Phúc An viện

Lâm đại phu bôi thuốc cho Lí Thường Hỉ, ánh mắt Lí Thường Hỉ tràn ngập hy vọng nhìn đối phương, đại phu thở dài, nói: “Ngũ tiểu thư, mặt tiểu thư không có khả năng khôi phục lại như ban đầu.”

Sắc mặt Lí Thường Hỉ bỗng chốc thay đổi, tiếp theo đập mạnh ly trà xuống đất, gào khóc. Tứ di nương Chu thị cùng Lí Thường Tiếu vội vàng chạy tới, trên tay cầm khăn lau nước mắt.

Ánh mắt Đại phu nhân lạnh lùng lướt qua người Tứ di nương Chu thị, Chu thị xuất thân từ Giang Nam, chẳng những lời nói dịu dàng, mà dáng điệu uyển chuyện, có tài ngâm thơ vẽ tranh, dáng vẻ thướt tha đầy đặn, làm say lòng người, sau này sinh hạ Lí Thường Tiếu cùng Lí Thường Hỉ, cho nên rất được Lí Tiêu Nhiên sủng ái.

Nhìn ba mẹ con này, Lí Trường Nhạc khẽ nhíu mày, bộ dáng nhíu mày vẫn làm cho Lâm đại phu phải hít một ngụm khí lạnh, khó trách mọi người đều nói trưởng nữ phủ Thừa tướng xinh đẹp như thiên tiên, đúng là không sai.

Đại phu nhân nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Lâm đại phu mới phục hồi lại tinh thần.

“Lâm đại phu, Ngũ muội ta còn chưa lấy chồng, khuôn mặt, đối với một nữ hài tử, thật sự là quá quan trọng, xin ngài nhất định phải dốc hết toàn lực, còn nữa, nhất định phải giữ bí mật, đừng truyền việc này ra bên ngoài.” Lí Trường Nhạc lời nói mềm mỏng uyển chuyển.

Lâm đại phu cảm thấy vị Đại tiểu thư này chẳng những sắc đẹp khuynh thành, mà tâm tư lại lương thiện, đúng là hiếm thấy. Hắn chắp tay nói: “Đại tiểu thư, thương thế trên mặt Ngũ tiểu thư, ta tất nhiên sẽ tận lực, về việc giữ bí mật, đây không phải là lần đầu tiên ta xem bệnh cho Lí gia – Đại tiểu thư hãy yên tâm.”

Lí Trường Nhạc gật đầu, phân phó nha đầu tiễn đại phu ra ngoài.

Trong phòng, tiếng khóc vẫn vang lên. Đại phu nhân lạnh lùng nói một câu: “Khóc cái gì, còn thấy chưa đủ doạ người sao?”

Trong lòng Lí Thường Hỉ bức bối, khóc nhiều đến không thở nổi, Tứ di nương ngồi bên nhìn đến mà đau lòng, trong mắt lộ ra sự phẫn hận: “Phu nhân, lần này, phu nhân nhất định phải xả giận cho Thường Hỉ!”

Đại phu nhân đập mạnh ly trà lên mặt bàn, trên mặt đầy sự tức giận: “Xả giận, xả giận, ngươi chỉ biết xả giận, còn không phải Ngũ nha đầu hành sự không thoả đáng, thì làm sao có tình hình như hiện tại —— “

Tứ di nương sửng sốt, sau đó nước mắt rớt xuống, bộ dáng như bị oan ức.

Đại phu nhân ghét nhất là bộ dáng này của bà ta, nếu không phải giữ lại mấy mẹ con này còn có chỗ dùng đến, thì bà nhất quyết sẽ không có sắc mặt hoà nhã với bọn họ, Lí Trường Nhạc đứng bên khuyên: “Tứ di nương, người đừng thương tâm, mẫu thân cũng chưa nói mặc kệ mọi người. Chỉ có điều Tam muội muội có tài ăn nói, phụ thân lại tin Tam muội vô tội, ngay cả mẫu thân có muốn làm chủ cho Ngũ muội, cũng hết cách!”

Lời nói của nàng, rõ ràng hướng mũi nhọn về phía Lí Vị Ương, quả nhiên trong mắt Tứ di nương hiện ra vẻ oán hận.

Rõ ràng tiểu Ngũ đi trêu chọc Tam tỷ mới đâm đầu vào hoạ lớn, Tứ tiểu thư Lí Thường Tiếu khoé miệng giật giật, nhưng không nói gì cả.

Giọng điệu của Đại phu nhân đã hoà hoãn hơn: “Ngũ nha đầu lớn lên bên cạnh ta, con bé bị thương như vậy, ta có thể không đau lòng sao? Không ngờ Vị Ương nha đầu này tuổi còn nhỏ, tâm tư lại độc ác như thế, bây giờ còn làm hại Ngũ nha đầu bị huỷ dung, haiz, hiện tại nó là người tâm phúc bên cạnh lão phu nhân, lão gia cũng tin tưởng nó, ta có biện pháp gì cũng không sử dụng được. Mấy người cứ đi về trước đi, để ta suy nghĩ cặn kẽ đã.”

Tứ di nương ôm mối hận, đỡ Lí Thường Hỉ dậy rời đi, Lí Thường Tiếu quay đầu liếc nhìn Đại phu nhân ngồi trong phòng, chỉ cảm thấy khuôn mặt bà hiền lành, nhưng dưới ánh đèn lại thấy hết sức lạnh lẽo.

Lí Trường Nhạc nhìn bóng lưng mấy người, ánh mắt biến thành lạnh lùng: “Mẫu thân, chuyện hôm nay…”

Đại phu nhân hận đến nghiến răng: “Không tưởng được, Tam nha đầu lại là nhân vật lợi hại như vậy!”

“Nếu mẫu thân muốn gây khó dễ với nó, phương pháp có rất nhiều! Nhân dịp nào đó lão phu nhân cùng phụ thân không ở đây, trực tiếp giết chết là được.” Lí Trường Nhạc uống một ngụm trà không nhanh không chậm, giọng điệu lại như đang nghiền chết một con kiến. Nếu như lúc này trong phòng có người ngoài, tất nhiên sẽ không tưởng tượng được Đại tiểu thư phủ Thừa tướng danh vang khắp thiên hạ lại nói ra lời ác độc như vậy.

“Phụ thân con tuy không nói ra, nhưng trong lòng đã thấy nghi ngờ ta, nếu lúc này ta động thủ, sẽ chỉ làm người khác bắt được nhược điểm, mất nhiều hơn được, đã có người thay chúng ta xông lên, thì có thể hả giận là được.”

Hiểu mẹ nhất là con gái, Lí Trường Nhạc đương nhiên đoán được tâm tư của Đại phu nhân, cười nói: “Tứ di nương cũng khá gian xảo, sẽ chịu để chúng ta sử dụng sao?”

Nếu bình thường tất nhiên là không, nhưng hiện giờ sao… Đại phu nhân nở nụ cười.

Ngũ tiểu thư xảy ra chuyện, Đại tiểu thư là người quan tâm nhất, không chỉ mỗi ngày đều đến thăm, mà còn chuẩn bị sẵn cơm nước, hối hận bản thân không chăm sóc thật tốt cho muội muội, thậm chí còn đem cả máu yến Đại phu nhân chuẩn bị riêng cho nàng, nấu thật kỹ rồi đem đến cho Lí Thường Hỉ, mọi người nhìn thấy, càng cảm thấy Đại tiểu thư tâm địa lương thiện, xử sự hào phóng.

Trong thời gian này, Lí Vị Ương giống như không có chuyện gì xảy ra, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nàng căn bản không sợ những người như Đại phu nhân hay Tứ di nương đến gây phiền toái với nàng, bởi vì nàng rất hiểu biết tính cách Lí Tiêu Nhiên, vị phụ thân Thừa tướng trải qua chuyện này, đã ý thức được trong nhà có người giở trò quỷ. Trước giờ Lí gia bề ngoài thì hoà hợp êm thấm, rất có trật tự tôn ti, hiện giờ suýt chút nữa mất cả mạng người. Nếu ông ta tiếp tục không quan tâm, thanh danh của ông, sĩ diện tiền đồ của ông, toàn bộ Lí gia cũng đều bị kéo xuống, có thể thấy được – Lí gia sẽ thái bình được một thời gian.

Nhưng mà, mấy người đấy không đến tìm Lí Vị Ương, chưa chắc nàng sẽ không chủ động đến cửa. Nửa tháng sau, lần đầu tiên nàng đi đến Song Nguyệt các thăm Lí Thường Hỉ, vừa hay gặp Lí Trường Nhạc từ trong viện đi ra, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt của nàng ta hiển nhiên đã được trang điểm tỉ mỉ, càng thêm diễm lệ, trên người khoác áo gấm hoa văn trăm hoa tranh hương, dưới chân lộ ra váy dài trùng điệp mẫu đơn khoe sắc, làn váy điểm xuyết vô số tinh thạch nhỏ vụn lấp lánh toả sáng, làm người khác chỉ liếc mắt nhìn qua, đã cảm thấy chói sáng.

Lí Vị Ương chớp chớp mắt, khoé môi chứa ý cười càng sáng lạn: “Đại tỷ.”

Lí Trường Nhạc cười gật đầu với nàng, sắc mặt không chút khác thường nói: “Tam muội, muội đến thăm Ngũ muội sao?”

Lí Vị Ương gật đầu, nói: “Sắc mặt Đại tỷ vui vẻ, có chuyện gì vui sao?”

Lí Trường Nhạc chớp đôi mắt như làn thu thuỷ, trong ánh mắt âm thầm giấu đi một tia ý cười: “Sắp tới là cuối năm, Đại ca sắp trở về, Tam muội không biết sao?” Nói xong, nha đầu bên cạnh nhắc nhở nàng ta, Đại phu nhân đang chờ rất sốt ruột, nàng ta mỉm cười rồi rời đi.

Lí Vị Ương nhìn bóng lưng nàng ta, đang trầm tư, thì Tử Yên sau lưng nàng thấp giọng thở dài: “Đại tiểu thư thật là đẹp.”

Bạch Chỉ lại hỏi: “Đại thiếu gia sắp trở về sao?”

Điểm chú ý của hai nha đầu hoàn toàn khác nhau.

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Bạch Chỉ có ý khen ngợi, khoé môi mang theo nụ cười lạnh không dễ nhận ra: Đúng vậy, Đại thiếu gia Lí gia, con trai ruột của Đại phu nhân, Lí Mẫn Phong sắp trở về, kiếp trước, hắn chính là huynh đệ tốt, tri kỷ tốt, thần tử tốt của Thác Bạt Chân! Nhớ lại một đời sóng to gió lớn kia, lúc mình quỳ xuống cầu xin hắn, hắn lại đóng chặt cửa không gặp, chỉ nói một câu đuổi nàng đi: “Một thứ xuất nho nhỏ, không biết tự lượng sức mình!”

Không biết tự lượng sức mình, Lí Vị Ương ngẩng đầu, nhìn thoáng qua mặt trời chói loá trên cao, đột nhiên xoay người, bước đến Song Nguyệt các.

Đột nhiên Bạch Chỉ nói: “Tiểu thư, Ngũ tiểu thư nàng ấy –” Lí Thường Hỉ khẳng định sẽ khóc lớn náo loạn giống lúc trước.

Lí Vị Ương không hề quay đầu lại, cười nhẹ: “Biết trên núi có hổ, mới đi lên núi. Đi thôi, ta có dụng ý của ta!”

—— Lời ngoài truyện ——

Đại ca sắp trở về… Thác Bạt Chân cũng sắp đến…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện