Vì nhà ta xây nhà nên ta hơi bận, chỉ post truyện hai ngày một chương thôi nên mong các nàng thông cảm
Chương 4: Xà (rắn) đến đây
Sự phiền chán hiện lên trên đôi mi thanh tú, Mộng Điệp ngồi lại trên ghế, đầu óc đã muốn vòng vo chuyển động.
Lúc này ngoài phòng truyền vào một tiếng nữ âm bén nhọn.
“ Vũ Mộng Điệp cái kia ngu ngốc đâu? Mău cấp bổn tiểu thư lăn ra đây.” Một giọng điệu cực kì kiêu ngạo lãnh liệt, vừa nghe đã biết là một đại tiểu thư bị làm hư.
Trong phòng, Vũ Mộng Điệp nghe thấy thanh âm sắc mặt không khỏi âm trầm xuống, đáy mắt lướt qua một tia chán ghét. Nghe thanh âm truyền vào chính là tướng phủ đích nữ đại tiểu thư Vũ Mộng Vân, một đại tiểu thư cực kì dược nuông chiều, ngày thường ỷ mình có thân phận đích nữ, không thiếu lần làm chuyện thiếu đạo đức, còn thường thường đến nhục nhã Vũ Mộng Điệp một phen, thời điểm khó chịu thì nhằm vào nàng mà quyền cước đấm đá.
“ Tiểu thư, đại tiểu thư lại đến gây phiên toái, chúng ta làm cái gì bây giờ a?” Liên Nhi hình như rất sợ Vũ Mộng Vân, nghe được thanh âm nàng ta thì thân thể hơi run lên, nghĩ đến ngầy thường có lẽ chịu không ít khi dễ của nàng ta đi.
“ Sợ cái gì? Nay tiểu thư nhà ngươi cũng không phải là người dễ dàng chịu khi nhục, kẻ nào không lau mắt mà dám đến gây sự, kia còn phải suy nghĩ chính mình có hay không bản sự. Đi, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem.” Mộng Điệp bồn máu mồm to câu ra chút ý cười trào phúng, nhìn qua vô cùng âm trầm khủng bố, nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng liền trở lại khuôn mặt ngây ngốc tươi cười, ánh mắt cũng trở nên ngây dại ra.
Mộng Điệp trong phút chốc toát ra một tia khí phách uy nghiêm làm chi Liên Nhi đột nhiên cả kinh, ánh mắt kia sắc bén đủ để người nhìn không rét mà run, này thật chính là cái kia tiểu thư ngây ngốc mà nàng quen sao? Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, ánh mắt sắc bén kia trở nên ngây dại ra, kia cỗ khí phách uy nghiêm cũng nháy mắt thu liễm, giống như hết thảy mọi việc đều là ảo giacvs của nàng vậy.
Ngây ngốc sửng sốt một lát sau, Liên Nhi vội vàng chạy theo. Tuy nói tiểu thư nay đã thây đổi nhưng là đại tiểu thư cũng không dễ chọc, này trong phủ từ trên xuống dưới ai cũng sợ vị đại tiểu thư điêu ngoa kiêu ngạo này, không nên không nên,tuyệt đối không thể để cho tiểu thư nàng chịu thiệt được.
Nay trời đã là mùa đông giá rét, ngoài phòng một mảnh tuyết phủ, từng bong tuyết trắng noãn đậu trên mái nhà, nhánh cây, phòng ốc tạo nen một cảnh đẹp mỹ lệ như được phủ một lớp ngân bạc. Nhìn hết thảy trước mắt, mộng điệp có chút ngây ngốc, nàng xưa nay yêu thích tuyết, nhưng mà ở thế kỉ 21 khó có thể thấy cảnh đẹp mĩ lệ như vậy nữa. Nay nhìn đến một mảnh băng tuyết xinh đẹp như thế, tâm lòng phiền chán cũng nháy mắt yên tĩnh xuống dưới.
Vốn định lẳng lặng cảm thụ một chút yên tĩnh giây lát, nhưng dư quang lại quét đến vài vị khách không mời mà đến đang từng bước lại đây. Rơi vào đường cùng đành chỉ tạm thu lại tâm tình vừa mới tốt lên một chút, không dấu vết đem các nàng đánh giá vài lần.
Đi đầu là hai cái tiểu mĩ nhân như hoa như ngọc. Một người mặc một kiện váy dài tinh mỹ màu đỏ tươi viền vàng, phía trên dùng tơ vàng thêu mấy đóa mẫu đơn trông rất sống động. Mỗi bông hoa thi nhau khoe sắc, diễm lệ vô song, thướt tha nhẹ nhàng mà bao phủ trên một mảnh tuyết trắng (tuyết này là tuyết nằm ở dưới đất nhá). Đỏ tươi diễm lệ cùng tuyết bạc trắng noãn hình thành một sự đối lập mãnh liệt lại đều đồng dạng đoạt đi ánh mắt người ta. Thiếu nữ khoác một kiện áo choàng long cáo màu đỏ lửa. Lông cáo rực rỡ càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người, mày liễu, eo nhỏ, mũi cao, mắt to, môi nếu hàm đan ( câu này ta cũng chẳng hiểu là gì, ai biết chỉ giúp ta với), ba ngàn sợi tóc búi thành một kiểu vọng tiên kế, cài một kim phượng tram, lại cài them một cái kim hoa khai, trang điểm cực kì quý giá, coi như sợ người ta không biết thân phận tôn úy của nàng vậy. Chẳng qua gương mặt nhỏ nhắn kia ánh lên vẻ bị nuông chiều, vừa nhìn là biết nàng là một cái đại tiểu thư bị chiều hư, mà trong mắt nàng nhìn Mộng Điệp hiện lên sự khinh thường cùng chán ghét, mọi cảm xúc suy nghĩ đều hiện lên trên mặt, người này chính là tả tướng phủ đích nữ Vũ Mộng Vân.
Nhìn đến bộ dáng của nàng ta, Mộng Điệp nhịn không được trong lòng hung hăng cười nhạo một phen, lập tức liền chuyển tầm mắt qua nữ tử bên cạnh, một tiểu thư điêu ngoa kiêu ngạo không biết che dấu cảm xúc của mình còn không xứng làm đối thủ của nàng.
Đứng ở bên cạnh Vũ Mộng Vân là một nữ tử thoạt nhìn phục sức sẽ kém hơn một chút. Một bộ quần áo vân la màu vàng nhạt, khoác ngoài là một kiện áo lông chồn, ngũ quan ôn nhu tinh xảo, thậm chí so với Vũ Mộng Vân còn cao hơn một bậc. Mái tóc dài được bối thành một kiểu lưu vân kế, tren đầu chỉ cài một cái tram vàng, thậm chí ngay cả châu thoa làm đẹp cũng không có, so với Vũ Mộng Vân xa hoa xác thực muốn kém thực lớn, vhir kiêng tram vàng kia đã không cùng cấp bậc với Vũ Mộng Vân, nhưng lại làm cho thân mình cùng tướng mạo của nàng càng thêm xuất chúng, đứng bên cạnh Vũ Mộng Vân có chút ý tứ hàm súc ngang sức ngang tài, Nàng đúng là tướng phủ tam tiểu thư, Vũ Mộng Điệp muội muội Vũ Mộng Nghiên.
Vũ Mộng Nghiên thuộc loại ôn nhu điển hình. Thân hình mảnh mai chỉ sự nắm chặt một cái thì sẽ gãy đoạn, hé ra khuôn mặt tuyệt mĩ có chút tái nhợt, hai lúm đồng tiền càng làm rõ vẻ ôn nhu như nước, mắt đẹp như phủ sương, ba quang lưu chuyển, lộ ra vô hạn phong tình. Như thế một nữ tử mềm mại ôn nhu xinh đẹp, làm người ta nhìn một cái sẽ không nhịn được mà đau lòng, thậm chí ngay cả Mộng Điệp đều suýt nữa bị che mắt.
Nếu không phải nàng thấy đáy mắt Vũ Mộng Nghiên lướt qua một tia ghen tị cùng không cam lòng, Mộng Điệp thật muốn nghĩ đến đây là một tiên nữ ôn nhu như nước không sánh với đời. Chẳng qua, hồ ly rồi sẽ có ngày lộ ra cái đuôi.
Mộng Điệp trong lòng cười thầm, tả tướng phủ đúng là ngọa hổ tang long, một tiểu cô nương mười bốn tuổi nhưng lại có như vậy một cái mặt nạ, ngụy trang thực đúng là đủ hoàn hảo, chỉ sợ trong phủ từ trên xuống dưới đều xem thường vị tam tiểu thư này.
Mộng Điệp đánh giá hai vị tiểu thư cũng là trong nháy mắt, bên ngoài vẫn không lộ ra một chút biểu tình nào, ánh mắt trước sau như một dại ra, ngiễm nhiên chính là một cái ngu ngốc tiểu thư.
Mộng Điệp bồn máu mồm to hé ra một chút tươi cười ngây ngô, cứ như vậy đứng ở cách đó không xa nhìn các nàng, trong mắt lóe ra ánh sáng tò mò, giống như căn bản bình thường không biết hai người kia.
Nhìn đến Mộng Điệp một bộ dáng ‘ngốc dạng’ Vũ Mộng Vân trong lòng hiện lên một chút tức khí, trong mắt khinh thường càng phát ra nồng đậm. Đường đường tả tướng phủ xa hoa tôn quý, nhưng lại vì một người ngu ngốc mà trở thành trò cười cho người khác, làm cho nàng đường đường tả tướng phủ đại tiểu thư cũng bị liên lụy. Nhớ đến mỗi lần yến hội nàng đều bị các phu nhân tiểu thư nhìn bằng ánh mắt quái dị, Vũ Mộng Vân trong lòng tức giận dâng trào hận không thể đánh chết này ngu ngốc.
Trong lòng ngĩ như vậy, Vũ Mộng Vân liền giơ lên cánh tay ngọc ngà, mắt thấy này hung hăng cái tát sẽ rơi xuống trên mặt Vũ Mộng Điệp, Liên Nhi trong lòng không khỏi lo lắng vạn phần, nhưng là nhìn đến tiểu thư nhà mi hf than sắc trấn định, lòng của nàng không hiểu sao an tâm xuống.
Nhìn đến bàn tay cách mình càng ngày càng gần, Mộng Điệp âm thầm cười lạnh không thôi, người có thể đánh nàng còn chưa sinh ra đời đâu, vMộng Vân lại tính là cái thá gì.
Mặc dù đáy lòng nghĩ như vậy nhưng chưa từng biểu hiện trên mặt một chút mảy may nào, kia ngây ngô tươi cười going như không thấy bàn tay Vũ Mộng Vân sắp dừng trên mặt mình vậy.
Nhìn thấy như vậy một màn, các nha hoàn bà tử đi theo Vũ Mộng Vân cùng Vũ Mộng Nghiên đến không nhịn được nở nụ cười trào phúng. Này nhị tiểu thư đúng thật là ngu ngốc hoàn toàn, ngay cả sắp bị đánh cũng không biết, ngược lại còn cười xán lạn như vậy thật sự là làm mất hết mặt mũi của tả tướng phủ.
Đúng lúc này Mộng Điệp quát to: “Rắn a! A mẫu thân cứu mạng, có rắn, Điệp Nhi rất sợ đó.”
Thất kinh kêu to, thạm chí còn kèm một ít khóc lóc nức nở, biểu diễn như thế thật làm cho mọi người không khỏi tin là thật, trong lúc nhất thời ai cũng không nghĩ đến, này mùa đông khắc nghiệt thì làm gì có rắn a? “ Rắn? Rắn ở đâu?”
“ A! Đừng cắn ta a!”
“ Cứu mạng a! Ta sợ nhất là rắn.”
Tiếng kêu thất kinh như vậy, một đám nha hoàn bà tử không để ý hình tượng kinh hoảng kêu lớn lên, nghiêng ngả lảo đảo không biết chạy đi đâu mới tốt, đụng vào người khác cũng là chuyện khó tránh khỏi, huống chi còn có Mộng Điệp một bên trợ giúp.
Giờ phút này Mộng Điệp giống như bị kinh hách thật sự, ‘kinh hoảng tìm đường tránh’ xung quanh, miệng còn không ngừng hô: “ Rắn không cần cắn Điệp Nhi, Điệp Nhi rất sợ đó.”
“ Ôi!” Một thanh âm thống khổ vang lên, cũng không ai chú ý tới Vũ Mộng Vân vẻ mặt thống khổ té trên mặt đất, giận mắng: “Vũ Mộng Điệp ngươi tiện nhân này, giám đẩy ngã bổn tiểu thư, xem bổn tiểu thư hôm nay có đánh chết ngươi không!”
Nói xong, Vũ Mộng Vân nghĩ muốn đứng lên, nhưng mà thân hình mảnh mai vừa mới xoay lại, liền làm nàng đau đến đôi mắt đều đỏ, lúc này vài nha hoàn bà tử mới chú ý đến nàng ta, đều là vẻ mặt khủng hoảng kinh ngạc.
“ Đại tiểu thư, ngài đây là làm sao vậy?”
“ Nhìn cái gì vậy? Còn không mau đem bổn tiểu thư nâng dậy.” Vũ Mộng Vân lớn tiếng quát, lập tức chúng nha hoàn bà tử lập tức tay chân luống cuống tiến lên, ngay cả Vũ Mộng Nghiên cũng là vẻ mặt lo lắng cuống quýt tiến lên.
Ngay lúc này, Vũ Mộng Điệp vừa khóc vừa hô nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên này, đôi mắt đen lung liếng lộ ra quang mang giảo hoạt, nhìn như vô tình bên này đẩy một cái, bên kia gạt một cái, ngay sau đó tiếng kêu rên vang lên, rất náo nhiệt.
Liên Nhi ngây ngốc đứng bên này nhìn một màn, trong lòng buồn cười lại lo lắng. Chỉ thấy đám nha hoàn bà tử đều ngã chồng lên nhau, một đám đều là vẻ mặt thống khổ, mà đặt ở phía dưới đúng là người ngã xuống đầu tiên Vũ Mộng Vân.
Chương 4: Xà (rắn) đến đây
Sự phiền chán hiện lên trên đôi mi thanh tú, Mộng Điệp ngồi lại trên ghế, đầu óc đã muốn vòng vo chuyển động.
Lúc này ngoài phòng truyền vào một tiếng nữ âm bén nhọn.
“ Vũ Mộng Điệp cái kia ngu ngốc đâu? Mău cấp bổn tiểu thư lăn ra đây.” Một giọng điệu cực kì kiêu ngạo lãnh liệt, vừa nghe đã biết là một đại tiểu thư bị làm hư.
Trong phòng, Vũ Mộng Điệp nghe thấy thanh âm sắc mặt không khỏi âm trầm xuống, đáy mắt lướt qua một tia chán ghét. Nghe thanh âm truyền vào chính là tướng phủ đích nữ đại tiểu thư Vũ Mộng Vân, một đại tiểu thư cực kì dược nuông chiều, ngày thường ỷ mình có thân phận đích nữ, không thiếu lần làm chuyện thiếu đạo đức, còn thường thường đến nhục nhã Vũ Mộng Điệp một phen, thời điểm khó chịu thì nhằm vào nàng mà quyền cước đấm đá.
“ Tiểu thư, đại tiểu thư lại đến gây phiên toái, chúng ta làm cái gì bây giờ a?” Liên Nhi hình như rất sợ Vũ Mộng Vân, nghe được thanh âm nàng ta thì thân thể hơi run lên, nghĩ đến ngầy thường có lẽ chịu không ít khi dễ của nàng ta đi.
“ Sợ cái gì? Nay tiểu thư nhà ngươi cũng không phải là người dễ dàng chịu khi nhục, kẻ nào không lau mắt mà dám đến gây sự, kia còn phải suy nghĩ chính mình có hay không bản sự. Đi, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem.” Mộng Điệp bồn máu mồm to câu ra chút ý cười trào phúng, nhìn qua vô cùng âm trầm khủng bố, nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng liền trở lại khuôn mặt ngây ngốc tươi cười, ánh mắt cũng trở nên ngây dại ra.
Mộng Điệp trong phút chốc toát ra một tia khí phách uy nghiêm làm chi Liên Nhi đột nhiên cả kinh, ánh mắt kia sắc bén đủ để người nhìn không rét mà run, này thật chính là cái kia tiểu thư ngây ngốc mà nàng quen sao? Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, ánh mắt sắc bén kia trở nên ngây dại ra, kia cỗ khí phách uy nghiêm cũng nháy mắt thu liễm, giống như hết thảy mọi việc đều là ảo giacvs của nàng vậy.
Ngây ngốc sửng sốt một lát sau, Liên Nhi vội vàng chạy theo. Tuy nói tiểu thư nay đã thây đổi nhưng là đại tiểu thư cũng không dễ chọc, này trong phủ từ trên xuống dưới ai cũng sợ vị đại tiểu thư điêu ngoa kiêu ngạo này, không nên không nên,tuyệt đối không thể để cho tiểu thư nàng chịu thiệt được.
Nay trời đã là mùa đông giá rét, ngoài phòng một mảnh tuyết phủ, từng bong tuyết trắng noãn đậu trên mái nhà, nhánh cây, phòng ốc tạo nen một cảnh đẹp mỹ lệ như được phủ một lớp ngân bạc. Nhìn hết thảy trước mắt, mộng điệp có chút ngây ngốc, nàng xưa nay yêu thích tuyết, nhưng mà ở thế kỉ 21 khó có thể thấy cảnh đẹp mĩ lệ như vậy nữa. Nay nhìn đến một mảnh băng tuyết xinh đẹp như thế, tâm lòng phiền chán cũng nháy mắt yên tĩnh xuống dưới.
Vốn định lẳng lặng cảm thụ một chút yên tĩnh giây lát, nhưng dư quang lại quét đến vài vị khách không mời mà đến đang từng bước lại đây. Rơi vào đường cùng đành chỉ tạm thu lại tâm tình vừa mới tốt lên một chút, không dấu vết đem các nàng đánh giá vài lần.
Đi đầu là hai cái tiểu mĩ nhân như hoa như ngọc. Một người mặc một kiện váy dài tinh mỹ màu đỏ tươi viền vàng, phía trên dùng tơ vàng thêu mấy đóa mẫu đơn trông rất sống động. Mỗi bông hoa thi nhau khoe sắc, diễm lệ vô song, thướt tha nhẹ nhàng mà bao phủ trên một mảnh tuyết trắng (tuyết này là tuyết nằm ở dưới đất nhá). Đỏ tươi diễm lệ cùng tuyết bạc trắng noãn hình thành một sự đối lập mãnh liệt lại đều đồng dạng đoạt đi ánh mắt người ta. Thiếu nữ khoác một kiện áo choàng long cáo màu đỏ lửa. Lông cáo rực rỡ càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người, mày liễu, eo nhỏ, mũi cao, mắt to, môi nếu hàm đan ( câu này ta cũng chẳng hiểu là gì, ai biết chỉ giúp ta với), ba ngàn sợi tóc búi thành một kiểu vọng tiên kế, cài một kim phượng tram, lại cài them một cái kim hoa khai, trang điểm cực kì quý giá, coi như sợ người ta không biết thân phận tôn úy của nàng vậy. Chẳng qua gương mặt nhỏ nhắn kia ánh lên vẻ bị nuông chiều, vừa nhìn là biết nàng là một cái đại tiểu thư bị chiều hư, mà trong mắt nàng nhìn Mộng Điệp hiện lên sự khinh thường cùng chán ghét, mọi cảm xúc suy nghĩ đều hiện lên trên mặt, người này chính là tả tướng phủ đích nữ Vũ Mộng Vân.
Nhìn đến bộ dáng của nàng ta, Mộng Điệp nhịn không được trong lòng hung hăng cười nhạo một phen, lập tức liền chuyển tầm mắt qua nữ tử bên cạnh, một tiểu thư điêu ngoa kiêu ngạo không biết che dấu cảm xúc của mình còn không xứng làm đối thủ của nàng.
Đứng ở bên cạnh Vũ Mộng Vân là một nữ tử thoạt nhìn phục sức sẽ kém hơn một chút. Một bộ quần áo vân la màu vàng nhạt, khoác ngoài là một kiện áo lông chồn, ngũ quan ôn nhu tinh xảo, thậm chí so với Vũ Mộng Vân còn cao hơn một bậc. Mái tóc dài được bối thành một kiểu lưu vân kế, tren đầu chỉ cài một cái tram vàng, thậm chí ngay cả châu thoa làm đẹp cũng không có, so với Vũ Mộng Vân xa hoa xác thực muốn kém thực lớn, vhir kiêng tram vàng kia đã không cùng cấp bậc với Vũ Mộng Vân, nhưng lại làm cho thân mình cùng tướng mạo của nàng càng thêm xuất chúng, đứng bên cạnh Vũ Mộng Vân có chút ý tứ hàm súc ngang sức ngang tài, Nàng đúng là tướng phủ tam tiểu thư, Vũ Mộng Điệp muội muội Vũ Mộng Nghiên.
Vũ Mộng Nghiên thuộc loại ôn nhu điển hình. Thân hình mảnh mai chỉ sự nắm chặt một cái thì sẽ gãy đoạn, hé ra khuôn mặt tuyệt mĩ có chút tái nhợt, hai lúm đồng tiền càng làm rõ vẻ ôn nhu như nước, mắt đẹp như phủ sương, ba quang lưu chuyển, lộ ra vô hạn phong tình. Như thế một nữ tử mềm mại ôn nhu xinh đẹp, làm người ta nhìn một cái sẽ không nhịn được mà đau lòng, thậm chí ngay cả Mộng Điệp đều suýt nữa bị che mắt.
Nếu không phải nàng thấy đáy mắt Vũ Mộng Nghiên lướt qua một tia ghen tị cùng không cam lòng, Mộng Điệp thật muốn nghĩ đến đây là một tiên nữ ôn nhu như nước không sánh với đời. Chẳng qua, hồ ly rồi sẽ có ngày lộ ra cái đuôi.
Mộng Điệp trong lòng cười thầm, tả tướng phủ đúng là ngọa hổ tang long, một tiểu cô nương mười bốn tuổi nhưng lại có như vậy một cái mặt nạ, ngụy trang thực đúng là đủ hoàn hảo, chỉ sợ trong phủ từ trên xuống dưới đều xem thường vị tam tiểu thư này.
Mộng Điệp đánh giá hai vị tiểu thư cũng là trong nháy mắt, bên ngoài vẫn không lộ ra một chút biểu tình nào, ánh mắt trước sau như một dại ra, ngiễm nhiên chính là một cái ngu ngốc tiểu thư.
Mộng Điệp bồn máu mồm to hé ra một chút tươi cười ngây ngô, cứ như vậy đứng ở cách đó không xa nhìn các nàng, trong mắt lóe ra ánh sáng tò mò, giống như căn bản bình thường không biết hai người kia.
Nhìn đến Mộng Điệp một bộ dáng ‘ngốc dạng’ Vũ Mộng Vân trong lòng hiện lên một chút tức khí, trong mắt khinh thường càng phát ra nồng đậm. Đường đường tả tướng phủ xa hoa tôn quý, nhưng lại vì một người ngu ngốc mà trở thành trò cười cho người khác, làm cho nàng đường đường tả tướng phủ đại tiểu thư cũng bị liên lụy. Nhớ đến mỗi lần yến hội nàng đều bị các phu nhân tiểu thư nhìn bằng ánh mắt quái dị, Vũ Mộng Vân trong lòng tức giận dâng trào hận không thể đánh chết này ngu ngốc.
Trong lòng ngĩ như vậy, Vũ Mộng Vân liền giơ lên cánh tay ngọc ngà, mắt thấy này hung hăng cái tát sẽ rơi xuống trên mặt Vũ Mộng Điệp, Liên Nhi trong lòng không khỏi lo lắng vạn phần, nhưng là nhìn đến tiểu thư nhà mi hf than sắc trấn định, lòng của nàng không hiểu sao an tâm xuống.
Nhìn đến bàn tay cách mình càng ngày càng gần, Mộng Điệp âm thầm cười lạnh không thôi, người có thể đánh nàng còn chưa sinh ra đời đâu, vMộng Vân lại tính là cái thá gì.
Mặc dù đáy lòng nghĩ như vậy nhưng chưa từng biểu hiện trên mặt một chút mảy may nào, kia ngây ngô tươi cười going như không thấy bàn tay Vũ Mộng Vân sắp dừng trên mặt mình vậy.
Nhìn thấy như vậy một màn, các nha hoàn bà tử đi theo Vũ Mộng Vân cùng Vũ Mộng Nghiên đến không nhịn được nở nụ cười trào phúng. Này nhị tiểu thư đúng thật là ngu ngốc hoàn toàn, ngay cả sắp bị đánh cũng không biết, ngược lại còn cười xán lạn như vậy thật sự là làm mất hết mặt mũi của tả tướng phủ.
Đúng lúc này Mộng Điệp quát to: “Rắn a! A mẫu thân cứu mạng, có rắn, Điệp Nhi rất sợ đó.”
Thất kinh kêu to, thạm chí còn kèm một ít khóc lóc nức nở, biểu diễn như thế thật làm cho mọi người không khỏi tin là thật, trong lúc nhất thời ai cũng không nghĩ đến, này mùa đông khắc nghiệt thì làm gì có rắn a? “ Rắn? Rắn ở đâu?”
“ A! Đừng cắn ta a!”
“ Cứu mạng a! Ta sợ nhất là rắn.”
Tiếng kêu thất kinh như vậy, một đám nha hoàn bà tử không để ý hình tượng kinh hoảng kêu lớn lên, nghiêng ngả lảo đảo không biết chạy đi đâu mới tốt, đụng vào người khác cũng là chuyện khó tránh khỏi, huống chi còn có Mộng Điệp một bên trợ giúp.
Giờ phút này Mộng Điệp giống như bị kinh hách thật sự, ‘kinh hoảng tìm đường tránh’ xung quanh, miệng còn không ngừng hô: “ Rắn không cần cắn Điệp Nhi, Điệp Nhi rất sợ đó.”
“ Ôi!” Một thanh âm thống khổ vang lên, cũng không ai chú ý tới Vũ Mộng Vân vẻ mặt thống khổ té trên mặt đất, giận mắng: “Vũ Mộng Điệp ngươi tiện nhân này, giám đẩy ngã bổn tiểu thư, xem bổn tiểu thư hôm nay có đánh chết ngươi không!”
Nói xong, Vũ Mộng Vân nghĩ muốn đứng lên, nhưng mà thân hình mảnh mai vừa mới xoay lại, liền làm nàng đau đến đôi mắt đều đỏ, lúc này vài nha hoàn bà tử mới chú ý đến nàng ta, đều là vẻ mặt khủng hoảng kinh ngạc.
“ Đại tiểu thư, ngài đây là làm sao vậy?”
“ Nhìn cái gì vậy? Còn không mau đem bổn tiểu thư nâng dậy.” Vũ Mộng Vân lớn tiếng quát, lập tức chúng nha hoàn bà tử lập tức tay chân luống cuống tiến lên, ngay cả Vũ Mộng Nghiên cũng là vẻ mặt lo lắng cuống quýt tiến lên.
Ngay lúc này, Vũ Mộng Điệp vừa khóc vừa hô nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên này, đôi mắt đen lung liếng lộ ra quang mang giảo hoạt, nhìn như vô tình bên này đẩy một cái, bên kia gạt một cái, ngay sau đó tiếng kêu rên vang lên, rất náo nhiệt.
Liên Nhi ngây ngốc đứng bên này nhìn một màn, trong lòng buồn cười lại lo lắng. Chỉ thấy đám nha hoàn bà tử đều ngã chồng lên nhau, một đám đều là vẻ mặt thống khổ, mà đặt ở phía dưới đúng là người ngã xuống đầu tiên Vũ Mộng Vân.
Danh sách chương