Gió ngưng tuyết dừng, trời đã sáng.

Phong Tình rút trong ổ chăn, biếng nhác không muốn dậy, chăn hơi xốc lên một chút, lãnh khí liền vù vù xông tới, vội vàng kéo chặt lại.

“Không muốn dậy thì ngủ nhiều chút đi, dù sao cũng phải đến đây ở một tháng!”

Lời này của Ericter càng làm Phong Tình yên tâm cuộn vào ổ chăn.

Loại tâm tư an tâm này sau ngày thứ ba, lúc Ericter mang về hai khối ma hạch màu trắng cỡ nắm tay lềnh bềnh tỏa lãnh khí, hoàn toàn biến thành phẫn nộ xấu hổ tự trách.

Hu hu, hắn không muốn làm củi hư.

Thế là hôm nay, Phong Tình chịu rét ăn mặc chỉnh chu, thừa dịp Ericter ra ngoài tìm gỗ khô, chuồn ra.

Vì sao phải thừa dịp Ericter đi vắng mới chuồn ra? Hai ngày trước, Ericter không phải mới bày tỏ với hắn sao ? Mấy ngày nay vẫn như mẹ hiền vợ tốt, việc gì cũng ôm vào người, còn thường hay lấy ánh mắt vừa mong đợi vừa nóng bỏng nhìn chòng chọc hắn... Luôn hại hắn nhịp tim bỗng nhiên gia tốc, nếu không lén lút chuồn ra mà nói với Ericter, hắn sẽ vô cùng không được tự nhiên...

Dù sao hắn cũng có Shogula, thời khắc nguy cấp triệu hoán Shogula hộ giá là được.

Bên ngoài thời tiết âm u, tuyết trắng thảm thảm hơi chói mắt, Phong Tình dụi dụi mắt, cảm thấy có phần không ổn.

Lỡ đâu mặt trời ló ra liền xong đời, không kính râm, chứng quáng tuyết* mà tới, tội cho mắt lắm à.

Phong Tình gian nan bước đi trên tuyết, đôi khi dừng lại ở nơi nào đó đắp một quả cầu tuyết để đó đánh dấu, tránh cho khi trở về không biết đường đi.

Không biết đi bao lâu, ngay lúc Phong Tình không ngừng oán giận Vực thẳm băng tuyết này thế nào mà ngay cả một con ma thú cũng không lòi ra, bỗng nhiên phát hiện phía trước cách đó không xa tựa hồ có bóng người lay động, lập tức lên tinh thần vui sướng chạy tới.

Ha ha, chắc chắn là học viên mắc nạn, đi tới nhìn một cái .

Đi tới vừa thấy một nữ tử mái tóc hỏa hồng, quần áo hỏa hồng cùng hai ma thú hỏa nhiệt, thân thể thon thả của nữ tử chợt lóe chợt hiện giữa hai ma thú, như đang khiêu vũ, luôn tay phóng tới mấy pháp thuật hỏa hệ.

Ma thú một lớn một nhỏ, con to chừng ba thước, thân thể như tinh tinh, đầu lại giống đại cẩu, toàn thân bao trùm da lông tuyết bạch, hai cánh tay dễ làm người khác chú ý, mỗi cánh tay thô to như bắp đùi, vung lên mạnh mẽ sinh gió.

Sau khi đến Vực thẳm băng tuyết, Ericter có giải thích về nơi này cho hắn, Phong Tình nhận ra ma thú này là băng quái, thể tiến hóa của tuyết quái.

Cùng băng quái kề vai chiến đấu chính là một con tuyết hồ thể tiến hóa - băng hồ, bộ dạng tuyết hồ hoàn toàn là một con chồn bạc, mà bộ dạng băng hồ hơi nhân tính hóa, chi sau đứng thẳng lên đi lại, chi trước có bộ dáng từa tựa con người, mặt hồ ly mơ hồ nhìn có bóng dáng khuôn mặt mỹ nhân, trên eo còn khoác váy cây cỏ xanh tươi vĩnh viễn.

“Cần ta hỗ trợ hay không?” Phong Tình hướng nữ tử hồng y gọi.

Nữ tử liếc Phong Tình, thản nhiên mở miệng.

“Tùy ngươi, đừng động tới băng quái của ta.”

Hoá ra nàng ta đang thu sủng vật nga, vậy không quấy rầy mỹ nữ, Phong Tình phóng một cái thủy tiễn (tên nước) hướng băng hồ, xoa tay chờ băng hồ phản kích rồi mới tự mình làm ra một cái khiên băng đón đỡ....

Băng hồ né tránh băng tiễn, lại run rẩy co rút bất động tại chỗ, ngay cả băng quái cũng đột nhiên bất động, bị nữ tử hồng y nắm cơ hội thu phục.

Phong Tình quay đầu, bất ngờ thấy Shogula đang đứng bên cạnh mình.

Ngô... Có lần hắn không kịp triệu hoán Shogula, thiếu chút nữa táng thân trong bụng thú, Shogula từ đó về sau luôn xuất hiện đúng lúc trước khi Phong Tình chiến đấu, làm hắn luôn không thể hảo hảo đánh một trận, hiện giờ cũng còn chưa biết trình độ mình thế nào.

Có con triệu hoán thú tri tâm lại lạnh lùng này, rõ là làm chủ nhân nhịn không được cười trộm, lại nhịn không được đau đầu.

Shogula liền lẳng lặng đứng đó, băng hồ chịu uy hiếp vô hình của thánh thú, không dám nhúc nhích, đơ ra đó chỉ có thể mặc người xâm lược.

Nữ tử hồng y huýt gió.

“Ác, thánh thú một sừng!” Hướng bên này đi tới hỏi Phong Tình. “Đây là triệu hoán thú của ngươi?”

Híp mắt cao thấp đánh giá Shogula.

Shogula lạnh lùng liếc nữ tử, biến mất tại chỗ, áp lực uy hiếp của thánh thú tán đi, băng hồ lập tức nhanh chân chạy.

Phong Tình sớm quen với việc Shogula đến vô ảnh đi vô tung, ngây ngô cười với nữ tử.

“Không phải, ta không biết nó.”

Nữ tử liếc xiên hắn, khinh thường hừ một tiếng, eo uốn éo xoay người rời khỏi.

Đồ ngốc, còn không biết nó hả, ai cũng nghe ra là đang giấu giếm.

“Tiểu thư, ngươi mặc ít như thế không lạnh sao?”

Phong Tình nhịn không được hỏi, y phục nữ tử hơi mỏng, người ngoài nhìn cũng cảm thấy lạnh buốt.

Nữ tử mạnh bạo quay đầu, chớp chớp mắt cười duyên.

“Ta đương nhiên lạnh rồi, ngươi giúp ta sưởi ấm được không?”

Cầm tay trái Phong Tình nhét vào đũng quần mình.

“Tay ngươi không ấm chút nào!”

Lại kéo tay Phong Tình ra, từ từ rời khỏi, bỏ lại Phong Tình trừng lớn hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ kinh ngạc không thể tin được ở đó.

Hắn… hắn… hắn mới vừa sờ, đụng đến một cái cây cứng cứng nóng nóng...

Cảm giác hơi giống nam nhân, cái đồ chơi kia của nam nhân...

Vẫn ở trạng thái cương! O O! ! !

*************************

Ngây người nửa ngày đột nhiên hoàn hồn, vỗ vỗ hai má thanh tỉnh thanh tỉnh, tiếp tục đi loạn.

Hồi tưởng một chút, tiếng nói “nữ tử” kia hơi trầm, còn mang chút khàn đục, ban nãy nếu cẩn thận quan sát sẽ không hố to như vậy, người xinh đẹp thế kia cư nhiên là nam, còn dũng cảm đến thế, để chứng minh giới tính bản thân, cầm tay hắn sờ...

Ngô, đừng nghĩ nữa...

Giỡn cái gì nữa, trở về thôi, bụng hơi đói, Phong Tình đi về chậm như rùa, hắn hẳn là ra ngoài chưa bao lâu, Ericter còn chưa trở về nhỉ.

Đến cửa động, Phong Tình tựa hồ lâm râm nghe thấy tiếng gì đó, nhìn trái nhìn phải không phát hiện gì khác thường, nghi là mình nghe lầm, lắc lắc đầu, cố sức chuyển dịch tảng đá ở cửa động, mở ra một cái lỗ nhỏ đủ để hắn chui vào.

Tảng đá là do Ericter cố ý chuyển đến che cửa động và chặn gió mưa.

Thanh âm mơ hồ kia hình như rõ ràng, hơi giống thanh âm ai đó đang đánh nhau hô đau a a, Phong Tình cảm thấy hơi sợ hãi, móc móc tai, vội vàng tiến vào trong động.

“AHHH...”

Phong Tình ngã ngồi trên đất, chỉ phía trước thét chói tai.

“Ngươi.. Các ngươi đang làm gì!”

“Đang làm gì.. Đây không rõ sao... Ân hm thật lớn...”

Hồng y nam tử mị nhãn sương mù, hồng y mỏng mảnh tán loạn vắt trên người, chỗ nên che cũng không che được, cái mông trắng nõn trơn bóng đè xuống trên người băng quái, nơi kia ngậm lấy cái thứ của băng quái...

Phong Tình vội vàng che mũi, chạy vội ra ngoài, ngồi xổm ở cửa động thở từng ngụm từng ngụm.

Trời, trời ơi...

Ngốc ở đó một hồi nữa máu mũi hắn chắc chắn sẽ phun ra như vắt sữa bò.

Hiện tại đầu óc Phong Tình chính là một bãi bùn nhão còn muốn mơ hồ hơn lúc mới được Ericter bày tỏ mấy hôm trước.

Liền cảm thấy, hôm nay mở mang tầm mắt, tựa như trời quang ngàn dặm, bỗng nhiên đánh xuống một đạo sấm đen kinh thiên động địa.

Đùng một tiếng, đầu óc liền mê muội.

*****************

“Đồ ngốc.”

...........

“Hey, tiểu ngốc tử!”

.......

“Hoàn hồn!”

“Hả!”

Phong Tình ôm đầu hô đau, hắn đang vào cõi thần tiên, bỗng nhiên bị người gõ mạnh một cái phát run, đau chết hắn. Rưng rưng ngẩng đầu muốn lên án, lại bị cái người đánh mình làm cho càng hoảng sợ.

“Ahh. Ngươi thế nào không mặc quần áo liền ra đây!”

Vội vàng cúi đầu che mắt, phi lễ chớ nhìn.

A di đà phật, hắn cái gì cũng không thấy.

“Quần áo của ta rách rồi, mặc không được.”

Khẩu khí nhẵn bóng một chút ngượng ngùng cũng không có.

“Ta cho ngươi, mau mặc vào!”

Phong Tình vội vàng cởi một kiện ngoại y dày cho y, y lại không tiếp.

“Không cần, ngươi cứ mặc đi.” Y khoát tay. “ Thấy ngươi run cầm cập như vậy, ta lấy chăn bọc là được.”

Phong Tình mặc vào ngoại y dày, nam tử kia xách chăn đi tới, chọc chọc Phong Tình.

“Ngươi là pháp sư thủy hệ sao, làm ra chút nước để ta tắm rửa.” Đem chăn ném xuống đất. “Chăn này dơ rồi, ngươi vứt hay giặt?”

“Ngươi làm dơ, ngươi bảo ta giặt?”

Phong Tình tức giận, cái chăn mềm mại xinh đẹp của hắn dính rất nhiều chất lỏng màu trắng quái quái.

“Đồ của ngươi đương nhiên ngươi giặt!” Nam tử nói đương nhiên.” Nước đâu nước đâu, trên người ta đều là thứ gia hỏa kia bắn ra.”

Phong Tình đỏ mặt, thi pháp ngưng tụ hơi nước trong không khí hình thành bọt nước, bọt nước hợp thành một quần nước lớn treo ở không trung, nhắm mắt lại dùng tinh thần lực khống chế làm nước phun như vòi hoa sen rắc vào trên người nam tử. Trời đông giá rét lại tắm nước lạnh, nam tử vừa tắm vừa hát lại tuyệt đối không sợ lạnh.

Quáng tuyết : chứng bệnh, khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kích thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện