“A! Thần tần nương nương bị thương rồi!”

“Người đâu! Quý phi nương nương té xỉu!”

Noãn sảnh nhất thời một mảnh binh hoang mã loạn, tiếng sợ hãi của mọi người liên tiếp vang lên.

“Oa.......Oa oa....” Cái miệng nhỏ nhắn của Châu Châu lớn tiếng kêu khóc.

Nghe thấy tiếng nữ nhi khóc, Lý Viên cũng chẳng quan tâm phần lưng bị bỏng đau đớn, bận rộn khẽ giơ lên thân thể, lo lắng nhìn Châu Châu bị nàng che phía dưới.

“Châu Châu không khóc, Châu Châu không khóc, nương ở chỗ này a!” Lý Viên bế hài tử trong tay, bối rối luống cuống nhè nhẹ vỗ dỗ dành, khi thấy vết bỏng đỏ sẫm trên cánh tay tuyết trắng nhỏ của Châu Châu chỉ thấy tim như bị đao cắt, nước mắt liên tục rơi xuống.

“Người đâu! Truyền ngự y” Phong Thành Vũ gương mặt tuấn tú âm hàn lạnh băng, bộ ngực phập phồng lớn tiếng giận giữ thét lên.

Mọi người chung quanh trơ mắt nhìn một màn này, rối rít thất thất bát bát nhỏ giọng nghị luận, lúc này Phong Thành Vũ chính là lửa giận ngút trời, thấy thế mắt lạnh quét qua một cái, tất cả âm thanh đều biến mất.

“Các vị muội muội” Hiền phi trấn định tâm thân, mở miệng nói: “Hôm nay yến hội kết thúc ở đây đi! Lúc này cũng không còn sớm mọi người nên là trở về đi thôi!”

Mọi người đều biết ý tứ trong lời nói, mọi người mặc dù đều muốn tiếp tục lưu lại xem kịch, nhưng———các nàng cẩn cẩn thận thận nhìn hoàng thượng một cái.

Vì mạng nhỏ suy nghĩ, hôm nay vẫn nên là rút lui trước a! Lý Viên ôm hài tử trực tiếp đi vào bên trong điện, lúc này thái y nhận được ý chỉ cũng hỏa tốc chạy tới.

Châu Châu trong tã khóc không ngừng, thân thể nho nhỏ cũng bắt đầu biến thành vừa kéo vừa kéo.

Lý Viên ngũ tạng đều đau như thiêu đốt, quả thực không biết làm như thế nào cho phải.

“Minh Châu như thế nào?” Phong Thành Vũ gấp giọng hỏi.

Thái y đang kiểm tra cho Châu Châu vội vàng khom người nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, công chúa điện hạ trừ bỏ bên ngoài cánh tay bị bỏng, còn lại các nơi khác trên cơ thể cũng không có lo ngại, thần đã bôi ở vết thương nổi lên một tầng hỏa cao có hiệu quả làm ngừng đau”.

Phong Thành Vũ nghe vậy sắc hơi trì hoãn, hắn quay đầu nhìn Lý Viên đang tràn đầy bối rối, nói: “Ngươi cũng bị thương rồ, gọi Cẩm Tú qua bôi thuốc cho ngươi đi”.

Lý Viên lắc đầu, kiên quyết không chịu rời đi Châu Châu.

Phong Thành Vũ sắc mặt tối sầm, không nói hai lời túm nàng đi tới chiếc giường gỗ tử đàn điêu long tứ phiến phía sau bức bình phong.

Một bên Cẩm Tú cũng vội vàng đi theo vào, Lý Viên thấy thế không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là Cẩm Tú xin nàng hãy cởi áo.

“A!!!” Lý Viên đau đớn kêu lên.

Cẩm Tú một bên cởi áo nàng, trên lưng tuyết trắng hiện lên từng mảng tím kinh người.

“Chủ tử!!!” Cẩm Tú đau lòng kêu khóc nói.

Lý Viên khẽ lắc đầu, thanh âm giống như mèo khóc thút thít: “Nhanh lên một chút bôi thuốc cho ta, ta còn muốn đi xem Châu Châu”.

Phong Thành Vũ gắt gao nắm chặt nắm đấm trong tay, một đôi tròng mắt đen đông lạnh thành băng.

Lý Viên bị bỏng so với Châu Châu không thể nghi ngờ là muốn nghiêm trọng hơn nhiều lắm, kia hai tia nước trà nóng hôi hổi cả mười phần đều vẩy vào trên người nàng.

Song lúc này nàng chỉ cảm thấy mình may mắn, nếu là trà này tất cả đều giội đến trên người Châu Châu, Lý Viên liền rùng mình một cái, trong nháy mắt lửa giận lan tỏa.

Đợi đến khi thuốc mỡ bôi xong, Lý Viên được Cẩm Tú đỡ run run rẩy rẩy trở lại trong điện, lúc này Châu Châu đã lại nhắm mắt ngủ thiếp đi, Lý Viên trong lòng đau đớn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, nàng giơ tay lên chạm vào chung quanh chỗ cánh tay được bôi thuốc.

“Dung mama, Cẩm Tú” Lý Viên đột nhiên trầm giọng kêu lên: “Hai người các ngươi trông coi Châu Châu một tấc cũng không dời cho bổn cung”.

Dung mama cùng Cẩm Tú tràn đầy lo lắng cùng kêu lên đáp ứng.

Lý Viên thương yêu dịch góc chăn cho Châu Châu, trên mặt hiện lên một cỗ thần sắc kiên định, nương tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu không cái khổ này.

“Ngươi muốn đi đâu?” Phong Thành Vũ trầm giọng hỏi.

Lý Viên đang đi tới cửa thân thể chợt dừng lại, nhưng ngay sau đó lành lạnh nói: “Quý phi nương nương thân thể khó chịu, nô tỳ tự nhiên phải đi thăm hỏi”.

Dứt lời, cũng không quản sắc mặt Phong Thành Vũ như thế nào, liền phong trì điện triệt đi ra ngoài.

Lúc này Liễu Thanh Tuyết đang nằm trên giường ngọc thạch cách bích sương phòng, sắc mặt nàng trắng như tuyết, hai mắt nhắm nghiền, một bộ dáng như đã bị ngất đi.

Lý Viên ba——— một cái đẩy cửa phong ra, bên trong mọi người đều hướng về phía nàng nhìn.

“Thần tần muội muội........” Hiền phi đang đứng ở bên giường vừa muốn mở miệng nói chuyện.

Lý Viên cước bộ nhanh chóng chạy vội tới bên giường, cũng không thèm nhìn tới, đi tới một tay túm lấy tóc Liễu Thanh Tuyết, cứng rắn đem nàng từ trên giường lôi xuống dưới.

Liễu Thanh Tuyết phù phù một tiếng ngã trên mặt đất, mở hai mắt ra.

Nàng khuôn mặt tàn khốc nhìn Lý Viên: “Tiện nhân, ngươi dám ——-a!!”

Lý Viên một tay lôi tóc của nàng, một tay giơ lên, chiếu lên khuôn mặt đáng hận, chính là hung hăng tát hai cái.

“Ba ba———-” thanh âm thanh thúy, vang dội ở trong phòng.

Lý Viên tốc độ quá nhanh, chuyện phát sinh mọi người cũng không lường trước được, đợi các nàng kịp phản ứng, Liễu Thanh Tuyết đã bị đánnh không biết bao nhiêu cái tát.

“Ngươi thật to gan” Hình mama tâm thần tê liệt, kêu thảm đánh tới, đem Liễu Thanh Tuyết sớm bị hù dọa che ở phía sau.

Nàng lớn tiếng chỉ trích nói: “Thần tần ngươi lại dám động thủ đánh quý phi nương nương, chuyện này ta chắc chắn báo cáo thái hậu, để......”

Lý Viên lúc này chính là phát ra ngoan kính nhi, nhìn cũng không thèm nhìn con cọp bà này, nàng đưa tay cầm lên chén trà nhỏ trên bàn trên giường, chiếu vào nét mặt già nua của mụ ném xuống.

Hình mama nhất thời kêu lên thảm thiết, máu tuôn ra trên khuôn mặt.

Lý Viên bổ nhào đi về phía trước, một lần nữa túm Liễu Thanh Tuyêt, nâng cao tay phải, đang muốn hung hăng đánh lại, lại bị một lực đạo mạnh mẽ dùng lực bắt ép dừng tay.

“Đủ rồi!” thanh âm nam nhân hỉ nộ khó phân biệt vang lên bên tai.

Lý Viên chỉ thoáng cảm giác khí lực toàn thân đều biến mất không thấy, nàng buông tay xuống, nước mắt tí tách tí tách theo gương mặt không ngừng chảy xuống.

Phong Thành Vũ trong nháy mắt ngơ ngẩn, nhưng ngay sau đó vừa trì hoãn tâm thần, trầm giọng nói: “Ngươi xem mình một chút giống cái bộ dạng gì, có hay không một chút......”

Hắn còn chưa dứt lời liền bị Lý Viên nhào người lên ôm chặt lấy, Phong Thành Vũ nhìn bộ dáng nàng gắt gao chôn ở trong lồng ngực mình khóc không ra tiếng, những lời chỉ trích kia liền không nói nên lời nữa.

Liễu Thanh Tuyết che gương mặt của mình không dám tin nhìn hai người bọn hắn.

Ta bị đánh? Ta Liễu Thanh Tuyết cư nhiên bị tiện nhân này đánh!!!

Nàng tức giận khiến cả người phát run, trong mắt một mảnh đỏ ngầu, tức giận khiến nàng mất chút lý trí cuối cùng, nàng nhặt trên đất lên một mảnh đồ sứ mạnh mẽ như mãnh hổ xuống núi, giơ tay lên định đâm về phía sau lưng Lý Viên.

Lý Viên đang vùi đầu khóc rống căn bản không biết nguy hiểm sắp tới, may mắn lúc này Phong Thành Vũ nhìn sang, trong lòng hắn đột nhiên run lên, tròng mắt đen sẵng giọng nhấc chân lên hướng trên người Liễu Thanh Tuyết đá tới.

Liễu Thanh Tuyết bị chân này đạp tới, uất ức, sững sờ, một ngụm máu tươi phốc một cái phun ra.

“Biểu ca——–” nàng thống khổ nằm trên mặt đất, không dám tin nhìn Phong Thành Vũ, biểu ca của nàng, lang quân của nàng, tại sao có thể như vậy đối với nàng.

Không! Không! Không! Hắn tuyệt đối không thể như vậy đối với nàng.

“Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận” một bên hiền phi đã sớm nhìn đến há hốc mồm cùng một đám cung nhân nhất tề quỳ xuống van xin.

Phong Thành Vũ gắt gao ôm Lý Viên trong ngực, một gương mặt tuấn tú âm trầm.

“Thái hậu nương nương giá lâm———-”

Phong Thành Vũ ánh mắt hơi nhìn về phía cửa, trên mặt sắc mặt nhiều lần biến hóa, cuối cùng lại khôi phục đến diện mục vẻ mặt.

“Ai có thể nói cho ai gia, đây rốt cuộc là làm sao?” Liễu thái hậu một bước vào bên trong phòng liền lớn tiếng nói.

“Cô cô..........” Liễu Thanh Tuyết tựa như tìm được một loại cây cỏ cứu mạng cuối cùng liều mạng kêu lên.

“Thanh Tuyết!” thái hậu kinh hãi nhìn Liễu Thanh Tuyết bò lổm ngổm trên mặt đất “Ngươi làm sao? Người đâu! Truyền thái y, mau truyền thái y!!”

“Khụ khụ.... Ô ô....Cô a! Người nên vì Liễu Thanh Tuyết làm chủ a!” Liễu Thanh Tuyết tóc mai tán loạn, khuôn mặt xanh tím gào khóc nói.

Cháu gái luôn là thiên chi kiêu nữ làm sao sẽ biến thành cái bộ dáng này, Liễu thái hậu trong lòng kinh hãi: “Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!!” Nàng toàn thân thẳng run run nói.

Trong phòng mọi người đều bình thản yên lặng, không ai dám đi lên trả lời.

Liễu thái hậu thấy thế giận quá, nàng giương mắt gắt gao nhìn thẳng Phong Thành Vũ từng chữ từng chữ nói: “Hoàng đế, ngươi tới nói cho ai gia biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”

“Mẫu hậu, không cần tức giận như thế” sau một lúc lâu, Phong Thành Vũ mặt không chút thay đổi nói: “Người đâu! Đem nơi này tất cả đều thu thập sạch sẽ cho trẫm!”

Liễu thái hậu thấy không để ý lời của mình, lại càng tức giận đến trước mắt biến thành màu đen.

“Thái hậu nương nương a! Thái hậu nương nương a!.....” Hình mama liều mạng khóc lớn “Người nên vì nương nương chúng ta làm chủ a! Thần tần nương nương kia trong mắt không có vương pháp, thế nhưng dám dĩ hạ phạm thượng hành hung quý phi nương nương, thật sự là tội đáng chém a!”

Thái hậu đã sớm thấy được mặt mũi giống đầu heo của Liễu Thanh Tuyết, lúc này nghe nói là Lý Viên làm, lập tức nhảy dựng lên, nàng cả người run rẩy nói: “Phản rồi, phản rồi, thật là phản rồi!!! Người đâu! Đem cái tiện phụ này......”

“Là Liễu Thanh Tuyết làm bỏng hài tử của ta” Lý Viên lạnh lùng nhìn Liễu Thanh Tuyết bên cạnh Liễu thái hậu từng chữ từng chữ nói: “Lòng của ngươi sao mà ác như vậy a! Châu Châu của ta mới có một tháng, ngươi liền cố ý muốn dùng nước sôi làm bỏng nàng, ngươi! Ngươi! Ngươi cái nữ nhân tâm địa độc ác này!”

Liễu Thanh Tuyết nhìn bộ dáng muốn ăn thịt người của Lý Viên, không khỏi nghĩ tới nàng vừa mới rồi bạo hành mình, nàng không tự chủ hướng thái hậu bên cạnh né tránh, nhưng ngay sau đó vẻ mặt lã chã khóc lóc kể lể: “Ta không có, ta không có, ta chỉ trùng hợp té xỉu mà thôi, ta thật không có muốn hại Minh Châu công chúa”.

Sau khi nói xong nàng vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Phong Thành Vũ: “Hoàng thượng, xin người tin tưởng Tuyết Nhi, ta biết cũng là ta không tốt, nếu như không phải là ta kéo thân thể bệnh yếu này đi tham gia yến tiệc đầy tháng của công chúa, cũng sẽ không xảy ra chuyện này, cũng là nô tỳ không tốt, nô tỳ có tội”.

Liễu Viên trừng mắt nhìn vẻ mặt trắng nhợt cảu Liễu Thanh Tuyết, không khỏi gắt gao cắn đôi môi, chuyện cho tới bây giờ nữ nhân ác tâm này còn muốn giả dạng.

Đối với thái hậu mà nói ai đúng ai sai căn bản không quan trọng, quan trọng là… Mặt của nàng, thể diện Liễu gia của nàng hung hăng bị đánh.

Trong mắt nàng hàn mang nổi lên, kẻ này chưa bị diệt trừ hà bó thể làm cho trong lòng nàng bình khí.

“Thần tần muội muội chẳng qua là quá mức lo lắng cho Minh Châu công chúa mà thôi!” Hiền phi đứng ở một bên đột nhiên mở miệng nói: “Cho nên mới nhất thời vọng động làm ra chuyện sai lầm a! Này mọi chuyện cũng là quá đúng dịp, quý phi nương nương luôn là lòng dạ rộng lượng, chắc chắn sẽ lượng giải Thần tần muội muội một mảnh tình thương nữ nhi”.

“Làm ra vẻ người hòa giải!” Liễu Thanh Tuyết ở trong lòng khẽ hừ, chẳng lẽ bổn cung hôm nay nhận cái tát khổ sở này uổng phí rồi!

Nàng che mình xanh tím trước gò má, trong mắt hiện lên vẻ oán độc, đang chuẩn bị lần nữa nhẹ nhàng khóc lóc kể lể một phen. Lại nghe giọng Phong Thành Vũ đạm mạc nói: “Hôm nay là ngày hỉ của Minh Châu, trẫm không hy vọng có chuyện gì nữa phát sinh, chuyện này hai người các ngươi đều có sai lầm, trẫm liền phạt hai người các ngươi lấy bế môn tư qua ba tháng làm trừng phạt”.

Phong Thành Vũ nói lời này rõ ràng là thiên vị Lý Viên, Liễu Thanh Tuyết lửa giận dâng trào, cũng đang nhìn thấy hắn nhìn sang ánh mắt hung hắng sắc bén, run rẩy cúi đầu không dám nói gì nữa.

Nàng không dám nói, thế nhưng có người muốn thay nàng ra mặt, chỉ nghe thái hậu âm thanh bén nhọn nói: “Hoàng thượng lần này phán không khỏi bất công, chuyện nàng chỉ là một Thần tần mà dám động thủ đánh quý phi thì ai gia nhất định không thể nhẹ nhàng như vậy bỏ qua”.

Phong Thành Vũ nhìn Liễu thái hậu lửa giận ngút trời, thản nhiên nói: “Liễu quý phi mới vừa muốn dùng hung khí đâm bị thương Thần tần”.

Thái hậu sửng sốt, Liễu Thanh Tuyết khuôn mặt trắng bệch.

Không khí khác thường trầm mặc ở nơi này diễn ra một lúc, thái hậu nhìn Phong Thành Vũ kiêu ngạo đứng thẳng, lại nhìn Lý Viên giống như bảo bối được hắn ôm trong ngực, lồng ngực không ngừng phập phồng, nhưng cũng biết hoàng thượng hôm nay là quyết tâm muốn giữ được tiểu tiện nhân này!

“Hừ......” Sau một lúc lâu, thái hậu lạnh lùng nói: “Tuy là như thế, nhưng dù sao cũng là Thần tần động tay trước, phải làm cho nàng quỳ xuống dập đầu nhận sai trước Thanh Tuyết!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện