Nghe được Ninh Mặc Hiên không có ý cưỡng cầu nhất định phải nhìn thấy dung nhan của mình trong hôm nay, Triệu Tình Lam cảm thấy điều này là niềm vui ngoài ý muốn, cho nên tất nhiên là vô cùng vui mừng. Có điều vẫn không quên dặn dò: "Nếu như thế, còn phải làm phiền Thế tử nói cho cữu cữu ta một tiếng, nói là ta không sao, để ông ấy không cần lo lắng."

"Nếu đã đáp ứng tiểu thư, dĩ nhiên là tại hạ nên vì tiểu thư mà làm cho thập toàn thập mỹ, có điều tại hạ cũng hi vọng, ngày mai tiểu thư không nên để cho tại hạ thất vọng mới đúng." Ninh Mặc Hiên nói xong rồi mới đi ra ngoài.

Tiểu nữ tử này, nói ra lại tốt, mục đích để mình nói cho cữu cữu của nàng hẳn là nói với mẫu thân của nàng mới đúng. Đúng lúc mình bị mẫu thân bắt đi thăm Sầm di dương, cũng nói tin tức tốt của nàng cho Sầm di nương coi như là lễ ra mắt rồi.

Chờ âm thanh đóng cửa truyền, lúc này trái tim đang treo ngược của Triệu Tình Lam mới để xuống, không biết là tác dụng của lô ấm trong ngực, vội vàng, hay là áp lực từ phía Ninh Mặc Hiên, mà toàn thân Triệu Tình Lam đã thấm ướt mồ hôi.

Thúy Vũ bên này cũng vội vội vàng vàng tiến lên vén rèm giường màu tím nhạt: "Tiểu thư, người không sao chứ? Vừa rồi làm em sợ muốn chết, chỉ sợ vị Ninh thế tử đột nhiên vén rèm lên."

Vị Ninh thế tử này càng táo bạo càn rỡ hơn lời đồn đãi bên ngoài rất nhiều, có thấy được lời đồn đãi bên ngoài không giả, sợ cũng bởi vì là Thế tử này cao quý, cho nên mới phải lưu tình nhiều, nếu không phải như vậy thì chỉ là cái này còn quá mức hơn rất nhiều.

Triệu Tình Lam khẽ lắc đầu một cái, chỉ là cười nói: "Cái này cũng không phải, mặc dù hành động của vị Ninh thế tử này càn rỡ không kiềm chế được, nhưng dù sao cũng đã từng được gia đình tốt bụng giáo dục, hơn nữa cũng chưa từng nghe nói hắn có lời đồn đãi gì không tốt, vì vậy sẽ không tùy tiện nhấc rèm lên. Huống chi, vị Ninh thế tử này được cữu cữu phó thác mà đến, tự nhiên không thể làm ra chuyện có ảnh hưởng đến danh dự của ta."

"Có điều, ngày mai tiểu thư có muốn gặp Ninh thế tử không? Nếu như không gặp Ninh thế tử thì hiện tại chúng ta phải nghĩ biện pháp khác rồi." Thúy Vũ có chút phiền muộn nhìn Triệu Tình Lam, trận bệnh qua đời trước mắt này của tiểu thư cần phải có người có lực mạnh giúp một tay mới được, nếu không ngày dài nhất định sẽ xảy ra chuyện. Vị Ninh thế tử này không thể nghi ngờ là thí sinh tốt nhất, mặc dù ngài ấy cũng là một người rất phiền toái. Chỉ sợ dữ hổ mưu bì(1) đến cuối cùng tiểu thư lại bị vị kia hại.

(1) Dữ hổ mưu bì: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.

"Nếu đáp ứng, ngày mai đương nhiên là phải gặp nhau mới đúng, nếu như không gặp thì chẳng phải là thất tín với người ta còn gì?" Triệu Tình Lam nhìn Thúy Vũ rồi nói.

"Nhưng mà, danh dự nơi khuê phòng của tiểu thư..." Thúy Vũ vẫn còn có chút lo lắng.

"Em cũng đừng lo lắng chuyện có hay không có, Ninh thế tử cũng không phải là loại người miệng rộng, coi như là gặp mặt với ta, có người thấy cũng không thể nói gì, huống chi chuyện ta gặp Ninh thế tử cũng là chuyện không ảnh hưởng tới toàn cục, hai chúng ta trong sạch, lại không có chuyện gì không thể để người khác thấy, ta cần gì phải lo lắng những chuyện này?" Kiếp trước Triệu Tình Lam đã trải qua rất nhiều chuyện cho nên cách nhìn cũng mở rộng, cho nên nàng không thèm để ý đến những chuyện không giải thích được, cũng không thay đổi được.

Thấy Triệu Tình Lam nói như thế, Thúy Vũ có chút khó hiểu: "Nếu như vậy sao hôm nay tiểu thư không để thấy, mà lại phải dùng nhiều từ đùn đẩy như vậy, nếu Ninh thế tử thật sự đi nói với lão thái thái, vậy tiểu thư bên này phải giap phó như thế nào."

"Nha đầu này, còn không qua đây lấy giúp ta những miếng nhiệt này xuống mà còn ở đó mà nói nhiều. Do ta quá chưng chiều em rồi." Lúc này Triệu Tình Lam mới nhớ bên cạnh mình còn ôm rất nhiều lô lửa, cho nên mới nói với Thúy Vũ.

"Tiểu thư, người vẫn phải tiếp tục chịu đựng chút nữa, không biết chừng chút nữa lão thái thái sẽ qua đây, ngộ nhỡ muốn xem thì sao?" Thúy Vũ vội vàng ngăn cản Triệu Tình Lam.

Triệu Tình Lam suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng, vì vậy cười nói: "Nha đầu nhà em, cũng không nhìn xem bây giờ tiểu thư nhà em thành cái dạng gì, tại sao có thể gặp người ngoài? Muốn gặp người ngoài dĩ nhiên là phải ăn mặc chỉnh tề mới đúng."

Lúc này Thúy Vũ mới chú ý quần áo của tiểu thư nhà mình xốc xếch, tóc cũng có chút rối loạn, hơn nữa cả người là mồ hôi, tạp hình như vậy thật sự không thích hợp gặp ngoài, thì ra tiểu thư vì nguyên nhân này, còn tưởng rằng bây giờ tiểu thư không muốn gặp người khác cơ.

"Tiểu như, tiểu thư không biết, vị Ninh thế tử này thật sự có sức quyến rũ nam tử nhất trong những người mà Thúy Vũ từng gặp, đảm bảo ngày mai nhất định người sẽ vừa gặp đã thương." Thúy Vũ cười nói.

"Nha đầu nhà em, càng ngày càng không biết lớn nhỏ, lời này cũng có thể nói bậy sao? Thân phận của ta là gì? Ta là thế tử phi Dục thân vương phủ đặt sinh lễ, tại sao có thể vừa gặp đã thương với nam tử khác?" Lúc Triệu Tình Lam nói những lời này, rõ ràng là bên trong có chút mùi khổ sở: "Có điều, nếu em thích vị Ninh thế tử này, ngày mai ta liền nói với hắn một chút, để sau này em đi theo hắn cũng được."

Triệu Tình Lam không muốn để người khác thấy khổ sở của mình, cho nên vội vàng đổi chủ đề trêu ghẹo Thúy Vũ.

"Tiểu thư, người nói vậy em không ở trong này hầu hạ nữa, em di ra ngoài." Thúy Vũ xấu hổ giậm chân một cái rồi nói.

Một nam tử như vậy, mình thật sự rất thích, có điều mình chỉ là một tiểu nha đầu, biết cuối cùng mình có bao nhiêu phân lượng, chuyện mơ mộng như vậy mình không làm.

"Được rồi, được rồi, ta không trêu ghẹo em nữa, ta vẫn phải nằm xuống trước đã, ngộ nhỡ tổ mẫu đi vào, thấy sẽ không tốt." Triệu Tình Lam lại vội vàng chui vào trong màn.

Thúy Vũ tiến lên ém rèm cẩn thận cho tiểu thư nhà mình, yên lặng đứng ở bên cạnh phục vụ, trong lòng lại nghĩ tới Ninh thế tử, cũng không biết sau khi hắn đi ra ngoài nói thế nào với lão thái thái, sẽ thật sự nói chuyện vì tiểu thư sao? Thúy Vũ mới suy nghĩ, lại nghe tới cửa truyện tới giọng nói, lại có người đẩy cửa đi vào.

"Tiểu thư nhà ngươi vào lúc này thế nào rồi?" Chu thị nhìn Thúy Vũ đứng ở đầu giường, nhưng chỉ hỏi, cũng không có ý định đi lên nhìn.

"Hồi bẩm lão thái thái, vẫn giống y hệt như trước." Thúy Vũ cũng không nhiều lời, chỉ sợ nói sai điều gì để Chu thị nghe được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện