“Ngươi, cái đồ tiện phụ này! Ngay cả ruột thịt của mình mà cũng có thể giết hại lợi dụng, quả thực không bằng heo chó mà!”.
“Tuấn ca nhi đáng thương, hôm qua vẫn còn rất tốt mà, còn gọi cha được mà, tại sao lại gặp phải người mẹ lòng dạ rắn rết như thế chứ!?”.
“Đúng thế, Chân Chân chết đi thì không có gì đáng tiếc nhưng mà Tuấn ca nhi là con trai trưởng của lão gia mà, đáng thương quá!”.
“Ác phụ, ngươi chết không có gì đáng tiếc!”.
“Thanh trúc xà nhi khẩu, Hoàng phong vĩ thượng châm (1) đều không độc bằng ngươi!”. Mỗi một câu mắng, một câu giễu cợt vang lên tai Lưu Uyển Thanh là một lần lưng của nàng bị quất một roi.... Lúc này sau lưng của Lưu Uyển Thanh đã rất khó coi, từng vết máu, trầy da sứt thịt. Nhưng mà bây giờ nàng không hề cảm thấy đau đớn. Không! Phải nói là không hề thấy đau ở sau lưng nhưng lòng của nàng đang bị đè nén vặn xoắn vò nát rồi.... Dáng vẻ của nàng chỉ có thể nói là đau tận xương tủy. Trước mắt nàng vẫn hiện lên hình ảnh Tuấn ca nhi yếu ớt gọi mẹ...Khi đó nàng vẫn rất vui vẻ, vui vẻ vì có Tuấn ca nhi thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở thành chủ mẫu của Điền gia, còn ảo tưởng nàng sẽ chà đạp tỷ tỷ cao cao tại thượng dưới chân mình như thế nào, nàng ta sẽ khóc lóc cầu xin mình cho nàng ta một con đường sống ra sao! Còn nghĩ... nghĩ rằng mình sẽ mặc một thân màu đỏ (2)! Nhưng...
(1) Trích từ bài thơ:
Thanh trúc xà nhi khẩu
Hoàng phong vĩ thượng châm
Lương ban giai khả độc
Tối độc phụ nhân tâm
Dịch nghĩa:
Miệng của con rắn bị kẹt trong ống tre từ nhỏ
Trên cái đuôi của con ong vàng
Cả hai đều rất độc
Nhưng độc nhất là lòng dạ đàn bà! (2) Màu sắc trên quần áo của chủ mẫu là màu đỏ!!
Vì sao lại như thế? Nàng nhớ di nương đưa cho mình một túi bột thuốc, nhớ.... “Ha ha ha ha ha”. Lưu Uyển Thanh cười phá lên như điên... Điền đại thiếu gia Điền Trăn Khang ngồi ghế chủ vị, rống giận một tiếng, đập bàn đứng dậy. “Các ngươi chưa được ăn cơm à! Đánh mạnh vào cho gia! Đánh chết độc phụ này! Gia muốn thanh lý môn hộ!”.
Tiếng nói vừa ngưng thì bên ngoài có tiếng người đến, Lưu Uyển Nguyệt có bầu năm tháng được các nha hoàn bà mụ nâng đến, sắc mặt hơi tái nhợt, trên mặt còn đầy nước mắt: “Gia... Hu hu... Thiếp đau cho Tuấn nhi...”.
Điền Trăng Khang cúi người đỡ Lưu Uyển Nguyệt nói: “Nguyệt Nhi, sao nàng không nghỉ ngơi, đến nơi này làm gì, đừng làm bẩn con mắt của nàng, hù đến con trai trưởng của gia!”.
Lưu Uyển Nguyệt khẽ dùng khăn lau nước mắt, hít mũi một cái, khuôn mặt bi thương: “Gia, thiếp muốn đến hỏi một chút, hỏi muội muội tốt của thiếp, vì sao lại thế... Tại sao lại hận thiếp như thế, vì muốn gia ghét bỏ thiếp mà chuyện hại đến máu mủ mình hoài thai mười tháng cũng làm ra được, chỉ vì ta... Hu hu, Tuấn nhi đáng thương, hu hu....”. Nói đến đây Lưu Uyển Nguyệt khóc không thành tiếng. Điền Trăn Khang vội vàng trấn an nàng ta: “Nguyệt Nhi cẩn thận con trai trưởng của gia, không cần cầu tình cho độc phụ này, nàng làm nhiều việc cho nàng ta nhưng nàng ta lang tâm cẩu phế làm sao có thể hiểu được mà tri ân!”. Nói xong còn trừng Lưu Uyển Thanh đang nằm rạp trên đất, mắng tôi tớ: “Đứng nhìn cái gì? Gia nói các ngươi có thể dừng lại khi nào, đánh mạnh cho gia! Hôm nay gia muốn tiện phụ này đền mạng cho con trai của gia! Đánh!”.
“Vâng, đại thiếu gia!”.
Lưu Uyển Nguyệt cầm khăn che miệng của mình, gương mặt ủy khuất và không đành lòng. Nhìn chiếc roi vang lên “bốp bốp bốp” và Lưu Uyển Thanh nằm trên đất đau không kêu được thì khóe miệng hơi nhếch lên, phải dùng khăn che đi. Sau đó nàng ta thở dài, kéo tay Điền Trăn Khang van xin: “Gia, tha cho muội muội một cái mạng đi!”.
Điền Trăng Khang sửng sốt, không ngờ vợ cả của mình lại cầu cạnh mình vì cái tiện phụ này, theo lý mà nói thì trừ mình ra thì người hận cái tiện phụ này nhất là nàng. Trước kia mình bị tiện phụ này che mắt, không hỏi han gì đến vợ cả thậm chí lời nói ác độc. Nhưng hé mắt nhìn ánh mắt van xin không hề giả, nghĩ cũng đúng, vợ cả mình đơn thuần như vậy làm sao có thể giả được. Ban đầu nhìn nàng mặt mũi bình thường nhưng hôm nay nhìn lại có phong vị khác, về sau phải thực tâm đối xử tốt với nàng không thể phụ nàng nữa, huống chi nàng cũng sắp là mẹ đẻ của con trai trưởng của mình rồi. Nghĩ đến đây thì nỗi đau mất đứa con trai cũng vơi đi một chút, đứa con mình chờ đợi nhất sắp có rồi... Nghĩ thế cũng đỡ lúng túng việc con trai trưởng và con trai thứ, cha ở kinh thành đã gửi thư mắng mình một trận rồi! “Nguyệt nhi, gia biết nàng thiện tâm nhưng nàng ta hại nàng như thế, ban đầu lừa gạt gia làm gia lạnh lùng với nàng, nàng quên những điều đó sao?”.
Lưu Uyển Nguyệt mím môi, trên mặt uất ức nhưng sau đó thở dài nói: “Cái gì nên quên thì quên, thiếp nhớ những thứ đó làm gì, bây giờ gia đối với thiếp rất tốt, thiếp biết là được rồi, nhưng mà...”. Ánh mắt nhìn Lưu Uyển Thanh nói: “Muội muội chỉ hiểu lầm thiếp quá sâu, dù sao thì cũng cùng nhau lớn lên, huống chi muội muội còn nhỏ không hiểu chuyện, từ nhỏ lại lớn lên bên cạnh Thất di nương không học được cái gì tốt, không thể trách nàng... Mà thuốc kia cũng là do Thất di nương đưa, muội muội chỉ tin lầm người, gia, gia tha cho muội muội một cái mạng!”. Sau được sự nâng đỡ của nha hoàn, đi đến trước mặt Lưu Uyển Thanh, khuôn mặt bi thương: “Muội muội, tại sao ngươi phải khổ thế chứ, mau... mau nói cho gia biết là muội sai rồi, gia sẽ vì tình nghĩa mà tha thứ cho muội... Tuấn ca nhi đáng thương”. Nói đến đây Lưu Uyển Nguyệt lại rơi nước mắt.
Lưu Uyển Thanh gắng sức mở mắt nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ ruột cao cao tại thượng của mình, cười tự giếu... Đây là người tỷ tỷ đơn thuần của mình sao? Giả bộ thành một đóa sen thanh bạch nhưng thực tế thì sao? Mỗi câu đều như lời cầu cạnh nhưng đều nhắc nhở Điền Trăn Khang rằng mình độc ác như thế này, không tri ân báo đáp, còn hại chết con trai của mình, cầu cạnh nhưng thực tế là đổ thêm dầu vào lửa! Nghĩ đến sang nay mình đưa thuốc cho nàng, khóe miệng giơ lên, là do mình ngu... là do mình ngây ngô... Tuấn Nhi, mẹ sai lầm rồi, mẹ không nên, là do mẹ hai con! Tuấn Nhi, tại sao mẹ lại tranh giành, tại sao mẹ lại để con lâm vào hiểm cảnh cơ chứ? Vì sao?... Mẹ sai lầm rồi! Tuấn Nhi, chờ mẹ, mẹ sẽ bồi tội cho con! Lưu Uyển Thanh giãy giụa đứng lên, níu chân của Lưu Uyển Nguyệt: “Ngươi... Là ngươi.... là ngươi...”.
Nha hoàn bà tử thấy Lưu Uyển Nguyệt sắp ngã xuống vội vàng tiến lên đỡ, Lưu Uyển Nguyệt gian nan lấy tay che bụng hét to: “Buông tay! Buông tay! Gia....”.
Điền Trăn Khang tiến lên đá một cước vào bụng Lưu Uyển Nguyệt, đoạt roi trong tay tôi tớ, quất mạnh vào người Lưu Uyển Thanh: “Cái đồ tiện phụ không biết tốt xấu”.
.........
Lưu Uyển Thanh mở to mắt nhìn chòng chọc vào Lưu Uyển Nguyệt, lúc này Lưu Uyển Nguyệt thấy cả người lạnh lẽo, run sợ... Điền Trăn Khang vuốt mồ hôi, nhổ một ngụm nước bọt nói” Vứt ra bãi tha ma”. Nói xong ôm Lưu Uyển Nguyệt rời đi, quên hẳn ba ngày trước hắn còn ôm Lưu Uyển Thanh lời ngon tiếng ngọt....
—— Ta là phân cách tuyến sống lại——
Lưu Uyển Thanh ngây ngốc nhìn Lưu Uyển Nguyệt trước mặt mình, cả đám nha đầu đứng bên cạnh, Lưu Uyển Nguyệt đặt mông trên mặt đất, lau nước mắt... Mà Lưu Uyển Thanh cứ đứng ngốc ở đó. “Còn nhỏ tuổi mà đã độc ác như thế, không biết tôn trọng tỷ tỷ còn ra tay đánh người, lão gia, nói gì thì nói thiếp cũng sẽ không giữ con bé nuôi dạy bên mình, mẫu thân, người phải làm chủ cho con”.
“Không, lão gia, ngài phải làm chủ cho thiếp, Thanh nhi gầy như vầy làm sao có sức, làm gì có gan đánh Đại tiểu thư, lão gia... Ngài nhìn xem, Thanh nhi bị dọa sợ ngây người rồi... Lão gia... thiếp... hu hu....”.
Lưu Nhị lão gia nhíu mày một cái, chán ghét nhìn Thất di nương ôm Lưu Uyển Thanh, dung mạo bình thường càng làm cho người ta chán ghét. “Khóc cái gì mà khóc? Có cái gì mà không nuôi dạy tiểu thư thật tốt?”. Sau đó nhìn con gái dòng chính đang núp sau lưng phu nhân, lại nhìn Lưu Uyển Thanh không nói gì, thở dài nói: “Thôi được rồi, tất cả đi xuống đi”.
“Đợi đã”. Lưu lão phu nhân vẫn không nói gì hừ lạnh một tiếng: “Không có quy củ, mặc dù Thanh nhi vẫn còn bé nhưng người ta vẫn nói ba tuổi học đạo hiếu, không phạt thì không thể nhớ lâu, phạt nó nhịn hai ngày để sau này ra ngoài đỡ làm mất mặt Lưu phủ chúng ta!”. Nói xong không đợi Lưu Nhị lão gia nói chuyện xoay người đi vào. Thất di nương thấy vậy vội vàng ôm chân Lưu Nhị lão gia: “Lão gia, thiếp không ăn năm ngày, mười ngày không sao nhưng mà Thanh nhi mới có ba tuổi, như thế khác gì muốn mệnh của Thanh nhi. Lão gia, thiếp từng ôm Thanh nhi quỳ gối, bị nước mưa xối, bị nhốt phòng củi, thể chất của Thanh nhi vốn rất yếu, mấy lần suýt nữa lấy mạng của Thanh nhi rồi… Lão gia! Coi như thiếp tiện mệnh nhưng dù sao thì Thanh nhi vẫn là cốt nhục của lão gia mà… lão gia! Chẳng nhẽ ngài trơ mắt nhìn Thanh nhi chết sao? Lão gia! Hu hu….”.
Lưu Nhị lão gia bị Thất di nương khóc có chút phiền não: “Thôi thôi, đưa về mà dạy dỗ cho tốt, ba tuổi cũng không còn nhỏ nữa, ba tuổi Nguyệt nhi đã biết làm thơ rồi!”.
Lúc này, Lưu Nhị phu nhân mặt không cam lòng: “Lão gia, đây là mẫu thân nói muốn phạt Thanh nhi”.
Thật ra thì Lưu Nhị lão gia không thích người vợ cả lắm, cũng không thích thứ nữ Lưu Uyển Thanh của hắn nhưng mà thấy vợ cả lôi Lão phu nhân ra áp mình thì mất hứng. Quay sang ghét bỏ nhìn Thất di nương, haiz, cũng chỉ có Liễu Nhi biết nóng biết lạnh, quay sang nhìn Lưu Uyển Thanh nhỏ gầy, dù không thương yêu nhưng vẫn là máu mủ của mình, trợn mắt nhìn vợ cả: “Tối độc phụ nhân tâm, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn Thanh nhi chỉ vì một cái tát mà mất mạng sao? Chỗ mẫu thân gia sẽ tự nói”. Sau đó phất áo rời đi. Lúc này Lưu Uyển Thanh lấy lại tinh thần, xiêu xiêu vẹo vẹo ôm ống quần của Lưu Nhị lão gia hô một tiếng “Cha”. Lưu Nhị lão gia quay đầu nhìn gương mặt uất ức của Lưu Uyển Thanh, đang định mở miệng khiển trách thì thấy Lưu Uyển Thanh buông ống quần ông ra, xòe tay nói bằng giọng non nớt: “Thanh Thanh không đánh đại tiểu thư, mặt đại tiểu thư hồng hồng, tay Thanh Thanh không hồng hồng”.
Nghe thấy lời Lưu Uyển Thanh nói, Lưu Uyển Nguyệt đang núp sau lưng Lưu Nhị phu nhân đem giấu tay sau lưng theo bản năng, động tác này làm Lưu Nhị lão gia nhìn thấy. Mặc dù ông không thông minh nhưng điểm này vẫn có thể hiểu được, đi đến trước mặt Lưu Uyển Nguyệt kéo tay nó, thấy lòng bàn tay hồng lên thì giận dữ nhìn Lưu Nhị phu nhân, tát một cái để phát tiết: “Đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà, may mà Thanh nhi không để cho ngươi nuôi dạy nếu không thì đã dạy ra một nghiệt nữ rồi! Hừ!”.
Lưu Nhị phu nhân ôm mặt, gương mặt không thể tin, trợn mắt nhìn Lưu Uyển Thanh, uất ức nói: “Lão gia, tại sao ngài lại nghe cái nha đầu đó, lòng bàn tay Nguyệt nhi sưng đỏ vì ngã, đâu phải do tự đánh mình, lão gia…”.
“Câm miệng cho gia”.
Lưu Nhị lão gia ôm Lưu Uyển Thanh vào lòng nói: “Nói cho cha vì sao không gọi đại tỷ mà lại gọi Đại tiểu thư?”.
Lưu Uyển Thanh sửng sốt một chút sau đó sợ hãi nhìn Lưu Uyển Nguyệt… mím môi, không dám nói… Lưu Nhị lão gia thấy vậy trợn mắt lườm Lưu Nhị phu nhân một cái, dụ dỗ Lưu Uyển Thanh: “Đừng sợ, nói cho cha”. Cuối cùng Lưu Uyển Thanh lắc đầu một cái nói: “Bởi vì Thanh Thanh là tiện chủng… Thanh Thanh không xứng để gọi tỷ tỷ, nếu không Thanh Thanh sẽ bị đánh”. Nói xong chôn đầu vào ngực Lưu Nhị lão gia. Nếu như ông trời cho ta cơ hội trọng sinh thì ta không cần… không cần nhẫm lên vết xe đổ…Không làm thiếp cho người giàu! Ta có thể không tranh đoạt, nhưng sẽ không để ai khi dễ ta nữa! Một giọt lệ chậm rãi rơi xuống… Tuấn nhi…..
“Tuấn ca nhi đáng thương, hôm qua vẫn còn rất tốt mà, còn gọi cha được mà, tại sao lại gặp phải người mẹ lòng dạ rắn rết như thế chứ!?”.
“Đúng thế, Chân Chân chết đi thì không có gì đáng tiếc nhưng mà Tuấn ca nhi là con trai trưởng của lão gia mà, đáng thương quá!”.
“Ác phụ, ngươi chết không có gì đáng tiếc!”.
“Thanh trúc xà nhi khẩu, Hoàng phong vĩ thượng châm (1) đều không độc bằng ngươi!”. Mỗi một câu mắng, một câu giễu cợt vang lên tai Lưu Uyển Thanh là một lần lưng của nàng bị quất một roi.... Lúc này sau lưng của Lưu Uyển Thanh đã rất khó coi, từng vết máu, trầy da sứt thịt. Nhưng mà bây giờ nàng không hề cảm thấy đau đớn. Không! Phải nói là không hề thấy đau ở sau lưng nhưng lòng của nàng đang bị đè nén vặn xoắn vò nát rồi.... Dáng vẻ của nàng chỉ có thể nói là đau tận xương tủy. Trước mắt nàng vẫn hiện lên hình ảnh Tuấn ca nhi yếu ớt gọi mẹ...Khi đó nàng vẫn rất vui vẻ, vui vẻ vì có Tuấn ca nhi thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở thành chủ mẫu của Điền gia, còn ảo tưởng nàng sẽ chà đạp tỷ tỷ cao cao tại thượng dưới chân mình như thế nào, nàng ta sẽ khóc lóc cầu xin mình cho nàng ta một con đường sống ra sao! Còn nghĩ... nghĩ rằng mình sẽ mặc một thân màu đỏ (2)! Nhưng...
(1) Trích từ bài thơ:
Thanh trúc xà nhi khẩu
Hoàng phong vĩ thượng châm
Lương ban giai khả độc
Tối độc phụ nhân tâm
Dịch nghĩa:
Miệng của con rắn bị kẹt trong ống tre từ nhỏ
Trên cái đuôi của con ong vàng
Cả hai đều rất độc
Nhưng độc nhất là lòng dạ đàn bà! (2) Màu sắc trên quần áo của chủ mẫu là màu đỏ!!
Vì sao lại như thế? Nàng nhớ di nương đưa cho mình một túi bột thuốc, nhớ.... “Ha ha ha ha ha”. Lưu Uyển Thanh cười phá lên như điên... Điền đại thiếu gia Điền Trăn Khang ngồi ghế chủ vị, rống giận một tiếng, đập bàn đứng dậy. “Các ngươi chưa được ăn cơm à! Đánh mạnh vào cho gia! Đánh chết độc phụ này! Gia muốn thanh lý môn hộ!”.
Tiếng nói vừa ngưng thì bên ngoài có tiếng người đến, Lưu Uyển Nguyệt có bầu năm tháng được các nha hoàn bà mụ nâng đến, sắc mặt hơi tái nhợt, trên mặt còn đầy nước mắt: “Gia... Hu hu... Thiếp đau cho Tuấn nhi...”.
Điền Trăng Khang cúi người đỡ Lưu Uyển Nguyệt nói: “Nguyệt Nhi, sao nàng không nghỉ ngơi, đến nơi này làm gì, đừng làm bẩn con mắt của nàng, hù đến con trai trưởng của gia!”.
Lưu Uyển Nguyệt khẽ dùng khăn lau nước mắt, hít mũi một cái, khuôn mặt bi thương: “Gia, thiếp muốn đến hỏi một chút, hỏi muội muội tốt của thiếp, vì sao lại thế... Tại sao lại hận thiếp như thế, vì muốn gia ghét bỏ thiếp mà chuyện hại đến máu mủ mình hoài thai mười tháng cũng làm ra được, chỉ vì ta... Hu hu, Tuấn nhi đáng thương, hu hu....”. Nói đến đây Lưu Uyển Nguyệt khóc không thành tiếng. Điền Trăn Khang vội vàng trấn an nàng ta: “Nguyệt Nhi cẩn thận con trai trưởng của gia, không cần cầu tình cho độc phụ này, nàng làm nhiều việc cho nàng ta nhưng nàng ta lang tâm cẩu phế làm sao có thể hiểu được mà tri ân!”. Nói xong còn trừng Lưu Uyển Thanh đang nằm rạp trên đất, mắng tôi tớ: “Đứng nhìn cái gì? Gia nói các ngươi có thể dừng lại khi nào, đánh mạnh cho gia! Hôm nay gia muốn tiện phụ này đền mạng cho con trai của gia! Đánh!”.
“Vâng, đại thiếu gia!”.
Lưu Uyển Nguyệt cầm khăn che miệng của mình, gương mặt ủy khuất và không đành lòng. Nhìn chiếc roi vang lên “bốp bốp bốp” và Lưu Uyển Thanh nằm trên đất đau không kêu được thì khóe miệng hơi nhếch lên, phải dùng khăn che đi. Sau đó nàng ta thở dài, kéo tay Điền Trăn Khang van xin: “Gia, tha cho muội muội một cái mạng đi!”.
Điền Trăng Khang sửng sốt, không ngờ vợ cả của mình lại cầu cạnh mình vì cái tiện phụ này, theo lý mà nói thì trừ mình ra thì người hận cái tiện phụ này nhất là nàng. Trước kia mình bị tiện phụ này che mắt, không hỏi han gì đến vợ cả thậm chí lời nói ác độc. Nhưng hé mắt nhìn ánh mắt van xin không hề giả, nghĩ cũng đúng, vợ cả mình đơn thuần như vậy làm sao có thể giả được. Ban đầu nhìn nàng mặt mũi bình thường nhưng hôm nay nhìn lại có phong vị khác, về sau phải thực tâm đối xử tốt với nàng không thể phụ nàng nữa, huống chi nàng cũng sắp là mẹ đẻ của con trai trưởng của mình rồi. Nghĩ đến đây thì nỗi đau mất đứa con trai cũng vơi đi một chút, đứa con mình chờ đợi nhất sắp có rồi... Nghĩ thế cũng đỡ lúng túng việc con trai trưởng và con trai thứ, cha ở kinh thành đã gửi thư mắng mình một trận rồi! “Nguyệt nhi, gia biết nàng thiện tâm nhưng nàng ta hại nàng như thế, ban đầu lừa gạt gia làm gia lạnh lùng với nàng, nàng quên những điều đó sao?”.
Lưu Uyển Nguyệt mím môi, trên mặt uất ức nhưng sau đó thở dài nói: “Cái gì nên quên thì quên, thiếp nhớ những thứ đó làm gì, bây giờ gia đối với thiếp rất tốt, thiếp biết là được rồi, nhưng mà...”. Ánh mắt nhìn Lưu Uyển Thanh nói: “Muội muội chỉ hiểu lầm thiếp quá sâu, dù sao thì cũng cùng nhau lớn lên, huống chi muội muội còn nhỏ không hiểu chuyện, từ nhỏ lại lớn lên bên cạnh Thất di nương không học được cái gì tốt, không thể trách nàng... Mà thuốc kia cũng là do Thất di nương đưa, muội muội chỉ tin lầm người, gia, gia tha cho muội muội một cái mạng!”. Sau được sự nâng đỡ của nha hoàn, đi đến trước mặt Lưu Uyển Thanh, khuôn mặt bi thương: “Muội muội, tại sao ngươi phải khổ thế chứ, mau... mau nói cho gia biết là muội sai rồi, gia sẽ vì tình nghĩa mà tha thứ cho muội... Tuấn ca nhi đáng thương”. Nói đến đây Lưu Uyển Nguyệt lại rơi nước mắt.
Lưu Uyển Thanh gắng sức mở mắt nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ ruột cao cao tại thượng của mình, cười tự giếu... Đây là người tỷ tỷ đơn thuần của mình sao? Giả bộ thành một đóa sen thanh bạch nhưng thực tế thì sao? Mỗi câu đều như lời cầu cạnh nhưng đều nhắc nhở Điền Trăn Khang rằng mình độc ác như thế này, không tri ân báo đáp, còn hại chết con trai của mình, cầu cạnh nhưng thực tế là đổ thêm dầu vào lửa! Nghĩ đến sang nay mình đưa thuốc cho nàng, khóe miệng giơ lên, là do mình ngu... là do mình ngây ngô... Tuấn Nhi, mẹ sai lầm rồi, mẹ không nên, là do mẹ hai con! Tuấn Nhi, tại sao mẹ lại tranh giành, tại sao mẹ lại để con lâm vào hiểm cảnh cơ chứ? Vì sao?... Mẹ sai lầm rồi! Tuấn Nhi, chờ mẹ, mẹ sẽ bồi tội cho con! Lưu Uyển Thanh giãy giụa đứng lên, níu chân của Lưu Uyển Nguyệt: “Ngươi... Là ngươi.... là ngươi...”.
Nha hoàn bà tử thấy Lưu Uyển Nguyệt sắp ngã xuống vội vàng tiến lên đỡ, Lưu Uyển Nguyệt gian nan lấy tay che bụng hét to: “Buông tay! Buông tay! Gia....”.
Điền Trăn Khang tiến lên đá một cước vào bụng Lưu Uyển Nguyệt, đoạt roi trong tay tôi tớ, quất mạnh vào người Lưu Uyển Thanh: “Cái đồ tiện phụ không biết tốt xấu”.
.........
Lưu Uyển Thanh mở to mắt nhìn chòng chọc vào Lưu Uyển Nguyệt, lúc này Lưu Uyển Nguyệt thấy cả người lạnh lẽo, run sợ... Điền Trăn Khang vuốt mồ hôi, nhổ một ngụm nước bọt nói” Vứt ra bãi tha ma”. Nói xong ôm Lưu Uyển Nguyệt rời đi, quên hẳn ba ngày trước hắn còn ôm Lưu Uyển Thanh lời ngon tiếng ngọt....
—— Ta là phân cách tuyến sống lại——
Lưu Uyển Thanh ngây ngốc nhìn Lưu Uyển Nguyệt trước mặt mình, cả đám nha đầu đứng bên cạnh, Lưu Uyển Nguyệt đặt mông trên mặt đất, lau nước mắt... Mà Lưu Uyển Thanh cứ đứng ngốc ở đó. “Còn nhỏ tuổi mà đã độc ác như thế, không biết tôn trọng tỷ tỷ còn ra tay đánh người, lão gia, nói gì thì nói thiếp cũng sẽ không giữ con bé nuôi dạy bên mình, mẫu thân, người phải làm chủ cho con”.
“Không, lão gia, ngài phải làm chủ cho thiếp, Thanh nhi gầy như vầy làm sao có sức, làm gì có gan đánh Đại tiểu thư, lão gia... Ngài nhìn xem, Thanh nhi bị dọa sợ ngây người rồi... Lão gia... thiếp... hu hu....”.
Lưu Nhị lão gia nhíu mày một cái, chán ghét nhìn Thất di nương ôm Lưu Uyển Thanh, dung mạo bình thường càng làm cho người ta chán ghét. “Khóc cái gì mà khóc? Có cái gì mà không nuôi dạy tiểu thư thật tốt?”. Sau đó nhìn con gái dòng chính đang núp sau lưng phu nhân, lại nhìn Lưu Uyển Thanh không nói gì, thở dài nói: “Thôi được rồi, tất cả đi xuống đi”.
“Đợi đã”. Lưu lão phu nhân vẫn không nói gì hừ lạnh một tiếng: “Không có quy củ, mặc dù Thanh nhi vẫn còn bé nhưng người ta vẫn nói ba tuổi học đạo hiếu, không phạt thì không thể nhớ lâu, phạt nó nhịn hai ngày để sau này ra ngoài đỡ làm mất mặt Lưu phủ chúng ta!”. Nói xong không đợi Lưu Nhị lão gia nói chuyện xoay người đi vào. Thất di nương thấy vậy vội vàng ôm chân Lưu Nhị lão gia: “Lão gia, thiếp không ăn năm ngày, mười ngày không sao nhưng mà Thanh nhi mới có ba tuổi, như thế khác gì muốn mệnh của Thanh nhi. Lão gia, thiếp từng ôm Thanh nhi quỳ gối, bị nước mưa xối, bị nhốt phòng củi, thể chất của Thanh nhi vốn rất yếu, mấy lần suýt nữa lấy mạng của Thanh nhi rồi… Lão gia! Coi như thiếp tiện mệnh nhưng dù sao thì Thanh nhi vẫn là cốt nhục của lão gia mà… lão gia! Chẳng nhẽ ngài trơ mắt nhìn Thanh nhi chết sao? Lão gia! Hu hu….”.
Lưu Nhị lão gia bị Thất di nương khóc có chút phiền não: “Thôi thôi, đưa về mà dạy dỗ cho tốt, ba tuổi cũng không còn nhỏ nữa, ba tuổi Nguyệt nhi đã biết làm thơ rồi!”.
Lúc này, Lưu Nhị phu nhân mặt không cam lòng: “Lão gia, đây là mẫu thân nói muốn phạt Thanh nhi”.
Thật ra thì Lưu Nhị lão gia không thích người vợ cả lắm, cũng không thích thứ nữ Lưu Uyển Thanh của hắn nhưng mà thấy vợ cả lôi Lão phu nhân ra áp mình thì mất hứng. Quay sang ghét bỏ nhìn Thất di nương, haiz, cũng chỉ có Liễu Nhi biết nóng biết lạnh, quay sang nhìn Lưu Uyển Thanh nhỏ gầy, dù không thương yêu nhưng vẫn là máu mủ của mình, trợn mắt nhìn vợ cả: “Tối độc phụ nhân tâm, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn Thanh nhi chỉ vì một cái tát mà mất mạng sao? Chỗ mẫu thân gia sẽ tự nói”. Sau đó phất áo rời đi. Lúc này Lưu Uyển Thanh lấy lại tinh thần, xiêu xiêu vẹo vẹo ôm ống quần của Lưu Nhị lão gia hô một tiếng “Cha”. Lưu Nhị lão gia quay đầu nhìn gương mặt uất ức của Lưu Uyển Thanh, đang định mở miệng khiển trách thì thấy Lưu Uyển Thanh buông ống quần ông ra, xòe tay nói bằng giọng non nớt: “Thanh Thanh không đánh đại tiểu thư, mặt đại tiểu thư hồng hồng, tay Thanh Thanh không hồng hồng”.
Nghe thấy lời Lưu Uyển Thanh nói, Lưu Uyển Nguyệt đang núp sau lưng Lưu Nhị phu nhân đem giấu tay sau lưng theo bản năng, động tác này làm Lưu Nhị lão gia nhìn thấy. Mặc dù ông không thông minh nhưng điểm này vẫn có thể hiểu được, đi đến trước mặt Lưu Uyển Nguyệt kéo tay nó, thấy lòng bàn tay hồng lên thì giận dữ nhìn Lưu Nhị phu nhân, tát một cái để phát tiết: “Đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà, may mà Thanh nhi không để cho ngươi nuôi dạy nếu không thì đã dạy ra một nghiệt nữ rồi! Hừ!”.
Lưu Nhị phu nhân ôm mặt, gương mặt không thể tin, trợn mắt nhìn Lưu Uyển Thanh, uất ức nói: “Lão gia, tại sao ngài lại nghe cái nha đầu đó, lòng bàn tay Nguyệt nhi sưng đỏ vì ngã, đâu phải do tự đánh mình, lão gia…”.
“Câm miệng cho gia”.
Lưu Nhị lão gia ôm Lưu Uyển Thanh vào lòng nói: “Nói cho cha vì sao không gọi đại tỷ mà lại gọi Đại tiểu thư?”.
Lưu Uyển Thanh sửng sốt một chút sau đó sợ hãi nhìn Lưu Uyển Nguyệt… mím môi, không dám nói… Lưu Nhị lão gia thấy vậy trợn mắt lườm Lưu Nhị phu nhân một cái, dụ dỗ Lưu Uyển Thanh: “Đừng sợ, nói cho cha”. Cuối cùng Lưu Uyển Thanh lắc đầu một cái nói: “Bởi vì Thanh Thanh là tiện chủng… Thanh Thanh không xứng để gọi tỷ tỷ, nếu không Thanh Thanh sẽ bị đánh”. Nói xong chôn đầu vào ngực Lưu Nhị lão gia. Nếu như ông trời cho ta cơ hội trọng sinh thì ta không cần… không cần nhẫm lên vết xe đổ…Không làm thiếp cho người giàu! Ta có thể không tranh đoạt, nhưng sẽ không để ai khi dễ ta nữa! Một giọt lệ chậm rãi rơi xuống… Tuấn nhi…..
Danh sách chương