Bạch Chỉ quay đầu, nhìn về phía Lí Vị Ương: “Tiểu thư, đây là?”

Lí Vị Ương trả lời cực kỳ ngắn gọn lời ít mà ý nhiều: “Có người muốn ta thân bại danh liệt.”

Lúc này, mưa đã tạnh, Lí Vị Ương nhìn chăm chú vào cầu vồng ở chân trời, đồng tử co lại, giọng nói đè thấp: “Nếu vừa rồi ta đánh chết hắn, rất sảng khoái, chỉ tiếc, giữ hắn lại còn có chỗ dùng đến. Bằng không người nổi danh ác nhân như vậy, có thiên đao vạn quả cũng không hả giận.”

Bạch Chỉ ngây người.

Lí Vị Ương nhìn nàng một cái, lại nở nụ cười, tiếp tục nói: “Chúng ta đi thôi —— “

Vừa rồi trởi mưa, mặt đất ướt sũng, xung quanh rất nhiều vũng nước, hai chân chạm đất, làn váy không tránh khỏi dính nước. Bạch Chỉ vội vàng cầm lấy làn váy Lí Vị Ương, mà nàng lại không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm ma ma thủ vệ, giọng nói cao hơn lặp lại lời bà ta nói: “Đại phu nhân nói niêm phong hoa viên?”

Thủ vệ Trương ma ma cười, lời nói vẫn lạnh lẽo như trước: “Đúng vậy, Đại phu nhân vừa mới nói qua, biểu thiếu gia bị kẻ xấu đánh trọng thương, người trong hoa viên không một ai được thả ra ngoài.”

Lí Vị Ương nheo mắt lại, “Vừa rồi ở trong hoa viên lâu như vậy, ta lại không gặp phải kẻ xấu gì.”

Nếp nhăn trên mặt Trương ma ma càng sâu hơn, trong tươi cười còn có sự khắc nghiệt, “Ngại quá, Tam tiểu thư, ai là kẻ xấu, chờ Đại phu nhân đến rồi nói.”

Lí Vị Ương cười lạnh, nàng đã sớm đoán được đối phương sẽ có chiêu như vậy, phong kín mọi người trong hoa viên, rồi từ từ xử lý. Nàng nhếch môi, trầm giọng nói: “Hiện tại ta muốn đến Hà Hương viện, các ngươi đây là muốn ngăn cản ta đi gặp lão phu nhân?”

Trương ma ma cười: “Tam tiểu thư, hiện tại lão phu nhân…chỉ sợ không tiện gặp tiểu thư.”

Lí Vị Ương cười, ẩn trong ánh mắt có tia lạnh lẽo. Đối phương không để nàng gặp, thì nàng cứ thế là xong sao? Nàng sớm để lại Tử Yên và Mặc Trúc, một người đến thư phòng mời Lí Thừa tướng, một người đến Hà Hương viện gặp lão phu nhân, Đại phu nhân xem nàng là người ngốc chắc, ngồi yên tại chỗ chờ bà ta tới xử lý? “Tam tiểu thư, đắc tội rồi!” Trương ma ma vẫy tay, lập tức có mấy ma ma cao to vạm vỡ đi lên, muốn bắt lấy Lí Vị Ương.

Lí Vị Ương trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Dừng tay! Ta đường đường là Tam tiểu thư phủ Thừa tướng có thể để đám nô tài nho nhỏ các ngươi chạm vào người sao? Chưa nói đến ngọn nguồn sự thật như thế nào, cho dù ta có phạm lỗi lầm gì, cũng không đến phiên các ngươi lén thẩm vấn! Nhanh đi nói với mẫu thân, bảo người tự mình đến hỏi đi!”

Bạch Chỉ rất thông minh, lập tức lạnh lùng quát ma ma nha đầu phía sau: “Tam tiểu thư có chỗ nào tổn thương, lão phu nhân truy cứu, các ngươi cẩn thận da thịt chính mình!”

Mọi người sửng sốt, không tự chủ được bảo vệ Lí Vị Ương.

Trương ma ma nghĩ thầm không tốt rồi, Đại phu nhân vốn mệnh lệnh cho mình trước tiên trói Tam tiểu thư lại, hiện giờ xem ra – Tam tiểu thư dù sao cũng là chủ tử, mình chỉ là một nô tài, lấy hạ phạm thượng thực sự không ổn. Bà nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu mới cười làm lành nói: “Nô tỳ chỉ làm theo sự phân phó của phu nhân thôi —— “

Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Mẫu thân sao có thể là người không nói đạo lý, không phân biệt được tôn ti như thế! Rõ ràng là các ngươi đám nô tài điêu ngoa chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Còn không lui xuống!” Lời nói dùng những từ nghiêm khắc nhất, làm trên trán Trương ma ma mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Tam tiểu thư, nô tỳ thật sự không có cách nào khác, cầu xin Tam tiểu thư đồng tình…”

Thấy bà ta như thế, Lí Vị Ương lạnh lùng nói: “Cũng được, ta chờ ở đình hóng mát, ngươi đi chuẩn bị trà nóng áo choàng đệm mềm, chờ mẫu thân tới, ta tất nhiên sẽ nói rõ ràng với người!”

Vẻ mặt của Tam tiểu thư không có chút hoảng hốt nào, hoàn toàn không có sự khủng hoảng như sắp bị hỏi tội, Trương ma ma líu lưỡi, chung quy vẫn có chút không yên lòng, sai người đi chuẩn bị. Rất nhanh sau đó, tấ cả đã đưa đến, Bạch Chỉ lấy áo choàng phủ lên ghế lạnh trong đình, Lí Vị Ương thong thả ngồi xuống, nâng trà nóng lên, như đăm chiêu nhìn chằm chằm Trương ma ma.

Ánh mắt kia, như giếng sâu trong mùa đông lạnh giá, mang theo hơi thở băng hàn không nói rõ được, Trương ma ma vốn đến bắt trộm, nhưng lại bị khí thế của tiểu nha đầu mười ba tuổi trấn áp, đứng tại chỗ sắc mặt biến từ xanh sang trắng, bất an.

Nửa canh giờ sau, nghe thấy tiếng ngọc bội đinh đinh đang đang, mùi hương tinh tế bay đến, Đại phu nhân dắt một vị nữ tử vàng son lộng lẫy cùng bước vào hậu hoa viên. Bởi vì trên mặt đất có vũng nước, nên đã có người trải thảm Tử Đàn từ trước, người đó đi thẳng tới, Lí Vị Ương nhìn thấy từ xa, cảm thấy đối phương trán rộng, mắt hơi xếch nhìn về phía trước, có sự quyến rũ sắc bén không nói nên lời, trên người đeo đầy châu ngọc, ăn mặc cực kỳ đẹp đẽ quý giá. Bên cạnh còn có một thiếu nữ dung mạo rất giống bà ta, trán rộng, mũi cao tuổi còn trẻ. Lí Trường Nhạc đi ở sau cùng, khoé miệng khẽ nhếch lên.

Đại phu nhân đi về phía trước, đột nhiên phát hiện Lí Vị Ương bình an ngồi, sắc mặt trầm xuống: “Vị Ương, còn không hành lễ với Nguỵ Quốc phu nhân!”

Thân phận của Nguỵ Quốc phu nhân cao quý không sai, tuy nhiên là thân thích trong nhà nên lễ tiết có thể bỏ qua, nhưng mà tất cả mọi người đứng ở đó, lạnh lùng nhìn Lí Vị Ương, dường như quên nàng cũng là người Lí gia.

Lí Vị Ương mỉm cười, đứng lên, đoan trang quỳ gối hành lễ, nhẹ giọng nói: “Bái kiến dì.”

Ngụy quốc phu nhân “Hừm” một tiếng, cũng không nói “Miễn lễ”, cũng không nói chuyện, chỉ lạnh lùng ngồi xuống, nhấc mí mắt nhìn Lí Vị Ương, cười nói với Đại phu nhân: “Nha đầu kia da mặt không phải dày bình thường.”

Đại phu nhân mỉm cười, chỉ nói: “Tử nhỏ lớn lên ở thôn quê, ít quản giáo, để muội muội chê cười rồi.”

Nguỵ Quốc phu nhân lúc này mới nói: “Đứng lên đi.”

Trong lòng Lí Vị Ương cười lạnh: uy phong thật lớn, xem ra Đại phu nhân muốn nhân chuyện này đưa mình vào chỗ chết.

Nghe thấy trong giọng nói của thiếu nữ mặc hoa phục có sự khiêu khích: “Là ngươi cho người đánh Nhị ca ta?”

Thiếu nữ này là con gái yêu của Nguỵ Quốc phu nhân Cao Mẫn, kiêu ngạo ngang ngược nhất. Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Hôm nay Vị Ương chỉ đánh một tên trộm xâm nhập vào hoa viên, không nhìn thấy Nhị ca của Mẫn biểu tỷ, biểu tỷ hiểu lầm rồi!”

“Tên trộm cái gì! Ngươi dám nhục mạ Nhị ca ta!” Mày liễu của Cao Mẫn dựng thẳng, khí thế bức người.

“Vị Ương ngu dốt, không biết lời của Mẫn biểu tỷ có ý gì, tên trộm xâm nhập vào hoa viên hôm nay chẳng lẽ là biểu ca Cao Tiến sao?” Lí Vị Ương không giận không cáu, vẫn duy trì nụ cười mỉm khéo léo như trước, nói không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Nàng rõ ràng nói Lí Vị Ương đánh Nhị ca của mình, lúc nào nói Nhị ca là tên trộm! Cao Mẫn không ngờ Lí Vị Ương nhanh mồm nhanh miệng như vậy, lâm vào thế bí, quẫn bách tại chỗ, tức giận đỏ bừng mặt.

Nguỵ Quốc phu nhân vốn định để Cao Mẫn thể hiện uy phong, không ngờ vừa ra miệng đã bị đánh trả về, đang định tức giận, đột nhiên Lí Trường Nhạc mở miệng nói: “Rốt cuộc chuyện hôm nay là thế nào!” Ánh mắt của nàng, quét về phía đám ma ma nha đầu đứng bên cạnh.

Bạch Chỉ nhẹ giọng nói: “Hồi bẩm các vị phu nhân tiểu thư, hôm nay Tam tiểu thư dẫn đám nô tỳ đến hậu hoa viên, là vì tiểu thư nói buổi chiều hôm nay nhìn thấy một con chim Đỗ Quyên nổi danh trong hậu hoa viên, chuẩn bị bắt để tặng cho lão phu nhân, ai ngờ đột nhiên một người nhảy ra, làm kinh sợ chim Đỗ Quyên không nói đến, lại còn lén lút—— “

Cao Mẫn cao giọng ngắt lời: “Cái gì mà lén lút! Đó là Nhị ca ta!”

Trong lòng Bạch Chỉ không yên, nhìn sắc mặt Lí Vị Ương bên cạnh vẫn không thay đổi, tự trấn định tinh thần: “Biểu tiểu thư, đây là những gì đám nô tỳ tận mắt nhìn thấy, không phải một mình nô tỳ nói dối.”

Sắc mặt Cao Mẫn lập tức biến thành giận dữ, giơ tay vung mạnh vào mặt Bạch Chỉ. Lí Vị Ương tay mắt lanh lẹ, bước lên một bước bắt lấy cổ tay nàng ta, Cao Mẫn vốn định ra vẻ ta đây, lại không ngờ tay của nàng bị Lí Vị Ương dùng sức bắt lấy dừng lại giữa không trung, không thể động đậy, giận tím mặt: “Lí Vị Ương, ta có thân phận gì, ngươi một thứ nữ nho nhỏ cũng dám vô lễ!”

Lí Vị Ương tuổi còn trẻ, mà sức lực khi giận lại khá lớn, nàng tươi cười ấm áp: “Mẫn biểu tỷ sao lại nói như vậy, Vị Ương chỉ lo lắng biểu tỷ bực bội với một nha đầu, rất mất thân phận!”

Rốt cuộc Nguỵ Quốc phu nhân không kiềm chế được nữa, tay đập thật mạnh xuống bàn đá: “Nói năng bậy bạ, đúng là to gan lớn mật, còn không quỳ xuống!”

—— Lời ngoài truyện ——

Ngồi trước máy tính lâu, hoa mắt tay run run…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện