: Đàn bọ cạp loạn vũ



Lí Thường Hỉ nghe xong, tức giận đến lệch cả mặt.

Nhìn Đỗ ma ma mặt mày hớn hở nói Lí Vị Ương được lão phu nhân yêu thích như thế nào, chi phí ăn ở trong phòng xa hoa cỡ nào, lửa giận trong lòng Lí Thường Hỉ càng lúc càng lớn, trước kia tuy rằng nàng không nổi bật bằng Lí Trường Nhạc, nhưng so với Lí Vị Ương cũng là cao hơn một bậc, ai ngờ, hiện giờ Lí Vị Ương không biết cướp được cái vận khí gì, vượt xa so với bản thân mình.

Đỗ ma ma tiếp tục nói: “Lại nói, vài vị tiểu thư thứ xuất chưa lấy chồng nhà chúng ta, nhìn dáng người khuôn mặt khí độ phong phạm, có ai bằng được Tam tiểu thư, hiện giờ vô cùng cao quý trong mắt mọi người, tiền đồ tương lai không thể đo đếm được!”

Lời này nghe vào tai, Lí Thường Hỉ càng khó chịu hơn.

“Vừa rồi phu nhân còn phân phó, bảo ta đi chuẩn bị cho Tam tiểu thư một bộ đệm chăn dệt kim hoàn toàn mới, mà không hề đề cập đến hai vị tiểu thư còn lại, xem ra, Tam tiểu thư vẫn có trọng lượng nhất trong mắt phu nhân.”

Những người khác đang nghe chăm chú, đột nhiên có người cao giọng hét lên phía sau: “Đỗ ma ma!”

Đỗ ma ma quay đầu, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Hóa ra là Ngũ tiểu thư!” Lập tức ngậm miệng.

Sắc mặt Lí Thường Hỉ đặc biệt khó coi, hừ lạnh một tiếng, Lí Thường Tiếu vội vàng kéo tay áo nàng ta, Lí Thường Hỉ kiềm chế sự tức giận, nói: “Đỗ ma ma, đồ đạc ta đều đã chyển đến, hiện giờ có thể đi gặp mẫu thân rồi.”

Đỗ ma ma cười, nói: “Phu nhân đã phân phó, chờ Tam tiểu thư đến đã.”

Sắc mặt Lí Thường Hỉ càng thêm khó coi.

Hai nha đầu kéo theo mấy bao tải nhỏ đi vào viện, Đỗ ma ma vội gọi bọn họ lại: “Dược liệu đã đem tới sao?”

Một nha đầu nhìn có vẻ thông minh lạnh lợi nói: “Đến rồi, lập tức đưa vào phòng bếp nhỏ.”

Bao tải kia còn không ngừng phát ra tiếng lạch cạch, làm người nghe nổi cả da gà. Lí Thường Hỉ nhíu mày: “Đây là cái gì?”

Đỗ ma ma vô tình nói: “Đại phu nói phu nhân hỏa khí rất nặng, cần phải dùng dạ dày phổi bọ cạp nấu thành canh dưỡng thân, bọ cạp còn phải là loại độc nhất, nấu thật chín rồi lấy ra, đun thành canh mới có tác dụng trừ hỏa tốt nhất. Ai da, đúng rồi Ngũ tiểu thư, tiểu thư nên cách xa thứ này một chút, nếu không cẩn thận bị cắn là cửu tử nhất sinh (chín phần chết, một phần sống) đấy.” Nói xong, bà chỉ huy hai nha đầu kia kéo bao tải vào phòng bếp nhỏ.

Lí Thường Hỉ nghe xong, đứng bất động tại chỗ, cho đến khi Lí Thường Tiếu bên cạnh đẩy đẩy, nàng mới lấy lại tinh thần: “Muội làm sao thế, cứ ngẩn người?”

Đột nhiên Lí Thường Hỉ nở nụ cười, Lí Thường Tiếu thấy vẻ mặt của nàng ta, cảm thấy vô cùng kỳ quái. Lí Thường Hỉ nhìn thoáng qua tỷ tỷ của mình, ngậm miệng lại, không chịu nói gì hết. Tứ tỷ quá yếu đuối vô năng, nói cho tỷ ấy biết nhất định không phải chuyện tốt, đến lúc xử lý được Lí Vị Ương rồi nói cho tỷ ấy biết là được, Lí Thường Hỉ cảm thấy một tia hưng phấn.

Lí Vị Ương thu dọn xong mọi thứ, thấy hai tỷ muội Lí Thường Hỉ bước vào phòng: “Ai da, ánh sáng trong phòng Tam tỷ thật tốt, mẫu thân bất công quá!” Lí Thường Hỉ cười hì hì nói, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì.

Lí Vị Ương nghe lời nói không mặn không nhạt này, cười nhẹ, không cần phải để ý tới.

“Tam tỷ, chúng ta đến chỗ mẫu thân thỉnh an thôi.” Lí Thường Hỉ không tức giận, bước lên lôi kéo Lí Vị Ương.

Triệu Nguyệt đột nhiên ngăn trước mặt nàng ta: “Ngũ tiểu thư, tiểu thư chúng ta không thích bị người khác lôi kéo.”

Lí Thường Hỉ cảm thấy trên mu bàn tay chợt lạnh, sau đó như bị điện giận nhanh chóng thu tay về, vừa định tức giận với Triệu Nguyệt, nhưng nhớ lại Tứ di nương từng nói bên người Lí Vị Ương có thêm một nha đầu biết võ công, lập tức đổi lời: “Xin lỗi Tam tỷ, mấy ngày nay mới nhìn thấy tỷ nên muội vui mừng thôi, chúng ta đi nhanh đi, mẫu thân đang chờ rồi!”

Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Lí Thường Hỉ, chắc chắn có gì đó quái lạ, Lí Thường Hỉ đối xử với mình nhiệt tình như thế, chỉ sợ không phải là chuyện tốt, nhưng nàng vẫn cười sáng lạn: “Ngũ muội, mời.”

Ba người đến phòng của Đại phu nhân thỉnh an, tinh thần của Đại phu nhân có vẻ rất tốt, phân phó người bày biện bữa tối ngay trong phòng, bầu không khí dùng bữa hài hòa hiếm có, lúc ăn cơm Lí Thường Hỉ nói những tin đồn thú vị ở nhà khác cho Đại phu nhân nghe, làm bà thỉnh thoảng cười rộ lên thoải mái, mà hai người khác thì thực hành chuẩn tắc lúc ăn cơm không nói chuyện, chỉ mỉm cười nghe.

Đột nhiên Lí Thường Hỉ ngẩng đầu lên nhìn Đại phu nhân, nói: “Mẫu thân, dùng cơm xong nữ nhi xoa bóp cho người, như thế thân thể sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng mà tuy nữ nhi biết huyệt đạo, nhưng sức lực quá yếu, chỉ sợ không thoải mái.”

Đại phu nhân cười, nói: “Vậy tìm nha đầu khỏe khoắn đến, con nói cho nha đầu biết, nha đầu cứ thế làm theo là được, tay chân ta rất đau đớn, con giúp xoa bóp một lúc đi.”

Mắt Lí Thường Hỉ xoay chuyển một vòng: “Vậy để nàng ấy đi!” Nàng tùy tiện chỉ một cái, lại chỉ về phía Triệu Nguyệt đứng sau lưng Lí Vị Ương cách đó không xa.

Đại phu nhân nâng mắt, cười: “Chuyện này… không tốt lắm, đó là nha đầu của Vị Ương.”

“Nhưng nàng ấy biết võ công, sức lớn, lại không thô lỗ như nha đầu làm việc nặng, chỉ mượn có hai canh giờ thôi, cũng không phải không trả lại cho Tam tỷ. Tam tỷ, tỷ sẽ không để ý đúng không, chuyện này là tẫn hiếu với mẫu thân đó!” Lí Thường Hỉ sẵng giọng, như thể Lí Vị Ương không đáp ứng chính là bất hiếu.

Ánh mắt những người xung quanh đều dừng ở chỗ Lí Vị Ương, trong thời gian ngắn căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Lí Vị Ương khẽ nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Ngũ muội nói đùa rồi, mẫu thân mượn nha đầu có gì không được, chỉ có điều nha đầu kia tay chân vụng về, sợ làm mẫu thân đau, đến lúc đó không tốt lắm, không bằng để nữ nhi xoa bóp cho mẫu thân!”

Lí Thường Hỉ vội vàng nói: “Khỏi cần khỏi cần!”

Lí Vị Ương nhìn nàng ta, chỉ hơi mỉm cười.

Trong lòng Lí Thường Hỉ giật thót, lập tức ra vẻ tự nhiên, cố cười nói: “Hôm nay Tam tỷ đã rất vất vả, chỗ mẫu thân có muội là được rồi!”

Bộ dáng như sợ người khác tranh cướp công lao với nàng ta, Lí Vị Ương cười, kỹ thuật diễn chưa đến nỗi quá kém. Nhưng mà, nha đầu kia lấy cơ giữ Triệu Nguyệt lại vì cái gì đây? Lí Thường Hỉ nói xong, lập tức cười liếc mắt ra dấu với Lí Thường Tiếu, tuy Lí Thường Tiếu chẳng hiểu gì cả, nhưng cũng tốt bụng khuyên nhủ: “Đã như vậy, Tam tỷ cứ trở về nghỉ ngơi đi.”

Lí Vị Ương cười, xem như ngầm đồng ý, nàng nhìn vẻ mặt len lén thở phào của Lí Thường Hỉ, cười lạnh. Nha đầu này múa rìu qua mắt thợ, dám giở trò trước mặt Đại phu nhân là có tâm tư gì?

Triệu Nguyệt vẻ mặt không tình nguyện, Lí Vị Ương liếc nhìn nàng ấy, Triệu Nguyệt lập tức hiểu ra điều gì đó, gật đầu thật nhẹ.

Lí Vị Ương đi ra khỏi phòng, Lí Thường Tiếu đuổi theo, cười trừ nói: “Tam tỷ, Ngũ muội không hiểu chuyện, tỷ đừng so đo với muội ấy!”

Lí Vị Ương nhìn dáng điệu bất an của Lí Thường Tiếu, cười nói: “Tứ muội không cần lo lắng, Ngũ muội không gây chuyện, thì ta cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc muội ấy.” Nói cách khác, nếu Lí Thường Hỉ muốn chết, nàng tuyệt đối không nới tay.

Nói xong, Lí Vị Ương dẫn Bạch Chỉ rời đi, Lí Thường Tiếu nhìn bóng lưng của nàng, không biết vì sao, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.

Qua một canh giờ, Bạch Chỉ nói: “Tiểu thư, đến giờ tắm rửa rồi, nô tỳ đi phân phó người chuẩn bị nước ấm.”

Lí Vị Ương gật đầu, lật quyển sách trong tay, nói: “Đi đi.”

Chỉ chốc lát sau Bạch Chỉ trở lại, “Nô tỳ đến thủy phòng nói tiểu thư cần nước, sau đó có ma ma đến truyền lại lời của phu nhân, ba vị tiểu thư có thể dùng hồ nước nóng trong viện, không cần phiền phức đi lấy nước.”

Trong viện Đại phu nhân, đúng là có một hồ nước nóng, chỉ có điều… đó là đãi ngộ rất ít người được hưởng.

“Nô tì đã lặng lẽ đến xem xét, Tứ tiểu thư vừa mới tắm rửa đi ra, nhìn bộ dáng hẳn không có vấn đề gì.”

Càng không có vấn đề mới càng khác thường, Lí Vị Ương gật đầu, thu lại suy nghĩ, chậm rãi đi đến hồ nước nóng trong Phúc Thụy viện, hồ không giống như ao tắm rửa bình thường, nước hồ được dẫn vào từ suối nước nóng bên ngoài, thêm vào đủ các loại hương liệu cùng dược liệu trân quý, đáng tiếc, ngoại trừ Đại phu nhân cùng Lí Trường Nhạc, những người khác không có quyền hưởng dụng, lúc trước Nhị phu nhân sở dĩ kết thù với Đại phu nhân, nguyên nhân lớn nhất chính vì toà viện đẹp cùng hồ nước nóng này.

Toàn bộ hồ thật yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy cùng hương hoa nhàn nhạt phiêu tán.

Lí Vị Ương cho tay xuống dòng nước, hơi nước từ tay nàng chậm rãi bốc lên, lượn lờ thành sương khói nhìn không rõ.

Mặc Trúc canh giữ bên ngoài, Bạch Chỉ bước vào hầu hạ.

Lí Vị Ương nhắm mắt, phảng phất như rất mỏi mệt.

Đúng lúc này, từ bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động cực nhỏ. Lí Vị Ương mở mắt, quay đầu nhìn, thấy một thứ đen tuyền từ cửa sổ bò vào.

“Cái gì vậy!” Giọng nói của Lí Vị Ương lạnh lùng.

Bạch Chỉ nghe thấy nhìn qua, trong nháy mắt, trái tim gần như ngừng đập!

Bởi vì vừa nhìn qua, đập vào mắt, là một con bọ cạp trên lưng có đốm đỏ, đang chậm rãi bò sát lại gần hồ!

“Bọ cạp! Bọ cạp!” Bạch Chỉ kinh hoảng hô lên, sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, theo bản năng đưa tay lấy xiêm y trên bình phong, ai ngờ một con bọ cạp khác đang bò cạnh quần áo, không có cách nào lại gần, Bạch Chỉ bất giác rút tay lại.

Ngoài cửa sổ, nha đầu Ngưng Ngọc mở rộng miệng túi, để toàn bộ bọ cạp bò vào, lui lại phía sau ba bước, đến bên cạnh Lí Thường Hỉ, nhỏ giọng nói: “Ngũ tiểu thư, cách này thật sự thành công sao? !”

Lí Thường Hỉ cười lạnh một tiếng: “Hừ, bọ cạp độc cắn chết nó là tốt nhất! Cho dù không chết, ta còn có hậu chiêu đang chờ!” Chỉ cần Lí Vị Ương vừa kêu to cứu mạng, những thị vệ mình an bày sẽ từ bên ngoài viện vọt vào, đến lúc đó Lí Vị Ương sẽ bị nhìn thấy hết không sót chỗ nào, cho dù thoát được bầy bọ cạp, cũng không trốn được thân bại danh liệt!

Bạch Chỉ vừa hét lên, tốc độ bò của bọ cạp trên mặt đất rõ ràng nhanh hơn, trong căn phòng yên tĩnh, phát ra tiếng ma sát đáng sợ.

Bạch Chỉ sợ hãi nói: “Tiểu thư, hiện giờ chúng ta làm sao đây.” Nuốt nước miếng, Bạch Chỉ nhìn bọ cạp lại nói: “Nô tỳ ra chắn đường, tiểu thư mau chạy.”

“Không được.”

Gần như trong nháy mắt, Lí Vị Ương đã hiểu ra ý tưởng của đối phương. Chỉ sợ lúc này bên ngoài đã an bày vô số người, chờ xem nàng mất hết thể diện, sau đó thân bại danh liệt! “Tiểu thư! Nô tỳ sợ!” Bạch Chỉ sợ hãi không tự chủ được nói.

Lí Vị Ương thấp giọng nói: “Cởi áo khoác của ngươi ra đưa cho ta.”

Bạch Chỉ sửng sốt, lập tức nhớ ra Lí Vị Ương không mặc gì cả, vội vàng cởi áo khoác, Lí Vị Ương nhanh chóng bước ra khỏi hồ, mặc áo khoác lên người, Bạch Chỉ chỉ mặc áo trong màu trắng, vẻ mặt hoảng hốt nhìn chằm chằm cửa sổ: “Tiểu thư, nhiều quá! Nhiều quá…”

Từ cửa sổ có liên tiếp bốn năm con bọ cạp lớn hơn bò vào, Bạch Chỉ bị kinh hãi nói cũng không rõ ràng, định lôi kéo Lí Vị Ương chạy ra bên ngoài, lại bị Lí Vị Ương ngăn cản: “Hiện tại quần áo chúng ta không chỉn chu đi ra ngoài, có chuyện gì cũng không thể biện minh được! Ngươi còn không rõ sao?”

Bạch Chỉ kinh hoảng nắm chặt tay áo, sự sợ hãi chưa từng có xâm nhập vào trái tim nàng, đúng lúc này, Lí Vị Ương nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng: “Đừng lên tiếng, ta có biện pháp!”

Bạch Chỉ không biết Lí Vị Ương có biện pháp gì, nhưng nàng thấy, trong tình huống này quả thật biện pháp gì cũng không thể nghĩ ra.

Lí Vị Ương vốn có tính toán từ trước, bởi vì nàng biết hiện tại Triệu Nam đứng ở một nơi bí mật nào đó gần đây bảo vệ nàng, chỉ cần nàng thổi cây sáo vàng nhỏ luôn đeo trên cổ, tất cả sẽ bình an vô sự. Nhưng mà, như thế sẽ bại lộ lực lượng của mình quá sớm, để cho Đại phu nhân biết hết! Đại phu nhân là người thận trọng, tuyệt đối không lãng phí một người nào!

Vô số bọ cạp đã gần trong gang tấc, bàn tay đặt lên cây sáo vàng, suy nghĩ chuyển động nhanh như chớp, nhưng Lí Vị Ương vẫn chậm chạp không động đậy, như thể đang chờ đợi gì đó! Đúng lúc này, đột nhiên có người từ bên ngoài vọt vào, trong tay cầm đuốc, nhanh chóng hướng về phía bọ cạp, bọ cạp thấy đuốc, lập tức lui về phía sau, liên tiếp hai ba con rơi xuống hồ, chỉ chốc lát sau đã nổi lềnh phềnh trên mặt nước, bụng lật ngược, thoạt nhìn cực kỳ ghê tởm.

Người cầm đuốc vẻ mặt thân thiết: “Huyện chủ, người không sao chứ!”

Lí Vị Ương nhìn bà ta, ngón tay nắm chặt sáo vàng lặng lẽ buông lỏng: “Không sao, đa tạ Đỗ ma ma.”

Đỗ ma ma trên mặt đều là tươi cười: “Nói gì vậy, nô tỳ chỉ làm tròn bổn phận mà thôi, vừa nghe nói bọ cạp không biết bị ai thả ra ngoài, trong đầu chợt nhớ bọ cạp thích nơi nước ấm, cho nên lập tức xông vào bảo vệ tiểu thư.”

Bạch Chỉ kinh hoảng chưa ổn định lại xoa xoa ngực: “Cám ơn Đỗ ma ma!” Nàng luôn nghi ngờ Đỗ ma ma, hiện giờ nhặt được cái mạng từ trong miệng bọ cạp mới cảm thấy tiểu thư nói đúng, trên đời này không ai không thể bị mua chuộc, chỉ cần có tiền, người vốn là kẻ địch cũng sẽ trợ giúp ngươi.

Đỗ ma ma cười nói: “Bạch Chỉ cô nương nói gì vậy, đây là bổn phận của nô tỳ!”

Mặc Trúc xông vào cùng Đỗ ma ma lúc này vẻ mặt kinh hoàng, nàng luôn canh cửa ở bên ngoài, cho đến lúc đột nhiên Đỗ ma ma vẻ mặt kích động cầm đuốc chạy lại, nói nàng biết bọ cạp thoát ra ngoài, nàng còn cảm thấy chắc là quỷ kế của đối phương, không chừng muốn hãm hại tiểu thư gì đó, nhưng Đỗ ma ma đẩy ngã nàng vọt vào, nàng vội vã chạy theo thì thấy bọ cạp đầy đất!

Đỗ ma ma cầm quần áo bên trên đầy bọ cạp vung một cái, sau đó đưa quần áo cho Lí Vị Ương: “Huyện chủ mau mặc vào đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Bạch Chỉ hỏi: “Bọ cạp này rốt cuộc từ đâu đến?”

Đỗ ma ma nói: “Đều là thuốc dẫn của phu nhân, ai da, nô tỳ nhớ ra, vừa rồi nha đầu trong phòng bếp có nói nhìn thấy nha đầu của Ngũ tiểu thư đến —— “

Lí Vị Ương nhìn Đỗ ma ma, nói: “Ma ma cảm thấy Ngũ muội muốn hại ta?”

Đỗ ma ma thở dài: “Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, ai mà ngờ được Ngũ tiểu thư lại là người như vậy!”

Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Đỗ ma ma đừng nói bừa, vừa rồi Ngũ muội còn ở trong phòng xoa bóp cho mẫu thân, sao có thể sai khiến nha đầu đi trộm bọ cạp thả ra đây?”

Đỗ ma ma nói: “Haiz, nô tỳ không dám nói dối, vừa rồi Ngũ tiểu thư chỉ huyệt đạo ở chỗ nào, rồi nói đau đầu trở về trước, phu nhân còn đang buồn bực, nếu không phải đến giờ uống thuốc, nô tỳ cũng không biết được chuyện này!”

Lí Vị Ương thấy bà ta lải nhải còn định nói tiếp, vẫy tay dừng lại: “Được rồi Đỗ ma ma, mẫu thân bên kia còn đang chờ ngươi hầu hạ, nếu mẫu thân phát hiện ngươi ở chỗ ta —— “

Đỗ ma ma vội vàng im miệng, nhẹ giọng nói: “Vậy nô tỳ đi trước, Huyện chủ chỉ cần biết rằng hiện giờ nô tỳ một lòng vì người là tốt rồi! Những chuyện khác không cần gấp gáp!” Sau đó, bà nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, hình như đang chờ được thưởng.

Đúng là lòng tham không đáy, Bạch Chỉ nghĩ thầm, trên mặt cười nói: “Đỗ ma ma đi trước, nô tỳ hầu hạ tiểu thư thay đồ xong sẽ lập tức đưa đến cho ma ma.”

Đỗ ma ma giao cây đuốc cho Mặc Trúc, cười mỉm rời đi.

Lí Vị Ương bình tĩnh thay quần áo, Mặc Trúc còn đang đốt mấy con bọ cạp còn lại trên mặt đất, đột nhiên Lí Vị Ương lấy cây sáo vàng ra, đặt lên môi khẽ thổi, một âm thanh kỳ dị truyền ra ngoài, gần như trong nháy mắt, một nam tử cao lớn từ cửa sổ nhẹ nhàng bay vào. Nói bay vào là vì thân hình hắn cực kỳ nhanh.

Lí Vị Ương nói: “Thấy rõ ràng không?”

“Dạ, thuộc hạ ở bên ngoài đã thấy rõ hai người thả bọ cạp.”

“Bắt lại đây.”

“Dạ.” Triệu Nam trầm giọng nói, sau đó nhanh chóng biến mất trước mắt ba người.

Nửa khắc ngắn ngủn sau, Triệu Nam mỗi tay nhấc một người nhảy vào phòng. Hắn vừa chạm chân xuống đất, lập tức vứt hai người kia như vứt chó chết, hai người chật vật lăn lại một chỗ.

“Tiểu thư, nô tài đã điểm huyệt câm hai người bọn họ.” Triệu Nam nói.

Lí Vị Ương gật đầu, nâng lên một khuôn mặt mang theo vết sẹo dữ tợn trong số đó, vẻ mặt hoảng sợ không hiểu gì cả.

Móng tay mỏng manh nhẹ nhàng xẹt qua mặt Lí Thường Hỉ, đầu ngón tay sắc nhọn lạnh như băng lướt qua mặt nàng, làm cả thân thể run rẩy, Lí Vị Ương cười nhạt, nói: “Ngũ muội, bọ cạp chơi vui lắm sao?”

Khuôn mặt Lí Vị Ương sáng tỏ như ánh trăng, vẻ mặt tựa như nước trên mặt hồ, mà trong mắt nàng ta lại mang theo vố số hàn ý, Lí Thường Hỉ bỗng nhiên cảm thấy người trước mặt đáng sợ đến mức nào, nàng thật sự không biết mọi chuyện vì sao lại thành thế này. Nàng vừa mới thả bọ cạp, sợ làm người khác nghi ngờ, cho nên lập tức dẫn nha đầu đi, vốn tưởng rằng mọi chuyện không chút sơ hở… Nhưng ai ngờ vừa mới trở về phòng đã bị một nam nhân mạnh mẽ bắt tới đây!

Lí Vị Ương khẽ cười nói: “Trước giờ Ngũ muội chịu thiệt không ít mà sao vẫn không học được cách ngoan ngoãn đây!”

Triệu Nam giải huyệt đạo cho Lí Thường Hỉ, đặt trường kiếm lên cổ nàng ta, giọng nói Lí Thường Hỉ phát run, “Ta… ta thật sự không hiểu ngươi đang nói gì.”

Lí Vị Ương mỉm cười, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ là hiểu lầm sao?”

Lí Thường Hỉ vội vàng nói: “Đương nhiên là hiểu lầm, chuyện gì ta cũng không biết!”

Lí Vị Ương nói: “Tìm một con bọ cạp sống đến đây.” Ngươi đã bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa!


_____________________________________________



Thanh Mai: Chương tiếp theo sẽ có vào thứ 3 ngày 07/05

Đợt này bận rộn quá nên 2 ngày thật sự không kịp edit 1 chương :(
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện