: Ma cao một thước



Lí Vị Ương mắt lạnh nhìn Đại phu nhân: “Mẫu thân, người tin lời của lão nô tài này sao? Bà ta hãm hại ta, bởi vì canh này tuyệt đối không có độc.”

Đại phu nhân vỗ bàn đứng bật dậy: “Còn dám nguỵ biện! Người đâu, trói Tam tiểu thư lại! Ta phải thẩm vấn cẩn thận!”

Hạ độc mưu hại mẹ cả, bây nhiêu đã đủ dùng đến gia pháp nghiêm khắc nhất, cho dù trực tiếp đánh chết người ngoài cũng không dám nói không đúng, cho nên hôm nay bà không tiếc bất cứ điều gì, phải để Lí Vị Ương không còn sống mà đi ra ngoài.

Triệu Nguyệt bước lên, sắc mặt lạnh lùng đứng chắn trước mặt Lí Vị Ương. Những người khác sửng sốt, không ai dám xông lên.

Lí Vị Ương nhìn Lí Tiêu Nhiên: “Phụ thân, người đã nói sẽ tin tưởng con.”

Lí Tiêu Nhiên đương nhiên cảm thấy Lí Vị Ương sẽ không làm loại chuyện này, nhưng hiện tại chứng cứ vô cùng bất lợi với con bé, cho nên ông nói: “Vị Ương, phụ thân tin con sẽ không làm chuyện này, nhưng con cần phải chứng minh sự trong sạch!”

Đại phu nhân cười lạnh lùng, hiện tại Lí Vị Ương muốn chứng minh mình trong sạch, quả thực là nói nhảm, Đỗ ma ma là nhân chứng, ngân phiếu là vật chứng, quan trọng nhất, bà không thể để Lí Vị Ương có cơ hội thoát tội, chỉ cần trói lại, mạnh tay đánh chết, còn không nhận sai sao? Lí Vị Ương nhìn rõ biểu cảm của Đại phu nhân, vẻ mặt nàng từ đầu đến cuối như đang xem một vở kịch, tiếp theo nàng lớn tiếng hỏi Đỗ ma ma: “Đỗ ma ma, ngươi dám thề mọi chuyện ngươi vừa nói đều là sự thật, là ta mua chuộc ngươi, hơn nữa còn hạ độc trong canh của mẫu thân?!”

Đỗ ma ma quỳ thẳng người: “Dạ, nô tỳ dám làm dám chịu, nguyện ý để lão gia phu nhân xử trí!”

“Ngươi luôn miệng nói ta thu mua ngươi, đã thu tiền, vì sao ngươi lại đổi ý?” Lí Vị Ương ép hỏi.

Đỗ ma ma đã chuẩn bị từ trước nên nói như thế nào, cho nên bà đáp rất nhanh: “Là vì buổi sáng phu nhân kể cho nô tỳ chuyện lúc người còn ở nhà mẹ đẻ, nô tỳ là của hồi môn theo phu nhân vào phủ, nghe thấy người nhắc đến chuyện xưa, nô tỳ cảm thấy thẹn với lương tâm, nô tỳ cô phụ lời dặn dò lúc trước của lão Quốc công cùng Quốc công phu nhân, làm chuyện có lỗi với phu nhân, trước kia nô tỳ đáp ứng Huyện chủ chỉ vì nhất thời hồ đồ, hiện giờ đã tỉnh ngộ hoàn toàn, biết mình nếu còn tiếp tục sai lầm, tương lai khẳng định không dám làm người!”

Lí Vị Ương lạnh lùng nói: “Không đổi ý từ trước mà đến lúc giết người mới đổi ý, đúng là nói năng bậy bạ! Đỗ ma ma, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi nghĩ lại cẩn thận rồi trả lời! Ngươi hãy nhớ đến Lâm ma ma, hy vọng ngươi không phạm sai lần giống bà ta!”

Đỗ ma ma nghe đến tên của Lâm ma ma, nhớ tới kết cục của Lâm ma ma, cả người rét run, gần như không nói ra lời.

Đại phu nhân lạnh lùng nói: “Lí Vị Ương! Ngươi còn dám hù doạ Đỗ ma ma! Ngay trước mặt mọi người còn kiêu ngạo như vậy, sau lưng không biết đến mức nào?! Ta quá nhân từ với ngươi, ngươi còn gây tai hoạ, biết trước thì ta đã không đón trở về, hiện tại làm gia đình không yên, hằng ngày bất an! Ngươi còn không quỳ xuống!”

Lí Vị Ương cười nhẹ: “Mẫu thân, xem ra người đã tin lời lão nô tài không biết xấu hổ này!”

Đại phu nhân tức giận nói: “Vì sao ta không tin! Bà ấy đã hối cải, ngươi còn không nhận sai, ngươi ép ta lấy gia pháp ra sao? Hay là ngươi cho rằng dựa vào một nha đầu biết võ công có thể bảo vệ ngươi, cho nên mới muốn làm gì thì làm?!”

Lí Vị Ương cười, không quỳ xuống cũng không phản bác, chỉ nói với Lí Tiêu Nhiên: “Phụ thân, việc đã đến nước này, có những chuyện con không thể không nói.”

Lí Tiêu Nhiên nhíu mày: “Vị Ương, con muốn nói gì?” Đáy lòng ông vẫn không tin Lí Vị Ương sẽ làm loại chuyện này.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có một mỹ nhân uyển chuyển bước vào, nàng nhìn thấy cảnh tượng giương cung bạt kiếm trong phòng, cả người ngây ra.

Đại phu nhân giật mình, miệng mở lớn gần như to bằng quả trứng gà: “Trường Nhạc! Sao con đã trở lại!”

Lí Tiêu Nhiên nói: “Là ta để con bé trở về, tối hôm qua vừa mới đến nơi.”

Lí Trường Nhạc vui mừng nhào vào lòng Đại phu nhân: “Mẫu thân, nữ nhi nhớ người muốn chết.” Đại phu nhân ôm lấy nàng, ôm thật chặt, sau đó nói: “Con chờ một chút, trước tiên để ta xử lý con tiện nhân kia rồi nói tiếp.”

Lí Trường Nhạc quay đầu nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, nghĩ thầm không biết lần này mẫu thân dùng biện pháp gì xử lý Lí Vị Ương, đáng tiếc vừa rồi mình không ở đây, không được nhìn thấy toàn cảnh. Theo nàng thấy, cho dù thiên đao vạn quả Lí Vị Ương cũng không đủ, nha đầu đáng chết luôn đối địch với mẹ con nàng, tuyệt đối không thể buông tha!

Lí Vị Ương nhìn vở diễn mẹ con gặp lại này, thản nhiên nói: “Con vốn định tặng mẫu thân một bất ngờ lớn, cho nên mới đi cầu xin phụ thân để Đại tỷ trở về, không ngờ mẫu thân lại hiểu lầm con như vậy, trong lòng con thật sự khổ sở. Đã vậy, con không thể không nói rõ ràng, canh này căn bản không phải con làm, cũng không phải nha đầu bên người con làm, người thật sự nấu chính là Đại tỷ!”

Mọi người trong phòng đều giật mình nhìn Lí Vị Ương, không thể tin nổi, Đỗ ma ma ngây người hoàn toàn, sau đó hét lên một tiếng: “Không, không có khả năng!”

Lí Vị Ương không cho bà ta có nhiều thời gian để phản ứng, chỉ lạnh lùng nói: “Vốn định tặng mẫu thân một bất ngờ, mới cố ý giấu tin tức Đại tỷ trở về, có lẽ Đại tỷ nghe được tin mẫu thân sinh bệnh ở chỗ phụ thân, cho nên nói muốn tự tay nấu một chén canh cho mẫu thân, nhưng mà, canh vừa mới nấu xong thì Đại tỷ bị lão phu nhân gọi đi, cho nên con mới hảo tâm đưa canh hộ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện