Triệu Tình Lam ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn ra cảnh vật ngoài sân, giờ đã sang thu, cảnh vật có chút tàn úa, lá xanh cũng đã biến thành lá vàng, khẽ đung đưa trong gió, mặc dù không đến nỗi sẽ lập tức rơi xuống, đu mình trong gió, nhưng cũng đủ để tạo ra một mảnh âm thanh xào xạc. Nghĩ đến lúc lá vàng phủ đầy sân, phải chăng lúc ấy vận mệnh của nàng cũng như những chiếc lá vàng mùa thu, không thể tự làm chủ mà chỉ có thể có thể phiêu linh trong gió? Một năm bốn mùa, mùa thu có lẽ là yên tĩnh và an bình nhất, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy mùa thu năm nay Triệu gia sẽ rất náo nhiệt, động tĩnh trong cái nhà này giờ mới chỉ bắt đầu, về phần sau đó sẽ như thế nào thì nàng khó có thể dự liệu.
Hồng Linh đứng một bên, nhìn tiểu thư nhà nàng ngồi bên cửa sổ, ngẩn người nhìn ra gốc cổ thụ giữa sân, không hiểu trong lòng tiểu thư đang nghĩ gì nữa. Gần đây trong phủ xảy ra rất nhiều việc, tiểu thư vẫn luôn chú ý mọi động tĩnh xảy ra, nhưng cũng chỉ là chú ý mà không có hành động gì. Thật là kỳ quái, nàng đi theo tiểu thư nhiều năm như vậy, vẫn cho rằng đã hiểu rõ nàng, nhưng bây giờ ngược lại càng ngày càng nhìn không thấu.
“Tiểu thư.” Triệu Tình Lam nghe thấy có người gọi, lúc này mới kéo lại dòng suy nghĩ của mình.
Người vừa lên tiếng là Nguyệt Hoa, lúc này nàng đang đứng ở cửa, trong tay cầm một cuộn giấy, lẳng lặng chờ Triệu Tình Lam lên tiếng.
“Việc ta muốn ngươi làm đã xong chưa?” Triệu Tình Lam nhìn Nguyệt Hoa hỏi.
“Dạ, may mắn không làm phụ lòng tiểu thư, hiện tại đã làm xong, đây là đồ tiểu thư muốn.” Vẻ mặt Nguyệt Hoa không có chút biểu tình gì, chỉ đưa cuộn giấy trong tay cho Triệu Tình Lam.
Triệu Tình Lam biết đây chính là bức họa hoa khôi Vân Tụ, cho nên từ từ mở ra, muốn nhìn một chút xem đến tuột cùng là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào lại có thể khiến cho phụ thân ở cái tuổi này còn muốn nổi lên ngông cuồng tuổi trẻ.
Triệu Tình Lam cẩn thận nhìn rồi lại nhìn bức họa, phải một khắc sau mới ngẩng lên, mấy nha đầu đều đang chờ Triệu Tình Lam mở miệng, nhưng nàng cái gì cũng không nói, chỉ thở dài một hơi.
“Tiểu thư, chỉ là một bức họa, sao người lại thở dài?” Hồng Linh không nhìn thấy người bên trong bức họa, cho nên tò mò hỏi.
“Người này so với di nương tương lai của chúng ta thì thế nào?” Triệu Tình Lam không trả lời, chỉ đưa bức họa trong tay cho Hồng Linh rồi hỏi.
“Người này so với Xảo Nguyên thì kém hơn một chút.” Hồng Linh nhìn nhìn, đánh giá một lúc rồi trả lời.
Mặc dù Hồng Linh không biết người trên bức họa là ai, nhưng khi nhìn đến thì trong lòng cũng đã hiểu ra, đây có lẽ chính là di nương ở bên ngoài của lão gia rồi, vốn còn tưởng là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, không ngờ cũng chỉ có chút tư sắc hơn người mà thôi, người như vậy mà cũng có thể là hoa khôi sao? Sao nàng lại cảm thấy ánh mắt lão gia có chút vấn đề nhỉ, trước kia phu nhân và Lộ di nương đều là những nữ nhân tuyệt sắc, những người khác không nói, ngay cả Trương di nương và Liễu di nương trông cũng còn đẹp hơn nàng ta. Lee^q uyyDoo^nn
Ban đầu Nguyệt Hoa cũng có chút hoài nghi, phải chăng họa sư vẽ sai rồi, vì tránh để xảy ra việc ngoài ý muốn, nàng đã cố ý lẻn vào bên trong nhìn, lúc đó mới thực sự tin tưởng bản lĩnh của họa sư, người vẽ ra mặc dù không giống mười phần thì cũng có chín phần tương tự ngoài đời.
“Nguyệt Hoa, hẳn là ngươi đã thấy nàng ta rồi, ngươi nói đi, nàng ta và Xảo Nguyên, ai hơn ai?” Bức họa dù sao cũng chỉ là bức họa, không thể so sánh với người thật được, nàng chưa thấy được nàng ta, không thể chỉ dựa vào bức họa này mà đưa ra phán đoán.
“Bàn về dung mạo, dĩ nhiên là Xảo Nguyên hơn một chút, nhưng nếu bàn về phong tình thì Xảo Nguyên lại không so nổi với nàng ta.” Nguyệt Hoa nói thật, Xảo Nguyên dù sao cũng là một hoàng hoa khuê nữ chưa trải sự đời, từng hành động cử trỉ đều mang theo vẻ ngây ngô, nhưng Vân Tụ lại không giống vậy, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của nàng ta đều thể hiện vẻ phong tình vạn chủng. Đối với nam nhân mà nói, dường như vẻ phong tình vạn chủng còn quan trọng hơn so với dung mạo xinh đẹp.
“Như vậy tốt lắm, vậy mới náo nhiệt, nếu chỉ có một người độc sủng thì không hay lắm. Chỉ e Xảo Nguyên không phải là đối thủ của Vân Tụ thôi, mặc dù nàng trẻ trung nhưng vẫn còn rất non nớt, chưa chắc có thể khiến cho phụ thân yêu thích. Nếu như khả năng của hai bên không cân bằng sẽ dễ dẫn đến tình huống một người độc sủng, lúc đó e rằng cái nhà này lại trở thành thiên hạ của người đó, có lẽ trước mắt chúng ta vẫn phải hao tổn chút tâm tư rồi.” Triệu Tình Lam vuốt vuốt ly trà trong tay, cười nói. Nếu chỉ có một người độc sủng thì có khác gì thời điểm Lộ di nương còn sống, khi đó ít nhất vẫn còn có mẫu thân có khả năng ngăn chặn, nhưng bây giờ mẫu thân không ở đây, nếu thật là một người chiếm độc sủng, thì cái nhà này chính là thiên hạ của nàng ta, đây không phải là điều mà nàng mong muốn. Die nn da n lqdon
“Tiểu thư, nô tỳ thấy mặc dù Vân Tụ không phải là vô cùng xinh đẹp nhưng cũng không phải là người dễ đoán, nàng ta chắc chắn có điểm lợi hại hơn người, sợ là không dễ đối phó. Tiểu thư nhìn dung mạo nàng ta xem, rất dễ nhận ra đây là một người khôn ngoan sắc sảo.” Thúy Vũ cũng tiến tới, nghiêm túc nhìn bức họa rồi nói.
“Ngươi cái nha đầu này, giờ cũng bắt đầu đánh giá người khác rồi đấy, nhưng những điều ngươi nói cũng đúng. Ta cũng cảm thấy Vân Tụ là một người lợi hại, có lẽ Xảo Nguyên cần phải được chỉ bảo chút rồi, nàng ta lợi hại, nhưng có lẽ không biết, biện pháp tốt nhất vẫn luôn là lấy nhu thắng cương.” Triệu Tình Lam cười nói: “Hồng Linh, ngươi dành chút thời giờ đi một chuyến đến chỗ lão thái quân, nhắn Lưu ma ma rảnh rỗi thì đến tìm ta, ta có việc tìm nàng.”
“Vâng thưa tiểu thư!” Mặc dù Hồng Linh không biết tiểu thư nhà nàng đang nghĩ gì, nhưng là một nha hoàn, nàng chỉ có thể vì chủ tử mà phân ưu, chỉ cần là việc chủ tử giao phó, nàng sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành, những cái khác không quan trọng.
Mùng tám tháng mười một là một ngày lành, ngày này ở huyện Sơn Nam có không ít người đón dâu, đó cũng chính là ngày mà Huyện lệnh huyện Sơn Nam Triệu Tĩnh Nguyên nạp thiếp. Dd/le/qu:y/don Bởi vì Triệu Tĩnh Nguyên là quan phụ mẫu một phương, ở cái địa phương này chính là nhân vật số một số hai, do vậy dù chỉ là nạp thiếp nhưng người đến cũng không ít, mấy chục bàn tiệc rượu được bày ra, người không biết có khi còn nghĩ Triệu Tĩnh Nguyên đây không phải là nạp thiếp mà là thú thê. Chỉ thấy lúc này Triệu Tĩnh Nguyên mặc một thân áo bào đỏ, vẻ mặt hồng hào đón khách, trong miệng tuy nói lời khách khí nhưng không giấu nổi vẻ xuân phong đắc ý.
Thật ra thì sự việc lần này tổ chức long trọng như vậy là có nguyên nhân, Xảo Nguyên vào cửa mặc dù chỉ là một thiếp thất, nhưng bởi vì là do lão thái quân ban thưởng nên địa vị có chút khác biệt, hơn nữa lão thái quân cũng tính toán muốn để Xảo Nguyên quản gia, vậy nên không coi trọng không được, xem ra cũng không kém thú thê là mấy.
Triệu Tĩnh Nguyên cảm nhận được cảm giác tân lang năm xưa thoáng qua trong phút chốc, như thể bản thân trở lại năm mười bảy mười tám tuổi, cảm giác vui sướng trong lòng khó nói thành lời.
Hết chương 81!
Hồng Linh đứng một bên, nhìn tiểu thư nhà nàng ngồi bên cửa sổ, ngẩn người nhìn ra gốc cổ thụ giữa sân, không hiểu trong lòng tiểu thư đang nghĩ gì nữa. Gần đây trong phủ xảy ra rất nhiều việc, tiểu thư vẫn luôn chú ý mọi động tĩnh xảy ra, nhưng cũng chỉ là chú ý mà không có hành động gì. Thật là kỳ quái, nàng đi theo tiểu thư nhiều năm như vậy, vẫn cho rằng đã hiểu rõ nàng, nhưng bây giờ ngược lại càng ngày càng nhìn không thấu.
“Tiểu thư.” Triệu Tình Lam nghe thấy có người gọi, lúc này mới kéo lại dòng suy nghĩ của mình.
Người vừa lên tiếng là Nguyệt Hoa, lúc này nàng đang đứng ở cửa, trong tay cầm một cuộn giấy, lẳng lặng chờ Triệu Tình Lam lên tiếng.
“Việc ta muốn ngươi làm đã xong chưa?” Triệu Tình Lam nhìn Nguyệt Hoa hỏi.
“Dạ, may mắn không làm phụ lòng tiểu thư, hiện tại đã làm xong, đây là đồ tiểu thư muốn.” Vẻ mặt Nguyệt Hoa không có chút biểu tình gì, chỉ đưa cuộn giấy trong tay cho Triệu Tình Lam.
Triệu Tình Lam biết đây chính là bức họa hoa khôi Vân Tụ, cho nên từ từ mở ra, muốn nhìn một chút xem đến tuột cùng là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào lại có thể khiến cho phụ thân ở cái tuổi này còn muốn nổi lên ngông cuồng tuổi trẻ.
Triệu Tình Lam cẩn thận nhìn rồi lại nhìn bức họa, phải một khắc sau mới ngẩng lên, mấy nha đầu đều đang chờ Triệu Tình Lam mở miệng, nhưng nàng cái gì cũng không nói, chỉ thở dài một hơi.
“Tiểu thư, chỉ là một bức họa, sao người lại thở dài?” Hồng Linh không nhìn thấy người bên trong bức họa, cho nên tò mò hỏi.
“Người này so với di nương tương lai của chúng ta thì thế nào?” Triệu Tình Lam không trả lời, chỉ đưa bức họa trong tay cho Hồng Linh rồi hỏi.
“Người này so với Xảo Nguyên thì kém hơn một chút.” Hồng Linh nhìn nhìn, đánh giá một lúc rồi trả lời.
Mặc dù Hồng Linh không biết người trên bức họa là ai, nhưng khi nhìn đến thì trong lòng cũng đã hiểu ra, đây có lẽ chính là di nương ở bên ngoài của lão gia rồi, vốn còn tưởng là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, không ngờ cũng chỉ có chút tư sắc hơn người mà thôi, người như vậy mà cũng có thể là hoa khôi sao? Sao nàng lại cảm thấy ánh mắt lão gia có chút vấn đề nhỉ, trước kia phu nhân và Lộ di nương đều là những nữ nhân tuyệt sắc, những người khác không nói, ngay cả Trương di nương và Liễu di nương trông cũng còn đẹp hơn nàng ta. Lee^q uyyDoo^nn
Ban đầu Nguyệt Hoa cũng có chút hoài nghi, phải chăng họa sư vẽ sai rồi, vì tránh để xảy ra việc ngoài ý muốn, nàng đã cố ý lẻn vào bên trong nhìn, lúc đó mới thực sự tin tưởng bản lĩnh của họa sư, người vẽ ra mặc dù không giống mười phần thì cũng có chín phần tương tự ngoài đời.
“Nguyệt Hoa, hẳn là ngươi đã thấy nàng ta rồi, ngươi nói đi, nàng ta và Xảo Nguyên, ai hơn ai?” Bức họa dù sao cũng chỉ là bức họa, không thể so sánh với người thật được, nàng chưa thấy được nàng ta, không thể chỉ dựa vào bức họa này mà đưa ra phán đoán.
“Bàn về dung mạo, dĩ nhiên là Xảo Nguyên hơn một chút, nhưng nếu bàn về phong tình thì Xảo Nguyên lại không so nổi với nàng ta.” Nguyệt Hoa nói thật, Xảo Nguyên dù sao cũng là một hoàng hoa khuê nữ chưa trải sự đời, từng hành động cử trỉ đều mang theo vẻ ngây ngô, nhưng Vân Tụ lại không giống vậy, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của nàng ta đều thể hiện vẻ phong tình vạn chủng. Đối với nam nhân mà nói, dường như vẻ phong tình vạn chủng còn quan trọng hơn so với dung mạo xinh đẹp.
“Như vậy tốt lắm, vậy mới náo nhiệt, nếu chỉ có một người độc sủng thì không hay lắm. Chỉ e Xảo Nguyên không phải là đối thủ của Vân Tụ thôi, mặc dù nàng trẻ trung nhưng vẫn còn rất non nớt, chưa chắc có thể khiến cho phụ thân yêu thích. Nếu như khả năng của hai bên không cân bằng sẽ dễ dẫn đến tình huống một người độc sủng, lúc đó e rằng cái nhà này lại trở thành thiên hạ của người đó, có lẽ trước mắt chúng ta vẫn phải hao tổn chút tâm tư rồi.” Triệu Tình Lam vuốt vuốt ly trà trong tay, cười nói. Nếu chỉ có một người độc sủng thì có khác gì thời điểm Lộ di nương còn sống, khi đó ít nhất vẫn còn có mẫu thân có khả năng ngăn chặn, nhưng bây giờ mẫu thân không ở đây, nếu thật là một người chiếm độc sủng, thì cái nhà này chính là thiên hạ của nàng ta, đây không phải là điều mà nàng mong muốn. Die nn da n lqdon
“Tiểu thư, nô tỳ thấy mặc dù Vân Tụ không phải là vô cùng xinh đẹp nhưng cũng không phải là người dễ đoán, nàng ta chắc chắn có điểm lợi hại hơn người, sợ là không dễ đối phó. Tiểu thư nhìn dung mạo nàng ta xem, rất dễ nhận ra đây là một người khôn ngoan sắc sảo.” Thúy Vũ cũng tiến tới, nghiêm túc nhìn bức họa rồi nói.
“Ngươi cái nha đầu này, giờ cũng bắt đầu đánh giá người khác rồi đấy, nhưng những điều ngươi nói cũng đúng. Ta cũng cảm thấy Vân Tụ là một người lợi hại, có lẽ Xảo Nguyên cần phải được chỉ bảo chút rồi, nàng ta lợi hại, nhưng có lẽ không biết, biện pháp tốt nhất vẫn luôn là lấy nhu thắng cương.” Triệu Tình Lam cười nói: “Hồng Linh, ngươi dành chút thời giờ đi một chuyến đến chỗ lão thái quân, nhắn Lưu ma ma rảnh rỗi thì đến tìm ta, ta có việc tìm nàng.”
“Vâng thưa tiểu thư!” Mặc dù Hồng Linh không biết tiểu thư nhà nàng đang nghĩ gì, nhưng là một nha hoàn, nàng chỉ có thể vì chủ tử mà phân ưu, chỉ cần là việc chủ tử giao phó, nàng sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành, những cái khác không quan trọng.
Mùng tám tháng mười một là một ngày lành, ngày này ở huyện Sơn Nam có không ít người đón dâu, đó cũng chính là ngày mà Huyện lệnh huyện Sơn Nam Triệu Tĩnh Nguyên nạp thiếp. Dd/le/qu:y/don Bởi vì Triệu Tĩnh Nguyên là quan phụ mẫu một phương, ở cái địa phương này chính là nhân vật số một số hai, do vậy dù chỉ là nạp thiếp nhưng người đến cũng không ít, mấy chục bàn tiệc rượu được bày ra, người không biết có khi còn nghĩ Triệu Tĩnh Nguyên đây không phải là nạp thiếp mà là thú thê. Chỉ thấy lúc này Triệu Tĩnh Nguyên mặc một thân áo bào đỏ, vẻ mặt hồng hào đón khách, trong miệng tuy nói lời khách khí nhưng không giấu nổi vẻ xuân phong đắc ý.
Thật ra thì sự việc lần này tổ chức long trọng như vậy là có nguyên nhân, Xảo Nguyên vào cửa mặc dù chỉ là một thiếp thất, nhưng bởi vì là do lão thái quân ban thưởng nên địa vị có chút khác biệt, hơn nữa lão thái quân cũng tính toán muốn để Xảo Nguyên quản gia, vậy nên không coi trọng không được, xem ra cũng không kém thú thê là mấy.
Triệu Tĩnh Nguyên cảm nhận được cảm giác tân lang năm xưa thoáng qua trong phút chốc, như thể bản thân trở lại năm mười bảy mười tám tuổi, cảm giác vui sướng trong lòng khó nói thành lời.
Hết chương 81!
Danh sách chương