nhìn mẹ mình, thấy gương mặt mẹ cũng cúi xuống thì không dám lên tiếng. Lưu Nhị lão gia nói: “Là do nhi tử bất hiếu, mẫu thân nghỉ ngơi sớm, Thanh nhi....”. Không đợi Lưu Nhị lão gia nói hết, Lưu lão phu nhân ngắt lời: “Được rồi, Thanh nhi có duyên với bà lão ta đây, để con bé ở đây với ta hai ngày”.
Nghe Lưu lão phu nhân nói vậy, Lưu Nhị lão gia không nói gì, Thất di nương vui mừng ra mặt, còn Lưu Nhị phu nhân và Lưu Uyển Nguyệt thì không phục. Nhất là Lưu Uyển Nguyệt, ra đến cửa còn trợn mắt lườm Lưu Uyển Thanh. Lưu Uyển Thanh vội vàng rúc đầu vào ngực Lưu lão phu nhân theo bản năng. Lưu lão phu nhân nhíu mày không vui.
“Hầu gia, Hầu gia, ngài trở lại”. Lưu Đại phu nhân vội vàng tiến lên nhân mũ quan của Lưu Đại lão gia, lại bảo nha hoàn giúp Lưu Đại lão gia thay quần áo. Sau khi Lưu Đại lão gia thay quần áo xong thì tự đưa một chén trà nóng, nháy nháy mắt, tất cả nha hoàn lui ra ngoài. Lưu Đại lão gia nhướn mày: “Sao thế? Trong phủ đã xảy ra chuyện gì?”. Lưu Đại phu nhân vội vàng kể chuyện buổi trưa cho Lưu Đại lão gia, rồi nói: “Mẹ giữ Thanh nhi của chi thứ hai lại....”. Nói xong, sắc mặt Lưu Đại phu nhân tỏ vẻ không vui. Lưu Đại lão gia thấy thế khẽ cau mày, nhìn sắc mặt vợ cả của mình cũng biết lại phạm vào tật xấu nhỏ mọn. Vợ cả của mình cái gì cũng tốt nhưng mắc tật hẹp hòi, kiến thức ngắn nhưng mà được cái rất nghe lời, không bao giờ tự chủ trương, nếu không..... Lưu Đại lão gia khẽ thở dài nói: “Nàng ấy, đúng là mái tóc dài kiến thức ngắn, mẹ tự có tính toán của mẹ, nàng chọn mấy tấm vải màu sắc tốt đưa qua cho Thanh nhi, tỏ một chút tâm ý của Đại bá mẫu”.
Lưu Đại phu nhân sửng sốt nói: “Cái gì? Hầu gia, vừa rồi mẹ lấy tấm vải Giang Nam đó cho Thanh nhi rồi, chúng ta còn phải đưa nữa à? Chuyện này.... Chi thứ hai....”.
Lưu Đại lão gia khoát tay, cắt đứt lời nói của Lưu Đại phu nhân: “Vừa mới nói xong thì nàng lại thế rồi, nàng thiếu vải vóc tốt hay sao? Để đấy không phải là để nó mốc lên à? Chẳng lẽ nàng nghĩ mẹ đang cất nhăc chi thứ hai à?”.
“Chẳng lẽ không đúng? Không phải Thanh nhi mà cả Nguyệt nhi cũng có, lại còn giữ Thanh nhi lại bên người, Bảo nhi của chúng ta cũng không có phúc phận đó đâu”.
“Nàng thật là, nếu như mẹ ôm Bảo nhi chẳng phải là nàng sẽ đau lòng sao?”. Nghe Lưu Đại lão gia nói vậy, Lưu Đại phu nhân không dám nói mà chỉ làu bàu hai tiếng, còn chút bất mãn. Lưu Đại lão gia thở dài: “Không phải là mẹ đang cất nhắc chi thứ mà đang đánh vào mặt mũi của họ đấy”.
“Hầu gia, những lời này có nghĩa là?”.
“Mẹ cho Thanh nhi vải may đồ có ý gì? Người sáng suốt đều thấy chi thứ hai ngược đãi thứ nữ, còn cho cả Nguyệt nhi để làm gì? Có nhà nào nghe thấy thứ nữ được đồ mà chính nữ không có không? Huống chi mẹ nói là giữ lại hai ngày, mà dù có lưu lại nuôi bên mình thì làm sao? Nếu như mẹ giữ Nguyệt nhi thì nàng hãy lo lắng còn giữ Thanh nhi thì không cần để ý nhiều. Nàng cũng theo ý của mẹ đối tốt với Thanh nhi một chút, cũng thành toàn cho ý tốt của mẹ”.
Lưu Đại phu nhân tuy hẹp hòi nhưng cũng không phải là người không có đầu óc, Lưu Đại lão gia nói thế thì cũng hiểu, cũng biết được ý tứ của Lưu lão phu nhân. Nhưng mà nghĩ đến phải đưa đồ cho chi thứ hai thì cũng không vui, con thứ thì phải ra ngoài nhưng nghĩ đến danh tiếng của Hầu gia thì gật đầu: “Dạ, là Hầu gia thông suốt, vậy thì thiếp sẽ đi chuẩn bị hai phần, cho Nguyệt nhi ít hơn cũng không tốt”.
Lưu Đại lão gia thấy vậy thì gật đầu, nhưng không quên nhắc nhở: “Đưa cho Nguyệt nhi thì phải tốt hơn một chút so với Thanh nhi”.
“Cái này thiếp hiểu, Hầu gia yên tâm”.
“Hiểu là tốt rồi, về sau nàng theo mẹ học thêm đi, sau này Hầu phủ lớn như vậy cũng do nàng làm chủ”.
———
Lưu Uyển Thanh ngây ngốc ngồi ở trước cửa sổ, tất cả những chuyện này đều quá mức tưởng tượng... Là mộng sao? Hay là do ông trời thương hại mình, mà Tuấn nhi của mình có phải cũng được chuyển thế không? Một giọt lệ... chảy xuống....
“Nhị tiểu thư đang ngủ sao?”.
“Chắc là đang ngủ. Mộng tỷ tỷ, tỷ đến để?”.
“Lão phu nhân lo lắng nhị tiểu thư không quen nên bảo ta đến nhìn một chút”.
“Lão phu nhân thật thiện tâm, Nhị tiểu thư chỉ là thứ xuất, mà Nhị lão gia cũng chỉ là con thứ, lại còn để ý đến Nhị tiểu thư như thế”.
“Đừng có nói bậy cẩn thận đến tai lão phu nhân không tốt đâu, ngươi sẽ bị ăn đòn đấy. Dù là thứ xuất nhưng cũng là chủ tử. Lý ma ma thấy ngươi nhanh nhẹn lanh lợi nên phái ngươi đến phục vụ, đừng có ngoài nóng trong lạnh, cẩn thận đấy”.
“Dạ dạ, Thúy nhi nhớ kỹ. Đúng rồi, Mộng tỷ tỷ, vài ngày trước người nhà Thúy nhi gửi trâm cài đầu đến, mặc dù không phải đồ quý giá gì nhưng lại mới mẻ độc đáo. Thúy nhi mang nhìn sẽ không đẹp, nếu như Mộng tỷ tỷ không chê, thì Thúy nhi cảm ơn Mộng tỷ tỷ đã chăm sóc Thúy nhi...”.
“Được rồi, mau cất đi, ta sao thế cầm vật của ngươi được”.
“Đúng, đúng, Mộng tỷ tỷ là người đắc lực bên cạnh lão phu nhân, làm sao có thể nhìn trúng những vật thô thiển này. Nhưng mà đây là tâm ý nhỏ của Thúy nhi, Mộng tỷ tỷ gắng gượng dùng đỡ đi”.
“Được, ngươi đã nói thế thì ta sẽ nhận, tý nữa đi xem ngươi thích gì thì chọn”.
“Dạ, dạ, Thúy nhi sẽ không khách khí”.
“Ba hoa. Ta đi xem nhị tiểu thư, ngươi đứng đây xem chừng”.
Tử Mộng là đại nha hoàn đắc lực bên cạnh Lưu lão phu nhân, đẩy cửa đi vào thấy Lưu Uyển Thanh đang nằm trên án trước cửa sổ thì giơ khóe miệng, trong mắt hiện lên sự khinh bỉ. Đúng là đồ thứ xuất, ngay cả giường nhỏ cũng không dám lên. Sau đó thu hồi khuôn mặt đi lên, nhẹ nhàng đẩy Lưu Uyển Thanh: “Nhị tiểu thư, sao người lại ngủ ở chỗ này? Ngày mai toàn thân sẽ đau nhức đó, để nô tỳ phục vụ ngài rửa mặt”.
Khi Lưu Uyển Thanh nghe được tiếng nói thì nằm lên trên án giả bộ ngủ, dụi dụi con mắt, lại thêm vừa rồi khóc sưng mắt làm người ta cảm thấy giống vừa tỉnh ngủ. Lưu Uyển Thanh khiếp sợ nhìn Tử Mộng, gật cái đầu nhỏ nhắn: “Phiền toái Tử Mộng tỷ tỷ”.
“Ôi chao, nô tỳ là người dưới làm sao có thể nhận được một tiếng ‘tỷ tỷ’ của Nhị tiểu thư, lão phu nhân là người rất coi trọng quy củ đó”. Tử Mộng vẻ mặt ôn hòa nói với Lưu Uyển Thanh. Dù sao Lưu Uyển Thanh cũng đã sống một đời, cũng từng sống ở Điền gia được cưng chiều mấy năm, một chút ý tứ khác trong lời nói vẫn có thể hiểu được, liền cười nói: “Là do Thanh Thanh không hiểu chuyện, sau này Thanh Thanh còn phải làm phiền Tử Mộng nói quy củ cho Thanh Thanh, Thanh Thanh không muốn làm cho bà nội tức giận”.
Tử Mộng cười cười: “Nô tỳ nghe là thấy Nhị tiểu thư đúng là một đứa nhỏ hiếu thuận, không trách được lão phu nhân rất vui”. Lưu Uyển Thanh cười không nói. Tử Mộng cũng cười cười, gọi người đưa nước lên phục vụ Lưu Uyển Thanh rửa mặt. Sau khi thấy tất cả đều ổn thỏa thì cúi người nhẹ nhàng nói: “Nhị tiểu thư cũng đã mệt mỏi, bị dọa sợ rồi, người cứ nghỉ ngơi, để Thúy nhi canh giữ bên ngoài. Nô tỳ phải về phục vụ bên người lão phu nhân không thì trễ”.
Lưu Uyển Thanh không dám nhận lễ của Tử Mộng, dù sao nàng ta cũng là người được lão phu nhân sủng ái, ngay cả Lưu Nhị lão gia cũng phải nể mặt nàng ta ba phần, hơi cúi đầu nói: “Phiền toái Tử Mộng, là Thanh Thanh không hiểu chuyện. Sáng sớm ngày mai Thanh Thanh sẽ chào hỏi bà nội”.
Tử Mộng cười cười: “Nghe tiểu thư nói kìa, nô tỳ không dám, nô tỳ về trước”. Thúy Nhi ân cần đưa Tử Mộng ra cửa, sau khi của đóng Lưu Uyển Thanh còn loáng thoáng nghe được Tử Mộng nói với Thúy Nhi. Nàng cười giễu cợt, không trách được vài năm sau Lưu lão phu nhân để cho Lưu Đại lão gia thu nàng ta làm thiếp, không lâu sau có thể phân cao thấp với Lưu Đại phu nhân rồi. Đối với một thứ nữ không được sủng ái như nàng mà cũng có vẻ mặt “cung kính”, “ôn hòa” như thế thì không thể tưởng tượng ra lòng nàng ta như thế nào. Còn Thúy nhi thì Lưu Uyển Thanh không chắc là nàng ta có gác đêm đàng hoàng không. Ngày mai nàng còn phải đánh một trận, có vẻ muốn được lưu lại bên cạnh Lưu lão phu nhân không dễ dàng gì.
Danh sách chương