Ngay tại lúc Phong Thành Vũ gắt gao nhìn ở trên người Lý Viên, văn võ bá quan đã quỳ trên mặt đất, hoàng thân tôn thất cũng đều áp không được hiếu kỳ trong lòng, không hẹn mà cùng vụng trộm giương mắt nhìn dưới ngự tòa, nử tử một thân triều phục của quý phi.

Chỉ thấy nàng làn da nõn nà, mặt tròn xoe, lồng mày như lông chim trả, môi đỏ như son, ở một thân tôn quý hoa mỹ triều phục của quý phi phụ trợ, càng có vẻ xinh đẹp phi thường.

Mọi người đều gặp đế phi hai người dao động lẫn nhau, ánh mắt dây dưa, không khỏi ở trong lòng cùng cảm thán: Thần tần này, nga! Không! Là Thần quý phi nương nương quả nhiên là là quả tim của bệ hạ a! Huống chi… Bọn họ lại nhìn về phía bên dưới tay phải Phong Thành Vũ, ở đó Hi Nhi có hơn bốn tháng tuổi đang bị cung nhân ôm vào trong ngực, mở to mắt đen tò mò nhìn loạn chung quanh.

Nàng là mẹ ruột của đại hoàng tử đó! “Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” phảng phất như cảm giác được ánh mắt mọi người tìm tòi nghiên cứu đánh giá, Lý Viên một đôi mắt đẹp ôn nhu nhìn Phong Thành Vũ, chân thành bái lễ.

Phong Thành Vũ khóe miệng không chịu khống chế nhếch nhếch lên, không biết vì sao lại cảm thấy tâm tình mình, đột nhiên bừa bãi bay lên nhớ tới thiếu niên.

Hắn nâng hai tay, trong thanh âm chỉ có ý cười vui vẻ: “Ái phi xin đứng lên”

Tựa hồ nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn đặt ở trên người mình, dung nhan Lý Viên xinh đẹp như ngọc hiện lên một vẻ đỏ ửng, đôi mắt càng muốn chảy thành nước.

Vì thế tại đây rõ như ban ngày, lang lảnh Càn Khôn, trước công chúng, văn võ bá quan sáng quắc nhìn chăm chú, một đế, một phi này, một nam một nữ liền như vậy “Si ngốc” lẫn nhau, chỉ một thoáng tựa hồ ngay cả Thái bình điện kim bích huy hoàng đều bay lên vô số cánh hoa đào.

Nhưng mà, lại làm cho lễ bộ thượng thư bên người Lý Viên lo lắng, nói hai ngươi, nếu nguyện ý nhìn, trở về muốn nhìn như thế nào mà không được a! Sao phải ở tại thời điểm như vậy chơi trò yên lặng nhìn nhau chứ? Nếu mà bởi vậy làm lầm giờ lành, Hoàng Thượng chắc là không trách tội quý phi nương nương, đương nhiên càng sẽ không trách tội chính hắn, đến lúc đó không hay ho còn không phải là lễ bộ thượng thư này sao.

Chỉ thấy hắn tiến lên nhẹ nhàng đi từng bước, khom người nói: “Hoàng Thượng, giờ lành đã đến, nương nương nên nhận quà tặng!”

Phong Thành Vũ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, chỉ nghe hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Bắt đầu đi!”

Lễ bộ thượng thư cầm trong tay sách văn, xoay người lại lui ra phía sau hai bước, cao giọng hô: “Giờ lành đã đến, hoàng thân quốc thích tôn thất, văn võ bá quan, triều kiến Thần quý phi nương nương”.

Lý Viên hít sâu một hơi, bước nhẹ nhàng đến vị trí ghế dựa kim dịch thuộc về quý phi của nàng. Đợi nàng ngồi xuống, liền gặp khắp đại điện một đám người đông nghìn nghịt, cùng kêu bái nói: “Tham kiến Thần quý phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.

Cho dù có nhiều ngôn ngữ cũng đều không cách nào hình dung tâm tình chính mình hiện nay, loại cảm giác trên đỉnh cao xem mọi người phía dưới này, quả thật là lòng người trải mênh mông, không thể là chính mình.

Trước mặt tiếng mọi người như rung chuyển, hô liền ba lần thiên tuế xong, lễ bộ thượng thư kia mới kêu lớn: “Kết thúc buổi lễ”.

Từ hôm nay trở đi, nàng là Thần quý phi danh chính ngôn thuận triều Đại Chu.

Đêm hôm khuya khoắc, trong cung Cam Tuyền, Lý Viên nằm trên giường như lợn chết động khẽ cũng không muốn động.

Một ngày này đã đem nàng mệt mỏi gần chết từ buổi sáng bắt đầu nghi thức sắc phon,g nàng không thể thoải mái thở nhanh một hơi, thẳng đến lúc nãy tiếp kiến hết mệnh phụ các dòng họ, nàng mới xem như chân chính tiêu sái xong hành trình ngày hôm nay.

Ta tích thần a! Lý Viên hiện tại liền cảm thấy cả người thế nào cũng đều đau, đặc biệt là gương mặt, suốt một ngày đều phải vẫn duy trì hình tượng lãnh diễm cao quý hoàng quý phi, thực làm cho thần kinh da mặt của nàng có chút vặn vẹo.

Phong Thành Vũ từ nhĩ phòng cách vách đi ra sau, liền thấy Thần quý phi nương nương tươi mới của hắn, đã muốn nhắm hai mắt nửa ngủ, dáng vẻ sắp đi thăm chu công (đi ngủ).

“Ân, Hoàng Thượng” nhận thấy được hắn đã đến, Lý Viên xoa xoa ánh mắt nửa ngồi dậy. Vừa mới ở yến tiệc nàng bị buộc uống không ít rượu lúc này tính rượu dâng lên, liền có chút buồn ngủ.

Phong Thành Vũ ngồi trên giường, vươn cánh tay ôm nàng, toàn bộ thân hình Lý Viên liền chui trong lòng hắn. Hắn cúi đầu ở cần cổ trắng nõn của nàng hít hà, cười nói: “Rượu hoa quế?”

Lý Viên bị hắn làm cho ngứa, không khỏi khanh khách cười ra tiếng. Gặp giai nhân trong lòng “Mê người” như thế, đã sớm nhịn không nổi đôi tay to của Phong Thành Vũ liền luồn vào trong y phục dò xét đi vào, Lý Viên trên mặt trắng nõn nháy mắt trở nên như hoa hồng đỏ tươi, lông mi nàng thật dài như cây quạt nhỏ nhẹ nhàng rung động.

Phong Thành Vũ thấy vậy, trong lòng thương yêu càng sâu, hắn dùng lực mút vành tai trắng nõn của Lý Viên, thanh âm ôn nhu nói: “Viên Viên… Viên Viên… Quý phi của trẫm”.

Lý Viên bị hắn làm cho run run không thôi, nàng nâng hai tay mình lên, nhẹ nhàng vuốt ve hai má nam nhân này: “Ta là quý phi của Hoàng Thượng nhưng ta lại ————” nàng nâng thân mình hôn lên môi hắn, vừa hôn vừa nói: “Nhưng ta lại là Viên Viên của Hoàng Thượng”.

Phong Thành Vũ bị bất thình lình bị hiến hôn như nằm mộng, hắn giống như là cái tượng đá ngây ngốc nhìn Lý Viên.

Lý Viên trên mặt càng hồng, bắt đầu tỉnh lại thấy mình có phải quá mức chủ động hay không.

“Lại hôn ta một chút” Phong Thành Vũ nắm cằm nhỏ của nàng, được một tấc lại muốn tiến một thước yêu cầu.

Lý Viên cao cao chu môi đỏ mọng, đầu nhỏ lệch sang, tư thế liều chết không theo.

Người ta thường nói, núi không đến thì ta đi, nàng không hôn thì trẫm hôn, Phong Thành Vũ hai tròng mắt nhíu lại, trong mắt tình ái tràn đầy, chỉ nghe trong chốc lát, tẩm điện liền vang lên thanh âm thô suyễn của nam nhân cùng nữ nhân vừa kiều vừa nhược cầu xin tha thứ.

Lý Viên hai mắt đẫm lệ mông lung bắt lấy bả vai trên người không còn gì, nàng hơi hơi xoay người nhìn triều phục quý phi bị quăng văng ra xa.

“Hừ… Cầm thú này!” Cảm giác hắn mạnh mẽ xâm nhập, Lý Viên thét lớn một tiếng, cảm thấy oán hận nghĩ, nam nhân này sở dĩ không cho nàng thay triều phục quý phi, vì muốn hưởng thụ cảm giác tự tay xé mở, rồi đá văng ra đi!!

Cầm thú quả nhiên vẫn là cầm thú.

Sáng sớm hôm sau, Lý Viên từ từ tỉnh, chịu đựng đau xót trên người, nàng giương giọng kêu: “Cẩm Tú”.

Cẩm Tú nghe thấy Lý Viên kêu gọi, đi đến, nàng tươi cười đầy mặt cúi người: “Quý phi nương nương phân phó?”

Nghe thấy thanh âm trêu ghẹo của nàng, Lý Viên sửng sốt, hờn dỗi liếc mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi còn nói”.

Cẩm Tú hì hì cười, hai tay đưa cho nàng một bộ váy yên thủy bách hoa.

Lý Viên nhận xiêm y hỏi: “Hoàng Thượng đi vào triều rồi à?”

Cẩm Tú vừa ứng vừa nói: “Giờ mẹo một khắc, trời còn chưa sáng đã bước đi!”

Lý Viên gật gật đầu, tỏ vẻ mình biết.

“Khắp trong hoàng cung cũng chỉ có chủ tử mới có thể độc hưởng thánh sủng như vậy”. Cẩm Tú vẻ mặt tươi cười nói.

Từ ánh mắt nàng cười tủm tỉm, Lý Viên lúc này mới phản ứng lại, nàng xem dấu hôn trên gáy mình. Nàng nhất thời xấu hổ, hung hăng nhéo cánh tay Cẩm Tú, sắc mặt nàng phun lửa, ánh mắt trôi đi nói: “Bản, bản, bản cung hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm, ngay cả đứa nhỏ đều có hai cái, cái này có là cái gì!!”

Nhìn chủ tử nhà nàng xù lông, Cẩm Tú cúi đầu rốt cuộc ức chế không được thấp giọng bật cười.

“Nô tỳ, Tiểu Văn, Tiểu Vũ, Tiểu Hủy, Tiểu Trân, Tiểu Linh, Tiểu Ngọc, tham kiến Thần quý phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.

Nhìn dưới đất có mấy người quỳ, ngồi trên cao ngai vàng quý phi Lý Viên buông chén trà sứ men xanh trong tay, thản nhiên nói: “Đứng lên đi!”

“Sau người các ngươi bị nội vụ phủ đưa đến bên người nương nương chúng ta, thì là các ngươi tu luyện ba kiếp mới có phúc khí, phải dụng tâm hầu hạ, không thể lười biếng, Cam Tuyền cung chúng ta sẽ không chứa được người lông bông sau lưng chủ!” Cẩm Tú tiến lên từng bước, vẻ mặt tàn khốc nói.

“Nô tỳ ổn thỏa dụng tâm hầu hạ nương nương” mấy người cùng nói.

Đợi sáu người đi xuống sau, Lý Viên đối với Cẩm Tú nói: “Trước làm cho các nàng lĩnh tiền tiêu tháng của nha hoàn bậc hai, ngươi quan sát nhiều chút nếu thật sự trung tâm, cất nhắc cũng không muộn”.

Hiện nay cung nữ hầu hạ bên người Lý Viên, trừ bỏ Cẩm Tú, chỉ có Xuân Hoa, Quắc Quắc hai người lĩnh là nhất đẳng đại a đầu xem như tâm phúc nha đầu trong lòng của nàng. Nhưng nàng tấn chức quý phi, Cam Tuyền cung phô trương cũng càng thêm lớn. Những người trong cung của nàng tự nhiên có vẻ thiếu chút.

Cẩm Tú khom người nói: “Vâng”.

Tiêu phí nửa ngày, rốt cục xử lý tốt cung vụ phức tạp sau, Lý Viên đối với một bên Cẩm Tú nói: “Ngươi đi xem Hi Nhi tỉnh hay chưa? Nếu là tỉnh liền đem hắn ôm lại đây”, nhắc tới tiểu nhi tử mình, ánh mắt của nàng không tự giác liền biến thành một đôi trăng rằm.

Chính là liền vừa mới nghỉ ngơi, Lý Viên còn chưa đợi được ôm Hi Nhi lại đây cho nàng, Tiểu Hỉ Tử lại khom người đi đến, hắn thật cẩn thận bẩm: “Chủ tử, Lệ phi nương nương, Lý tu nghi cầu kiến”.

Lý Viên sửng sốt, trong lòng chỉ một thoáng xoay tròn, nàng gật gật đầu nói: “Thỉnh các nàng tiến vào”.

Bất quá một lát, hai người liền chậm rãi đi đến, ánh mắt Lý Viên xẹt qua bên người Lệ phi, rất nhanh liền dừng ở phía sau nàng trên người Lý Phương.

Chỉ thấy nàng một thân tiểu sam tím tiêu thúy văn cùng nhu váy nguyệt lạc văn tát hoa, nàng từ lúc tiến vào bắt đầu cúi đầu, Lý Viên trong khoảng thời gian ngắn cũng không thấy rõ thần sắc trên mặt nàng.

“Gặp qua quý phi nương nương” trước ngai vàngLý Viên, Lệ phi trên mặt nhanh chóng hiện lên một chút mất tự nhiên, nhưng mà nàng vẫn âm thầm cắn răng bái xuống.

Nhìn Lệ phi như vậy, trong lòng Lý Viên thở dài một tiếng, cũng không nói nhiều, nàng cười nói: “Lệ phi tỷ tỷ không cần khách khí như thế Xuân Hoa còn không mau mau chuyển tú đôn lại đây cấp nương nương ”.

“Ti, ti ti thiếp, tham kiến Thần quý phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế” có thanh âm run run vang trên đại điện.

Lý Viên trên cao nhìn xuống Lý Phương đang quỳ trên mặt đất đi đại lễ, chẳng bao lâu, mà thiên chi kiều nữ cao cao tại thượng cũng học xong khúm núm như thế.

Hoàng cung quả thật là địa phương có thể thay đổi con người.

Lý Viên nhẹ nhàng nâng tay, nói: “Lý tu nghi, xin đứng lên”.

Lý Phương hít sâu một hơi, từ trên nền gạch tối đứng lên, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nữ tử cao cao ở ngai vàng phía trước nàng.

Cái thứ muội ti tiện nàng chưa bao giờ để mắt vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện