Từ lúc Triệu Tình Lam gặp thế tử Lan thân vương phủ Sở Bác Niên trong lòng vẫn luôn cảm thấy có chút lo lắng bất an cho nên cũng không rảnh bận tâm chuyện khác, chỉ mong có thể nhanh nhanh đến Khánh quốc công phủ, đương nhiên không chú ý đến có người đi theo phía sau.
Sở Bác Niên đi theo Triệu Tình Lam đến đại môn Khánh quốc công phủ, thấy cỗ kiệu đưa nàng đi qua cổng lớn, lòng thầm nghĩ: “Thì ra là tiểu thư Khánh quốc công phủ, thảo nào lại có tấm lòng rộng lớn, dịu dàng động lòng người như vậy. Khánh quốc công phủ quả nhiên là kinh thành đệ nhất thư hương thế gia, cho dù gần đây có chút chuyện ồn ào, nhưng hình như cũng không phải do người Khánh quốc công phủ gây chuyện.” Mãi cho đến khi đoàn người đều đã đi vào, lúc này Sở Bác Niên mới lưu luyến rời đi.
Sở Bác Niên cảm thấy kỳ quái, nữ tử này hắn chỉ thấy thoáng qua, ngay cả dung mạo như thế nào cũng không biết, chỉ có thể đoán nàng tầm mười bốn mười lăm gì đó, nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại có chút cảm giác xao động.
Đối với những chuyện xảy ra bên ngoài đại môn Triệu Tình Lam không hề hay biết, nàng chỉ vội vàng đi vào bên trong, đây không phải lần đầu nàng tới Khánh quốc công phủ nhưng lần này đi cảm giác không còn giống như trước, không biết là do tâm tính của nàng thay đổi hay là do nguyên nhân khác.
Nếu như bắt buộc phải nói, thì có lẽ là bởi đã nhiều năm rồi nàng chưa đến đây, trong kiếp trước, kể từ lúc mẫu thân gặp chuyện không may, Khánh quốc công phủ và Vạn An hầu phủ lập tức cắt đứt quan hệ, ngay cả đứa cháu ngoại là nàng cũng không nhận, cho nên một lần nữa đặt chân đến nơi này, nàng không tránh khỏi có chút cảm giác lạ lẫm.
Triệu Tình Lam trong lòng mang theo lo lắng tiến đến nội môn, nơi này sớm đã có tiểu nha đầu cùng với mấy gã sai vặt đứng chờ, đợi đến khi kiệu phu buông cỗ kiệu xuống, Hồng Linh và Thúy Vũ cũng đã chạy tới, thấy mấy nha đầu do Sầm mẫu phái đến vội vàng làm lễ ra mắt.
Triệu Tình Lam nghĩ đến đây đã là nội môn rồi, đang định xuống kiệu đi tiếp thì nghe thấy tiểu nha đầu nói: “Lão thái quân có dặn, biểu tiểu thư mới khỏi bệnh, thân thể còn yếu, vẫn nên ngồi kiệu đi vào, không cần để ý những nghi thức xã giao kia.”
Triệu Tình Lam cũng không miễn cưỡng, chỉ cười nói: “Đây là tâm ý của ngoại tổ mẫu, sao ta có thể từ chối.”
Sau khi làm lễ ra mắt, mấy nha đầu do Sầm mẫu phái tới lập tức bảo mấy gã sai vặt tiến đến nâng cỗ kiệu của Triệu Tình Lam đi vào bên trong. Qua lớp rèm che, Triệu Tình Lam lờ mờ thấy được cảnh vật hai bên đường. Gặp lại những cảnh vật vừa quen thuộc vừa xa lạ này, Triệu Tình Lam bỗng cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lần này đến Khánh quốc công phủ vô cùng quan trọng, nói không chừng sau này nàng còn phải dựa vào nơi đây mà sống.
Mãi cho đến khi tới trước cửa thùy hoa cỗ kiệu mới từ từ hạ xuống, mấy gã sai vặt lập tức rút lui một cách có trật tự, Hồng Linh cũng vội vàng chạy đến, nâng màn kiệu lên, đỡ chủ tử nhà mình xuống kiệu. Die nđ anL eQ uy Don
Triệu Tình Lam được Hồng Linh giúp đỡ đi vào cửa thùy hoa, quan sát thấy hai bên là một dãy hành lang dài, chính giữa là tiền sảnh, phía trước đặt một tấm bình phong làm bằng gỗ tử đàn. Đi qua bình phong là ba gian phòng nhỏ, sau đó là thính phòng rồi đến chính phòng đại viện. Chính phòng gồm năm gian thượng phòng được trạm trổ rường cột, hai bên hành lang nối với sương phòng, trên đó treo đầy những lồng chim đủ loại màu sắc.
Đến nơi, tiểu nha đầu lúc trước đi đón tiến lên vén rèm mời nàng đi vào. Lúc Triệu Tình Lam tiến vào chính sảnh lập tức nhìn thấy một phụ nhân khoảng hơn 50 tuổi, vẻ mặt ôn hòa ngồi phía trên, mẫu thân nàng hầu hạ bên cạnh.
“Bẩm, biểu thiều thư đã tới ạ.” Nha đầu kia cười bẩm báo, lúc này hai mẫu nữ đang ngồi phía trên mới ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Tình Lam đang đứng trước cửa.
Gặp lại mẫu thân, Triệu Tình Lam không khỏi cảm thấy có chút cảm giác cảnh còn người mất. Mới chỉ mấy ngày không gặp, mẫu thân trông có vẻ già đi mấy tuổi, điều này khiến nàng cảm thấy đau lòng, xem ra chuyện lần này đối với mẫu thân quả thực là một sự thương tổn lớn. Mặc dù nói lỗi là ở Triệu gia, nhưng là một nữ nhân, ngay từ đầu mẫu thân đã ở vào thế yếu, những thương tổn người phải chịu so với phụ thân lớn hơn rất nhiều. Nhưng chuyện cho tới bây giờ đã không còn đường lui, dù khó khăn cũng phải kiên trì, nếu như mẫu thân buông tha, những tổn thương người phải chịu còn lớn hơn gấp bội. Die,n da,nLe:Quy;don
Triệu Tình Lam vừa nghĩ vừa hành lễ với ngoại tổ mẫu và mẫu thân, sau đó lại tiếp tục hành lễ với ba vị cữu mẫu đang ngồi bên dưới. Phía sau các vị cữu mẫu là những biểu tỷ, biểu muội còn chưa xuất giá, tất cả đều tụ tập ở đây. Mặc dù đã lâu chưa gặp, nhưng Triệu Tình Lam vẫn còn chút ấn tượng đối với các nàng, lập tức làm lễ ra mắt với từng người, mấy vị tỷ muội cũng vội vàng đáp lễ lại Triệu Tình Lam.
“Lam nhi, nghe nói con mới bị bệnh, hôm nay đã khỏi hẳn chưa?” Sầm mẫu cười cười kêu Triệu Tình Lam đến ngồi bên cạnh mình, sau đó hỏi.
Việc Triệu Tình Lam giả bệnh ở Khánh quốc công phủ chỉ có mấy người biết, những người khác đều cho rằng nàng thực sự bệnh nặng.
“Cám ơn ngoại tổ mẫu thương nhớ, hiện giờ con tuy vẫn còn chút mệt nhưng nhìn chung không có gì đáng ngại.” Triệu Tình Lam cười đáp lời, nhìn ngoại tổ mẫu đối với nàng trước sau như một, những thấp thỏm trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
“Nếu Lam nhi còn chưa có bình phục thì nên ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, sao lại có thể vất vả mệt nhọc đến đây, dù là nhớ nhung ngoại tổ mẫu thì cũng nên dưỡng tốt rồi hãy đến chứ, ngộ nhỡ bệnh tình tái phát, bản thân con phải chịu tội, mà chúng ta cũng lo lắng.” Nói chuyện là đại cữu mẫu Ngụy thị, trong lời nói có chút quan tâm thật lòng.
Triệu Tình Lam biết, đại cữu mẫu của nàng tuy có chút hồ đồ nhưng lại là người cực tốt, cho nên cười nói: “Con cũng định tĩnh dưỡng mấy ngày, nhưng nghe nói gần đây ngoại tổ mẫu không được khỏe, nên mới vội vàng đến thăm người.” L[e]*q/u;y*don
Triệu Tình Lam cũng không sơ ý, quan sát thấy trên mặt Sầm mẫu mặc dù có chút ưu sầu nhưng thân thể vẫn vô cùng tốt, nơi nào thấy biểu hiện bệnh đâu, việc Sầm mẫu bệnh lần này chỉ e là do Chi thị tự biên ra để nàng tới Khánh quốc công phủ, cho nên mới vin theo lời đại cữu mẫu nói chuyện này ra.
Sầm mẫu dù sao cũng sống mấy chục năm trong cao môn đại hộ, có chuyện gì chưa từng thấy qua, nghe Triệu Tình Lam nói vậy trong lòng cũng hiểu được đại khái cho nên cười nói: “Không biết Lam nhi từ đâu nghe được tin tức này, rõ ràng là nói láo, ta đây trước giờ vẫn khỏe mạnh, nhưng dù sao con cũng đã tới, ở đâu tĩnh dưỡng cũng vậy thôi, ở bên này có khi còn tốt hơn so với bên đó. Con cứ ở lại Tây sương phòng chỗ ta.” Sau đó lại nói cới mấy người tức phụ: “Con bé còn đang bệnh, mọi chuyện đều không thể sơ suất.”
Hiện nay Khánh quốc công phủ là Ngụy thị làm đương gia, nghe Sầm mẫu nói vậy vội vàng đứng dậy cười nói: “Dạ, nhi tức đã biết, chắc chắn sẽ an bài thật tốt cho chất nữ.”
Sở Bác Niên đi theo Triệu Tình Lam đến đại môn Khánh quốc công phủ, thấy cỗ kiệu đưa nàng đi qua cổng lớn, lòng thầm nghĩ: “Thì ra là tiểu thư Khánh quốc công phủ, thảo nào lại có tấm lòng rộng lớn, dịu dàng động lòng người như vậy. Khánh quốc công phủ quả nhiên là kinh thành đệ nhất thư hương thế gia, cho dù gần đây có chút chuyện ồn ào, nhưng hình như cũng không phải do người Khánh quốc công phủ gây chuyện.” Mãi cho đến khi đoàn người đều đã đi vào, lúc này Sở Bác Niên mới lưu luyến rời đi.
Sở Bác Niên cảm thấy kỳ quái, nữ tử này hắn chỉ thấy thoáng qua, ngay cả dung mạo như thế nào cũng không biết, chỉ có thể đoán nàng tầm mười bốn mười lăm gì đó, nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại có chút cảm giác xao động.
Đối với những chuyện xảy ra bên ngoài đại môn Triệu Tình Lam không hề hay biết, nàng chỉ vội vàng đi vào bên trong, đây không phải lần đầu nàng tới Khánh quốc công phủ nhưng lần này đi cảm giác không còn giống như trước, không biết là do tâm tính của nàng thay đổi hay là do nguyên nhân khác.
Nếu như bắt buộc phải nói, thì có lẽ là bởi đã nhiều năm rồi nàng chưa đến đây, trong kiếp trước, kể từ lúc mẫu thân gặp chuyện không may, Khánh quốc công phủ và Vạn An hầu phủ lập tức cắt đứt quan hệ, ngay cả đứa cháu ngoại là nàng cũng không nhận, cho nên một lần nữa đặt chân đến nơi này, nàng không tránh khỏi có chút cảm giác lạ lẫm.
Triệu Tình Lam trong lòng mang theo lo lắng tiến đến nội môn, nơi này sớm đã có tiểu nha đầu cùng với mấy gã sai vặt đứng chờ, đợi đến khi kiệu phu buông cỗ kiệu xuống, Hồng Linh và Thúy Vũ cũng đã chạy tới, thấy mấy nha đầu do Sầm mẫu phái đến vội vàng làm lễ ra mắt.
Triệu Tình Lam nghĩ đến đây đã là nội môn rồi, đang định xuống kiệu đi tiếp thì nghe thấy tiểu nha đầu nói: “Lão thái quân có dặn, biểu tiểu thư mới khỏi bệnh, thân thể còn yếu, vẫn nên ngồi kiệu đi vào, không cần để ý những nghi thức xã giao kia.”
Triệu Tình Lam cũng không miễn cưỡng, chỉ cười nói: “Đây là tâm ý của ngoại tổ mẫu, sao ta có thể từ chối.”
Sau khi làm lễ ra mắt, mấy nha đầu do Sầm mẫu phái tới lập tức bảo mấy gã sai vặt tiến đến nâng cỗ kiệu của Triệu Tình Lam đi vào bên trong. Qua lớp rèm che, Triệu Tình Lam lờ mờ thấy được cảnh vật hai bên đường. Gặp lại những cảnh vật vừa quen thuộc vừa xa lạ này, Triệu Tình Lam bỗng cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lần này đến Khánh quốc công phủ vô cùng quan trọng, nói không chừng sau này nàng còn phải dựa vào nơi đây mà sống.
Mãi cho đến khi tới trước cửa thùy hoa cỗ kiệu mới từ từ hạ xuống, mấy gã sai vặt lập tức rút lui một cách có trật tự, Hồng Linh cũng vội vàng chạy đến, nâng màn kiệu lên, đỡ chủ tử nhà mình xuống kiệu. Die nđ anL eQ uy Don
Triệu Tình Lam được Hồng Linh giúp đỡ đi vào cửa thùy hoa, quan sát thấy hai bên là một dãy hành lang dài, chính giữa là tiền sảnh, phía trước đặt một tấm bình phong làm bằng gỗ tử đàn. Đi qua bình phong là ba gian phòng nhỏ, sau đó là thính phòng rồi đến chính phòng đại viện. Chính phòng gồm năm gian thượng phòng được trạm trổ rường cột, hai bên hành lang nối với sương phòng, trên đó treo đầy những lồng chim đủ loại màu sắc.
Đến nơi, tiểu nha đầu lúc trước đi đón tiến lên vén rèm mời nàng đi vào. Lúc Triệu Tình Lam tiến vào chính sảnh lập tức nhìn thấy một phụ nhân khoảng hơn 50 tuổi, vẻ mặt ôn hòa ngồi phía trên, mẫu thân nàng hầu hạ bên cạnh.
“Bẩm, biểu thiều thư đã tới ạ.” Nha đầu kia cười bẩm báo, lúc này hai mẫu nữ đang ngồi phía trên mới ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Tình Lam đang đứng trước cửa.
Gặp lại mẫu thân, Triệu Tình Lam không khỏi cảm thấy có chút cảm giác cảnh còn người mất. Mới chỉ mấy ngày không gặp, mẫu thân trông có vẻ già đi mấy tuổi, điều này khiến nàng cảm thấy đau lòng, xem ra chuyện lần này đối với mẫu thân quả thực là một sự thương tổn lớn. Mặc dù nói lỗi là ở Triệu gia, nhưng là một nữ nhân, ngay từ đầu mẫu thân đã ở vào thế yếu, những thương tổn người phải chịu so với phụ thân lớn hơn rất nhiều. Nhưng chuyện cho tới bây giờ đã không còn đường lui, dù khó khăn cũng phải kiên trì, nếu như mẫu thân buông tha, những tổn thương người phải chịu còn lớn hơn gấp bội. Die,n da,nLe:Quy;don
Triệu Tình Lam vừa nghĩ vừa hành lễ với ngoại tổ mẫu và mẫu thân, sau đó lại tiếp tục hành lễ với ba vị cữu mẫu đang ngồi bên dưới. Phía sau các vị cữu mẫu là những biểu tỷ, biểu muội còn chưa xuất giá, tất cả đều tụ tập ở đây. Mặc dù đã lâu chưa gặp, nhưng Triệu Tình Lam vẫn còn chút ấn tượng đối với các nàng, lập tức làm lễ ra mắt với từng người, mấy vị tỷ muội cũng vội vàng đáp lễ lại Triệu Tình Lam.
“Lam nhi, nghe nói con mới bị bệnh, hôm nay đã khỏi hẳn chưa?” Sầm mẫu cười cười kêu Triệu Tình Lam đến ngồi bên cạnh mình, sau đó hỏi.
Việc Triệu Tình Lam giả bệnh ở Khánh quốc công phủ chỉ có mấy người biết, những người khác đều cho rằng nàng thực sự bệnh nặng.
“Cám ơn ngoại tổ mẫu thương nhớ, hiện giờ con tuy vẫn còn chút mệt nhưng nhìn chung không có gì đáng ngại.” Triệu Tình Lam cười đáp lời, nhìn ngoại tổ mẫu đối với nàng trước sau như một, những thấp thỏm trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
“Nếu Lam nhi còn chưa có bình phục thì nên ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, sao lại có thể vất vả mệt nhọc đến đây, dù là nhớ nhung ngoại tổ mẫu thì cũng nên dưỡng tốt rồi hãy đến chứ, ngộ nhỡ bệnh tình tái phát, bản thân con phải chịu tội, mà chúng ta cũng lo lắng.” Nói chuyện là đại cữu mẫu Ngụy thị, trong lời nói có chút quan tâm thật lòng.
Triệu Tình Lam biết, đại cữu mẫu của nàng tuy có chút hồ đồ nhưng lại là người cực tốt, cho nên cười nói: “Con cũng định tĩnh dưỡng mấy ngày, nhưng nghe nói gần đây ngoại tổ mẫu không được khỏe, nên mới vội vàng đến thăm người.” L[e]*q/u;y*don
Triệu Tình Lam cũng không sơ ý, quan sát thấy trên mặt Sầm mẫu mặc dù có chút ưu sầu nhưng thân thể vẫn vô cùng tốt, nơi nào thấy biểu hiện bệnh đâu, việc Sầm mẫu bệnh lần này chỉ e là do Chi thị tự biên ra để nàng tới Khánh quốc công phủ, cho nên mới vin theo lời đại cữu mẫu nói chuyện này ra.
Sầm mẫu dù sao cũng sống mấy chục năm trong cao môn đại hộ, có chuyện gì chưa từng thấy qua, nghe Triệu Tình Lam nói vậy trong lòng cũng hiểu được đại khái cho nên cười nói: “Không biết Lam nhi từ đâu nghe được tin tức này, rõ ràng là nói láo, ta đây trước giờ vẫn khỏe mạnh, nhưng dù sao con cũng đã tới, ở đâu tĩnh dưỡng cũng vậy thôi, ở bên này có khi còn tốt hơn so với bên đó. Con cứ ở lại Tây sương phòng chỗ ta.” Sau đó lại nói cới mấy người tức phụ: “Con bé còn đang bệnh, mọi chuyện đều không thể sơ suất.”
Hiện nay Khánh quốc công phủ là Ngụy thị làm đương gia, nghe Sầm mẫu nói vậy vội vàng đứng dậy cười nói: “Dạ, nhi tức đã biết, chắc chắn sẽ an bài thật tốt cho chất nữ.”
Danh sách chương