Nhìn Lộ di nương và Triệu Tình Yên đi rồi, Triệu Tình Lam an bài Hồng Linh nhìn người khuân đồ, còn nàng mang theo Thúy Vũ trở lại trong viện của mình.

Bởi vì hôm nay thời gian ra ngoài dài, trên bàn cũng chỉ có trà thừa, Thúy Vũ thấy Triệu Tình Lam nhìn ly trà một chút, biết ý tứ của tiểu thư nhà mình, cho nên thì rót một ly trà mới cho Triệu Tình Lam.

"Đây là Vân Vụ Hoàng Sơn?" Triệu Tình Lam nhận lấy đặt ở trong tay, nhẹ nhàng ngửi một cái, sau đó hỏi.

"Dạ, tiểu thư, đây là trà mới mới được đưa tới mấy ngày trước đây, hôm nay là lần đầu tiên pha, người có thể đoán được?" Chính Thúy Vũ cũng có chút giật mình, sao sau khi tiểu thư tỉnh lại giống như biến thành người khác, làm việc nhạy bén hơn không ít so với trước kia, di@en*dyan(lee^qu.donnn) bây giờ lại còn hiểu trà đạo nữa hả? Nàng đi theo tiểu thư nhiều năm rồi, trong phủ không có lá trà như vậy, nên tiểu thư chưa bao giờ uống.

"Trước kia từng thấy ở trong sách, hôm nay cảm thấy mùi vị giống vậy, cho nên liền hỏi một chút. Phụ thân không thích trà này, nhưng ta lại cảm thấy mùi vị không tệ, không nặng không nhẹ, màu sắc nước trà cũng cực tốt." Lúc này Triệu Tình Lam mới nhớ tới, kiếp trước nàng thường xuyên uống trà này ở Dục Thân Vương Phủ, thật đúng là hiếm thấy ở Vạn An Hầu phủ, chỉ vì phụ thân của nàng không thích. Hình như đây là ngoại tổ mẫu bên kia đưa tới cho mẫu thân, những năm này mẫu thân vì khẩu vị của phụ thân, sửa lại khẩu vị của mình không ít, thật ra thì mẫu thân và nàng giống nhau, vốn rất thích trà này.

Đáng tiếc mẫu thân chính là một nữ nhân hiền lương tốt đẹp như vậy, nếu như gặp được một nam nhân hiểu và quý trọng bà, có lẽ cả đời này không hề giống như bây giờ rồi. Chẳng qua hiện nay cũng coi như là tốt rồi, mẫu thân trở về, có lẽ chính là một cuộc sống mới cũng không chừng, mặc kệ trôi qua thế nào, so với ở Vạn An Hầu phủ cũng tốt hơn nhiều.

"Thúy Vũ, ngươi có quan hệ tốt với người nào trong viện của Tam tiểu thư không?" Triệu Tình Lam nghĩ tới gì đột nhiên lại hỏi.

"Ngược lại có một, là đồng hương của nô tỳ, cũng coi như không tệ, nhưng cũng chỉ là tiểu nha đầu tam đẳng làm việc vặt phía dưới." Thúy Vũ không biết ý của chủ tử mình là gì, nhưng vẫn thành thật đáp lại.

"Bât kể là cấp bậc gì, chỉ cần có thể tin được là tốt rồi, ngươi nhờ nàng chú ý động tác của Tam tiểu thư một chút là tốt rồi, có chuyện gì thì báo cho chúng ta, cũng không cần làm việc khác, mặc dù không hầu hạ gần chủ tử, nhưng chỉ cần để ý, chuyện bình thường nên biết đều có thể biết." Triệu Tình Lam thổi bọt trà nhỏ trên mặt nước, sau đó chậm rãi nhấp một hớp, rồi mới lên tiếng.

"Dạ, nô tỳ biết rồi. Buổi tối lúc rỗi rãnh nô tỳ liền đi tìm." Thúy Vũ vừa dọn dẹp đồ trong phòng của Triệu Tình Lam, vừa nói.

"Ngươi cũng không cần đi tối nay, chờ ngày mai lại đi, giữa ban ngày ban mặt đi tìm, mới không khiến người hoài nghi, người khác nhìn thấy cũng không có gì có thể nói, ngược lại nếu là buổi tối thì sẽ làm cho người khác hoài nghi." Lần này nàng lường trước thật tốt mới nói, di@en*dyan(lee^qu.donnn) Lộ di nương bên này khó bảo toàn bản thân, nhưng Triệu Tình Yên không giống vậy, xinh đẹp và trí tuệ của người muội muội nay cùng tồn tại, cũng không phải là kẻ ngu, bây giờ còn non nớt, nhưng đợi một thời gian nữa nhất định là người không dễ đối phó, nàng không thể không sớm bắt tay vào làm, tránh dẫm lên vết xe đổ, chết trong tay nàng ta.

Thúy Vũ cười nói: "Vẫn là tiểu thư nghĩ chu toàn, nô tỳ còn nghĩ không để người ta nhìn thấy mới là tốt nhất đấy."

Triệu Tình Lam nghe Thúy Vũ nói như thế, cũng chỉ cười một tiếng mà thôi, nhưng cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, cũng không nói chuyện.

Lại nói bên kia, Chu thị kêu nhi tử của mình qua, Triệu Tĩnh Nguyên cũng không nghĩ chuyện nghiêm trọng đến mức nào, không phải Sầm Mộ Vân không chấp nhận cách xử trí của nhà mình, cho nên về nhà mẫu thân rồi, rất nhiều nhà đều xảy ra tình huống như thế, phu thê cãi nhau, thê thiếp tranh thủ tình cảm cũng có thể dẫn đến chuyện, có gì không bình thường.

Chu thị vẫy tay ra hiệu cho hạ nhân bên cạnh lui, ngay cả hai vị lão ma ma hầu hạ ở bên cạnh bà mấy chục năm cũng cùng nhau lui xuống.

"Kẻ hồ đồ này, đang tốt lành thì con chạy đến Hành Hương viện làm cái gì hả?" Chờ khi trong phòng chỉ còn Triệu Tĩnh Nguyên và bà, Chu thị bất mãn hỏi.

"Hôm nay nhi tử vốn ở thư phòng, nhưng Nhiên Nhi đã chạy tới nói Trà Trà bị thua thiệt ở Hành Hương viện, cho nên nhi tử mới đi qua xem một chút. Cũng may đi qua, nếu không, sợ rằng hôm nay Trà Trà bị một tiểu bối như Nhị nha đầu ức hiếp rồi." Lúc này Triệu Tĩnh Nguyên vẫn còn may mắn quyết định của mình là chính xác.

Chu thị thật sự có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Lộ di nương cũng chỉ là kẻ nô tì, cho dù bị tiểu thư nói vài lời thì cũng không phải chuyện gì không nên, huống chi, Lam Nhi trời sinh thuần lương, làm người hiền lành, con từng nghe người khác nói Lam Nhi ức hiếp người ta chưa?"

Bây giờ trong lòng Triệu Tĩnh Nguyên đã cho rằng Triệu Tình Lam không tốt, Triệu Tình Yên và Lộ thị tốt, dù không thể cãi lại lời của mẫu thân, nhưng trong lòng cũng không cam lòng.

"Con cũng đừng nói nhỏ trong lòng, con cho rằng ta đã già, cũng không biết ngày hôm nay bên kia xảy ra chuyện gì? Những thứ đó là đồ cưới của Mộ Vân, là đồ nàng mang tới từ Khánh quốc công phủ, con lại có thể nói chia cho tỷ muội bọn họ một phần? Nói nhảm như vậy, con từng nghe nói ở đâu? Con hồ đồ rồi, những lời khác có thể nói, vì lấy lòng tiểu thiếp, ngay cả lời này cũng có thể nói? Lời này bị người của Khánh quốc công phủ biết thì còn có thể đồng ý?"

Đối với hành động này của nhi tử, Chu thị cũng cảm thấy là quá đáng, dù sao suy bụng ta ra bụng người, nếu như năm đó lão gia nhà mình nói ra lời này, bà cũng không thể đồng ý. Nam nhân tam thê tứ thiếp, đã khiến nữ nhân rất đau lòng, nhưng đến cuối cùng ngay cả đồ riêng mà nữ nhân mang từ nhà mẫu thân tới cũng phải cho tiểu thiếp, di@en*dyan(lee^qu.donnn) thì đồng nghĩa với đào lòng của nữ nhân. Huống chi hôm nay Mộ Vân bị hạ từ chủ mẫu xuống làm thiếp thất, trải qua những chuyện này, không biết trong lòng hận nhi tử hồ đồ của mình thế nào. Nhưng mà bây giờ không phải thời điểm nói cái này, lập tức xử lý chuyện gặp phải như thế nào mới là quan trọng nhất.

"Nếu là đồ cưới mang theo người cùng đến phu gia , tự nhiên cũng coi là đồ của phu gia, mẫu thân cũng biết, những thứ đó đều cực tốt, nếu như tương lai đám Yên Nhi có thể mang theo mấy thứ đó gả đi, đến phu gia cũng sẽ không bị người ta coi thường." Triệu Tĩnh Nguyên cảm thấy ông ta suy tính vì nữ nhi của mình, cũng không sai.

"Con thiên vị sủng ái mẫu tử Lộ thị bao nhiêu thì ta cũng biết, con chỉ hi vọng cho mấy đứa nữ nhi của Lộ thị thứ tốt nhất, ta cũng có thể hiểu được, nhưng dù sao những thứ đó không phải là trong phủ của chúng ta, cho dù tương lai cho nữ nhi làm đồ cưới, cũng chỉ có thể là cho Lam Nhi. Nhưng mà hôm nay chúng ta không nói cái này, con cũng đã biết, cũng bởi vì hôm nay con sủng ái Lộ thị, một mực che chở, sợ là gặp phải đại nạn rồi." Chu thị cũng không có ý định quanh co, vì vậy nói thẳng ra.

"Mẫu thân nói đùa, Trà Trà hiểu chuyện, làm sao có thể gây ra chuyện gì lớn? Sao lại khiến trong phủ gặp tai nạn?" Mặc dù Triệu Tĩnh Nguyên cười làm lành với mẫu thân, nhưng rốt cuộc vẫn nhíu mày một cái, tại sao mẫu thân không thích Trà Trà như vậy? Dù gì nàng cũng làm nàng dâu nhiều năm như vậy, ngay cả chút tình cảm cũng không có? Một khi có chuyện gì cũng nói là lỗi của Trà Trà, cùng là nàng dâu nhưng sao mẫu thân lại thiên vị lợi hại như vậy.

"Con thật sự không biết chuyện này hôm nay do người nào chủ mưu hay sao?" Chu thị khó có thể tin nhìn nhìn con trai của mình.

Trong lòng Triệu Tĩnh Nguyên Lộ thị thật sự tốt đẹp như thế, sao có thể nghĩ đến là ái thiếp của mình gây nên, vì vậy chỉ lắc đầu.

"Chính là ái thiếp Lộ thị của con, con cho rằng Lưu ma ma chỉ vì chủ mẫu trách cứ mấy câu thì có thể làm ra chuyện ác độc như vậy? Huống chi cho dù bà ta có ý định này, cũng chưa chắc lớn mật như vậy, đừng nói tới có thực lực có thể đưa một người nào đó vào trong phủ, rồi đưa ra ngoài." Chu thị thật sự có chút bất đắc dĩ đối với nhi tử của mình này, Lộ thị là người từ chỗ nào ra ngoài, tại sao hắn có thể tưởng tượng đơn thuần thiện lương như vậy? Triệu Tĩnh Nguyên nghe lời này của mẫu thân, tất nhiên hô lên một cái: "Vì sao lại mẫu thân lại nói thế, không phải chuyện này cũng điều tra rõ ràng chính là do Lưu ma ma làm? Lúc này mẫu thân lại nói là Lộ thị làm hết lần này tới lần khác, nhi tử biết mẫu thân không thích Trà Trà, nhưng cho dù không thích cũng không thể bưng chậu nước đục dội đến trên người nàng."

Chu thị nhìn nhi tử vô dụng này, cũng tức giận, nó coi bà thành cái gì?

"Ta không thích Lộ thị, đúng là như thế nhưng ta cũng chưa cố ý oan ức nàng ta, hôm nay con vì nàng ta lại có thể nói như vậy với ta, thật là uổng công ta ngậm đắng nuốt cay bao nhiêu năm nay rồi." Giọng nói và vẻ mặt của Chu thị đều nghiêm khắc.

"Mẫu thân thứ tội, nhi tử kích động, nhưng nhi tử tin tưởng, Trà Trà tuyệt đối không biết chuyện này, đừng nói không phải nàng làm, cho dù nàng biết, cũng muốn ngăn cản." Thấy mẫu thân giận thật, Triệu Tĩnh Nguyên vội cười làm lành rồi nói: "Nhưng sau này mẫu thân cũng không cần trách móc Trà Trà nặng nề nữa, Trà Trà vốn cũng là cô nương trong sạch, chỉ là nhà gặp đại nạn mới tới địa phương như vậy. Đây cũng không phải là nàng có thể lựa chọn, nhưng nàng lại vẫn giữ mình trong sạch, thời điểm đi theo nhi tử cũng vẫn còn trong sạch."

"Hồ đồ!" Chu thị vỗ bàn một cái: "Nhị cữu huynh của ngươi đã có được nhân chứng, nếu như tin tức ta thăm dò được không sai, nam nhân bị mua chuộc hãm hại Mộ Vân bây giờ đang ở trong tay Nhị cữu huynh của ngươi. Nếu không sao hắn vừa về tới Kinh Thành liền biết trong phủ chúng ta xảy ra chuyện không may rồi đến đây ngay tức khắc?"

Nghe lời nói của Chu thị, Triệu Tĩnh Nguyên có chút khiếp sợ, chẳng lẽ chuyện này thật sự liên quan đến Trà Trà? Thế nhưng làm sao có thể chứ? Không tuyệt đối không phải, dù bắt được người nam nhân kia thì có thể như thế nào, tất nhiên cũng sẽ nói do Lưu ma ma sai khiến, huống chi Lưu ma ma đã bị đánh chết, Sầm Mộ Nam có thể làm gì?

"Mẫu thân đừng lo lắng, hôm nay chuyện này trong phủ chúng ta đã tra rõ làm kết liễu, cho dù bắt được người nam nhân kia, lấy tư cách đồng lõa đưa đến quan phủ cũng được, di@en*dyan(lee^qu.donnn) dù sao chúng ta cũng không có vấn đề gì." Triệu Tĩnh Nguyên thật sự không thấy chuyện này có gì quan trọng, chỉ cười nói đối với mẫu thân.

Chu thị nhìn nhi tử của mình vẫn không tin Lộ thị hại người, chỉ có thể lắc đầu một cái, cũng không nói nhiều. Bà sợ nếu như mình nói nhiều hơn, ngược lại khiến Triệu Tĩnh Nguyên sinh ra ác cảm với mình, dù sao hôm nay bà bảo vệ Triệu Tình Lam, Triệu Tĩnh Nguyên đã rất không hài lòng đối với bà rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện