"Yên Nhi, trong khoảng thời gian này ngươi cũng không cần đến chỗ Nhị tỷ tỷ ngươi bên kia, dù là tỷ muội tình thâm cũng không cần lập tức bày tỏ vào lúc này, về sau còn nhiều thời gian mà." Chu thị quay đầu lại nói với Triệu Tình Yên.
Nghe lời nói của Ninh Mặc Hiên, trong lòng Triệu Tình Yên đã rất không thoải mái, hôm nay tổ mẫu của nàng ta lại nói như vậy, điều này sao có thể làm cho Triệu Tình Yên vẫn được Triệu Tĩnh Nguyên nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên chịu được. Tại sao mỗi một người đều bảo vệ Triệu Tình Lam? Trong lòng Triệu Tình Yên đầy tức giận, mặc dù nàng ta thật sự đi làm khó dễ Triệu Tình Lam, thế nhưng vị Ninh công tử này cần gì phải nói ra? Hơn nữa còn nói trắng ra như vậy, rốt cuộc Triệu Tình Lam chuốc cho hắn canh ** gì? Tiểu hồ ly tinh Triệu Tình Lam thật là quá ghê tởm, nàng ta nhất định không thể bỏ qua. Triệu Tình Yên chỉ cầm khăn thêu gấm hoa tinh xảo trong tay vò qua vò lại thiếu chút nữa vò nát.
"Yên Nhi cũng chỉ nghe nói Nhị tỷ tỷ bị bệnh, nên muốn đi qua nhìn một chút thôi, đâu có muốn đi gây khó dễ cho Nhị tỷ tỷ? Nếu như bởi vì Yên Nhi lo lắng bảo vệ nhà, mà ở trong lúc vô tình đắc tội Thế tử, kính xin Thế tử tha lỗi, nhìn trên phân thượng Yên Nhi còn nhỏ tuổi, không nên so đo cùng Yên Nhi." Triệu Tình Yên nói chuyện chỉ chu môi, một đôi mắt to nháy nháy cũng chứa đầy nước mắt, dáng vẻ xem ra bị uất ức vô hạn.
Ninh Mặc hiên nhìn Triệu Tình Yên làm ra dáng vẻ này, trong lòng rất khinh bỉ, nhưng trong miệng lại nói: "Triệu tiểu thư là vì danh dự của Triệu gia, dĩ nhiên không có lỗi gì với bản Thế tử, nhưng bản Thế tử cũng chỉ nói thật mà thôi, nếu như có chỗ khiến Triệu tiểu thư không thoải mái, cũng đừng so đo."
Nghe lời này, Triệu Tình Yên càng thêm tức giận, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn nhịn được, chỉ nói tiếp:"Xưa nay phụ thân là biết Yên Nhi, Yên Nhi chung sống hòa thuận cùng bọn tỷ muội nhất, sao có thể làm ra chuyện như vậy?"
"Đương nhiên phụ thân biết Yên Nhi không có tồn tại tâm tư như vậy, Vcũng không phải vì nguyên nhân này mà không để cho ngươi đi, có điều gần đây Nhị tỷ tỷ ngươi không thích hợp gặp người mà thôi, ngươi an tâm ở trong viện cùng với di nương của ngươi là được." Dĩ nhiên Triệu Tĩnh Nguyên không thể vui lòng để nữ nhi mến yêu của mình chịu uất ức, cho nên cười an ủi. Trong lòng bao nhiêu cũng cảm thấy Ninh Mặc Hiên xen vào việc của người khác rồi, chuyện giữa tỷ muội các nàng, tất nhiên không có đạo lý người ngoài nhúng tay vào.
Triệu Tình Yên thấy phụ thân còn thiên vị mình, lúc này mới không nói tiếp nữa, nàng ta cũng coi như thông minh, biết đạo lý có chừng có mực, vì vậy chỉ nói: "Nếu như thế, Yên Nhi đi về trước."
Nói xong, Triệu Tình Yên lui ra ngoài, trực tiếp đi tới trong viện của di nương Lộ thị. Dọc đường đi vẫn suy nghĩ, vừa rồi nàng ta bị uất ức ở đó, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ nhịn xuống như vậy, tất nhiên phải bù lại từ chỗ Triệu Tình Lam rồi. Triệu Tình Lam cho là nàng ta có chỗ dựa là Ninh thế tử thì ngon rồi hả? Nàng ta quên mất dù sao nơi này cũng là Vạn An Hầu phủ là địa bàn của Triệu gia, phụ thân mới là người định đoạt.
Nhìn nữ nhi của mình thở phì phò đi tới, Lộ thị vội lại hỏi: "Tam tiểu thư sao vậy? Người nào chọc giận người rồi hả?"
"Di nương, còn không phải là tiện nha đầu Triệu Tình Lam đó, gần đây lại tìm Thế tử Ninh Quốc Công phủ làm hậu thuẫn, hôm nay khiến nữ nhi bị uất ức không duyên cớ." Triệu Tình Yên chỉ oán hận đưa tay ngắt một đóa hoa đang nở rộ tươi đẹp trong chậu bên cạnh, sau đó bóp nát.
"Tội gì Tam tiểu thư phải tức giận vì chuyện này, hôm nay mẫu thân nàng ta đã không ở trong phủ, chỉ sợ ngay cả bản thân nàng ta cũng lật không nổi sóng lớn rồi, còn không phải mặc cho chúng ta nắm bóp chơi đùa?" Lộ thị vội cười nói với nữ nhi của mình.
"Di nương nói rất đơn giản, tổ mẫu bên kia chỉ là một người thiên vị, ngay cả phụ thân cũng không thể làm gì, huống chi là di nương." Triệu Tình Yên không tin Lộ thị có biện pháp, chỉ khinh miệt nói. Nếu bà thật sự có khả năng, dựa vào phụ thân sủng ái nhiều năm như vậy, đã sớm không phải một tiện thiếp, hôm nay còn liên lụy nàng ta.
Lộ thị nhìn sắc mặt nữ nhi của mình không tốt, nói chuyện cũng không tôn trọng bà lắm, mặc dù trong lòng không có tư vị, nhưng ai bảo bản thân là di nương đây? Muốn cho nữ nhi của mình thay đổi thái độ đối với chính mình, biện pháp duy nhất chính là bà nhất định phải làm thê, nếu không, chỉ sợ cả đời này bà cũng chỉ có thể bị người xem thường.
"Tam tiểu thư yên tâm đi, chuyện này, di nương nhất định sẽ thu xếp tốt. Lão thái quân quan tâm Triệu Tình Lam cũng chỉ bởi vì Triệu Tình Lam là Thế tử phi mà Dục Thân Vương Phủ chọn, nếu như Triệu Tình Lam không được làm Thế tử phi của Dục Thân Vương Phủ, đối với lão thái quân mà nói, cũng không có giá trị lợi dụng, làm sao lão thái quân còn có thể thiên vị nàng ta?" Lộ thị âm trầm mà cười nói.
"Di nương muốn nghĩ biện pháp chia rẽ mối hôn sự này?" Triệu Tình Yên nhìn Lộ thị hỏi.
"Tam tiểu thư suy nghĩ một chút, một cô gái bị thoái hôn, sau này còn có thể có thể diện gì, đến lúc đó chỉ sợ là ngay cả nhìn thấy nàng ta lão thái quân cũng không muốn, trong nhà này đâu còn có thể có đất cho nàng ta dung thân? Đến lúc đó để phụ thân ngươi đưa nàng ta đến bên trong am ni cô, cả đời thanh đăng cổ phật sống qua ngày là được." Lộ thị nghĩ đã lâu rồi, muốn đánh bại Triệu Tình Lam, chỉ có thể làm cho danh tiếng của nàng ta bị phá hủy, còn có danh tiếng của Sầm Mộ Vân, hai mẫu tử này một người cũng không thể bỏ qua.
Lúc này Lộ thị hoàn toàn còn chưa ý thức được bản thân mình nguy hiểm, bởi vì Triệu Tĩnh Nguyên thương yêu bà ta, cho nên đều gánh tất cả áp lực, cũng không nói cho Lộ thị. Nếu như Lộ thị biết trên lưng mình đã dính kiện cáo, chỉ sợ lúc này cũng chưa có những nhàn hạ thoải mái muốn tìm chuyện này rồi.
"Vẫn là di nương suy nghĩ chu toàn, một khi chuyện này thành, trừ thanh đăng cổ phật cũng không có đất cho Triệu Tình Lam dung thân nữa." Triệu Tình Yên cũng vui vẻ cười: "Đến lúc đó, mấy bảo bối trong phòng nàng ta cũng là của chúng ta, đồ cưới của mấy tỷ muội chúng ta cũng có thể nở mày nở mặt."
"Đây là đương nhiên, cả đời di nương chỉ dựa vào mấy tỷ đệ các ngươi, mặc kệ khó khăn bao nhiêu dĩ nhiên các ngươi phải tốt." Lộ thị cũng không quên lấy lòng trước mặt nữ nhi của mình.
"Tâm tư của di nương thì dĩ nhiên Yên Nhi biết, về sau Yên Nhi nhất định phải hiếu kính di nương thật tốt. Nhưng muốn phá hỏng mối hôn sự này cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy." Triệu Tình Yên vội đi lên trước kéo tay mẫu thân của mình rồi nói.
"Bây giờ Triệu Tình Lam cũng không phải nữ nhi con vợ cả như trước, nàng ta cũng chỉ là một nữ nhi thứ xuất, nếu như thanh danh lại cũng không tốt nữa, Dục Thân Vương Phủ còn có thể muốn Thế tử phi như vậy?" Cửa hôn sự này đúng là Triệu gia với cao, đoán chừng Dục Thân Vương Phủ bên kia cũng cảm thấy rất không môn đăng hộ đối, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên là muốn từ hôn rồi.
Triệu Tình Yên nghe, cảm thấy di nương của mình nói cũng có đạo lý, cho nên thêm dầu thêm mỡ nói lại chuyện vừa xảy ra với di nương của mình.
Lộ thị cười nói: "Như thế rất tốt, ngược lại chuyện này đáng để chúng ta lợi dụng một chút."
Nghe lời nói của Ninh Mặc Hiên, trong lòng Triệu Tình Yên đã rất không thoải mái, hôm nay tổ mẫu của nàng ta lại nói như vậy, điều này sao có thể làm cho Triệu Tình Yên vẫn được Triệu Tĩnh Nguyên nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên chịu được. Tại sao mỗi một người đều bảo vệ Triệu Tình Lam? Trong lòng Triệu Tình Yên đầy tức giận, mặc dù nàng ta thật sự đi làm khó dễ Triệu Tình Lam, thế nhưng vị Ninh công tử này cần gì phải nói ra? Hơn nữa còn nói trắng ra như vậy, rốt cuộc Triệu Tình Lam chuốc cho hắn canh ** gì? Tiểu hồ ly tinh Triệu Tình Lam thật là quá ghê tởm, nàng ta nhất định không thể bỏ qua. Triệu Tình Yên chỉ cầm khăn thêu gấm hoa tinh xảo trong tay vò qua vò lại thiếu chút nữa vò nát.
"Yên Nhi cũng chỉ nghe nói Nhị tỷ tỷ bị bệnh, nên muốn đi qua nhìn một chút thôi, đâu có muốn đi gây khó dễ cho Nhị tỷ tỷ? Nếu như bởi vì Yên Nhi lo lắng bảo vệ nhà, mà ở trong lúc vô tình đắc tội Thế tử, kính xin Thế tử tha lỗi, nhìn trên phân thượng Yên Nhi còn nhỏ tuổi, không nên so đo cùng Yên Nhi." Triệu Tình Yên nói chuyện chỉ chu môi, một đôi mắt to nháy nháy cũng chứa đầy nước mắt, dáng vẻ xem ra bị uất ức vô hạn.
Ninh Mặc hiên nhìn Triệu Tình Yên làm ra dáng vẻ này, trong lòng rất khinh bỉ, nhưng trong miệng lại nói: "Triệu tiểu thư là vì danh dự của Triệu gia, dĩ nhiên không có lỗi gì với bản Thế tử, nhưng bản Thế tử cũng chỉ nói thật mà thôi, nếu như có chỗ khiến Triệu tiểu thư không thoải mái, cũng đừng so đo."
Nghe lời này, Triệu Tình Yên càng thêm tức giận, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn nhịn được, chỉ nói tiếp:"Xưa nay phụ thân là biết Yên Nhi, Yên Nhi chung sống hòa thuận cùng bọn tỷ muội nhất, sao có thể làm ra chuyện như vậy?"
"Đương nhiên phụ thân biết Yên Nhi không có tồn tại tâm tư như vậy, Vcũng không phải vì nguyên nhân này mà không để cho ngươi đi, có điều gần đây Nhị tỷ tỷ ngươi không thích hợp gặp người mà thôi, ngươi an tâm ở trong viện cùng với di nương của ngươi là được." Dĩ nhiên Triệu Tĩnh Nguyên không thể vui lòng để nữ nhi mến yêu của mình chịu uất ức, cho nên cười an ủi. Trong lòng bao nhiêu cũng cảm thấy Ninh Mặc Hiên xen vào việc của người khác rồi, chuyện giữa tỷ muội các nàng, tất nhiên không có đạo lý người ngoài nhúng tay vào.
Triệu Tình Yên thấy phụ thân còn thiên vị mình, lúc này mới không nói tiếp nữa, nàng ta cũng coi như thông minh, biết đạo lý có chừng có mực, vì vậy chỉ nói: "Nếu như thế, Yên Nhi đi về trước."
Nói xong, Triệu Tình Yên lui ra ngoài, trực tiếp đi tới trong viện của di nương Lộ thị. Dọc đường đi vẫn suy nghĩ, vừa rồi nàng ta bị uất ức ở đó, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ nhịn xuống như vậy, tất nhiên phải bù lại từ chỗ Triệu Tình Lam rồi. Triệu Tình Lam cho là nàng ta có chỗ dựa là Ninh thế tử thì ngon rồi hả? Nàng ta quên mất dù sao nơi này cũng là Vạn An Hầu phủ là địa bàn của Triệu gia, phụ thân mới là người định đoạt.
Nhìn nữ nhi của mình thở phì phò đi tới, Lộ thị vội lại hỏi: "Tam tiểu thư sao vậy? Người nào chọc giận người rồi hả?"
"Di nương, còn không phải là tiện nha đầu Triệu Tình Lam đó, gần đây lại tìm Thế tử Ninh Quốc Công phủ làm hậu thuẫn, hôm nay khiến nữ nhi bị uất ức không duyên cớ." Triệu Tình Yên chỉ oán hận đưa tay ngắt một đóa hoa đang nở rộ tươi đẹp trong chậu bên cạnh, sau đó bóp nát.
"Tội gì Tam tiểu thư phải tức giận vì chuyện này, hôm nay mẫu thân nàng ta đã không ở trong phủ, chỉ sợ ngay cả bản thân nàng ta cũng lật không nổi sóng lớn rồi, còn không phải mặc cho chúng ta nắm bóp chơi đùa?" Lộ thị vội cười nói với nữ nhi của mình.
"Di nương nói rất đơn giản, tổ mẫu bên kia chỉ là một người thiên vị, ngay cả phụ thân cũng không thể làm gì, huống chi là di nương." Triệu Tình Yên không tin Lộ thị có biện pháp, chỉ khinh miệt nói. Nếu bà thật sự có khả năng, dựa vào phụ thân sủng ái nhiều năm như vậy, đã sớm không phải một tiện thiếp, hôm nay còn liên lụy nàng ta.
Lộ thị nhìn sắc mặt nữ nhi của mình không tốt, nói chuyện cũng không tôn trọng bà lắm, mặc dù trong lòng không có tư vị, nhưng ai bảo bản thân là di nương đây? Muốn cho nữ nhi của mình thay đổi thái độ đối với chính mình, biện pháp duy nhất chính là bà nhất định phải làm thê, nếu không, chỉ sợ cả đời này bà cũng chỉ có thể bị người xem thường.
"Tam tiểu thư yên tâm đi, chuyện này, di nương nhất định sẽ thu xếp tốt. Lão thái quân quan tâm Triệu Tình Lam cũng chỉ bởi vì Triệu Tình Lam là Thế tử phi mà Dục Thân Vương Phủ chọn, nếu như Triệu Tình Lam không được làm Thế tử phi của Dục Thân Vương Phủ, đối với lão thái quân mà nói, cũng không có giá trị lợi dụng, làm sao lão thái quân còn có thể thiên vị nàng ta?" Lộ thị âm trầm mà cười nói.
"Di nương muốn nghĩ biện pháp chia rẽ mối hôn sự này?" Triệu Tình Yên nhìn Lộ thị hỏi.
"Tam tiểu thư suy nghĩ một chút, một cô gái bị thoái hôn, sau này còn có thể có thể diện gì, đến lúc đó chỉ sợ là ngay cả nhìn thấy nàng ta lão thái quân cũng không muốn, trong nhà này đâu còn có thể có đất cho nàng ta dung thân? Đến lúc đó để phụ thân ngươi đưa nàng ta đến bên trong am ni cô, cả đời thanh đăng cổ phật sống qua ngày là được." Lộ thị nghĩ đã lâu rồi, muốn đánh bại Triệu Tình Lam, chỉ có thể làm cho danh tiếng của nàng ta bị phá hủy, còn có danh tiếng của Sầm Mộ Vân, hai mẫu tử này một người cũng không thể bỏ qua.
Lúc này Lộ thị hoàn toàn còn chưa ý thức được bản thân mình nguy hiểm, bởi vì Triệu Tĩnh Nguyên thương yêu bà ta, cho nên đều gánh tất cả áp lực, cũng không nói cho Lộ thị. Nếu như Lộ thị biết trên lưng mình đã dính kiện cáo, chỉ sợ lúc này cũng chưa có những nhàn hạ thoải mái muốn tìm chuyện này rồi.
"Vẫn là di nương suy nghĩ chu toàn, một khi chuyện này thành, trừ thanh đăng cổ phật cũng không có đất cho Triệu Tình Lam dung thân nữa." Triệu Tình Yên cũng vui vẻ cười: "Đến lúc đó, mấy bảo bối trong phòng nàng ta cũng là của chúng ta, đồ cưới của mấy tỷ muội chúng ta cũng có thể nở mày nở mặt."
"Đây là đương nhiên, cả đời di nương chỉ dựa vào mấy tỷ đệ các ngươi, mặc kệ khó khăn bao nhiêu dĩ nhiên các ngươi phải tốt." Lộ thị cũng không quên lấy lòng trước mặt nữ nhi của mình.
"Tâm tư của di nương thì dĩ nhiên Yên Nhi biết, về sau Yên Nhi nhất định phải hiếu kính di nương thật tốt. Nhưng muốn phá hỏng mối hôn sự này cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy." Triệu Tình Yên vội đi lên trước kéo tay mẫu thân của mình rồi nói.
"Bây giờ Triệu Tình Lam cũng không phải nữ nhi con vợ cả như trước, nàng ta cũng chỉ là một nữ nhi thứ xuất, nếu như thanh danh lại cũng không tốt nữa, Dục Thân Vương Phủ còn có thể muốn Thế tử phi như vậy?" Cửa hôn sự này đúng là Triệu gia với cao, đoán chừng Dục Thân Vương Phủ bên kia cũng cảm thấy rất không môn đăng hộ đối, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên là muốn từ hôn rồi.
Triệu Tình Yên nghe, cảm thấy di nương của mình nói cũng có đạo lý, cho nên thêm dầu thêm mỡ nói lại chuyện vừa xảy ra với di nương của mình.
Lộ thị cười nói: "Như thế rất tốt, ngược lại chuyện này đáng để chúng ta lợi dụng một chút."
Danh sách chương