Lí Vị Ương cúi đầu, nói: “Vì để phân ưu thay bệ hạ, phụ thân đã phái thám tử lẫn vào nạn dân để hiểu rõ hơn tình huống, người nói, những quan viên địa phương này vừa nghe thấy Ngự sử đến, lập tức xây dựng xưởng cháo suốt đêm, dùng gậy tre treo Hoàng kỳ, viết bốn chữ to “Phụng hiến phục chúc” (phụng lệnh làm cháo), rồi tập hợp nạn dân đứng chờ. Ngự sử đến, bọn họ lập tức đánh chuông bắt đầu phân cháo cho nạn dân, Ngự sử vừa đi, lập tức đóng cửa xưởng, chẩn tai kết thúc ở đó. Bệ hạ, không chỉ quan viên địa phương kiếm lời ở giữa, tệ hơn là bọn họ còn bỏ bùn đất vào trong lương thực chẩn tai cho đủ số lượng, cuối cùng còn trực tiếp bỏ cả vỏ cây vào nồi nấu, các nạn dân phải gắng gượng nhờ loại “cháo” này, dần dần bị đói chết. Chẩn tai như thế, sao có thể không phát sinh bạo loạn?”

Hoàng đế nghe xong, gần như trợn mắt há hốc mồm, ông vạn lần không ngờ được, lại có chuyện như thế phát sinh. Sở dĩ ông không tin lời Lí Vị Ương nói rằng quan viên địa phương kiếm lời ở giữa, là vì ông đã phái đi ba tám Ngự sử tuần tra, đều không tra ra nguyên do của bạo loạn, tiểu cô nương trước mắt này lại nói được rõ ràng nguyên do của việc này, cưỡng ép mình tin rằng nàng ta đang nói lung tung, đúng là không có khả năng.

“Người trẫm phái đi không tra ra bất cứ điều gì! Không chỉ Ngự sử, còn cả thám tử trong cung!” Hoàng đế nói rõ từng chữ.

Lí Vị Ương cúi đầu xuống, Hoàng đế đương nhiên cái gì cũng không tra được, bởi vì chứng cứ bên ngoài đều đã bị đám quan viên địa phương xử lý, còn áp dụng trấn áp với nạn dân, căn bản không hỏi ra được chân tướng. Nhưng mà – chuyện này, mỗi lần có thiên tai trong kiếp trước, nàng đã tận mắt thấy, đó là những kỹ xảo tham quan ô lại quen dùng.

“Người của phụ thân lúc mới đầu cũng không tra được gì, bởi vì các nạn dân căn bản không chịu nói, tràn ngập thái độ chống cự, sau này thần nữ đề nghị phụ thân cho người cải trang, giả bộ là bạo dân lẫn vào, đương nhiên, để đối phương tin tưởng, tất nhiên phải tốn khá nhiều công sức…”

“Ngươi ——” Hoàng đế gần như không nói nên lời.

“Thứ tư theo lời Đại tỷ là giảm miễn thuế. Bệ hạ ban bố lệnh miễn thuế, còn cho người đến khu thiên tai an ủi thăm hỏi, đây vốn là chuyện tốt trấn an dân tâm. Nhưng mà một số quan viên địa phương sau khi thiên tai phát sinh, vẫn gia tăng thuế với nạn dân. Chờ tin miễn thuế đến được khu thiên tai, công tác thu thuế về cơ bản đã hoàn thành, bệ hạ, những thần dân của người, chỉ có thể nhận Hoàng ân trống không.”

Thái hậu liếc mắt nhìn quan Thư ký bên cạnh, đối phương đang múa bút thành văn, ghi chép lại lời nói thẳng thắn của Tam nữ Thừa tướng.

“Thứ năm là Thường Bình thương. Bệ hạ, bên ngoài Thường Bình thương có vẻ là lợi dân, nhưng bên trong lại là xâm hại đến dân chúng, quan lại địa phương phụ trách Thường Bình thương lợi dụng quyền lực mua bán lương thực cấu kết với các gian thương, ngầm chiếm đoạt bạc bệ hạ phát xuống dùng để chẩn tai, hơn nữa còn cắt xén cất vào kho lương thực riêng, hành động lợi dân lập tức biến thành tranh lợi với dân, chế độ này, là hoàn toàn đi xuống. Cho nên năm biện pháp cứu tế, chẳng qua chỉ là nói suông trên giấy mà thôi, thậm chí còn tạo cơ hội tham ô cho chuột lớn, quả thật là hại nước hại dân!” Lí Vị Ương nói từng câu từng chữ rõ ràng, làm người nghe khiếp sợ.

Hoàng đế ngồi bên trên nửa ngày, không nói được một chữ.

Mọi người sắc mặt căng thẳng, không biết đến lúc nào Hoàng đế mới mở miệng, rồi tiểu cô nương xinh đẹp này sẽ đầu lìa khỏi người.

Nhưng mà, cuối cùng Hoàng đế lại thở dài một hơi: “Năm biện pháp này, là do Đại tỷ ngươi nghĩ ra.”

Hàng lông mi của Lí Vị Ương rủ xuống, kính cẩn vô cùng: “Bệ hạ, Đại tỷ chân không rời nhà, biện pháp nghĩ ra tất nhiên là tốt, đáng tiếc đến lúc chứng thực, sẽ tạo ra rất nhiều vấn đề, mà thần nữ không giống với Đại tỷ, bởi vì thân thể không tốt từ nhỏ đã bị phụ thân đưa về quê dưỡng bệnh, có nhiều hiểu biết về bần dân tá điền… Kính xin bệ hạ thứ tội cho Đại tỷ.”

Khả năng nhìn rõ thấu triệt, năng lực phân tích tinh vi cùng đôi mắt rộng mở như vậy, đồng thời xuất hiện trên người một thiếu nữ. Hoàng đế nhìn kỹ Lí Vị Ương, sự sắc bén trong mắt làm người khác khiếp sợ: “Ngươi đã sớm biết được sẽ xảy ra vấn đề?”

Lí Vị Ương nâng mắt, nói: “Bệ hạ, Vị Ương chỉ từ việc rồi suy luận, không hề biết trước.”

Nàng ta không phải thần tiên, sao có thể biết trước? Hoàng đế gật đầu, nói: “Ngươi còn nhỏ tuổi, có được kiến thức thế này đúng là hiếm thấy, theo ý của ngươi, nên giải quyết như thế nào?”

Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Trước khi chẩn tai phải chỉnh đốn lại trị (tác phong và uy tín của quan lại thời xưa), xin bệ hạ lại phái Ngự sử, trừng trị nặng quan viên tham ô.”

Ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày) của Hoàng đế khẽ rung, phất tay, nói: “Truyền lệnh xuống, phàm là dân chúng phổ thông chỉ cần phát hiện có tham quan ô lại, có thể trói bọn họ lại, đưa về Kinh trị tội, hơn nữa tất cả các trạm kiểm tra trên đường đều phải cho qua, nếu có ai dám ngăn cản, lập tức xử tử.”

Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: “Xin bệ hạ đưa ra một phạm vi ngân lượng tham ô.”

Hoàng đế lạnh lùng nói: “Về sau tham ô bạc chẩn tai, lấy một trăm lượng làm hạn định, toàn bộ giết chết!”

Đôi mắt Lí Vị Ương chớp chớp: “Nhưng mà số người tham ô phần đông, chỉ sợ nhất thời giết không hết, số lượng quan viên cũng không đủ để bổ sung bù vào.”

Hoàng đế nhìn nàng, đột nhiên nở nụ cười: “Theo ý của ngươi, nên làm sao bây giờ?”

Lí Vị Ương mỉm cười: “Về phần vấn đề bổ sung số quan viên thiếu, bệ hạ tất nhiên có phán đoán riêng, nhưng mà thần nữ có thể tranh thủ chút thời gian cho quan viên kế nhiệm.”

Hoàng đế gật đầu, nói: “Được, chuyện sắp xếp quan viên nhậm chức trẫm giao cho phụ thân ngươi.”

Lão phu nhân vừa nghe trong lòng mừng rỡ, giết quan viên tham ô nhất định sẽ đắc tội rất nhiều người, nhưng nếu trong tay còn nắm giữ quyền lực sắp xếp quan viên mới, thì mặc kệ là quan viên ở phái tả hay cánh hữu, đều sẽ nghĩ cách đến nịnh bợ Lí gia, lấy lòng Lí gia, đây là chuyện rất tốt.

Thái hậu cười nói: “Ai gia còn chưa bao giờ gặp được tiểu cô nương trí tuệ như vậy, bệ hạ, con phải ban thưởng thật lớn đó.”

Hoàng đế liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, lắc đầu nói: “Đứa nhỏ này tuổi còn quá nhỏ, không thích hợp nhận cáo mệnh, vẫn nên ban thưởng vàng bạc đi.”

(Cáo mệnh: phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến)

Quả nhiên là một lão hồ ly, hiện tại lại không chịu cho cáo mệnh sao? Trong lòng Lí Vị Ương trầm xuống, nhưng tươi cười trên mặt càng sáng lạn hơn, cúi người không kiêu ngạo không siểm nịnh, dập đầu thật thấp ba cái, giọng nói chân thành: “Được Thái hậu khích lệ, thần nữ ngượng ngùng không dám nhận. Chỉ là thần nữ vận khí tốt, nhờ sự thánh minh của bệ hạ, cho phép nữ tử nghị luận chuyện triều chính, trùng hợp là thần nữ đã từng sống ở dân gian, mới có cơ hội phân ưu thay bệ hạ. Thần nữ không dám nhận thưởng, kính mong bệ hạ thu hồi.”

Thái độ không kiêu ngạo không nóng nảy không siểm nịnh của nàng lập tức giành được hảo cảm của Thái hậu, Thái hậu cười từ ái, xua tay nói: “Hài tử ngốc, tặng thưởng cho ngươi thì nhận đi, bệ hạ miệng vàng lời ngọc, không bao giờ đổi ý!”

Hoàng đế gật đầu đồng ý, phất tay. Lập tức có cung nữ cúi người, rời khỏi chính điện, một lúc lâu sau lại tiến vào, theo sau là hơn hai mươi khay được đưa lên liên tục, trong từng khay đều là hoàng kim cùng châu bảo nặng trịch, mọi thứ đều là quý hiếm, cho dù lão phu nhân là người nhìn quen vàng bạc châu báu cũng cảm thấy hoa mắt.

Ban thưởng phong phú như vậy, quả thực là lần đầu xuất hiện từ xưa đến nay.

Đám nữ quan bên cạnh nhìn chằm chằm không dứt mắt, trong lòng nghĩ thầm: Nha đầu kia đúng là vận khí quá tốt.

Lí Vị Ương lại không hề ngẩng đầu lên liếc nhìn đống vàng một lần, chỉ lẳng lặng quỳ trên mặt đất, nhìn không rõ vẻ mặt, vàng sao? Nàng không cần! Thứ nàng muốn còn đáng giá hơn xa so với vàng!
—— Lời ngoài truyện ——

Được rồi, Vị Ương của chúng ta thật vạn năng, hãy gọi ta là Tần bàn tay vàng

PS: Biên tập đại nhân thường xuất hiện xuất quỷ nhập thần dưới các chương truyện, các ngươi uy hiếp biên tập đại nhân, nhất định sẽ bị tập thể đánh mông &_&
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện