Chờ Chu thị đi rồi, hai người Hồng Linh và Thúy Vũ đuổi cả đám nha đầu đi ra ngoài làm việc, chờ bên trong chỉ còn lại Hồng Linh và Thúy Vũ, Hồng Linh đi tới trước giường nói: "Tiểu thư, hiện tại không còn ai nữa, đứng lên đi."
Sau đó Triệu Tình Lam nhìn như bị bệnh nguy kịch chậm rãi mở mắt, hướng về phía hai nha đầu làm vẻ mặt quỷ, nghịch ngợm cười một cái.
"Tiểu thư, ngươi nhanh đứng lên đi ra đi, hiện tại trong này giống như lò lửa, tội gì phải chịu tội ở bên trong." Hai nha đầu vừa nói chuyện, vừa ba chân bốn cẳng lấy ra đồ vật trên người Triệu Tình Lam ở trong chăn, chỉ thấy có mấy cái lò sưởi, còn có hai củ khoai lang.
"Ta nói, bảo các ngươi nghe tiểu thư ta thì sẽ không sai, nhìn xem quả nhiên là như thế chứ." Triệu Tình Lam không che giấu được đắc ý.
"Tiểu thư, người á, mặc dù cách này hay, nhưng cũng không đến mức sẽ như vậy, nếu bị thương thân thể thì sao đây? Mặc dù bây giờ thời tiết chưa tính là rất nóng, nhưng rốt cuộc cũng không phải thời điểm giấu mấy lò sưởi trên thân thể, huống chi người giấu nhiều canh giờ như vậy, nhìn mặt mũi này, đôi môi này, đều thành hình dáng gì rồi." Thúy Vũ đau lòng nói.
Tiểu thư cũng thật sự không dễ dàng, chỉ vì không muốn đi Khánh quốc công phủ, ngay cả biện pháp tự làm tổn thương thân thể cũng nghĩ ra, mọi người trong phủ, một chút ý nghĩ thương tiếc đối với tiểu thư cũng không có. Nhìn lão thái thái một chút, vừa rồi thấy tiểu thư bị bệnh, lại có thể đi như vậy, so với lúc trước thì quả thực tưởng như hai người, có lẽ cũng chỉ vì tiểu thư không thể đi Khánh quốc công phủ.
"Tiểu thư, ngược lại nô tỳ rất tò mò, sao người sẽ biết rõ lão đại phu chẩn mạch này nhất định sẽ không chẩn ra được? Người nhiều nhất cũng chỉ khiến cho trên người mình thay đổi thành nóng lên, thoạt nhìn bệnh rất nghiêm trọng, hẳn là mạch tượng không có vấn đề gì mới phải." Hồng Linh rất tò mò chuyện này, tiểu thư quá thần thông, nàng vẫn còn lo lắng lão đại phu tới thì tiểu thư bị lộ như thế nào nữa, trái tim thật sự treo ở trên cổ họng, lại không nghĩ rằng đã thật sự làm khó lão đại phu.
"Ừ, chính là hiệu quả của hai khoai lang này." Triệu Tình Lam hả hê nói: "Hai củ khoai lang đặt ở dưới nách, sau đó khi chẩn mạch, mạch tượng sẽ thay đổi thành mơ hồ bất định, tự nhiên lão đại phu cũng không thể xác định được rốt cuộc có phải mạch tượng của ta rất nghiêm trọng hay không. Đoán chừng hắn cho rằng đây là chứng bệnh khó xử lí gì đó, lúc trở về Hồi Xuân đường nhất định sẽ lật sách thuốc nghiên cứu đi." Triệu Tình Lam vừa nói, vừa hả hê vuốt vuốt hai củ khoai lang, chợt nàng nghĩ tới cái gì đó, lập tức nhảy xuống từ trên giường, còn chưa mang giày đã nhảy đến trên đất.
"Tiểu thư, người làm sao vậy? Người bình tĩnh nào, người là bệnh nhân, cẩn thận người ta thấy được." Hồng Linh vội kéo Triệu Tình Lam lại.
Sao tiểu thư nhà nàng không thể làm cho người ta bớt lo một chút chứ, cũng không thể ngẫm lại, trong viện này ai biết có người của ai ở đây, ngộ nhỡ bị người ta nhìn thấy thì không phải đã phí công nhọc sức sao? Đến lúc đó, nói không chừng lão thái thái và lão gia còn có thể nghĩ về tiểu thư như thế nào đây, cuộc sống này của tiểu thư phải làm sao? "Không được, ta quên mất một chuyện, chuyện này nhất định sẽ bị người khác lợi dụng." Triệu Tình Lam có chút nóng nảy vọt tới phía trước bàn đọc sách.
"Tiểu thư, chuyện có gấp như thế nào, cũng không thiếu một ít thời gian, người chậm một chút." Hồng Linh có chút bất đắc dĩ nói.
Triệu Tình Lam ấp úng trả lời trong miệng, nhưng rốt cuộc người đã đến bên bàn cầm giấy bút lên, sau đó liền viết soạt soạt soạt.
Lại nói sau khi Chu thị đi ra ngoài, nghĩ tới dáng vẻ của Triệu Tình Lam, dù sao vẫn có chút không vui vẻ, bà muốn nha đầu này đi thuyết phục người của Khánh quốc công phủ, hôm nay bệnh thành bộ dạng này, đứng lên cũng thật sự không dễ dàng gì, đây không phải là để lỡ việc sao?
"Lão thái thái, nếu theo ý tứ của nô tỳ, ngài cũng không cần phải gấp, tiểu thư ngã bệnh, mặc dù không phải chuyện tốt, nhưng cũng không tính là chuyện xấu." Lan thị biết tâm tư của chủ tử mình, cho nên khuyên giải an ủi.
Chu thị chậm rãi thở dài một hơi, cùng với có chút bất đắc dĩ: "Ngươi cũng biết tâm tư của ta, ngươi nói hôm nay ta còn có thể dựa vào người nào đây? Không phải là muốn để nha đầu Tình Lam này đi một chuyến giải quyết vấn đề này sao?"
"Lão thái thái, ngài quên, thật ra thì muốn giải quyết chuyện này cũng rất dễ dàng, chỉ cần phu nhân đồng ý trở lại, không phải không có chuyện gì rồi sao? Hôm nay tiểu thư bị bệnh, chỉ cần thông truyền cho phu nhân một cái tin, nô tỳ nghĩ, từ sự thương yêu của phu nhân đối với tiểu thư, nhất định sẽ trở lại." Lan thị đắc chí vừa lòng mà cười cười nói. Cơ hội tốt như vậy, tại sao có thể không lợi dụng chứ? Chỉ cần phu nhân trở lại, không phải tất cả đều dễ dàng sao? Cho dù Khánh quốc công phủ bên kia tức giận, cũng không thể không chú ý đến mặt mũi của phu nhân. Huống chi bản thân phu nhân cũng không để ý, có lẽ Khánh quốc công phủ cũng sẽ không xen vào nhiều.
Chu thị nhìn Lan thị một chút, lại cảm thấy đây là một biện pháp không tệ, đúng vậy, tại sao bà không nghĩ tới chứ? Vấn đề quan trọng chính là Sầm Mộ Vân, nếu như có thể khiến Sầm Mộ Vân trở lại, sau đó bà lấy tình để cảm động, chuyện dễ xử lý hơn nhiều.
Chu thị cười gật đầu một cái: "Không ngờ tuổi ngươi như vậy mà đầu óc vẫn còn dùng tốt thế. Nếu như chuyện này thành, không thiếu được chỗ tốt của ngươi."
"Nhưng, lão thái thái, mặc dù nói như vậy, nhưng chỗ nên thu xếp cũng không thể có chút sơ sót nào, chỉ cần có chút không tốt truyền đi, thanh danh trăm năm của Hầu phủ đã có thể bị hủy trong chốc lát rồi." Lan thị tất nhiên mở cờ trong bụng, vì vậy tiếp tục nhắc nhở: "Hiện tại Cữu lão gia bên kia cũng không tệ, không thể thiếu việc cho người chạy qua đánh tiếng một cái."
"Ngươi nói cũng đúng, mặc dù xưa nay ta không thích, thế nhưng loại thời điểm cũng không thể câu nệ mình thích hay không thích." Chu thị vốn là tiểu thư của An Ninh Hầu phủ, nhưng bởi vì bây giờ gia chủ Hầu phủ là thứ xuất, vốn không phải cùng một mẫu thân với Chu thị, cho nên quan hệ vẫn lạnh nhạt.
Nhưng Chu thị không ngờ, đến hôm nay lại vì đứa con bất hiếu của mình mà đi cầu xin người bà ta chướng mắt cả đời. Bây giờ suy nghĩ một chút, tất cả mầm tai vạ đều từ tiện nhân Lộ thị kia, nếu như không phải nàng ta hám lợi đen lòng muốn mưu hại chủ mẫu, nếu như không phải nàng ta mê hoặc nhi tử của mình, sao tất cả chuyện này có thể xảy ra? Bà tuyệt đối không thể để cho Lộ thị này tốt hơn, trên mặt nổi, Nguyên Nhi sủng ái Lộ thị, bà không thể động, chẳng lẽ bà không thể xuống tay từ phía sau lưng hay sao?
Lan thị đi theo Chu thị nhiều năm, tự nhiên cũng biết rõ khúc mắc của Chu thị, thấy lúc này Chu thị không nói gì, nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đỡ Chu thị đi tới Xuân Huy Đường.
Chu thị nghĩ, đã đến trong viện của mình. Lúc này Nhị lão gia Triệu Tĩnh Hồng của Vạn An Hầu phủ đang tới tới lui lui ở trong đại sảnh của Xuân Huy Đường, trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng chính ông ta lại chậm chạp không đến, xem ra thật sự có thể che giấu tất cả oán hận đối với bà.
Sau đó Triệu Tình Lam nhìn như bị bệnh nguy kịch chậm rãi mở mắt, hướng về phía hai nha đầu làm vẻ mặt quỷ, nghịch ngợm cười một cái.
"Tiểu thư, ngươi nhanh đứng lên đi ra đi, hiện tại trong này giống như lò lửa, tội gì phải chịu tội ở bên trong." Hai nha đầu vừa nói chuyện, vừa ba chân bốn cẳng lấy ra đồ vật trên người Triệu Tình Lam ở trong chăn, chỉ thấy có mấy cái lò sưởi, còn có hai củ khoai lang.
"Ta nói, bảo các ngươi nghe tiểu thư ta thì sẽ không sai, nhìn xem quả nhiên là như thế chứ." Triệu Tình Lam không che giấu được đắc ý.
"Tiểu thư, người á, mặc dù cách này hay, nhưng cũng không đến mức sẽ như vậy, nếu bị thương thân thể thì sao đây? Mặc dù bây giờ thời tiết chưa tính là rất nóng, nhưng rốt cuộc cũng không phải thời điểm giấu mấy lò sưởi trên thân thể, huống chi người giấu nhiều canh giờ như vậy, nhìn mặt mũi này, đôi môi này, đều thành hình dáng gì rồi." Thúy Vũ đau lòng nói.
Tiểu thư cũng thật sự không dễ dàng, chỉ vì không muốn đi Khánh quốc công phủ, ngay cả biện pháp tự làm tổn thương thân thể cũng nghĩ ra, mọi người trong phủ, một chút ý nghĩ thương tiếc đối với tiểu thư cũng không có. Nhìn lão thái thái một chút, vừa rồi thấy tiểu thư bị bệnh, lại có thể đi như vậy, so với lúc trước thì quả thực tưởng như hai người, có lẽ cũng chỉ vì tiểu thư không thể đi Khánh quốc công phủ.
"Tiểu thư, ngược lại nô tỳ rất tò mò, sao người sẽ biết rõ lão đại phu chẩn mạch này nhất định sẽ không chẩn ra được? Người nhiều nhất cũng chỉ khiến cho trên người mình thay đổi thành nóng lên, thoạt nhìn bệnh rất nghiêm trọng, hẳn là mạch tượng không có vấn đề gì mới phải." Hồng Linh rất tò mò chuyện này, tiểu thư quá thần thông, nàng vẫn còn lo lắng lão đại phu tới thì tiểu thư bị lộ như thế nào nữa, trái tim thật sự treo ở trên cổ họng, lại không nghĩ rằng đã thật sự làm khó lão đại phu.
"Ừ, chính là hiệu quả của hai khoai lang này." Triệu Tình Lam hả hê nói: "Hai củ khoai lang đặt ở dưới nách, sau đó khi chẩn mạch, mạch tượng sẽ thay đổi thành mơ hồ bất định, tự nhiên lão đại phu cũng không thể xác định được rốt cuộc có phải mạch tượng của ta rất nghiêm trọng hay không. Đoán chừng hắn cho rằng đây là chứng bệnh khó xử lí gì đó, lúc trở về Hồi Xuân đường nhất định sẽ lật sách thuốc nghiên cứu đi." Triệu Tình Lam vừa nói, vừa hả hê vuốt vuốt hai củ khoai lang, chợt nàng nghĩ tới cái gì đó, lập tức nhảy xuống từ trên giường, còn chưa mang giày đã nhảy đến trên đất.
"Tiểu thư, người làm sao vậy? Người bình tĩnh nào, người là bệnh nhân, cẩn thận người ta thấy được." Hồng Linh vội kéo Triệu Tình Lam lại.
Sao tiểu thư nhà nàng không thể làm cho người ta bớt lo một chút chứ, cũng không thể ngẫm lại, trong viện này ai biết có người của ai ở đây, ngộ nhỡ bị người ta nhìn thấy thì không phải đã phí công nhọc sức sao? Đến lúc đó, nói không chừng lão thái thái và lão gia còn có thể nghĩ về tiểu thư như thế nào đây, cuộc sống này của tiểu thư phải làm sao? "Không được, ta quên mất một chuyện, chuyện này nhất định sẽ bị người khác lợi dụng." Triệu Tình Lam có chút nóng nảy vọt tới phía trước bàn đọc sách.
"Tiểu thư, chuyện có gấp như thế nào, cũng không thiếu một ít thời gian, người chậm một chút." Hồng Linh có chút bất đắc dĩ nói.
Triệu Tình Lam ấp úng trả lời trong miệng, nhưng rốt cuộc người đã đến bên bàn cầm giấy bút lên, sau đó liền viết soạt soạt soạt.
Lại nói sau khi Chu thị đi ra ngoài, nghĩ tới dáng vẻ của Triệu Tình Lam, dù sao vẫn có chút không vui vẻ, bà muốn nha đầu này đi thuyết phục người của Khánh quốc công phủ, hôm nay bệnh thành bộ dạng này, đứng lên cũng thật sự không dễ dàng gì, đây không phải là để lỡ việc sao?
"Lão thái thái, nếu theo ý tứ của nô tỳ, ngài cũng không cần phải gấp, tiểu thư ngã bệnh, mặc dù không phải chuyện tốt, nhưng cũng không tính là chuyện xấu." Lan thị biết tâm tư của chủ tử mình, cho nên khuyên giải an ủi.
Chu thị chậm rãi thở dài một hơi, cùng với có chút bất đắc dĩ: "Ngươi cũng biết tâm tư của ta, ngươi nói hôm nay ta còn có thể dựa vào người nào đây? Không phải là muốn để nha đầu Tình Lam này đi một chuyến giải quyết vấn đề này sao?"
"Lão thái thái, ngài quên, thật ra thì muốn giải quyết chuyện này cũng rất dễ dàng, chỉ cần phu nhân đồng ý trở lại, không phải không có chuyện gì rồi sao? Hôm nay tiểu thư bị bệnh, chỉ cần thông truyền cho phu nhân một cái tin, nô tỳ nghĩ, từ sự thương yêu của phu nhân đối với tiểu thư, nhất định sẽ trở lại." Lan thị đắc chí vừa lòng mà cười cười nói. Cơ hội tốt như vậy, tại sao có thể không lợi dụng chứ? Chỉ cần phu nhân trở lại, không phải tất cả đều dễ dàng sao? Cho dù Khánh quốc công phủ bên kia tức giận, cũng không thể không chú ý đến mặt mũi của phu nhân. Huống chi bản thân phu nhân cũng không để ý, có lẽ Khánh quốc công phủ cũng sẽ không xen vào nhiều.
Chu thị nhìn Lan thị một chút, lại cảm thấy đây là một biện pháp không tệ, đúng vậy, tại sao bà không nghĩ tới chứ? Vấn đề quan trọng chính là Sầm Mộ Vân, nếu như có thể khiến Sầm Mộ Vân trở lại, sau đó bà lấy tình để cảm động, chuyện dễ xử lý hơn nhiều.
Chu thị cười gật đầu một cái: "Không ngờ tuổi ngươi như vậy mà đầu óc vẫn còn dùng tốt thế. Nếu như chuyện này thành, không thiếu được chỗ tốt của ngươi."
"Nhưng, lão thái thái, mặc dù nói như vậy, nhưng chỗ nên thu xếp cũng không thể có chút sơ sót nào, chỉ cần có chút không tốt truyền đi, thanh danh trăm năm của Hầu phủ đã có thể bị hủy trong chốc lát rồi." Lan thị tất nhiên mở cờ trong bụng, vì vậy tiếp tục nhắc nhở: "Hiện tại Cữu lão gia bên kia cũng không tệ, không thể thiếu việc cho người chạy qua đánh tiếng một cái."
"Ngươi nói cũng đúng, mặc dù xưa nay ta không thích, thế nhưng loại thời điểm cũng không thể câu nệ mình thích hay không thích." Chu thị vốn là tiểu thư của An Ninh Hầu phủ, nhưng bởi vì bây giờ gia chủ Hầu phủ là thứ xuất, vốn không phải cùng một mẫu thân với Chu thị, cho nên quan hệ vẫn lạnh nhạt.
Nhưng Chu thị không ngờ, đến hôm nay lại vì đứa con bất hiếu của mình mà đi cầu xin người bà ta chướng mắt cả đời. Bây giờ suy nghĩ một chút, tất cả mầm tai vạ đều từ tiện nhân Lộ thị kia, nếu như không phải nàng ta hám lợi đen lòng muốn mưu hại chủ mẫu, nếu như không phải nàng ta mê hoặc nhi tử của mình, sao tất cả chuyện này có thể xảy ra? Bà tuyệt đối không thể để cho Lộ thị này tốt hơn, trên mặt nổi, Nguyên Nhi sủng ái Lộ thị, bà không thể động, chẳng lẽ bà không thể xuống tay từ phía sau lưng hay sao?
Lan thị đi theo Chu thị nhiều năm, tự nhiên cũng biết rõ khúc mắc của Chu thị, thấy lúc này Chu thị không nói gì, nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đỡ Chu thị đi tới Xuân Huy Đường.
Chu thị nghĩ, đã đến trong viện của mình. Lúc này Nhị lão gia Triệu Tĩnh Hồng của Vạn An Hầu phủ đang tới tới lui lui ở trong đại sảnh của Xuân Huy Đường, trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng chính ông ta lại chậm chạp không đến, xem ra thật sự có thể che giấu tất cả oán hận đối với bà.
Danh sách chương