Đại phu nhân trở lại Phúc An viện của mình, không nói một câu, ngồi xuống uống trà, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn xanh mét.
“Lí Vị Ương nha đầu đáng chết, bây giờ gan càng ngày càng lớn! Dám ra mặt chống đối mẫu thân!” Lí Thường Hỉ vừa nghĩ đã thấy hận, không nhịn nổi phải nói ra.
Đại phu nhân nâng mắt, nhìn nàng ta một cái, khoé miệng rủ xuống, không nói một lời.
“Ngũ muội muội, muội sao có thể nói Tam muội như vậy? Không có quy củ gì cả!” Lí Trường Nhạc nhíu mày, tuy nàng cũng cảm thấy Lí Vị Ương nhất định phải nhận giáo huấn, nhưng trước mặt người khác, nàng vẫn muốn bảo trì phong phạm hoàn mỹ của Đại tiểu thư.
Lí Thường Hỉ hừ lạnh, nói: “Đại tỷ, lúc trước mẫu thân không phải đã sai người đi điều tra nàng ta sao, nói nàng ta vừa vô dụng vừa nhát gan, giờ xem nàng ta, nói chuyện vô cùng cẩn trọng, hơn nữa không hề có bộ dáng nhát gan – không giống với điều tra chút nào.”
Đại phu nhân tức giận lườm, sau đó lại hỏi: “Thường Hỉ, ngươi có chủ ý gì?”
Thường Hỉ nhìn Đại phu nhân, nhẹ nhàng mở miệng: “Mẫu thân, theo nữ nhi thấy, nha đầu người đưa qua đó nên phát huy công dụng rồi đấy.”
Đại phu nhân dừng một lát, rồi mới cười rộ lên: “Con nói rất đúng.”
Ánh mắt Lí Thường Hỉ khẽ chuyển, mang theo một tia âm u lạnh lẽo: “Hiện giờ tuy lão phu nhân che chở nàng ta, nhưng nếu nàng ta chọc giận phụ thân thì sao? Mọi người nhất định sẽ nhớ đến nàng ta là tai hoạ sinh vào tháng hai, đến lúc đó…”
Nàng không nói rõ ràng ra, chỉ nhìn chằm chằm Đại phu nhân, tươi cười đầy mặt.
“Nha đầu con, đúng là tâm tư linh hoạt.” Vẻ tươi cười càng đậm hơn: “Dù sao, đây cũng là chủ ý không tồi.”
Lí Thường Hỉ vui vẻ ra mặt, chạy qua lấy lòng nói: “Mẫu thân, hôm nay mẫu thân cho nha đầu kia vòng tay!”
Đại phu nhân mỉm cười, phân phó Lâm ma ma đứng bên mang đến một đôi trâm phượng bằng phỉ thuý, đưa cho Lí Thường Hỉ: “Một cái cho con, một cái cho Tứ tỷ con.”
Tứ tỷ có bỏ ra chút sức lực nào đâu! Lí Thường Hỉ trước giờ đều thấy chướng mắt tỷ tỷ ruột chất phác này, trong lòng quyết định giữ lại cả hai cái trâm, sau đó nói tạ ơn Đại phu nhân.
Lí Thường Hỉ không quá ngu ngốc, nhưng cũng không quá thông minh, Đại phu nhân hài lòng gật đầu, bà cần Lí Thường Hỉ nghe lời, hơn nữa có chuyện đều muốn xông lên trước, thay bà làm tất cả những chuyện ti tiện, tránh cho tay mình và Trường Nhạc lây dính máu tươi.
Nói chuyện phiếm một lúc, Lí Thường Hỉ mới phấn khởi rời đi.
“Mẫu thân, mẫu thân đối xử với muội ấy quá mức độ lượng.” Lí Trường Nhạc nhìn bóng lưng Lí Thường Hỉ, thản nhiên nói, “Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ muội ta không biết nặng nhẹ, gan càng ngày càng lớn.”
“Nha đầu ngốc, chính là muốn nó như thế.” Đại phu nhân lạnh lùng cười: “Có Nhị phòng lòng dạ hẹp hòi bên kia, lão Ngũ bên này xảo quyệt, cộng thêm một lão Tứ chất phác, mới phụ trợ được con.”
Lời này có ý gì, Lí Trường Nhạc nghe xong đã hiểu rõ ràng, nhẹ nhàng cười, ngồi xuống bên cạnh Đại phu nhân: “Mẫu thân, hiện giờ không phải có thêm một Tam muội thông minh lanh lợi sao?”
Đại phu nhân nhếch khoé miệng: “Nha đầu Vị Ương kia đúng là không ngu ngốc, nhưng mà rất nhanh thôi – nó sẽ phạm sai lầm!”
Từ lúc Lí Vị Ương diễn trò trước mặt lão phu nhân, chưa đến một ngày quần áo mới đã đưa đến, xuân hạ thu đông mỗi mùa bốn bộ. Lí Vị Ương chọn bộ áo váy nhuộm rõ ràng, màu đỏ nhũ bạc nhu hoà có gắn hoa, nhẹ sờ, sợi bông bên trong áo váy, một lớp rất dày, cho dù mặc giữa mùa đông, cũng thấy ấm áp.
Điều này chứng minh, trận kia đã đánh rất thành công! Lí Vị Ương ngồi trong phòng, vừa uống trà nóng, vừa tính xem bạc lão phu nhân cho nên dùng thế nào, Hoạ Mi chạy từ ngoài vào, trên tay cầm một đôi giày thêu rất đẹp: “Tam tiểu thư, nô tỳ thấy giày tiểu thư đã cũ, lại nhìn thấy Đại tiểu thư có một đôi giày phượng hoa văn thanh tú rất xinh đẹp, cho nên vội vàng thêu cho tiểu thư một đôi! Tiểu thư xem, có vừa lòng không?”
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, thấy đôi giày thêu bề mặt phủ gấm đỏ thẫm, hoa văn phượng màu vàng, từng sợi chỉ đều tinh xảo, chói loá, hiển nhiên đã phải tốn rất nhiều tâm tư.
Hoạ Mi cẩn thận nhìn Lí Vị Ương, cười nói: “Tiểu thư có thích không?”
Lí Vị Ương đi thử giày ngay trước mặt nàng ta, lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, gật đầu, giống như một thiếu nữ hồn nhiên được tặng lễ vật yêu thích.
Hoạ Mi thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu sửa sang lại chuỗi hạt trên giày Lí Vị Ương, rồi như vô tình nói: “Hiện giờ đám nha đầu đều nói, Tam tiểu thư thật sự thanh tú xinh đẹp, so với Tứ tiểu thư Ngũ tiểu thư còn xinh đẹp hơn nhiều!”
Biết tránh đi Đại tiểu thư dung mạo tựa thiên tiên, nha đầu này cũng không quá ngốc, Lí Vị Ương giả bộ không nghe thấy, cẩn thận nhìn giày của mình.
“Nô tỳ mới vào phủ, nghe thấy các ma ma nói, Tam tiểu thư do Thất di nương sinh ra, Thất di nương năm xưa, cũng xinh đẹp vô cùng!” Hoạ Mi thật sự không nhịn được nói ra, như thể không cẩn thận buột miệng.
Đột nhiên Lí Vị Ương nâng mắt, Hoạ Mi bị ánh mắt nàng nhìn đến trong lòng nhảy dựng, lập tức cúi đầu, tự tát mình nói: “Nô tỳ sai rồi, nô tỳ lắm miệng!”
Ai ngờ Lí Vị Ương lại cười hì hì nói: “Hoạ Mi, đôi giày này thêu rất đẹp!”
Hoạ Mi thấy nàng không lộ vẻ tức giận, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Tam tiểu thư thích là tốt rồi, haiz, tiểu thư thật sự cô đơn, không có mẹ ruột bên cạnh, như Tứ tiểu thư Ngũ tiểu thư, có Tứ di nương chăm sóc, ít nhiều gì cũng được sống vui vẻ qua ngày!”
Lí Vị Ương chớp mắt mấy cái, cố tình nói: “Hoạ Mi, ngươi định nói gì!”
Hoạ Mi biết đoán ý qua lời nói sắc mặt, nói: “Nô tỳ nghe người ta nói, hai ngày nay Thất di nương bệnh tình càng lúc càng không tốt.”
Nghe thấy Hoạ Mi nhắc tới Thất di nương, theo bản năng Lí Vị Ương sờ đến ngọc bộ trong ngực, lúc bản thân rời khỏi Bình thành, Lí gia đã chủ động ra mặt, thay nàng đòi lại khối ngọc bội này, đây là thứ tưởng niệm duy nhất mẹ ruột để lại cho nàng.
Thất di nương Đàm thị, ban đầu là nha đầu hầu hạ rửa chân bên người Đại phu nhân, vì một lần Lí Tiêu Nhiên say rượu, mà Đàm thị mang thai Lí Vị Ương, kết quả lại sinh vào tháng hai, Lí Vị Ương bị bắt rời phủ, Đại phu nhân để thể hiện phong độ, Đàm thị mới được lên làm di nương. Trong Lí phủ, các di nương khác ít nhiều cũng là người có bối cảnh, có sắc đẹp, hoặc là có đứa nhỏ được coi trọng, có thể chống đỡ được thể diện, riêng chỉ có Thất di nương, chẳng những thân phận ti tiện, còn sinh ra con gái vào tháng hai, tất nhiên làm Lí Thừa tướng mất vui. Kiếp trước bà đã mất vì bệnh nửa năm trước khi Lí Vị Ương trở về, mà kiếp này, Lí Vị Ương đã trở lại Lí phủ trước một năm, Thất di nương đương nhiên còn sống.
Một tháng qua, Lí Vị Ương dùng trăm phương nghìn kế thăm dò tin tức Thất di nương, nhưng chỉ biết được, là bà không được sủng ái, cũng không có thể diện, thân thể không khoẻ, bị Đại phu nhân đưa đến Nam viện hẻo lánh nhất để tĩnh dưỡng, Nam viện, thật ra được tách ra từ Đại Tạp viện để hạ nhân ở, khoảng cách đến chính viện, đúng là một vạn tám nghìn dặm, mà sát tường Nam viện, chính là Đại Tạp viện bọn nha đầu ở ồn ào huyên náo.
Thất di nương là người nghèo túng nhất cũng bị chà đạp nhất trong phủ, suy nghĩ chỉ chợt loé trong đầu Lí Vị Ương, mà lòng đau như bị kim đâm, nhưng nàng nhanh chóng nghĩ đến, Hoạ Mi là người của Đại phu nhân, trước mặt mình nàng ta đột nhiên nhắc tới mẹ ruột, tuyệt đối không đơn giản!
Nghĩ như vậy , trong lòng Lí Vị Ương chậm rãi dâng lên một tia cười lạnh, nàng vẫn bình thường nhìn Hoạ Mi, người ta đã giơ mông ra cho mình, tất nhiên phải đá thôi, chỉ có điều một ván cờ này ai là người xui xẻo nhất, thì vẫn chưa nói chính xác được!
“Lí Vị Ương nha đầu đáng chết, bây giờ gan càng ngày càng lớn! Dám ra mặt chống đối mẫu thân!” Lí Thường Hỉ vừa nghĩ đã thấy hận, không nhịn nổi phải nói ra.
Đại phu nhân nâng mắt, nhìn nàng ta một cái, khoé miệng rủ xuống, không nói một lời.
“Ngũ muội muội, muội sao có thể nói Tam muội như vậy? Không có quy củ gì cả!” Lí Trường Nhạc nhíu mày, tuy nàng cũng cảm thấy Lí Vị Ương nhất định phải nhận giáo huấn, nhưng trước mặt người khác, nàng vẫn muốn bảo trì phong phạm hoàn mỹ của Đại tiểu thư.
Lí Thường Hỉ hừ lạnh, nói: “Đại tỷ, lúc trước mẫu thân không phải đã sai người đi điều tra nàng ta sao, nói nàng ta vừa vô dụng vừa nhát gan, giờ xem nàng ta, nói chuyện vô cùng cẩn trọng, hơn nữa không hề có bộ dáng nhát gan – không giống với điều tra chút nào.”
Đại phu nhân tức giận lườm, sau đó lại hỏi: “Thường Hỉ, ngươi có chủ ý gì?”
Thường Hỉ nhìn Đại phu nhân, nhẹ nhàng mở miệng: “Mẫu thân, theo nữ nhi thấy, nha đầu người đưa qua đó nên phát huy công dụng rồi đấy.”
Đại phu nhân dừng một lát, rồi mới cười rộ lên: “Con nói rất đúng.”
Ánh mắt Lí Thường Hỉ khẽ chuyển, mang theo một tia âm u lạnh lẽo: “Hiện giờ tuy lão phu nhân che chở nàng ta, nhưng nếu nàng ta chọc giận phụ thân thì sao? Mọi người nhất định sẽ nhớ đến nàng ta là tai hoạ sinh vào tháng hai, đến lúc đó…”
Nàng không nói rõ ràng ra, chỉ nhìn chằm chằm Đại phu nhân, tươi cười đầy mặt.
“Nha đầu con, đúng là tâm tư linh hoạt.” Vẻ tươi cười càng đậm hơn: “Dù sao, đây cũng là chủ ý không tồi.”
Lí Thường Hỉ vui vẻ ra mặt, chạy qua lấy lòng nói: “Mẫu thân, hôm nay mẫu thân cho nha đầu kia vòng tay!”
Đại phu nhân mỉm cười, phân phó Lâm ma ma đứng bên mang đến một đôi trâm phượng bằng phỉ thuý, đưa cho Lí Thường Hỉ: “Một cái cho con, một cái cho Tứ tỷ con.”
Tứ tỷ có bỏ ra chút sức lực nào đâu! Lí Thường Hỉ trước giờ đều thấy chướng mắt tỷ tỷ ruột chất phác này, trong lòng quyết định giữ lại cả hai cái trâm, sau đó nói tạ ơn Đại phu nhân.
Lí Thường Hỉ không quá ngu ngốc, nhưng cũng không quá thông minh, Đại phu nhân hài lòng gật đầu, bà cần Lí Thường Hỉ nghe lời, hơn nữa có chuyện đều muốn xông lên trước, thay bà làm tất cả những chuyện ti tiện, tránh cho tay mình và Trường Nhạc lây dính máu tươi.
Nói chuyện phiếm một lúc, Lí Thường Hỉ mới phấn khởi rời đi.
“Mẫu thân, mẫu thân đối xử với muội ấy quá mức độ lượng.” Lí Trường Nhạc nhìn bóng lưng Lí Thường Hỉ, thản nhiên nói, “Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ muội ta không biết nặng nhẹ, gan càng ngày càng lớn.”
“Nha đầu ngốc, chính là muốn nó như thế.” Đại phu nhân lạnh lùng cười: “Có Nhị phòng lòng dạ hẹp hòi bên kia, lão Ngũ bên này xảo quyệt, cộng thêm một lão Tứ chất phác, mới phụ trợ được con.”
Lời này có ý gì, Lí Trường Nhạc nghe xong đã hiểu rõ ràng, nhẹ nhàng cười, ngồi xuống bên cạnh Đại phu nhân: “Mẫu thân, hiện giờ không phải có thêm một Tam muội thông minh lanh lợi sao?”
Đại phu nhân nhếch khoé miệng: “Nha đầu Vị Ương kia đúng là không ngu ngốc, nhưng mà rất nhanh thôi – nó sẽ phạm sai lầm!”
Từ lúc Lí Vị Ương diễn trò trước mặt lão phu nhân, chưa đến một ngày quần áo mới đã đưa đến, xuân hạ thu đông mỗi mùa bốn bộ. Lí Vị Ương chọn bộ áo váy nhuộm rõ ràng, màu đỏ nhũ bạc nhu hoà có gắn hoa, nhẹ sờ, sợi bông bên trong áo váy, một lớp rất dày, cho dù mặc giữa mùa đông, cũng thấy ấm áp.
Điều này chứng minh, trận kia đã đánh rất thành công! Lí Vị Ương ngồi trong phòng, vừa uống trà nóng, vừa tính xem bạc lão phu nhân cho nên dùng thế nào, Hoạ Mi chạy từ ngoài vào, trên tay cầm một đôi giày thêu rất đẹp: “Tam tiểu thư, nô tỳ thấy giày tiểu thư đã cũ, lại nhìn thấy Đại tiểu thư có một đôi giày phượng hoa văn thanh tú rất xinh đẹp, cho nên vội vàng thêu cho tiểu thư một đôi! Tiểu thư xem, có vừa lòng không?”
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, thấy đôi giày thêu bề mặt phủ gấm đỏ thẫm, hoa văn phượng màu vàng, từng sợi chỉ đều tinh xảo, chói loá, hiển nhiên đã phải tốn rất nhiều tâm tư.
Hoạ Mi cẩn thận nhìn Lí Vị Ương, cười nói: “Tiểu thư có thích không?”
Lí Vị Ương đi thử giày ngay trước mặt nàng ta, lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, gật đầu, giống như một thiếu nữ hồn nhiên được tặng lễ vật yêu thích.
Hoạ Mi thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu sửa sang lại chuỗi hạt trên giày Lí Vị Ương, rồi như vô tình nói: “Hiện giờ đám nha đầu đều nói, Tam tiểu thư thật sự thanh tú xinh đẹp, so với Tứ tiểu thư Ngũ tiểu thư còn xinh đẹp hơn nhiều!”
Biết tránh đi Đại tiểu thư dung mạo tựa thiên tiên, nha đầu này cũng không quá ngốc, Lí Vị Ương giả bộ không nghe thấy, cẩn thận nhìn giày của mình.
“Nô tỳ mới vào phủ, nghe thấy các ma ma nói, Tam tiểu thư do Thất di nương sinh ra, Thất di nương năm xưa, cũng xinh đẹp vô cùng!” Hoạ Mi thật sự không nhịn được nói ra, như thể không cẩn thận buột miệng.
Đột nhiên Lí Vị Ương nâng mắt, Hoạ Mi bị ánh mắt nàng nhìn đến trong lòng nhảy dựng, lập tức cúi đầu, tự tát mình nói: “Nô tỳ sai rồi, nô tỳ lắm miệng!”
Ai ngờ Lí Vị Ương lại cười hì hì nói: “Hoạ Mi, đôi giày này thêu rất đẹp!”
Hoạ Mi thấy nàng không lộ vẻ tức giận, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Tam tiểu thư thích là tốt rồi, haiz, tiểu thư thật sự cô đơn, không có mẹ ruột bên cạnh, như Tứ tiểu thư Ngũ tiểu thư, có Tứ di nương chăm sóc, ít nhiều gì cũng được sống vui vẻ qua ngày!”
Lí Vị Ương chớp mắt mấy cái, cố tình nói: “Hoạ Mi, ngươi định nói gì!”
Hoạ Mi biết đoán ý qua lời nói sắc mặt, nói: “Nô tỳ nghe người ta nói, hai ngày nay Thất di nương bệnh tình càng lúc càng không tốt.”
Nghe thấy Hoạ Mi nhắc tới Thất di nương, theo bản năng Lí Vị Ương sờ đến ngọc bộ trong ngực, lúc bản thân rời khỏi Bình thành, Lí gia đã chủ động ra mặt, thay nàng đòi lại khối ngọc bội này, đây là thứ tưởng niệm duy nhất mẹ ruột để lại cho nàng.
Thất di nương Đàm thị, ban đầu là nha đầu hầu hạ rửa chân bên người Đại phu nhân, vì một lần Lí Tiêu Nhiên say rượu, mà Đàm thị mang thai Lí Vị Ương, kết quả lại sinh vào tháng hai, Lí Vị Ương bị bắt rời phủ, Đại phu nhân để thể hiện phong độ, Đàm thị mới được lên làm di nương. Trong Lí phủ, các di nương khác ít nhiều cũng là người có bối cảnh, có sắc đẹp, hoặc là có đứa nhỏ được coi trọng, có thể chống đỡ được thể diện, riêng chỉ có Thất di nương, chẳng những thân phận ti tiện, còn sinh ra con gái vào tháng hai, tất nhiên làm Lí Thừa tướng mất vui. Kiếp trước bà đã mất vì bệnh nửa năm trước khi Lí Vị Ương trở về, mà kiếp này, Lí Vị Ương đã trở lại Lí phủ trước một năm, Thất di nương đương nhiên còn sống.
Một tháng qua, Lí Vị Ương dùng trăm phương nghìn kế thăm dò tin tức Thất di nương, nhưng chỉ biết được, là bà không được sủng ái, cũng không có thể diện, thân thể không khoẻ, bị Đại phu nhân đưa đến Nam viện hẻo lánh nhất để tĩnh dưỡng, Nam viện, thật ra được tách ra từ Đại Tạp viện để hạ nhân ở, khoảng cách đến chính viện, đúng là một vạn tám nghìn dặm, mà sát tường Nam viện, chính là Đại Tạp viện bọn nha đầu ở ồn ào huyên náo.
Thất di nương là người nghèo túng nhất cũng bị chà đạp nhất trong phủ, suy nghĩ chỉ chợt loé trong đầu Lí Vị Ương, mà lòng đau như bị kim đâm, nhưng nàng nhanh chóng nghĩ đến, Hoạ Mi là người của Đại phu nhân, trước mặt mình nàng ta đột nhiên nhắc tới mẹ ruột, tuyệt đối không đơn giản!
Nghĩ như vậy , trong lòng Lí Vị Ương chậm rãi dâng lên một tia cười lạnh, nàng vẫn bình thường nhìn Hoạ Mi, người ta đã giơ mông ra cho mình, tất nhiên phải đá thôi, chỉ có điều một ván cờ này ai là người xui xẻo nhất, thì vẫn chưa nói chính xác được!
Danh sách chương