Lí Vị Ương đi ra khỏi đại sảnh, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Bạch Chỉ đang đứng chờ bên ngoài, nhìn thấy Lí Vị Ương đi ra, vội vàng chạy lên đón: “Tiểu thư.”

Lí Vị Ương nhìn nàng ta một cái, thấy khoé mắt nàng ta vẫn còn vương lệ, thở dài một tiếng, nói: “Ngươi vẫn còn khổ sở vì Tử Yên?”

Bạch Chỉ lau nước mắt, nói: “Tiểu thư, nô tỳ và Tử Yên cùng nhau vào phủ, tình cảm tất nhiên không giống những người khác. Tuy rằng nàng ấy tự làm tự chịu, nhưng nhìn nàng ấy chết thảm như vậy, trong lòng nô tỳ thật sự thấy…”

Lí Vị Ương gật đầu, lúc Tam phu nhân sai người nói với nàng, Đại thiếu gia đã xử lý Tử Yên, những người đó còn tra tấn nàng ta đến chết, nàng lập tức nghĩ ra chủ ý này. Nàng rất hiểu Lí Tiêu Nhiên, nếu có người uy hiếp nghiêm trọng đến danh dự cùng quan chức của ông, cái gì cũng không cần thương lượng!

Ánh mắt Lí Vị Ương lướt qua xung quanh, đột nhiên nhíu mày: “Mẫn Đức đã về cùng Tam phu nhân rồi sao?”

Bạch Chỉ ngẩn người, lập tức nói: “Tam phu nhân đã trở về, mà Tam thiếu gia thì không thấy.”

Từ lúc yến hội bắt đầu, đứa nhỏ này đã có chỗ là lạ, Lí Vị Ương suy nghĩ, vẫn cảm thấy không ổn, nói: “Đi theo ta đi tìm.”

Một đường đi tìm, cuối cùng thấy được bóng dáng quen thuộc trên bậc thềm đình hóng mát trong hoa viên yên tĩnh.

Lí Vị Ương sửng sốt, sau đó bước nhanh qua đó.

“Tam tỷ.” Lí Mẫn Đức ngồi trên bậc thầm, nhỏ giọng nói.

Ánh trăng sáng chiếu lên khuôn mặt hắn, làm bờ môi hắn thoạt nhìn có chút trắng bệch.

“Sao lại ngồi đây một mình?” Lí Vị Ương đưa tay kéo hắn, vừa mới chạm vào người hắn đã bị cảm giác lạnh như băng làm cho sợ hãi, vội phân phó Bạch Chỉ cầm áo choàng của mình đến đây.

Bạch Chỉ xoay người chạy vội đi, trong đình hóng mát bỗng chốc chỉ còn lại hai người.

Lí Mẫn Đức không ngẩng đầu lên, hàng mi thật dài buông xuống, “Tam tỷ, chuyện hôm nay, là tỷ và mẫu thân ta cùng làm ra.”

Lí Vị Ương ngẩn người, nhưng không biết phải nói thế nào. Đại phòng bất cứ lúc nào cũng ham muốn tài sản của Tam phòng, lúc trước Tam phu nhân thân thể không tốt, cũng là do Đại phu nhân động tay động chân, hiện giờ Tam phu nhân coi như đem mọi thứ hoàn trả, không có gì không đúng, nhưng mà Mẫn Đức dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, hắn có thể hiểu được chăng? “Mẫn Đức, việc này không phải là chuyện đệ nên quan tâm, nhanh về đi, đừng để bị cảm lạnh.” Nàng lại kéo hắn đi.

Hắn vẫn không chịu động đậy, chỉ nhíu mày nói, “Ta còn muốn ngồi đây một lúc nữa.”

“Tối hôm nay rốt cuộc đệ bị sao vậy?” Khuôn mặt Lí Vị Ương như giận mà tái đi, “Có trở về không đây!”

“Không về!” Lí Mẫn Đức đột nhiên lớn tiếng nói, ánh mắt Lí Vị Ương càng lúc càng lạnh. Không phải nàng vô duyên vô cớ muốn làm người tốt, nếu không phải thời gian này cùng Lí Mẫn Đức giúp đỡ lẫn nhau, nàng sẽ không quản hắn ngồi đông chết ở đây làm gì.

“Được, đệ không đi, ta đi.” Lí Vị Ương xoay người.

Phía sau truyền đến một câu nói nhỏ rất không tình nguyện, “Có chuyện gì tỷ đều gạt ta…”

Lí Vị Ương đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Lí Mẫn Đức, nghĩ thầm đứa nhỏ này nhỏ tuổi mà tâm tư già dặn.

“Mọi người không gạt đệ, mà loại chuyện vu oan hãm hại này, nên ít làm thì hơn.” Lại càng không nên để một tiểu hài tử tham gia vào.

“Tỷ vẫn coi ta là tiểu hài tử.” Lí Mẫn Đức nhíu mày.

Ngươi không là đứa nhỏ thì là cái gì! Lí Vị Ương đau đầu, “Về sau mọi người sẽ nhớ —— “

Đột nhiên Lí Mẫn Đức ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm nàng, cho đến khi Lí Vị Ương không hiểu sao cảm thấy chột dạ mới thôi. Được rồi, mặc kệ thời điểm nào, nàng đều không hy vọng một thiếu niên trong sáng bị liên quan vào những chuyện ghê tởm, hơn nữa, chỉ cần làm không tốt sẽ bị cắn ngược lại.

Mặc kệ là Tam phu nhân hay là mình, đều sẽ không để Mẫn Đức đi mạo hiểm.

“Đừng giận dỗi nữa, đứng lên đi.” Lí Vị Ương chớp chớp mắt, nghiêm túc nói.

“Ta không giận dỗi.” Lông mi Lí Mẫn Đức dày rậm như một cây quạt, khuôn mặt trắng nộn không có biểu cảm gì, nhìn qua như có sự âm trầm không phù hợp với độ tuổi.

Lí Vị Ương bật cười, nói: “Không phải đệ nói muốn tỷ coi đệ là người lớn sao? Đây là chuyện người lớn hay làm?”

Hắn không hé răng. Lí Vị Ương đưa tay ra kéo hắn.

Lí Mẫn Đức buồn bực không mở miệng gạt tay nàng đi, Lí Vị Ương oán thầm, đứa trẻ này đúng là không đáng yêu!

Lí Mẫn Đức đứng bật đậy, đáng tiếc vừa mới cất bước, hắn đột nhiên ngã xuống.

“Chân bị tê thôi.” Lí Vị Ương đỡ lấy hắn, thuận lợi giúp hắn đứng thẳng dậy, sau đó bất đắc dĩ than thở, “Tam thiếu gia, đệ muốn ta ngồi ở đây với đệ đón gió lạnh sao?”

Lí Mẫn Đức nghiêm mặt, bộ dáng rất mất hứng.

“Trong người đệ đang giấu cái gì, sao căng phồng ra thế này.” Lí Vị Ương nghi ngờ.

“Không có gì…”

Nàng nghi hoặc nhìn hắn, “Thật sự không có gì?”

Hắn ôm ngực: “… Chỉ có thứ đồ chơi không đáng tiền thôi, kém xa trân quý Thái tử tặng.”

Lí Vị Ương ngẩn người: “Đệ —— cũng chuẩn bị lễ vật cho tỷ sao?”

Trên mặt Lí Mẫn Đức hiện ra một tia đỏ ửng, một lúc lâu sau mới nhẹ “ừm” một tiếng.

Trong lòng Lí Vị Ương chấn động, như có trăm vị hỗn tạp, cả người hơi run.

Nàng nhìn ra được, Mẫn Đức là một đứa nhỏ trưởng thành sớm mà cô độc, so với người lớn còn trí tuệ thậm chí mẫn cảm hơn nhiều, làm cho người khác không kìm lòng được có vài phần trìu mến.

Lí Mẫn Đức chậm chạp lấy từ trong người ra một tượng gỗ điêu khắc.

Lí Vị Ương: “…”

Thoạt nhìn là oa nhi có hình dáng giống con thỏ, …

“Có thấy giống tỷ không?” Lí Mẫn Đức nhìn nàng lấy lòng.

Lí Vị Ương thật sự không đành lòng đả kích hắn, đành nói: “Ừ, rất giống, đệ tự tay làm sao?”

“Ừm!” Lí Mẫn Đức thoải mái cười, khoé miệng cong cong, khuôn mặt giãn ra, ánh mắt như phản chiếu ánh sao sáng lạn đầy trời, biển sao cũng lạc trong ánh mắt hắn, Lí Vị Ương cảm thấy bị vẻ tươi cười này làm cho choáng váng.

“Làm rất đẹp.” Lí Vị Ương nâng lễ vật của hắn lên, cẩn thận xem xét, tuy chế tác không hoàn hảo, nhưng mỗi một đường cong cùng góc cạnh đều rất mượt mà, có thể nhìn ra làm rất vất vả tốn công sức, “Mẫn Đức đối xử với tỷ thật tốt.”

Lí Mẫn Đức cười, Lí Vị Ương đột nhiên thấy hắn co ngón tay lại, nàng nhíu mày, lập tức kéo tay hắn ra, đầu ngón tay chạm đến nhưng vết thương nhỏ thô ráp, “Ngón tay bị thương?”

Lí Mẫn Đức giấu tay đi: “Không có!”

Rõ ràng đã bị thương, lại còn không thừa nhận.

Ánh mắt Lí Vị Ương thâm trầm như đêm đen, lông mi dài cong nhẹ nhàng lay động, đáy mắt nàng ẩn sau bóng đêm trầm tĩnh, cuối cùng nàng chỉ cười tươi: “Tỷ sẽ bảo quản lễ vật này thật tốt.”

Cái gọi là lời đồn đãi, ba người là thành một cái chợ, sau khi truyền qua miệng nhiều người, nhất định đã được tuyên truyền ồn ào huyên náo thêm mắm dặm muối, hơn nữa yến hội hôm đó lại tập trung không ít hậu duệ quý tộc thượng lưu cùng nữ quyến, bọn họ thích nhất là nói chuyện thị phi, bàn luận chuyện người khác. Rất nhanh, toàn bộ Kinh đô đều biết Đại công tử của Lí Thừa tướng học hành bên ngoài thành tài trở về hoá ra là một công tử phong lưu chưa kết hôn đã nạp thiếp, còn không biết vì sao giết chết nha đầu kia. Đại phu nhân suy nghĩ các loại biện pháp đi áp chế lời đồn đãi, nhưng loại lời đồn này thường càng truyền càng mãnh liệt, người nhiều chuyện đem đi kể khắp nơi, làm tin đồn càng thêm phong lưu thú vị, toàn thành nghị luận liên tục, không phải chỉ một hai người. Cuối cùng biến thành phiên bản mới, Đại công tử Lí gia bức gian một tiểu nha đầu, nha đầu kia ngay trên yến hội tự sát để giữ sự trong sạch, càng đáng sợ hơn là, phiên bản này truyền vào trong cung, làm cho Hoàng đế vốn đã phê chuẩn tấu sớ xin cho Lí Mẫn Phong vào triều làm quan nghe xong giận tím mặt, chẳng những vứt tấu sớ đó sang một bên, còn mắng Thác Bạt Chân người dâng tấu một trận.

Tam Hoàng tử vốn luôn thu mình không gây chú ý, vốn tưởng rằng dâng tấu lên Hoàng đế, có thể đổi lại nhân tình cho Lí Thừa tướng, còn âm thầm tăng thêm một cánh tay cho mình, tương lai có rất nhiều chỗ dùng đến, không ngờ rằng cuối cùng thành kết cục như vậy, coi như là thất sách hiếm thấy của hắn bao nhiêu năm qua.

Đại phu nhân dẫn theo Lí Trường Nhạc đến từ đường, thăm nom Lí Mẫn Phong bị giam giữ đã mười ngày.

Lí Mẫn Phong đang ngồi trước bàn ngẩn người, sắc mặt hắn héo hon, mặt xanh trắng, bộ dáng uể oải không phấn chấn. Mấy ngày qua, hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, bản thân học phú ngũ xa, du lãm tứ hải, sao có thể không đấu lại một tiểu nha đầu chỉ mới mười ba tuổi, chịu thiệt dưới tay nó chứ?

(Học phú ngũ xa: Thời chiến quốc Huệ Thị là một nhà triết học, ông rất ham đọc sách, sách của ông phải dùng đến 5 xe ngựa mới có thể chở hết. Về sau người ta sử dụng “Ngũ xa thư” để tỏ vẻ uyên bác hoặc ca ngợi sự uyên bác.)

Hắn không thể tin được, bản thân liên tiếp bị Lí Vị Ương thiết kế, thậm chí bị nàng ta đùa giỡn quay xung quanh, hùng tài đại lược này, kế sách trị quốc này, đối phó với nha đầu kia, cái gì cũng không dùng được.

“Đại ca, sao đại ca lại biến thành dạng này?” Lí Trường Nhạc gần như không nói nên lời.

Lí Mẫn Phong vừa nhìn thấy Đại phu nhân, lập tức chạy ra: “Mẫu thân, mau cứu con ra ngoài, con không chịu nổi nữa rồi!”


—— Lời ngoài truyện ——

Quần chúng vây xem: Lí Mẫn Đức chẳng lẽ cũng là xuyên không đến, hắn không phải là Ngọc Lí đấy chứ?

Tần: ta bị ý tưởng điên cuồng quái gở này đánh sét xuống người thành ngoài khét trong sống, >_<, sức tưởng tượng của các ngươi, nhân loại không thể ngăn nổi!

______________________________________

Thanh Mai: Ta phải nói trước vấn đề này với mọi người

Dạo này Tần “thiện lương” đã tăng thêm độ này mỗi chương, từ chương 62 trở xuống mỗi chương dài 2 trang word (bản tiếng Trung), nhưng bắt đầu từ chương 63 dài 2 trang rưỡi, chương 64 dài 5 trang và chương 65 trở đi dài 14 trang word, gấp 7 lần so với trước, TM đã cố gắng mỗi ngày một chương, nhưng đến chương 65 thật sự không cố được nữa, cho nên từ chương 65 trở đi, 3 ngày mới có 1 chương, post vào lúc 0 giờ 0 phút.

Báo trước để mọi người không shock :D
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện